Chương 23
Lý Học Chu dẫn Lâm Yến Vũ vào một căn phòng, chỉ vào phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ : “ Ở chỗ này có thể nhìn thấy suối nước nóng ở làng du lịch, phong cảnh cũng không tệ.”
Lâm Yến Vũ nhìn theo tầm mắt của ông ta, quả nhiên ở cách đó không xa có nhiều công trình kiến trúc rất đẹp, còn thấy cả suối nước nóng, đáng tiếc chính là độ cao của đồi núi ở nơi đây thấp hơn so với mực nước biển, nên không nhìn ra khí thế đồ sộ, kiến trúc cũng không có gì đặc sắc, so sánh với cảnh trí ở Hương Sơn, còn kém rất xa.
“ Bác Tần thường đến nơi này sao? Không phải bác ấy sống trong văn phòng ở Nam Hải sao?” Lâm Yến Vũ tò mò hỏi. Lý Học Chu mỉm cười : “ Môi trường ở nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, ông ấy thường xuyên đến đây. Ở Nam Hải là cơ quan trung ương cũng là nơi thường trú của các thủ trưởng , nhưng không phải quanh năm họ đều ở đó, có người ở phía tây núi Ngọc Tuyền, có người ở Hương Sơn, còn có người ở trong những tứ hợp viện đã cũ, không có quy định cần phải ở chỗ nào.”
“ Xem ra bác Tần đặc biệt có cảm tình đối với biệt thự Hoài Sơn, mới có thể đến đây thường xuyên, tôi đã từng đến nhà ở Hương Sơn, phong cảnh đẹp hơn nhiều so với nơi đây.” Lâm Yến Vũ giả vờ nhắc đến. Lý Học Chu nghe xong chỉ nói : “ Sức khỏe của phu nhân không được tốt, cần phải nghỉ ngơi.”
Hừ! Lâm Yến Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Trong nháy mắt Lý Học Chu chú ý đến biểu cảm của cô, nhưng lại không có biểu hiện ra bên ngoài.
Bố trí cho lái xe đưa Lâm Yến Vũ về nhà, Lý Học Chu đi vào văn phòng của Tần Hạc An, cùng nói chuyện về Lâm Yến Vũ với ông ta. “ Lần trước ngài bảo tôi điều tra thân thế của Lâm tiểu thư, tôi đã điều tra, giống như Tiểu Tuyển đã nói, cô ấy sinh ra ở Mỹ, cha là doanh nhân, làm ăn chính đáng, không có chỗ nào khả nghi.”
Tần Hạc An lắc đầu : “ Những điều này chỉ là vẻ bên ngoài, sau khi tiếp xúc tôi vẫn cảm thấy đứa trẻ này có điểm không bình thường, có chút không nói ra được…..” Dường như đang đắn đo ngôn từ, Tần Hạc An cũng không nói tiếp.
Lý Học Chu nói thay ông ta: “Trong lòng có chút sâu xa.” Tần Hạc An gật đầu : “ Ông cũng đã nhìn ra?” Lý Học Chu nói : “ Vừa rồi tôi đưa cô ấy đi tham quan ở trên lầu, cô ấy dường như rất quen thuộc đối với biệt thự này.” “ Ồ, thật sao? Khả năng này không lớn, với thân phận của cô ấy mà nói, không thể nào đã từng đến nơi này.” Tần Hạc An nghi ngờ nói.
“ Cũng có thể cô ấy nghe người khác nói qua.” Lý Học Chu nhìn thấy thủ trưởng cau mày, lập tức giải thích một câu. Biểu cảm trên mặt của Tần Hạc An có vẻ dễ chịu một chút : “ Cũng không phải là không có khả năng này.”
“Ngài xem, có cần phải ngăn cản cô ấy tiếp tục qua lại với Tiểu Tuyển không?” Lý Học Chu thử hỏi. Tần Hạc An nói : “ Không cần, cứ để cho hai đứa tiếp tục qua lại đi, tình tình của đứa trẻ Tiểu Tuyển kia bướng bỉnh giống hệt như mẹ của nó, càng phản đối nó càng ngang bướng hơn.”
Vì vậy trong lòng Lý Học Chu hiểu rõ, thủ trưởng không muốn xung đột với con trai vì một người phụ nữ, tuy nói Tần Tuyển rất xem trọng Lâm Yến Vũ, nhưng để nói đến chuyện kết hôn vẫn còn xa lắm, nếu chỉ là nói chuyện yêu đương, trưởng bối cũng không cần phải can thiệp vào quá nhiều. Vốn dĩ thời gian hai cha con ở cùng nhau không nhiều, gây ra mâu thuẫn nữa, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cha con.
“ Những bức thư này, ông đã hỏi qua nhân viên công vụ chưa, là do người nào đưa đến?” Tần Hạc An chỉ vào một vài bức thư màu xanh nhạt, hỏi Lý Học Chu.
Lý Học Chu gật đầu : “ Tôi đã hỏi qua tất cả nhân viên ở đây, camera ở trong biệt thư tôi cũng đã xem kỹ, thư là do người đưa thư mang đến, tôi cũng đã tìm người đưa thư hỏi qua, đối phương gửi đến từ một hòm thư khác, chỉ là hòm thư ở ven đường, thế nhưng địa chỉ được ghi lại hết sức rõ ràng, trên bưu kiện chính là địa chỉ của biệt thự này, lúc nhân viên công vụ mở bưu kiện ra, mới nhìn thấy bên trong còn có một lá thư, là gửi cho ngài.”
Tâm tư của người gửi thư vô cùng kín đáo, hơn nữa đối với việc biệt thự có bao nhiêu nhân viên công vụ đều biết rõ, đây không phải là người bình thường, người bình thường không có khả năng biết rõ chuyện cơ mật như vậy, sau lưng chắc hẳn có cao nhân chỉ dẫn.
“ Học Chu, nghĩ cách tìm vài bức ảnh của cha Lâm Yến Vũ đưa cho tôi xem.” Tần Hạc An vẫn cảm thấy Lâm Yến Vũ có chút khả nghi, muốn bắt đầu điều tra chuyện này từ gia đình của cô.
Lý Học Chu nói : “ Tôi đã cho người đi điều tra, nhưng thật đáng tiếc, gần đây Lâm Lệ Sinh ít giao du với bên ngoài, ngay cả nhân viên trong công ty rất ít khi thấy được mặt ông ta, chuyện của công ty đều giao cho người quản lý phụ trách, hội nghị quản lý cấp cao cũng đều họp qua mạng, đối nhân xử thế đều rất khiêm tốn.”
Tần Hạc An suy nghĩ một chút : “ Làm ăn buôn bán, vì sao lại sợ gặp người khác? Trừ phi tính cách có vấn đề, có phải là đang tránh né chuyện gì hay không?” Lý Học Chu gật gật đầu : “ Vô cùng có khả năng này, theo như tư liệu cho thấy ông ta là người ở trong nước di dân sang nước ngoài.” “ Điều tra cho rõ.” Trong lòng Tần Hạc An từ đầu đến cuối đều bất an.
Về đến nhà, Lâm Yến Vũ lấy cuốn nhật ký của Diệp Hinh Nhiên ra xem nhiều lần, về biệt thự Hoài Sơn, trong nhật ký có nói, giai đoạn sau năm 1970, nơi ấy không còn là địa điểm công tác của quân ủy nữa, mà đổi thành biệt thự nghỉ phép, tiếp đãi các quan chức cấp cao đến suối nước nóng nghỉ dưỡng, quyền quản lý biệt thự được chuyển sang cho Bộ ngoại giao.
Có một thời gian ngắn trong giai đoạn giữa những năm 80, sức khỏe của mẹ Diệp Hinh Nhiên không tốt đã đến nơi này dưỡng bệnh trong một thời gian ngắn, thời gian khoảng chừng hai năm, trong thời gian này, Diệp Hinh Nhiên luôn luôn bầu bạn với mẹ mình ở biệt thự Hoài Sơn, mà nhật ký chỉ viết đến đây rồi ngừng.
Cuốn nhật ký đã bị thất lạc kia có thể ở trong biệt thự hay không? Rất có thể đó là lúc quen biết người đàn ông khiến cho Diệp Hinh Nhiên mang thai, hơn nữa trong nhật ký sẽ ghi lại toàn bộ quá trình ở chung với ông ta. Trong đầu Lâm Yến Vũ vừa tự hỏi vừa nhớ lại tất cả các biểu hiện của Tần Hạc An.
Ông ta ít nhiều cũng có chút hoảng sợ, nếu không sẽ không kêu Lý Học Chu đi điều tra cô. Chuyện nhỏ nhặt dẫn cô đi tham quan biệt này, phải để đích thân thư ký trưởng làm sao, nhân viên công vụ bình thường cũng có thể làm được, có thể giải thích rằng, Lý Học Chu tự thân xuất mã, chính là vì muốn quan sát cô.
Lâm Yến Vũ đem nhật ký để sang một bên, nằm ngủ trên salon, lại bị giấc mơ đáng sợ làm tỉnh giấc, không biết đã ngủ trong bao lâu, chỉ cảm thấy khi tỉnh lại chỉ có một mảnh tối tăm. Vừa mở đèn lên nhìn, đã tám giờ hơn.
Vuốt ngực, mở đèn bàn lên, cảnh tượng thê thảm ở trong mơ lúc trước vẫn còn rất rõ ràng khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, nhật ký của Diệp Hinh Nhiên đã bị rơi xuống sàn nhà.
Nhặt lên, một tờ giấy rơi ra, Lâm Yến Vũ nhặt lên nhìn thấy, dường như là lời của một bài hát, Diệp Hinh Nhiên rất thích nghe nhạc của Đặng Lệ Quân, có thể đây chính là bài hát của Đặng Lệ Quân.
Hỏi áng mây trôi đến nơi nào,
Nguyện vĩnh viễn đi theo gió .
Có duyên mới có thể gặp nhau,
Chết cũng không hối hận.
Tình của em sâu như biển,
Anh say đắm có thể hỏi ông trời.
Nguyện thề bên nhau, quấn quýt không xa rời
Trọn đời trọn kiếp.
Làm sao em có thể rời khỏi anh,
Em không thể nào quên được anh.
Anh vẫn luôn ở trong lòng em,
Đừng nghi ngờ em.
Nguyện vì tình yêu sớm tối bên nhau,
Vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Ngoài anh ra không có ai khác
Với em chỉ là sự tình cờ.(*)
Nhìn kỹ lời bài hát kia, Lâm Yến Vũ kinh ngạc, nước mắt từng giọt rơi xuống cuốn nhật ký, sợ nước mắt làm mờ chữ viết, cô vội vàng cầm khăn tay thấm nước mắt.
Có duyên mới có thể gặp nhau, chết cũng không hối hận…..Có thể tình cờ gặp nhau chính là duyên phận, ngày hôm nay trong lòng của cô giống như u tối không ngừng cắn nuốt, vừa mới đấu tranh được một chút, lại rơi vào trong tay giặc. Không ai có thể cứu vớt cô, ngoại trừ chính bản thân cô.
Chỉ có lúc cô nhớ đến anh mới có thể tĩnh lặng được một chút, mảnh thủy tinh màu đen anh cho cô vẫn luôn đeo bên người, thỉnh thoảng lấy ra xem một chút.
Càng tiếp cận gần đến chân tướng, cô lại càng cảm thấy , Bắc Kinh cùng với nhà họ Tần là đầm nước rất sâu, chính cô bị vây hãm ở bên trong còn chưa nói, dù sao cô cũng là người chết đi sống lại, sinh mệnh đối với cô mà nói, là trời cao ban ơn, sống lâu một ngày chính là thêm được một ngày, cô còn sống chỉ vì muốn điều tra sự thật về vụ nổ năm đó, thế nhưng cô biết rõ, không thể để Tiêu Lỗi bị cuốn vào mối quan hệ phức tạp ở bên trong. Nếu anh cũng tham gia vào chuyện này, như vậy quá nguy hiểm.
Em không thể để cho anh bị tổn thương một lần nữa, cách xa em một chút, có lẽ anh có thể sống tốt hơn, Lâm Yến Vũ lẩm bẩm cầm mảnh thủy tinh màu đen để dưới ngọn đèn, mảnh thủy tinh màu đen giống như chứa đựng vô số bí mật, đổi một góc độ có thể nhìn thấy khúc xạ của ánh sáng khác nhau, tầng tầng lớp lớp, giống như ẩn chứa bên trong một thế giới khác.
Tiêu Lỗi gọi điện thoại đến, Lâm Yến Vũ đang ngâm mình trong bồn tắm nhắm mắt nghỉ ngơi, tiện tay bắt điện thoại, trong loa truyền đến giọng nói của anh.
“ Tan tầm anh đến đón em, bọn họ nói em đi Xương Bình, như thế cũng không gọi điện cho anh?” Lúc này Tiêu Lỗi đang dựa vào thành giường trong phòng của mình, vừa xem ti vi vừa gọi điện thoại. “ Ba của Tần Tuyển muốn gặp em, bảo lái xe đưa em lên núi.” Lâm Yến Vũ không có ý dấu giếm anh.
“ Không phải Tần Tuyển đã ra nước ngoài sao, tại sao ba của anh ta lại muốn gặp em? Ông ấy có nói gì với em không?” Tiêu Lỗi ngồi dậy, cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, ba của Tần Tuyển là nhân vật lớn, trừ phi là cực kỳ xem trọng Lâm Yến Vũ, nếu không sẽ không chủ động hẹn gặp bạn gái của con trai mình.
“ Em cũng không biết, ông ấy không nói gì quan trọng với em, chỉ nói cho em biết, phẫu thuật của mẹ Tần Tuyển muộn hơn dự định, nên sẽ trở về trễ hơn, lại hỏi một số chuyện về hoàn cảnh của em gia đình.” Lâm Yến Vũ cũng không định nói thẳng chuyện này ra.
Nhưng Tiêu Lỗi có chút thiếu kiên nhẫn: “ Anh nói…..Em không thể sớm chấm dứt quan hệ với anh ta sao, cứ như bây giờ, không phải là biện pháp, dù sao em cũng phải nói rõ ràng với anh ta.”
“Em sẽ tự mình giải quyết chuyện của em.” Lâm Yến Vũ vẫn chưa chịu bỏ qua. Tiêu Lỗi rất tức giận : “ Rốt cuộc em muốn như thế nào? Lưỡng lự giữa anh và Tần Tuyển có phải em cảm thấy rất đắc ý.”
“ Em biết rõ anh chờ em bốn năm, nhưng bốn năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, em đã không còn là em của bốn năm trước nữa, anh không thể cho em một chút thời gian, để cho em…..” Lâm Yến Vũ không biết giải thích với anh như thế nào, chuyện của nhà họ Tần khiến cô nói không nên lời.
“ Đừng nói với anh những chuyện vô nghĩa này, thẳng thắn nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn như thế nào?” Tiêu Lỗi lửa giận công tâm(*), nổi giận với cô.
(*) Chỉ sự tức giận đến nỗi có thể ảnh hưởng đến các nội tạng trong cơ thể, đối với người tập võ công có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma
Lâm Yến Vũ bị anh nói một trận, biết rõ tiếp tục chuyện này cũng vô ích, đành phải chịu đựng đau đớn từ bỏ những thứ yêu thích : “ Em đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chúng ta không còn thích hợp với nhau được nữa, em không…..” Cô cắn răng, không nói được câu không yêu anh, đành phải đổi cách xưng hô : “ Tôi rất thích hợp với Tần Tuyển, ba của anh ấy cũng đã đồng ý cho chúng tôi qua lại.” Nói xong câu này, cô dốc sức liều mạng nhẫn nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
“ Em chết chắc rồi.” Tiêu Lỗi nói xong câu này, cúp điện thoại. Lâm Yến Vũ ngẩn người, lại thẩn thờ hồi lâu. Anh nói cô chết chắc rồi, là có ý gì? Cô mơ hồ có chút bất an.
Tiêu Lỗi không gọi điện thoại đến nữa. Lúc nửa đêm, Lâm Yến Vũ đang ngủ, bị một trận tiếng đập cửa làm tỉnh ngủ, trực giác nói cho cô biết, nhất định là Tiêu Lỗi đã đến, trằn trọc trở mình, âm thanh kia vẫn không dừng lại, cô đành phải đi mở cửa, quả nhiên nhìn thấy anh mang bộ mặt tức giận đứng ở cửa.
“ Đã hơn nửa đêm, sao anh lại đến đây nữa, đừng làm loạn có được hay không?” Lâm Yến Vũ phiền não nhìn anh, vẫn còn buồn ngủ, nên cô cảm thấy choáng váng. Tiêu Lỗi không nói chuyện, đẩy cô ra, trực tiếp đi vào nhà, dùng chân đóng mạnh cửa.
“ Thu dọn xong quần áo của em cùng giấy tờ tùy thân, bây giờ hãy đi cùng anh.” Tiêu Lỗi ra lệnh, mặt không đổi sắc. Cái gì! Lâm Yến Vũ còn tưởng mình đang nghe lầm.
“ Anh bảo em thay quần áo sắp xếp hành lý, có nghe hay không, không nghe lời em mặc đồ ngủ là được.” Vẻ mặt của Tiêu Lỗi thoạt nhìn rất đáng sợ, giống như đêm trước bão táp, khiến cho người ta cảm thấy có một sức mạnh hủy diệt. Nếu không phải hai người đã quen biết nhiều năm, quả thật Lâm Yến Vũ cũng bị bộ dáng của anh dọa cho hoảng sợ.
“ Tôi không muốn ở chung một chỗ với anh, anh đi đi, đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh.” Lâm Yến Vũ cố nén đau lòng, quyết định vào lúc này nói rõ ràng với anh, chấm dứt tất cả.
Tiêu Lỗi thấy cô bất động, tự mình đi vào trong phòng ngủ, thay cô lấy ra vài bộ quần áo, đem valy mở ra, bỏ từng cái vào trong đó. Lâm Yến Vũ thấy thế, bổ nhào đến : “ Anh làm gì thế, muốn bắt cóc tôi sao, anh không thể như vậy!”
“ Có thể hay không thể, tự anh quyết định.” Tiêu Lỗi không để ý đến cô, đem cô đẩy sang một bên, không cho cô nhúng tay vào, nhanh chóng giúp cô sắp xếp xong quần áo vào trong valy, mang valy ra ngoài phòng khách.
Lúc này Lâm Yến Vũ mới để ý đến trên trán anh sưng lên một cục đỏ tấy, theo bản năng đưa tay lên vuốt ve, lại bị Tiêu Lỗi gạt sang một bên. Cô mới thấy những lời mình nói trước đó khiến anh tức giận không nhẹ, trong lòng lo lắng, thời điểm bước xuống xe không để ý đụng vào phía trên cửa xe, bất chấp cái trán đau buốt, đau đớn trong lòng khiến cho anh buồn bực không thôi.
Đây gọi là cái gì, vừa rồi còn nói không muốn ở chung môt chỗ với anh, chỉ chớp mắt khẩu thị tâm phi(*), cô nàng này lúc nào thì trở nên thay đổi thất thường như vậy?
(*) Trong lòng nghĩ một đằng nhưng ngoài miệng nói một nẻo
Sức lực của anh rất lớn, Lâm Yến Vũ ngã ngồi xuống bên cạnh giường, anh cũng không nhìn cô. Cô ôm lấy chỗ eo bị đau, thật vất vả mới đứng lên được, nước mắt đảo quanh hốc mắt, bị cô cứng rắn ép trở lại.
“ Giấy tờ tùy thân ở chỗ nào?” Tiêu Lỗi hỏi Lâm Yến Vũ. Lâm Yến Vũ mệt mỏi chỉ ngăn tủ ở đầu giường. Tiêu Lỗi kéo tủ đầu giường ra, quả nhiên nhìn thấy chứng minh nhân dân và hộ chiếu của cô ở bên trong, lấy ra bỏ vào trong túi áo.
Nhìn thấy cô còn đang mặc đồ ngủ ngẩn người đứng ở đó, anh đi lên trước, kéo cô đến bên tủ quần áo, kéo thắt lưng một cái, đem áo ngủ ở trên người cô kéo xuống, hai ba cái đem cô lột sạch sẽ.
“ Để em tự mặc…..để em tự mặc.” Lâm Yến Vũ biết quá rõ tính cách của Tiêu Lỗi, biết rõ lúc anh tức giận không thể đối chọi với anh, nếu không chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.
Thấy anh không có ý rời khỏi phòng mình, cô chỉ lắc lắc thân mình, tìm một bộ quần áo mặc vào. “ Mặc nhiều một chút, bên ngoài trời rất lạnh.” Nhìn cô mặc áo len, Tiêu Lỗi đi đến tủ quần áo lấy ra áo khoác dài, mặc lên người cô.
Chưa đến mười phút, cô đã mặc xong quần áo đứng trong phòng khách, Tiêu Lỗi cẩn thận tắt công tắc điện và khóa van nước, chỉ chỉ hồ cá : “ Có cần cho cá ăn trước không?” “ Không cần, ăn nhiều cá sẽ no đến bể bụng, mùa đông không cần như thế.” Lâm Yến Vũ nghĩ thầm, xem ra người này định bắt cóc mình trong một thời gian dài.
Tiêu Lỗi đi đến bên cạnh hồ cá nhìn, trong lúc vô tình nhìn thấy danh thiếp vàng của Tần Tuyển bị ném ở trong hồ cá, ngạc nhiên nói : “ Tại sao phải làm vậy? Em chán ghét anh ta?” “ Không phải, tôi cũng không biết vì sao nó lại bị rơi trong hồ cá, cũng có thể là do anh ấy ném.” Lâm Yến Vũ ngụy biện.
Tiêu Lỗi nhìn cô chằm chằm liếc mắt một cái : “ Khi nào thì em mới có thể thành thật một chút?” Lâm Yến Vũ cúi đầu, cằm dịch vào trong khăn quàng cổ, không nói. Tiêu Lỗi không tiếp tục truy hỏi, một tay kéo valy, một tay dắt Lâm Yến Vũ, đưa cô rời khỏi nhà.
“ Đợi chút, có một thứ quên mang theo.” Lâm Yến Vũ chạy về mở cửa. Tiêu Lỗi đứng ở cửa ra vào chờ cô, lại thấy cô ôm một con gấu bông rách nát đi ra.
“ Đây là cái gì, sao lại bẩn như vậy?” Tiêu Lỗi nhíu mày. Lâm Yến Vũ không trả lời, ôm con gấu thật chặt, đi theo anh đến thang máy. Những năm này, mỗi khi ngủ cô đều ôm con gấu này, nếu không thì không ngủ được.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lỗi ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!!!
Bắt cóc, tuyệt đối là bắt cóc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top