Chương 17
Vừa đúng lúc có một cô gái phục vụ cẩn thận bưng một nồi canh, Lâm Yến Vũ không để ý đến, xoay người lại, cô gái không kịp tránh, cả nồi canh đổ lên tay của Lâm Yến Vũ, canh nóng tiếp xúc với da thịt, lập tức trên tay đỏ lên một mảnh. Lâm Yến Vũ cố nén đau nhức, hít vào một hơi.
Nhìn thấy làn da mỏng manh phồng rộp, Tần Tuyển gạt sang một bên tất cả những cảm xúc khó chịu nhất thời, khẩn trương nắm lấy tay của Lâm Yến Vũ, đau lòng hỏi : “ Có đau hay không?” Lâm Yến Vũ không kịp trả lời, Tần Tuyển đã trách cứ nhân viên phục vụ : “Sao cô lại để xảy ra chuyện này, con mắt của cô để ở nơi nào vậy?”
Cô gái phục vụ sớm đã sợ đến choáng váng, bị hắn khiển trách như vậy, lại càng nói không nên lời, run rẩy nói : “Xin lỗi, tôi không cố ý, xin lỗi……”
Cô biết rõ bàn này đều là khách quý không thể đắc tội, thất nghiệp chỉ là chuyện nhỏ, ngộ nhỡ bọn họ muốn phạt cô, chắc chắn sẽ……cô đã làm phục vụ ở đây hai năm, được chứng kiến kẻ có tiền vì nhân viên phục vụ không chu đáo, mà phạt nhân viên phục vụ quỳ, cũng có người bị đánh, tóm lại đắc tội bọn họ, chính mình chịu không nổi đâu.
Hôm nay nghe quản lý nói đám người kia đều là kẻ có tiền, cô gái phục vụ mang theo tâm lý sợ hãi, cô nghe người khác nói qua, so với những kẻ nhà giàu mới nổi thô tục kinh khủng, những người này ngày thường thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, thật ra ăn nói ngang ngược từ trong cốt tủy, một khi bị chọc giận sẽ càng đáng sợ hơn, bọn họ tra tấn người không phải chỉ đơn giản là tàn nhẫn bình thường, mà còn vô cùng biến thái.
Mắt thấy cô gái kia sợ đến mức bắt đầu khóc, Tiêu Lỗi nói : “ Cô ra ngoài đi, chờ quản lý của cô đến rồi quay lại đây.” Anh làm sao không biết, Tần Tuyển đang mượn cớ để trút giận chuyện của mình. Chỉ sợ hắn đã sớm nhịn đầy một bụng, liền mượn cơ hội này để trút ra.
Cô gái phục vụ như được đại xá, đi nhanh ra ngoài, chỉ chốc lát sau, giám đốc cùng với quản lý đều đến đây, nhận lỗi với Tần Tuyển và Lâm Yến Vũ. Tần Tuyển để ngoài tai lời xin lỗi của bọn họ, mặt lạnh như sương vuốt ve bàn tay bị bỏng của Lâm Yến Vũ.
“ Không có việc gì, canh cũng không quá nóng. Hơn nữa, là do chính em không cẩn thận, không nhìn thấy nhân viên phục vụ đi lại đây.” Lâm Yến Vũ muốn làm dịu bầu không khí một chút, giám đốc lấy thuốc mỡ chuyên trị bỏng của đầu bếp bôi vào quả thật có tác dụng, một lúc sau chỗ bị bỏng bỗng nhiên mát lạnh, cảm giác nóng rát giảm đi không ít.
Tần Tuyển cũng không chịu để yên, không thể vì quản lí ra mặt mà không đuổi cô nhân viên phục vụ kia, những người khác nể mặt mũi của hắn cũng không tiện nói gì. Tiêu Lỗi muốn nói chuyện, lại bị Diệp Tiểu Hàng âm thầm ở sau lưng đè xuống, ý bảo anh không nên xung đột trực tiếp với Tần Tuyển.
Mắt thấy mọi người không có lòng dạ ăn cơm, Lâm Yến Vũ biết mình là đầu sỏ gây nên chuyện này, đành phải kéo tay Tần Tuyển : “ Đừng tức giận, em vẫn ổn mà.” Cô hất cằm, ý bảo giám đốc cùng với quản lý rời đi. Hai người kia sát ngôn quan sắc(*), biết rõ Tần Tuyển đang nổi nóng, không dám tự ý đi khỏi.
(*) sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt
“Cái gì mà ổn chứ, em xem tay của em đi, đều rộp cả lên. Tôi nói cho hai người biết, hai người phải đuổi việc nhân viên phục vụ vừa rồi, nếu không tôi sẽ không để yên chuyện này.” Tần Tuyển không thể nói là đau lòng nhưng vẫn rất mất hứng, tóm lại nếu bỏ qua chuyện này, trong lòng của hắn cực kỳ phiền muộn.
“ Anh không nên như vậy!” Lâm Yến Vũ không thể nhịn được nữa, rời khỏi bàn tiệc. Tần Tuyển thấy thế, đành đi theo. Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn mắt không nói nên lời. Là thật sao, cô gái này quả nhiên lợi hại, khiến Tần Tuyển trở nên nghe lời như vậy, bản thân cô lại còn nổi giận, thật sự là…… - vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngoại trừ những lời này không nghĩ ra được từ ngữ khác để hình dung.
“ Đã đi rồi, chúng ta tiếp tục ăn thôi, lại đây, Trình Dục, anh gắp cho em món sườn mà em thích nhất.” Diệp Tiểu Hàng đúng lúc phá vỡ sự im lặng. Trình Dục liếc anh ta một cái : “Đáng ghét, ai thích ăn món này chứ, tự anh ăn đi, anh yêu nhất cái đẹp, ăn món này vừa lúc có thể làm đẹp.”
Mọi người nghe thấy vậy cười rộ lên, không khí dễ chịu đi một chút, tiếp tục ăn uống. Chỉ có Tiêu Lỗi ăn không ngon, tâm tình giống như bị sụp đổ, cả trái tim cũng trở nên tan nát, rối tinh rối mù.
Thời điểm ra về, Diệp Tiểu Hàng nói với anh mấy câu lại càng khiến cho tâm tình của anh trở nên tồi tệ hơn.
“ Lỗi Tử, ngày hôm nay cậu có điểm không đúng, cậu đừng nên tiếp tục thích cô gái kia nữa, cũng phải nể mặt mũi của Tuyển Tử chứ.” Diệp Tiểu Hàng hiếm khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, bởi vậy Tiêu Lỗi hiểu rõ ngay đến anh ta cũng không thể chịu được, trong lòng của Tần Tuyển càng không dễ chịu gì.
“ Tiểu Hàng……” Tiêu Lỗi không biết nên biểu đạt tâm tình của mình như thế nào. Diệp Tiểu Hàng vỗ vỗ vai anh : “ Không cần giải thích, đều là anh em tốt, sao không nhìn ra chứ, khi đó cậu gọi mình đến phòng triển lãm tranh của cô ấy, mình đoán được cậu rất xem trọng cô ấy. Thế nhưng cô ấy đã có bạn trai, cậu có thích thế nào cũng nên từ bỏ thôi.”
Tiêu Lỗi cười khổ, trong lòng buồn bực không thôi, các anh em đều cảm thấy anh quá cố chấp, thế nhưng hết lần này đến lần khác anh không thể buông tay. Nếu như bởi vậy đắc tội hết với các anh em có đáng giá hay không? Tiêu Lỗi hồi tưởng lại vẻ mặt cô đơn lúc trước của Lâm Yến Vũ khi nhìn Diệp Tiểu Hàng cùng với Trình Dục, lập tức lòng tin càng trở nên kiên định , hít vào một hơi thật sâu.
“ Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, chuyện của mình bản thân mình hiểu rõ.” Tiêu Lỗi đi về phía xe của mình. Diệp Tiểu Hàng đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của anh, tự nói một mình : “ Tất cả đều là vì mỹ nữ.”
Bạn gái của anh ta Trình Dục đã sớm chờ không được, nói với anh ta : “Diệp Tiểu Hàng lỗ tai của anh điếc rồi sao, gọi anh 100 lần mà anh không nghe thấy sao.” “ Tai không điếc cũng bị một tiếng thét như sấm vang của em làm cho điếc thôi, kêu la cái gì.” Diệp Tiểu Hàng vừa nghe thấy tiếng của Trình Dục, tâm trạng tự nhiên vô cùng tốt. Ai nói hai người là oan gia.
Lâm Yến Vũ chạy một mạch ra khỏi câu lạc bộ nông thôn, Tần Tuyển đuổi theo ở sau lưng cô, một bụng đầy câu hỏi muốn hỏi cô. Lâm Yến Vũ chạy đến bãi đỗ xe, mới bị hắn bắt được.
“ Em…..”
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, đôi môi đã bị ngón tay mảnh khảnh của Lâm Yến Vũ đè lại : “ Suỵt, đừng tức giận, chúng ta chạy như vậy, anh cũng không cần trả tiền. Một bàn này tốn vài nghìn, vừa đủ trả tiền thuốc cho em.” Lâm Yến Vũ tựa ở trên vai hắn cười đến run rẩy cả người.
Tần Tuyển không có biện pháp đối với suy nghĩ kỳ quái của cô gái này, chỉ có thể vỗ lưng của cô : “ Được, anh không tức giận, quả thật vừa rồi anh có chút quá đáng, cô gái phục vụ kia cũng không cố ý, nghe lời, cho anh xem tay của em một chút, rốt cuộc còn nóng không?”
“ Anh thử bị nồi canh nóng làm bỏng một chút xem có thấy nóng không, nếu không phải em nhanh như chớp, tay chắc chắn sẽ bị tàn phế. Được rồi, anh yêu, anh đừng tức giận nữa, tính cách hay hờn giận như vậy rất có hại cho sức khỏe, hơn nữa sẽ mau già, anh xem vợ sắp cưới của Diệp Tiểu Phảng, trời có sập mặt vẫn không đổi sắc.” Lâm Yến Vũ sờ sờ gò má hắn, hôn một cái, biết làm như thế nào khiến cho hắn vui vẻ.
Tần Tuyển nhìn tay của cô, rồi ngẩng đầu : “ Tính tình của anh hay nóng giận không phải là bởi vì em sao, nếu không phải là em, tiểu nha đầu kia không đáng để anh nổi giận! Nếu ngày nào đó anh đột nhiên trúng gió, tám phần là do em chọc giận.”
Lâm Yến Vũ không muốn cùng hắn tiếp tục nói về đề tài này, dựa vào vai hắn : “ Tay đau cũng không đưa em đến bệnh viện, nhanh lên mau đưa em đến bệnh viện đi.” “ Cứ mải tức giận, quên mất chuyện quan trọng, phải nhanh chóng đến bệnh viện thôi, vết thương của em cần nhanh chóng xử lý, nếu không sẽ để lại sẹo.” Tần Tuyển mở cửa xe, để cho Lâm Yến Vũ lên xe. Lái xe ngồi ở ghế trước, hắn và Lâm Yến Vũ sóng vai ngồi ở ghế sau.
Yên ổn ngồi trên xe, Lâm Yến Vũ mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Sớm đã nhìn thấy bầu không khí không tốt trên bàn ăn, đang nghĩ ra lý do rời đi, thật may nồi nước kia kịp thời đổ xuống xem như là giải vây, cô thật sự không muốn nhìn thấy cảnh hắn và Tiêu Lỗi trở mặt.
“ Tiêu Lỗi đang theo đuổi em?” Bỗng nhiên Tần Tuyển lại nhắc đến chuyện này, trong lòng Lâm Yến Vũ rét lạnh, biết chuyện này không thể nào lừa gạt hắn dễ dàng như vậy, ừ một tiếng.
Tần Tuyển suy nghĩ một lát : “ Em đối với anh ta……Nếu em cũng có cảm giác với anh ta, anh hy vọng em có thể thẳng thắn nói với anh, đừng để anh là người biết cuối cùng.”
“ Em không có cảm giác gì với anh ta cả, là anh ta đơn phương tình nguyện. Anh khó chịu khi em qua lại với anh ta, về sau em cũng không gặp lại anh ta nữa.” Lâm Yến Vũ rất thông minh, biết rõ Tần Tuyển đang bày trận để thăm dò qua lời nói của cô, cô cũng hiểu rõ tính cách của hắn, hắn không rộng lượng như vậy.
Quả nhiên Tần Tuyển thật sự rất hài lòng, giọng nói cũng thay đổi : “ Lỗi Tử không tệ, anh không muốn mất đi người bạn này. Còn em nữa, anh đối với em như vậy, trong lòng em hiểu rõ, anh sẽ không bao giờ nói lời dư thừa.” Lâm Yến Vũ im lặng nắm tay của hắn, để cho tâm tình của mình dần dần ổn định, suy nghĩ.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Tần Tuyển, trước mắt không thể hành động theo dự định, một khi hắn có hành động, chỉ sợ Tiêu Lỗi muốn ứng phó cũng không dễ dàng như vậy, thứ nhất anh là quân nhân, còn có rất nhiều phiền phức, không giống như Tần Tuyển có thể tự do mọi nơi. Nhưng Lâm Yến Vũ cũng biết, trong chuyện này, cô không thể vì Tiêu Lỗi giải thích rõ, một câu cũng không thể.
Tần Tuyển đưa Lâm Yến Vũ đến bệnh viện kiểm tra một lượt, xác định vết bỏng trên tay cô không có việc gì, mới đưa cô về nhà. Sau khi Lâm Yến Vũ tiễn hắn về, chỉ tắm rửa qua loa rồi đi nghỉ ngơi.
Lên giường ngủ một lát, Lâm Yến Vũ cảm thấy đầu càng ngày càng đau, khắp người lạnh run, xem ra là bị cảm lạnh lúc ở trường đua ngựa, vội vàng đi tìm thuốc uống.
Trong lúc đang mơ màng ngủ, chợt nghe tiếng điện thoại ở đầu giường vang lên, vừa nhìn thấy số của Tiêu Lỗi, cô không nghe máy, trực tiếp tắt đi. Nhớ đến buổi chiều anh quấy rầy tâm tình của cô, liền hận đến nghiến răng, cảm giác lồng ngực đến bây giờ còn có chút đau, tay anh chỉ vân vê làn da của cô. Nhưng thật ra anh rất biết điều, không tiếp tục làm tới, đổi thành dùng di động gửi tin nhắn.
“ Tần Tuyển tìm tôi ngả bài.” Tiêu Lỗi nhắn tin cho Lâm Yến Vũ. Cô nhìn thấy mấy chữ này, cơn buồn ngủ biến mất, lấy điện thoại ở đầu giường, gọi điện thoại cho anh.
“ Anh đã nói những gì với Tần Tuyển, tôi nói cho anh biết, nếu anh nói lung tung với anh ấy, cả đời tôi sẽ không gặp lại anh.” Lâm Yến Vũ nổi nóng nói. Có thể suy ra với tính cách của Tiêu Lỗi, tất nhiên là có sao nói vậy sẽ không trốn tránh.
“ Tôi không nói cái gì với anh ta, em khẩn trương như vậy làm gì.” Tiêu Lỗi dựa vào thành giường của mình, trong lòng nặng nề. Từ câu lạc bộ trở về, tâm tình của anh từ đầu đến cuối không tốt, thật sự không chịu đựng nổi, không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho cô.
“ Vậy thì tốt rồi, không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.” Lâm Yến Vũ biết rõ anh sẽ không nói dối, nếu anh đã nói không nói gì với Tần Tuyển, vậy thì sẽ không nói cái gì.
“ Đừng cúp máy!” Tiêu Lỗi nghe thấy cô muốn cúp điện thoại, cuống cuồng: “ Tay của em không sao chứ?” Thấy tay cô bị nồi canh nóng làm bỏng, anh lo lắng gần chết, thế nhưng hết lần này đến lần khác, anh còn phải đè nén sự quan tâm.
“ Tôi không sao, Tần Tuyển đã đưa tôi đi khám bác sĩ, bác sĩ nói không có phồng rộp, bôi một chút thuốc lên chỗ bị bỏng sẽ tốt hơn. Anh......Sáng ngày mai anh còn phải đi làm, anh đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.” Lâm Yến Vũ hạ thấp giọng, thanh âm ôn hòa rất nhiều.
“Giọng của em làm sao vậy, bị cảm sao?” Tiêu Lỗi nghe được cô nói bằng giọng mũi, cuối cùng lại nghe thấy cô ho nhẹ. Còn không phải đều tại anh! Trong lòng Lâm Yến Vũ oán trách, ngoài miệng nói : “Có chút cảm lạnh, tôi đã uống thuốc rồi.”
Lời này rơi vào tai Tiêu Lỗi giống như bị đổ một bình ngũ vị, do dự một lát, Tiêu Lỗi rốt cuộc hỏi : “ Anh ta chăm sóc em như thế nào vậy, anh ta có làm gì với em không?” Tự dưng nói ra những lời này, anh thực sự muốn cắn lưỡi cho rồi. Theo như tình hình lúc trước, Tần Tuyển không có khả năng chất vấn cô ấy, ngộ nhỡ đối với cô……Đêm nay lòng dạ rối bời là vì cái gì, trong lòng của anh rất rõ ràng.
Lông mày Lâm Yến Vũ khẽ nhíu lại, câu này của anh có ý gì, anh đứng trên lập trường nào để nói với cô những điều này, cố ý chọc giận anh: “ Anh ấy là bạn trai của tôi, có làm gì đối với tôi cũng không cần phải báo cáo với anh.” Tiêu Lỗi nghe nói như thế, bị chọc tức, nghẹn họng : “ Em đừng lừa mình dối người, em không yêu anh ta!” “ Anh làm sao biết tôi không yêu anh ấy, anh cũng không phải là tôi.” Lâm Yến Vũ không khoan nhượng.
“ Nếu như em yêu anh ta, cần gì phải diễn kịch ở trước mặt anh ta, may mắn là nồi canh đó không nóng, nếu không tay của em sớm đã bị bỏng đến rộp da, em cho rằng tôi không nhìn ra sao. Em không phải muốn tôi đem tất cả chân tướng vạch trần ra thì em mới bằng lòng thừa nhận chứ? Em căn bản không phải là Lâm Yến Vũ, chính xác là Lâm Yến Vũ thật sự đã bị chết trong vụ nổ bốn năm trước rồi.” Tiêu Lỗi dưới tình thế cấp bách, đem suy nghĩ của mình nói ra. Anh đau lòng cho tay của cô, cô lại không hề cảm kích.
Mấy ngày qua anh luôn cẩn thận nghiên cứu tư liệu của Diệp Tiểu Phảng và Lý Trường Nhạc không biết bao nhiêu lần, xác định kết luận trước đó của mình là chính xác, trước tiên là Lâm Yến Vũ không phải là Cynthia Lâm người tốt nghiệp ở Học viện nghệ thuật New York, cô ấy có phải là Diệp Mộ Tình hay không vẫn chưa thể chắc chắn, nhưng có thể khẳng định cô ấy thật sự không phải là Lâm Yến Vũ.
Quả nhiên, Lâm Yến Vũ trầm mặc, bị sốc không nói nên lời. Cô không thể xác định được rốt cuộc Tiêu Lỗi đã biết được điều gì rồi, nhưng bản năng nói cho cô biết, anh vô cùng nguy hiểm. Suy nghĩ của anh quá mức kín đáo, cũng thật đáng sợ, kể từ khi bọn họ gặp nhau, cô luôn luôn bị anh bám theo, mỗi một bước đều nằm trong sự kiểm soát của anh.
Cô trông giống như Diệp Mộ Tình, đó là lý do mà anh muốn cô, hơn nữa dựa theo suy nghĩ của anh, từng bước một đem cô biến thành hình dáng mà anh muốn, thật là đáng sợ, cô không thể tiếp tục nữa, tiếp tục nghe những lời của anh sẽ khiến cho tất cả kế hoạch của cô trở nên rối loạn.
Cô vì tiếp cận nhà họ Tần, phải mất cả một năm trời nghiên cứu cuộc sống của Tần Tuyển, hiểu rõ và quen thuộc tính cách của hắn như trong tư liệu, sở thích, phạm vi cuộc sống, mà ngay đến cả cuộc gặp gỡ vô tình ở buổi đấu giá lần đó cũng là dụng tâm sắp đặt, cô không thể để cho bao nhiêu công sức của mình đổ sông đổ biển được.
Tiêu Lỗi có thể đoán được tâm tình của cô lúc này, giọng khàn khàn, dùng một giọng rất buồn nói : “ Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho em phải ở bên cạnh anh ta, tôi sẽ điều tra cho rõ, đồng ý với tôi, trong khoảng thời gian này, đừng để cho anh ta chạm vào em…..nếu không tôi……” Anh khổ sở không nói được.
Lòng của Lâm Yến Vũ đau như dao cắt, hít vào một ngụm khí lớn, lời này của Tiêu Lỗi khiến lòng cô chua xót. Suy cho cùng anh vẫn là đàn ông, ý nghĩ của anh cực kỳ bá đạo, anh không hy vọng cô bị người đàn ông khác chiếm hữu, dù người đàn ông kia bây giờ là bạn trai của cô, mà anh cái gì cũng không phải, nhưng cô lại hiểu rõ tâm tình của anh, sự hiểu rõ này khiến cho cô vô cùng đau khổ, lại không thể làm gì.
“ Yến Vũ…..Yến Vũ…..hứa với anh, xem như đây là thỉnh cầu của anh.” Tiêu Lỗi khẩn cầu. “ Đồ ngốc, anh thật sự quá cố chấp.” Cuối cùng Lâm Yến Vũ không kiềm chế được, lên tiếng.
Suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn, cô lại nhanh chóng bổ sung : “ Tôi không tốt như anh nghĩ đâu, tôi hoàn toàn không thích hợp với anh. Tần Tuyển đã biết chuyện này, anh ấy sẽ đối phó với anh như thế nào không ai đoán trước được, tôi không muốn liên lụy đến anh.” Cô gác điện thoại xuống, rút phích cắm của điện thoại, tắt điện thoại di động.
Lâm Yến Vũ ngồi ở trên giường, buồn phiền ôm mặt, sự việc đi đến cục diện hôm nay, cô phải chịu trách nhiệm một nửa. Nhớ đến khuôn mặt âm trầm của Tần Tuyển lúc tối, cô càng lo lắng không nói nên lời.
Không bằng, rời khỏi đây một thời gian ngắn? Lâm Yến Vũ ở trong lòng tính toán. Cô về nước đã gần nửa năm, cũng đã đến lúc nên trở về thăm cha Lâm Lệ Sinh một chút. Nói liền làm ngay, cô lập tức gọi điện đặt vé máy bay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top