Chương 12

“ Hẹn anh ra ngoài gấp như vậy có chuyện gì sao?” Diệp Tiểu Phảng ngồi xuống, uống một ngụm trà cho nhuận họng. Tiêu Lỗi nói : “ Có chuyện cần phải cầu xin anh.”

“ Chuyện gì, nói anh nghe một chút, có thể giúp được anh nhất định sẽ giúp.” Diệp Tiểu Phảng là một người thẳng thắn, rất có uy tín ở trong hội. “ Em muốn xem ảnh chụp hiện trường vụ tai nạn bốn năm trước.” Tiêu Lỗi quyết định bắt đầu tìm hiểu từ đầu, điều tra chuyện này thật rõ ràng.

Diệp Tiểu Phảng không ngờ cậu ta lại nói đến chuyện này, im lặng suy nghĩ một lúc lâu, hút một điếu thuốc : “ Cần thiết phải nhắc lại chuyện này sao? Lỗi Tử, chúng tôi đều hy vọng cậu sẽ thoát khỏi bóng ma của quá khứ.” “ Em biết, thế nhưng hiện nay sự việc có thể xuất hiện bước ngoặt mới, em nghi ngờ Lâm Yến Vũ chính là Diệp Mộ Tình.”

Tiêu Lỗi đem một ít chuyện nói cho Diệp Tiểu Phảng , Diệp Tiểu Phảng căn bản không tin, càng nghe càng thấy đáng ngờ, hít thật sâu một hơi thuốc: “ Được rồi, anh đưa cho chú, anh để trong két sắt ở đơn vị.”

Diệp Tiểu Phảng và Tiêu Lỗi quen biết đã hơn hai mươi năm, mười mấy tuổi đã chơi thân với nhau, phải nói là giao tình giữa hai người vô cùng sâu sắc, có lẽ là thời gian Diệp Tiểu Phảng ở quân khu Thẩm Dương.

Trong lòng Diệp Tiểu Phảng hiểu rõ, gia đình anh ta ở Bắc Kinh có thế lực, cho nên tình hình không thể đơn giản như vậy, nền tảng của nhà họ Tiêu ở vùng Đông Bắc rất vững chắc, chưa kể đến ông nội của cậu ta trước đây xuất thân là quân dã chiến Đông Bắc, ngay cả ba và chú cũng đã công tác nhiều năm ở quân khu Thẩm Dương. Có rất nhiều chuyện, nếu như không có cha con họ thay anh hòa giải, anh cũng không dễ dàng đối phó với các thế lực hung dữ ở địa phương như vậy.

Diệp Tiểu Phảng luôn luôn nhớ kỹ chuyện này, vì vậy khi Tiêu Lỗi có việc muốn nhờ anh ta giúp, anh ta tất nhiên là đem hết khả năng có thể để giúp, suy cho cùng anh ta cũng hiểu rõ tính cách của Tiêu Lỗi, một khi chưa đạt được mục đích cậu ta sẽ không từ bỏ, vậy cứ để cho cậu ta điều tra rõ một lần, nếu không, cậu ta vĩnh viễn sẽ không yên lòng.

Phía sau tầng lầu nào đó ở văn phòng làm việc của Bộ tư lệnh, Diệp Tiểu Phảng và Tiêu Lỗi một trước một sau đi vào văn phòng của anh ta, Diệp Tiểu Phảng đóng cửa thật kỹ, từ trong ngăn kéo lấy ra chìa khóa của két sắt, đi vào bên trong phòng làm việc, chỉ chốc lát sau đi ra, trong tay cầm một túi hồ sơ.

Diệp Tiểu Phảng đặt túi hồ sơ lên trên bàn : “ Tất cả tư liệu và ảnh chụp đều ở bên trong, còn đây là số điện thoại của cảnh sát ở London phụ trách vụ án này, cậu muốn hỏi chuyện gì, có thể liên lạc với anh ta.” Tiêu Lỗi gật đầu, không mở túi hồ sơ ra ngay, nói lời cảm ơn với Diệp Tiểu Phảng sau đó rời đi.

Trên đường, Tiêu Lỗi vừa lái xe vừa suy nghĩ, quyết định đem những tư liệu này mang đến đơn vị, quét vào máy tính để nghiên cứu cẩn thận. Với tư cách là chuyên gia tình báo quân sự quan trọng trong quân đội, anh có văn phòng của riêng mình, được trang bị máy móc và thiết bị tiên tiến nhất, để có thể tiến hành nghiên cứu tường tận và giải mã các tập tin bất kỳ, bao gồm cả các tập tin được mã hóa.

Mọi người đều biết, văn phòng của Bộ Tổng tham mưu có hai bộ phận chịu trách nhiệm thu thập và cung cấp tình báo quân sự cùng với ba ban chỉ huy, nói đây là bộ phận trọng yếu nhất của Bộ Tổng tham mưu cũng không quá đáng, có thể làm việc trong hai bộ phận này đều là con cháu của cán bộ cao cấp, xuất thân từ quân đội. Không phải là gốc rễ của hồng miêu, không hiểu rõ tận gốc, ngay cả cửa của hai bộ phận này nằm ở chỗ nào cũng  không biết, chứ đừng nói đến đi vào làm việc.

Bên ngoài đồn đại biên chế của các nhân viên hai bộ phận này gần mười vạn, cho dù các phương tiện truyền thông trong hay ngoài nước và các tổ chức nghiên cứu, cơ cấu biên chế cùng với công việc hàng ngày của bọn họ rốt cuộc đều do Tổng tham mưu trực thuộc truyền về các đại quân khu, thực sự là một bí ẩn.

Xe chạy đến đại viện ở phía Tây trong thành, bởi vì sắp đến giờ tan tầm, xe cộ ra vào tương đối nhiều, cảnh vệ gác cửa vô cùng tận tụy với công việc lấy dấu vân tay ra vào của nhân viên, xác minh thân phận.

Sau khi Tiêu Lỗi xác nhận dấu vân tay, trực tiếp lái xe đi vào bên trong, chạy vòng quanh bóng cây xanh râm mát trong đại viện, anh dừng xe ở dưới lầu một ngôi nhà gạch đỏ. Nơi đó chỉ có duy nhất phòng làm việc của anh, bình thường không dùng đến, chỉ khi anh nhận được các tài liệu vô cùng bí mật, mới đến chỗ này để làm việc. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, sẽ không có ai đến làm phiền.

Trước khi mở túi hồ sơ, Tiêu Lỗi hít sâu một hơi, từ từ tháo nút buộc ra, lấy ảnh chụp và văn kiện ra. Đã qua bốn năm,đây là lần đầu tiên anh xem ảnh chụp hiện trường xảy ra tai nạn của Mộ Tình, một xấp ảnh  thật dày, bắt đầu là ảnh nơi ở của hai mẹ con họ Diệp ở London, tiếp theo tất cả đều là ảnh chụp hiện trường.

Địa điểm hiện trường hình như là phòng bếp, bị nổ thành một đống hỗn độn, trên tường dưới mặt đất có rất nhiều vết máu, cho thấy nơi đó từng cực kỳ bi thảm. Tiêu Lỗi quét hình vào máy tính, sau khi lưu lại kết nối với máy chiếu, kéo toàn bộ rèm cửa sổ lại, anh tắt hết đèn trong phòng.

Khẽ nhấp con chuột, từng tấm hình máu chảy đầm đìa ở hiện trường xuất hiện. Khắp nơi đều là xác người, không phân biệt rõ là ai. Trong đó có một khuôn mặt hiện trên máy chiếu, Tiêu Lỗi cho dừng lại tại tấm ảnh đó, phóng to ra, bất ngờ phát hiện đây là đầu của một người phụ nữ, ngũ quan trên khuôn mặt có chút mờ nhạt, nhưng Tiêu Lỗi nhìn thoáng qua lập tức nhận ra, đó là Diệp Hinh Nhiên - mẹ của Mộ Tình.

Có lẽ là do tác dụng tâm lí, anh dường như ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, một trận buồn nôn dữ dội từ trong dạ dày kích thích anh, có cảm giác lạnh ở sau gáy tỏa ra, anh ổn định lại tinh thần, châm một điếu thuốc, tiếp tục di chuyển con chuột.

Thật sự là kỳ lạ, tấm ảnh trước đã chứng mình được thân phận của người đã chết, nhưng những tấm ảnh chụp còn lại không thể xác minh được thân phận của một người đã chết khác là Mộ Tình, hơn phân nửa là thân thể và tứ chi.

Theo lý thuyết, đầu người là xương cốt cứng rắn nhất trên cơ thể, cho dù là thi thể vỡ vụn, đầu cũng sẽ được bảo vệ toàn vẹn, lẽ nào cảnh sát không tìm được đầu của Diệp Mộ Tình ?

Trong lòng cảm thấy nghi ngờ, Tiêu Lỗi xem càng cẩn thận hơn, trên màn hình lớn cuối cùng có một tấm ảnh khiến cho anh chú ý. Trong tấm ảnh là người chết có mái tóc dài, rõ ràng là phụ nữ, chỉ có nửa người trên, không có nửa người dưới, người chết nằm rạp trên mặt đất, trên người đều là máu, không nhìn rõ gương mặt. Cảnh sát đánh dấu tấm ảnh này, đây là một người chết khác - Diệp Mộ Tình.

Đối diện với cảnh tượng đáng sợ này, rốt cuộc Tiêu Lỗi có chút không chịu được, che miệng không để cho bản thân khóc, thế nhưng nước mắt vẫn thấm ướt hốc mắt, dường như không khống chế được, vài phút sau, anh mới ổn định lại cảm xúc, tiếp tục phân tích tư liệu do cảnh sát London cung cấp.

Tư liệu cho thấy, đây là một sự cố nổ ống dẫn khí gas ngoài ý muốn, trước khi xảy ra tai nạn một tháng một số người dân sinh sống gần đó liên tục khiếu nại đường ống dẫn khí ga của họ bị rò rỉ, công ty gas cũng đã cho người đến sửa chữa, cũng không phát hiện có gì bất thường.

Nơi ở của mẹ con họ Diệp nằm ở một con phố rất bình thường ở London, hơn phân nửa người dân sống ở đây là Hoa kiều, an ninh trật tự từ trước đến nay luôn luôn tốt, tỷ lệ các vụ án ở đây rất thấp, cảnh sát ở London đã điều tra trong ngoài gần một tháng, không có bất kỳ manh mối nào, vì vậy kết luận đây là một chuyện ngoài ý muốn, thông báo cho người nhà đến nhận xác, sau đó cũng coi như kết thúc vụ án.

Vụ án hai người chết một người bị thương…Khoan đã, còn có một người bị thương? Trong lúc Tiêu Lỗi lật xem hồ sơ vụ án vô tình phát hiện ra điểm này, nhanh chóng cẩn thận xem một chút. Hóa ra cùng ngày hôm đó, Diệp Hinh Nhiên có một người bạn gái từ quần đảo Canary ở Đại Tây Dương bay đến thăm bà, thông tin nhập cảnh cho thấy, người phụ nữ được gọi là Cynthia đã nhập cảnh ba ngày trước khi xảy ra sự cố, không may bị thương khi tai nạn xảy ra, nhưng do được chữa trị kịp thời, thoát khỏi nguy hiểm  tính mạng, được người nhà ở Anh đón về Liverpool.

Cynthia là ai? Tiêu Lỗi cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, trên ảnh chụp do cảnh sát London cung cấp có hộ chiếu của cô, là một cô gái Hoa kiều rất đẹp, hơn hai mươi tuổi. Tiêu Lỗi từ từ suy nghĩ, lờ mờ nhớ lại, Mộ Tình từng nói qua,con gái của bạn thân mẹ cô ấy thích đi du lịch, khi cô ấy đi đến một nơi nào đó đều gửi bưu thiếp cho Mộ Tình, từ nhỏ Mộ Tình rất thích sưu tầm phong cảnh ở các nơi trên bưu thiếp.

Cynthia? Lâm? Cái tên trên hộ chiếu này càng khiến cho Tiêu Lỗi kinh ngạc. Lâm Yến Vũ cũng họ Lâm, đây chỉ là sự trùng hợp hay có lẽ còn có nội tình khác bên trong.

Nhưng mà xem toàn bộ tư liệu về Cynthia, dường như cha con Lâm Lệ Sinh và Lâm Yến Vũ không có bất cứ quan hệ nào, gia đình của Cynthia đều sống ở Liverpool, bao gồm cả cha mẹ, em trai cùng với một người chú, lúc xảy ra tai nạn, chú của cô đã thay mặt cho gia đình đưa cô trở về Liverpool.

Điếu thuốc trong tay đã cháy hết, Tiêu Lỗi lại châm một điếu khác, một lần nữa ngồi xuống máy tính, truy cập trang web của Học viện nghệ thuật NewYork, tìm kiếm tư liệu ở trong trường của Lâm Yến Vũ.

Rất kỳ lạ, trên trang web ở trường học, mặc dù hồ sơ của Lâm Yến Vũ có một phần để trống, nhưng không hề có một tấm ảnh nào được đăng lên, cũng không có bất kỳ văn bản nào, cuối cùng màn hình hiển thị thời gian đăng nhập của cô là ba năm trước.

Cũng có thể chính là lần đăng nhập cuối cùng đó, Lâm Yến Vũ đã xóa sạch toàn bộ nội dung bên trong? Tiêu Lỗi thử dựa theo tư liệu lúc trước mà Lý Trường Nhạc cung cấp, bỏ chút thời gian, giải mã mật khẩu trong hồ sơ của cô, liên hệ với bạn học của cô, đợi gần một tiếng, mới có một người bạn học trả lời.

“ Hi, Cynthia, how are you? We haven’t seen you so long.”

Bạn học này trả lời khiến cho Tiêu Lỗi hưng phấn không thôi, thì ra Cynthia là tên tiếng Anh của Lâm Yến Vũ, mà không phải như trong tư liệu đã viết, tên tiếng Anh là Jessica.

Tiêu Lỗi tán gẫu vài câu với người bạn học kia, theo như trong lời nói của người bạn học có thể thấy được, sau khi Lâm Yến Vũ tốt nghiệp không liên lạc với bạn cùng lớp, cô một mình ra nước ngoài du lịch.

Tiêu Lỗi suy nghĩ một chút, tên của Lâm Yến Vũ trong máy tính là giả, toàn bộ ảnh chụp đều bị mất hết, hỏi đối phương có thể cho anh một tấm ảnh chụp hôm tốt nghiệp hay không. Đối phương trả lời được, năm phút sau, gửi cho anh một văn bản.

Tiêu Lỗi mở tấm ảnh chụp ra, bên trên có mười mấy người, ở giữa một đám người nước ngoài không khó nhận ra người Trung Quốc, Tiêu Lỗi nhanh chóng nhận ra Cynthia, cô ấy và Mộ Tình có tuổi tác cùng dáng người tương đồng, tóc dài, thon thả, thanh xuân động lòng người, thế nhưng người quen vừa nhìn đã biết cô ấy không phải là Lâm Yến Vũ anh từng gặp.

Nếu như Cynthia mới thật sự là Lâm Yến Vũ, như vậy Lâm Yến Vũ hiện tại là ai? Cô ấy có phải là Mộ Tình hay không, trong vụ nổ đó, người may mắn sống sót không phải là Lâm Yến Vũ mà là Mộ Tình? Do một nguyên nhân nào đó, Mộ Tình mượn thân phận của Lâm Yến Vũ. Tiêu Lỗi cảm thấy suy đoán này của mình có khả năng rất lớn.

Tại sao phải thay đổi thân phận của mình? Đối với một cô gái khi đó đang bị thương phải điều trị ở bệnh viện, đây gần như là một nhiệm vụ không thể làm được, trừ phi có người giúp cô ấy. Mà mục đích của người này là gì? Tiêu Lỗi đối với việc này trong lúc nhất thời không nghĩ ra manh mối.

Trừ phi vụ nổ này không phải là ngoài ý muốn! Điều này có thể là giải thích hợp lý nhất cho lí do Mộ Tình phải thay đổi thân phận. Ý thức được nguy hiểm vẫn đang tồn tại, cho nên  cô ấy phải giả mạo thân phận, đồng thời tạo nên hiện trường giả, che mắt cảnh sát.

Có thể có khả năng tài chính và thông minh như vậy hẳn không phải là người bình thường, Tiêu Lỗi lật xem lại tư liệu, ba của Lâm Yến Vũ là Lâm Lệ Sinh, cuối những năm 80 mới xuất ngoại để làm ăn, còn trước đó, tư liệu của Lâm Lệ Sinh có một khoảng bị bỏ trống mười năm.

Tại sao lại bỏ trống? Làm thế nào một người có thể có khoảng thời gian mười năm không rõ ràng? Tiêu Lỗi nghĩ mãi không ra. Ngay cả các dữ liệu của FBI cũng không ghi chép đầy đủ tư liệu của ông ta, chỉ ghi rằng thân phận của ông ta lúc ở Trung Quốc rất đặc biệt. Hơn nữa ông ta và mẹ con Diệp Hinh Nhiên có thể quen biết chứng tỏ ông ta có lẽ xuất thân trong gia đình cán bộ cao cấp, ít nhất là có quan hệ với người nhà họ Diệp.

Tiêu Lỗi cẩn thận nhớ lại, thời điểm trước những năm 80, quân giải phóng trải qua một lần giải trừ quân bị*, đó cũng là lần giải trừ quân bị lớn nhất sau khi đất nước thống nhất, vì thế rất nhiều người rời khỏi quân đội, bị điều đến các đơn vị cơ sở, cũng có người bắt đầu buôn bán. Khi đó Tiêu Lỗi vừa sinh ra không bao lâu, biết đến chuyện này cũng là thỉnh thoảng nghe các bậc cha chú nhắc đến.

*Cắt giảm nhân viên vũ trang và trang bị quân sự

Có thể ông ta trong những năm kinh doanh đã phát tài, nên đi ra nước ngoài làm ăn, hoặc ít nhiều cũng có chút thân phận, nghĩ đến điều này, Tiêu Lỗi đã sáng tỏ thông suốt, khẳng định Lâm Lệ Sinh đã từng ở trong quân đội, hơn nữa cấp bậc không phải là thấp, tư liệu của ông ta là do quân đội bảo mật, đó là lí do mà ông ta công tác trong quân đội nên có một đoạn tư liệu bị bỏ trống.

Lúc Lâm Lệ Sinh giải trừ quân bị chuyển nghề đến địa phương, đồng thời còn bắt đầu làm ăn buôn bán, sau đó đi Mỹ. Ông ta có phải là chú của Cynthia không? Thời điểm mẹ con nhà họ Diệp bất ngờ xảy ra tai nạn, cháu gái của ông ta Lâm Yến Vũ đúng lúc đến chơi ở London, không may gặp tai nạn. Chắc chắn lúc đó Lâm Lệ Sinh cũng ở Anh, cho nên ông ta sau khi nhận được tin liền đến London.

Với bối cảnh của ông ta cùng với khả năng tài chính, cùng với việc ông ta có quen biết với Diệp Hinh Nhiên, anh càng cảm thấy chắc chắn hơn so với nhận định của cảnh sát, xuất phát từ mục đích nào đó, ông ta cũng không nói ra chân tướng, mà tráo đổi thân phận cháu gái đã chết của mình với Mộ Tình, đưa cô đến Mỹ, nhận cô là con gái của mình, hơn nữa còn thay cô ngụy tạo thân phận không chút kẽ hở.

Trên tư liệu không đề cập đến tin tức của mẹ Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi dũng cảm phán đoán, Lâm Lệ Sinh căn bản không kết hôn.
Ông ta và Diệp Hinh Nhiên có quan hệ rất thân thiết, nên mới có thể coi con gái của bà trở thành con gái của mình, muốn bảo vệ Diệp Mộ Tình. Còn Mộ Tình bị đả kích mạnh mẽ sau tai nạn, không muốn phải đối mặt với quá khứ của mình, tình nguyện đi theo cha nuôi đến Mỹ, bắt đầu cuộc sống mới, sau đó gặp gỡ Tần Tuyển, mới trở về nước.

Nghĩ đến đây, Tiêu Lỗi ho khan mấy tiếng, lúc này mới phát hiện trong phòng tràn ngập khói thuốc, trong lúc bất tri bất giác*, anh đã hút hết một gói thuốc lá, nhìn đồng hồ một chút, đã hơn mười hai giờ khuya, anh đã ngồi ở đây suốt năm tiếng đồng hồ.

*chỉ sự vô tình

Anh không phải là không muốn nhớ về quá khứ? Trong lòng Tiêu Lỗi vô cùng đau đớn, dập tắt điếu thuốc trong tay. Lâm Yến Vũ đã nhiều ngày không để ý đến anh, gọi điện thoại, gửi tin nhắn cô đều không trả lời, cô cũng không đến phòng triển lãm tranh, anh thật sự không muốn là một tên vô lại mặt dày biết rõ cô không muốn gặp mặt anh, ngồi chờ ở trước cửa nhà cô.

Tiêu Lỗi dựa vào bàn làm việc, tay khẽ bóp trán, nỗi đau dần dần lan rộng từ đáy lòng khiến cho anh mệt mỏi không có sức suy nghĩ. Anh cần một chút thời gian, để chấp nhận tất cả chuyện này.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : nam chính thật đáng thương, nói chuyện yêu đương còn phải suy luận, còn phải có tâm lý mạnh mẽ. Vì một chương này,khi nhìn thấy thập đại kỳ án cùng với bài viết của một người Hongkong, cho nên đã tìm kiếm những bài bình luận.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: