Chương 18
Ở Mỹ được một tháng, cho đến khi qua kỳ nghỉ giáng sinh, Lâm Yến Vũ mới trở về nước. Trong phòng triển lãm tranh, Tuyết Nhi lặng lẽ nói cho cô biết, Tiêu Lỗi đã đến tìm cô rất nhiều lần.
“ En nói với anh ấy như thế nào?” Thật ra điều Lâm Yến Vũ lo lắng là Tuyết Nhi có nói chuyện này cho Tần Tuyển hay không. Tuyết Nhi nói : “ Em nói với Tiêu Lỗi, chị trở về Mỹ với cha qua giáng sinh mới trở lại, đã một tháng rồi, nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ ý định, cứ cách hai ngày lại đến hỏi chị đã về chưa, còn hỏi em là chị đi cùng với ai.”
Trong lòng Lâm Yến Vũ chua xót, lại không thể để cho Tuyết Nhi nhìn thấy, không lên tiếng. Tuyết Nhi tiếp tục nói : “ Em nói cho anh ấy biết một mình chị trở về Mỹ, vài ngày trước lễ giáng sinh Tuyển thiếu có đến tìm chị, anh ấy không hỏi gì cả.”
Lâm Yến Vũ hơi nhíu mày, Tuyết Nhi thấy cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không nói nhiều nữa. Lúc này, Lâm Yến Vũ nhận được điện thoại của Tần Tuyển, vội vàng rời khỏi phòng triển lãm tranh, quả nhiên thấy xe của hắn đậu ở cách đó không xa, đi về phía hắn.
Lần đầu tiên Lâm Yến Vũ gặp cha của Tần Tuyển – Tần Hạc An trong một buổi tối trời rét lạnh, Tần Tuyển lái xe đưa cô đến khuôn viên của trường đại học, nói cho cô biết, cha của hắn đã tốt nghiệp từ trường đại học này.
“ Ông ngoại của anh năm đó là Phó hiệu trưởng của trường đại học này, cha mẹ anh là bạn học, hai người họ đều học ngành kỹ thuật điện tử, quen biết nhau ở trong sân trường.” Tần Tuyển kể cho Lâm Yến Vũ nghe một số chuyện về cha mẹ mình, Lâm Yến Vũ gật đầu, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sân trường rất lớn, lái xe một lúc bọn họ mới đi đến một tòa nhà nhỏ. Tòa nhà nhỏ là một công trình kiến trúc từ thời tư bản chủ nghĩa, gạch xanh ngói đỏ, theo phong cách phương Tây, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Sau khi hai người xuống xe, Tần Tuyển nắm tay Lâm Yến Vũ đi vào trong. Ở phía trước cửa có vài người nhìn thấy bọn họ, có một người chủ động tiến lên dẫn đường cho bọn họ. Lâm Yến Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn, biết rõ những người ở cửa không phải là bảo vệ bình thường mà là vệ sĩ, thủ trưởng trở lại thăm trường cũ, công tác bảo vệ không thể thiếu.
Thời gian xây dựng đã lâu, bên trong tòa nhà có chút u ám, cũng may tay của Tần Tuyển thật ấm áp, Lâm Yến Vũ mới không cảm thấy lạnh. Đến một gian phòng ở chỗ sâu trong hành lang, Tần Tuyển gõ cửa, sau đó nghe thấy tiếng động mới đẩy cửa đi vào trong.
Lâm Yến Vũ nhìn thấy, có một vài người đang ngồi trong căn phòng nhỏ, đặc biệt là hai người ngồi ở trên sô pha kia. Xem ra đã hơn 50 tuổi, nhưng trạng thái tinh thần tốt vô cùng, hai mắt sáng ngời, rất có phong độ học giả, mặc dù đã có tuổi, nhưng dáng người một chút cũng không mập ra, điểm duy nhất không phù hợp với tướng mạo là mái tóc hoa râm, khiến cho người ta nhìn qua một lần không thể quên.
Đây có lẽ là cha của Tần Tuyển, Lâm Yến Vũ phỏng đoán như vậy, kiềm chế kích động trong lòng. Người đàn ông bên cạnh đeo kính gọng vàng nhất định là thư ký của ông ta Lý Học Chu, thái độ nho nhã lịch sự.
“ Cha, con đã đưa Lâm Yến Vũ đến.” Tần Tuyển lễ phép chờ cho cha hắn nói chuyện với những người khác xong, mới mở miệng. Trong phòng có mấy người lần lượt lui ra ngoài, chỉ còn cha con hắn cùng với Lâm Yến Vũ.
“ Cháu chào bác Tần.” Lâm Yến Vũ thấy Tần Hạc An nhìn mình không chớp mắt, không nhịn được có chút khẩn trương, cũng quan sát ông ta. Ông ta và Tần Tuyển dù sao cũng là hai cha con, giống như từ một khuôn đúc ra, chẳng qua là Tần Tuyển nhất thời vẫn không thể có được phong thái cùng khí chất , Lâm Yến Vũ cảm thấy ánh mắt của ông ta nhìn mình thiện cảm hơn khi nhìn con trai.
“ Ngồi đi.” Tần Hạc An khẽ gật đầu với bọn họ, rất có chừng mực nhìn cô gái mà con trai đưa đến. Không nghi ngờ chút nào, cô gái này rất xinh đẹp, hơn nữa đuôi lông mày gần khóe mắt có một loại cảm giác rất quen thuộc khiến cho ông ta có cảm giác khác thường.
Thuận miệng hỏi chút chuyện về gia đình của cô, Lâm Yến Vũ lần lượt trả lời từng câu hỏi, không có bất kỳ sơ hở nào. Cô gái này rất trang nhã, ấn tượng trong lòng Tần Hạc An càng tốt hơn.
“ Lát nữa kêu Chu An sắp xếp một chút, chúng ta sẽ ăn tối ngay tại căn tin của trường. Con dẫn Lâm tiểu thư ra ngoài dạo một lát đi.” Tần Hạc An gọi điện thoại cho Lý Học Chu. Chỉ chốc lát sau, Lý Học Chu đẩy cửa đi vào, Tần Tuyển dẫn Lâm Yến Vũ rời đi.
Tần Tuyển biết rõ cha của hắn rất hài lòng, tuy rằng biểu hiện rất bình thản, thế nhưng lại cho người sắp xếp bữa ăn tối, đủ để cho hắn cảm thấy Lâm Yến Vũ làm bạn gái của con trai mình là không sai.
Nghĩ đến đây, bước chân của Tần Tuyển thật thoải mái, kéo tay Lâm Yến Vũ đi dạo trong khuôn viên trường đại học, có khi còn có thể chạy hai bước. Lâm Yến Vũ hiếm khi trông thấy hắn trẻ con như vậy, khóe miệng cũng có chút ý cười, nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười của cô lại biến mất không thấy nữa.
Tiêu Lỗi gọi điện thoại cho cô, cô nhìn thấy số của anh trên màn hình, lập tức tắt đi không nghe máy. Chỉ chốc lát sau, nhận được tin nhắn của anh : “ Yến Vũ, anh muốn gặp em.”
“ Tôi nói rồi, chúng ta không nên gặp nhau nữa. Tôi đã gặp mặt cha của Tần Tuyển, anh không có cơ hội, đừng tiếp tục quấn lấy tôi” Lâm Yến Vũ tàn nhẫn, gửi tin nhắn đi.
Chờ thật lâu không thấy anh nhắn lại, cô có chút lo lắng, trong lòng hoảng hốt, liên tục nhiều lần nhìn vào điện thoại. Tần Tuyển kêu cô mấy lần, cô cũng không tập trung.
“ Này, đang nghĩ gì thế, anh gọi em sao lại không nghe thấy?” Tần Tuyển vỗ nhẹ lên vai cô. Lâm Yến Vũ giấu điện thoại ra phía sau bỏ vào trong túi quần của mình, cười : “ Em đang xem mấy sinh viên nam kia chơi bóng rổ, không nghe thấy anh gọi.” “Đi, anh dẫn em đến một nơi.” Tần Tuyển nắm tay Lâm Yến Vũ, dắt cô đi lên phía trước.
Lâm Yến Vũ đi theo hắn, nhưng tâm trí lại nhớ đến không biết điện thoại có tin nhắn của Tiêu Lỗi hay không. Nghe được âm thanh báo tin nhắn, lấy điện thoại ra xem, quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.
“ Anh rất nhớ em.”
Tin nhắn của anh chỉ có bốn chữ, Lâm Yến Vũ nhìn thấy rất đau lòng, khóe mắt có chút ẩm ướt, nhắn tin cho anh : “ Đừng như vậy, anh không gặp tôi sẽ tốt hơn, cứ mãi chìm đắm trong hồi ức anh vĩnh viễn không thể tìm thấy được hạnh phúc.”
“ Anh yêu em, đến chết cũng không đổi.”
Lâm Yến Vũ nhìn thấy tin nhắn này của anh, cũng không nhịn được nữa, nước mắt trào ra. Thừa dịp Tần Tuyển không quay đầu lại, vội vàng tắt điện thoại, lau nước mắt.
Tần Tuyển quay đầu lại nhìn cô : “Sao tay lại lạnh vậy, có phải mặc ít áo quá hay không?” Lâm Yến Vũ lắc đầu, cắn môi. Tần Tuyển thấy cô cúi thấp đầu bộ dáng thoạt nhìn rất đáng yêu, dừng lại ôm cô một cái : “ Trách anh không tốt, biết rõ hai ngày nay em bị cảm mà lại còn mang em đi ra ngoài, chạy hai bước sẽ không lạnh, một lát nữa anh bảo bọn họ đem xe đến đây, chúng ta trực tiếp đến căn tin ăn cơm.”
Hắn lôi kéo tay Lâm Yến Vũ chạy về phía trước, Lâm Yến Vũ nén thương tâm,bước nhanh đuổi theo hắn.
Bữa cơm này vì Lâm Yến Vũ mới có, trong lòng hai cha con nhà họ Tần đều rất vui mừng, Tần Hạc An càng nhìn người bạn gái này của con trai càng vừa mắt, càng nhìn càng cảm thấy cô giống một người.
Cuối cùng Tần Tuyển cũng phát hiện ra ánh mắt cha mình nhìn Lâm Yến Vũ có chút khác thường, cẩn thận quan sát. Tần Hạc An luôn luôn thận trọng, mặc dù vợ bị bệnh nhiều năm, nhưng không có một vụ bê bối tình ái nào, tâm tư của ông ta hơn phân nửa đều tập trung cho sự nghiệp chính trị. Nhưng ánh mắt ông ta nhìn Lâm Yến Vũ lúc này khiến cho con trai ông ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Nên hình dung việc này như thế nào, loại cảm giác này giống như người cha nhìn con gái thương yêu của mình vậy, lại có chút giống như người đàn ông nhìn người con gái mình yêu, tóm lại là thật sự yêu thích, Tần Tuyển cũng là đàn ông, hắn nhìn ra được ánh mắt kia của cha hắn, trong lòng có chút dự cảm bất thường.
Lâm Yến Vũ ăn rất ít, ăn vài miếng cũng không động đũa nữa. Tần Hạc An cho rằng món ăn không hợp khẩu vị của cô, ân cần hỏi: “Sao lại không ăn nữa, có phải ăn không quen hay không?” Lâm Yến Vũ cười nhẹ : “ Không phải vậy, bác Tần, cháu ăn rất ít, buối tối cháu không quen ăn nhiều.”
“ Vài ngày trước cháu về Mỹ thăm người nhà, trở lại Bắc Kinh thì ngã bệnh, vẫn phải uống thuốc Đông y, là thuốc ba phần độc, đối với dạ dày có chút kích thích, cho nên ăn không được nhiều lắm.” Tần Tuyển thương yêu siết chặt bàn tay bé nhỏ của Lâm Yến Vũ.
Những người khác không biết, chỉ có trong lòng Tần Tuyển hiểu rõ, cha của hắn chưa bao giờ đối với ai như vậy, cho dù là với người con trai duy nhất là hắn, cũng không ân cần hỏi han như vậy. Từ nhỏ đến lớn, trong cảm nhận của hắn cha của mình nghiêm khắc nhiều hơn là hiền hòa, nhưng ông lại có thể đối xử với cô gái xa lạ này như vậy……
Lý Học Chu cũng sớm nhìn ra tình hình trên bàn ăn, tức thời nói chuyện, làm dịu đi bầu không khí. Cơm nước xong xuôi, Tần Tuyển dẫn Lâm Yến Vũ rời đi.
Lúc ở dưới lầu nhà Lâm Yến Vũ, Tần Tuyển khóa kỹ xe, ôm lấy Lâm Yến Vũ cùng đi lên nhà. Hắn vừa đi vừa thân mật hôn lên má của cô, tình cảm triền miên, cô không có phản ứng chút nào, giống như đang có chuyện phiền muộn khiến cho cô không thể cười vui vẻ, không còn nghi ngờ gì nữa, những tin nhắn của Tiêu Lỗi đã khắc sâu vào trong trái tim cô khiến cho hồn vía của cô như ở trên mây.
“ Bảo bối, cả buối tối đều không vui, có phải là có tâm sự gì hay không?” Tần Tuyền nhận thấy trạng thái tinh thần của Lâm Yến Vũ không giống với thường ngày, mặt ủ mày chau.
Lâm Yến Vũ miễn cưỡng cười khẽ một tiếng : “ Anh nói xem , bác Tần có thích em hay không?” “ Anh thấy ông rất thích em, thậm chí hơi quá.” Tần Tuyển nửa cười nửa đùa nói. Kỳ thật hắn cũng cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa, nhân phẩm của cha hắn luôn rất tốt, làm sao có thể để ý đến bạn gái của con trai mình.
“ Vậy là tốt rồi. Lần trước em đi Hương Sơn, bác gái không gặp em, em sợ rằng họ sẽ không thích em.” Lâm Yến Vũ lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở cửa, Tần Tuyển cũng ở sau lưng cô đi vào.
“ Không cần phải lo lắng, cha mẹ anh không phải là người trọng sĩ diện. Anh đã nói với em, cán bộ chức càng lớn càng không chú trọng hình thức bên ngoài, phong cách yêu theo kiểu nhà quan lớn, cấp bậc cao đến trình độ nhất định, tầm nhìn rộng, một ít chi tiết vụn vặt đều không câu nệ.” Tần Tuyển xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, rất quen thuộc đối với chuyện trong quan trường.
“ Vậy mẹ anh thì sao, bác ấy là người như thế nào, có phải vô cùng nghiêm khắc hay không?” Lâm Yến Vũ chuyển đề tài về Trữ Sương Khiết.
Tần Tuyển suy nghĩ một chút, mới nói : “ Mẹ của anh là con gái duy nhất của ông ngoại, được cưng chiều từ nhỏ, tính tình không được tốt lắm, cứ hai ba ngày vì một số chuyện vặt mà cãi nhau với cha anh, quả thực lúc còn nhỏ bà thường trút giận lên người anh, mỗi lần cãi nhau với cha anh đều trút giận lên anh, cũng may anh rất khỏe, có thể chịu được.”
Lâm Yến Vũ nghe hắn nói, giọng điệu không quá nghiêm trọng, nhịn không được nói : “ Sao bác ấy đối với anh như vậy, anh là con trai duy nhất của bác mà.”
“ Anh cũng không biết, có thể bà muốn tìm chỗ phát tiết, thân thể bà không tốt lắm, người trong nhà cũng cố gắng không chọc giận bà, nhưng bà luôn nổi giận.” Tần Tuyển cũng rất đau đầu đối với mẹ của mình, trong ấn tượng của hắn Trữ Sương Khiết chính là một người hỉ nộ vô thường.
“ Bác gái như vậy, chắc là bác trai không hài lòng, công việc bận rộn như thế, trong nhà lại không yên ổn.” Lâm Yến Vũ rũ mắt xuống, trong đầu nhớ lại tình hình gặp mặt Tần Hạc An lúc trước.
Tần Tuyển ừ một tiếng, bảo vệ cha mẹ mình : “ Thật ra mẹ của anh chính là quá yêu nên trong lòng luôn nghi ngờ, thời kỳ mãn kinh của phụ nữ trung niên đều là như vậy, một chút chuyện nhỏ nghi thần nghi quỷ, dù cha anh luôn nhường nhịn, bà cũng không tận mắt thấy mọi chuyện nhưng không hiểu sao trong lòng luôn phiền muộn.” Nói xong, hắn muốn nói sang chuyện khác,đùa giỡn: “ Sau này khi em già cũng sẽ có nhiều tật xấu, anh đều nhường nhịn em.”
“ Anh thôi đi, em cũng không phải là bà lão nha.” Lâm Yến Vũ tìm đề tài khác nói chuyện. Không thể hỏi quá kỹ càng, nếu không Tần Tuyển sẽ nghi ngờ.
Lúc này, Lâm Lệ Sinh gọi điện đến, Tần Tuyển thấy cha con họ nói chuyện điện thoại, có lẽ muốn nói chuyện một lát, không quấy rầy sự hào hứng của hai người họ, ôm lấy cô hôn lên cổ của cô. Lâm Yến Vũ cảm thấy trên cổ có chút đau đớn, theo bản năng lấy tay sờ sờ, Tần Tuyển ấn lấy tay cô : “ Đừng gãi, sẽ bị nhiễm trùng.” Lâm Yến Vũ cười cười với hắn, nói hắn đi về nghỉ ngơi sớm.
Trong bóng tối, Tiêu Lỗi từ xa nhìn thấy Tần Tuyển lái Maybach đi ra ngoài, mới sâu kín nhìn lên cửa sổ nhà Lâm Yến Vũ. Khi đó Lâm Yến Vũ nói Tần Tuyển không thường đến đây, sự thật cũng không phải như thế, Tần Tuyển thường xuyên đến tìm cô, mặc dù chưa bao giờ qua đêm ở nhà cô, nhưng ai biết được hai người họ ở trên đó làm những việc gì.
Nhìn vào tia sáng le lói yếu ớt trên cửa sổ, Tiêu Lỗi cảm thấy chính mình thật ngu ngốc, trong lòng chưa từng như vậy, rõ ràng cô ấy đang ở trước mắt, rõ ràng là chính mình ghen tỵ đến buồn bực, lại chỉ có thể quanh quẩn ở dưới lầu.
Cô ấy luôn luôn né tránh, cứ tiếp tục như vậy cũng không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp khiến cho cô thừa nhận thân thế của mình. Tiêu Lỗi nghĩ như vậy, trong lòng từ từ có chủ ý, biểu cảm trên khuôn mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyện cũ không cần phải nhắc lại, đời người đã trải qua nhiều mưa gió. Mặc dù ký ức không thể xóa nhòa tình yêu và thù hận vẫn tồn tại trái tim thật sự muốn cắt đứt quá khứ để có thể tiếp tục tương lai,bạn cũng đừng lại hỏi tôi tin tức về tình yêu của anh ấy lần nữa là một vấn đề khiến cho người ta choáng váng.
Ngây ngất trong cơn đau để có thể quên được em thật không dễ dàng, hình bóng em vẫn luôn luôn ngự trị trong trái tim tôi, tôi yêu em nhưng tôi lại bất lực với chính bản thân mình vì tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi quá khứ.
Anh không hỏi tôi liệu có thể lại khiến cho anh đau lòng trong nhiều năm nữa, lần này tôi không có ý định đó, có hay không nghĩ rằng nói một đằng làm một nẻo ( đừng nói tôi không hiểu) chỉ cần có yêu thì sẽ có đau khổ ( có yêu thì có đau) đến một ngày bạn sẽ biết.
Không có tôi cũng không khác biệt ( không thể khác nhau) cuộc sống đã quá vội vàng, tôi rất sợ hãi hai mắt luôn đẫm lệ mông lung không thể quên nỗi đau trong quá khứ đem chuyện cũ ở lại trong gió lắng nghe bài hát này……
Lâm Yến Vũ cắn môi, bày ra tư thế hy sinh vì nghĩa, cởi nút thắt áo khoác ngoài của mình : “ Anh muốn đến chỗ nào làm? Trên xe? Dã chiến? Hay là đi thuê phòng? Hôm nay cái gì tôi cũng cho anh được chưa, anh không cần phải tiếp tục quấn lấy tôi nữa.”
Nhìn thấy cô uất ức cởi bỏ áo khoác ngoài, mặt cũng ửng đỏ lên, Tiêu Lỗi nhịn không được trêu chọc cô : “ Nếu không, anh đổi chỗ khác, tìm một nhà vệ sinh công cộng gần đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top