12
Sáng hôm sau dùng điểm tâm xong nhóm người Tiêu Chiến bắt đầu xuất phát. Đào Tử không muốn để Nhất Bác lại gần Tiêu Chiến, cô ta cứ bám dính sát lấy hắn không rời một bước. Trái với những suy nghĩ hẹp hòi của Đào Tử, Nhất Bác với Tư Truy còn đang bận tham quan phố chợ, chạy hết tới sạp hàng này tới sạp hàng khác, mua hết kẹo hồ lô lại tới mứt trái cây rồi cùng nhau ăn đến vui vẻ.
Tiêu Chiến chưa từng dời mắt khỏi Nhất Bác, hắn cảm thấy Y thật giống với một đứa trẻ lần đầu tiên được một mình xuống núi. Ánh mắt Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác có bao nhiêu nhu tình thì đổi lại ánh mắt của Đào Tử dành cho Y có bấy nhiêu sự đố kỵ.
Nhìn thấy có một đứa trẻ đang ở gần Nhất Bác, Đào Tử lắng tai nghe thì biết được có một người đang cưỡi ngựa theo hướng ngược chiều sắp đi tới chỗ bọn họ. Cô ta dùng pháp thuật khiến con ngựa trở nên điên loạn, nó chạy nhanh như bay lao hết bên này rồi lại đâm vào bên khác, người dân trên phố cũng bị tình trạng của con ngựa làm cho sợ hãi bỏ chạy.
Tư Truy đang chạy đi mua bánh sắn nướng cho Nhất Bác, nhìn thấy con ngựa chuẩn bị lao vào Y lập tức nói lớn cảnh báo
"Nhất Bác, cẩn thận"
Tiêu Chiến di chuyển đến bên cạnh Nhất Bác để giúp đỡ, thật không ngờ Y lại dùng bùa chú thuật của Hải Khoan để di chuyển đến bên cạnh đứa bé sắp bị con ngựa đạp phải. Bị người cản lại con ngựa hí vang một tiếng dài, nó dùng hai chân trước đáp thẳng lên lưng của Nhất Bác khiến Y và đứa bé bay người về phía trước rồi lăn tròn trên đường, Nhất Bác cố gắng ôm trọn đứa nhỏ để giúp nó tránh bị tổn thương.
Nhất Bác lo lắng hỏi đứa trẻ khi nó oà khóc, "Đệ không sao chứ, có bị đau ở đâu không? Nếu bị đau ở đâu thì phải nói cho ta biết, ta sẽ giúp đệ chữa trị"
Đứa trẻ không đáp lời Nhất Bác mà chỉ luôn miệng gọi, "Mẹ ơi... Mẹ ơi"
Một người phụ nữ hớt hải chạy ra ôm lấy đứa bé vào lòng, "Ôi, con của tôi. Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?".
Bế đứa bé lên, người phụ nữ ấy đứng đối mặt với Nhất Bác. Cứ ngỡ bà ta sẽ nói lời cảm ơn mình nên Y đã mỉm cười với bà ta
"Hãy đưa đứa bé về nhà đi ạ, sau này đừng để cho nó một mình ra đường như vậy, sẽ rất nguy hiểm"
Người phụ nữ giơ tay lên tát vào một bên mặt của Nhất Bác trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Bà ta nói Y là đồ xúi quẩy, là tay sai của ma quỷ phái đến. Con của bà ta ngày nào cũng đi ra chơi trước cửa nhà đâu có gặp phải chuyện gì, vậy mà hôm nay Nhất Bác vừa xuất hiện liền mang tới tai hoạ. Lời nói ác độc của người phụ nữ kia làm cho người dân xung quanh nhìn Nhất Bác bằng ánh mắt không có mấy thiện cảm, có vài người cũng đồng ý với những lời nói của bà ta. Trong lúc mọi người nhốn nháo Đào Tử lại nhếch miệng cười một cách mãn nguyện. Đúng vậy, chính cô ta đã là người đứng sau chuyện này.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này Nhất Bác dường như chết lặng, Y không thể lên tiếng giải thích hay chứng minh gì cho bản thân, bởi chính Y cũng không biết mình sai ở đâu khi đã cứu đứa trẻ đó. Nhất Bác tự hỏi không lẽ đây chính là hậu quả của việc làm trái với Thiên Mệnh hay sao? Không lẽ số mệnh của đứa trẻ đó là bị con ngựa đạp trúng, cho dù là chết hay không chết thì Y cũng phải để cho việc đó xảy ra. Không thể được, lương tâm của Y không cho phép Y làm điều đó, đã như vậy thì Y sẽ gánh lấy hậu quả làm trái Thiên Mệnh này.
Đang chìm ngập trong những suy nghĩ của bản thân, một lực đạo mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Nhất Bác kéo đi. Tiêu Chiến để Nhất Bác đứng sau mình, hắn lạnh lùng nói với người dân
"Các ngươi không phân biệt được cái đúng cái sai thì chỉ có các ngươi chịu thiệt mà thôi. Sự việc vừa rồi tất cả mọi người đều chứng kiến không phải sao?...."
Tiêu Chiến dùng ánh mắt sắc lẹm của mình nhìn lướt qua đám người dân, sau đó dừng lại trên người phụ nữ kia, đưa tay ra chỉ vào người đó
"Trừ bà ta...".
Tiêu Chiến dùng một chưởng đánh về phía người phụ nữ ấy, bà ta hét lên một tiếng sau đó trở nên ngơ ngẩn một vài giây.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Con tôi, con của tôi có sao không?".
Lời nói của người phụ nữ ấy làm người dân hoang mang, có người hỏi bà ta không nhớ gì sao? thì bà ta lắc đầu.
"Bản thân các ngươi u mê không phân biệt được đâu là chính đâu là tà thì các ngươi sẽ bị yêu ma thôn tính. Nếu các người đồng lòng cùng nhìn về phía chính đạo thì sẽ chẳng có yêu ma nào làm hại các ngươi được cả, ngược lại bọn chúng sẽ bị ý chí kiên cường và sự đoàn kết của các ngươi đánh bại"
Sau khi dân chúng tản ra Tư Truy tới gần đưa tay chạm lên má của Nhất Bác, xoay người Y một vòng lo lắng hỏi han, "Nhất Bác, không sao chứ?"
Nhất Bác mỉm cười với cậu ấy rồi nói bản thân không sao cả, sau đó lại mang Mão Mão từ trong tay áo ra để hỏi thăm xem nó có bị thương vì sự việc vừa rồi hay không?
"Bản thân mình còn không lo nổi lại đi lo cho một con hổ yêu"
Nhất Bác ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Chiến, Y không hài lòng với lời nói vừa rồi của hắn. Nhất Bác nghĩ chuyện vừa rồi làm Tiêu Chiến bị mất mặt, làm hắn cảm thấy phiền phức nên mới tỏ ra khó chịu với mình.
"Xin lỗi vì mang lại phiền phức cho ngươi, cũng cảm ơn ngươi lúc nãy đã giúp đỡ ta. Nhưng Mão Mão cũng là thành viên trong gia đình của ta, dù ít hay nhiều cũng mong ngươi hãy tôn trọng"
"Việc đó chả liên quan gì đến ta cả, tôn trọng hay không trong mắt ta nó cũng vẫn chỉ là một con hổ tinh mà thôi, ta không giết nó là phúc cho nó rồi"
Tiêu Chiến nói xong liền quay người đi trước, hắn không thể để các sư huynh đệ khác nhận ra được điểm bất thường của mình. Tiêu Chiến không biết bản thân hắn đang gặp phải vấn đề gì, nhưng khi nhìn Nhất Bác quan tâm tới mọi người, thậm chí là linh thú của Y thì trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
Cảnh Nghi lắc đầu rồi đi tới bên cạnh Nhất Bác giúp Tiêu Chiến giải thích một chút, "Đệ đừng trách đại sư huynh của ta, huynh ấy không có ác ý gì đâu, chắc trong người vẫn chưa được khoẻ nên tính khí mới trở nên như vậy. Mỗi lần diệt trừ yêu quái đại sư huynh đều cho bọn chúng cơ hội để quay đầu, nếu bọn chúng không chịu hối cải thì đại sư huynh mới ra tay giết chúng. Những lời huynh ấy nói đều là những lời không thật lòng"
Mặc dù Cảnh Nghi đã nói như vậy nhưng trong lòng Nhất Bác vẫn luôn nghĩ vì Tiêu Chiến có ác cảm với mình nên mới tỏ rõ thái độ như thế. Hắn cứu và giúp đỡ Y cũng là bởi vì cái gọi là nghĩa khí giang hồ, vì lời nhờ cậy của Hải Khoan mà thôi. Nếu đã như vậy Y cũng phải tự mình biết điều một chút, không nên gây thêm phiền phức cho hắn cũng như là giữ gìn thể diện cho đại sư huynh, cho Hạc Hiên.
Đã hai ngày trôi qua không thấy Hải Khoan quay lại Nhất Bác lo lắng hỏi Tư Truy có nhận được tin tức gì từ đại sư huynh hay không? Thì cậu ấy lắc đầu. Nhất Bác rất muốn tới hỏi Tiêu Chiến, nhưng mấy ngày nay hắn giống như muốn tránh mặt Y. Lúc đi trên đường cũng căn dặn Cảnh Nghi bảo vệ cho Nhất Bác và Tư Truy, bản thân Tiêu Chiến đi trước bọn họ một quãng khá xa. Khi tới nhà trọ nghỉ chân cả ngày Tiêu Chiến nhốt mình trên phòng, đến cơm cũng là cho người mang lên.
Nhất Bác thực sự không biết tại sao Tiêu Chiến lại ghét Y tới như thế. Sau sự cố lần đó Nhất Bác đã rất yên phận không gây ra chuyện gì nữa, cũng không tới gần Tiêu Chiến tránh cho hắn cảm thấy khó chịu, vậy nhưng thái độ và hành động của hắn bây giờ cứ như là đang muốn vạch rõ ranh giới với Y.
Dùng cơm trưa xong Nhất Bác quay lại phòng thu dọn hành lý chuẩn bị lên đường. Nhìn thấy Mão Mão cứ chạy tới chạy lui trên giường, Nhất Bác cảm thấy buồn cười lên tiếng hỏi
"Mão Mão, có chuyện gì khiến em vui sao?"
"Chủ nhân, chiếc giường thật êm quá. Thật tiếc khi chúng ta không được nằm trên nó nữa"
Nhất Bác bật cười, "Đợi về Hạc Hiên ta sẽ nói với đại sư huynh chuẩn bị cho em một chiếc giường giống như vậy"
"Thật sao? Chủ nhân, thật sự...."
Cửa phòng bị mở một cách thô bạo làm Mão Mão giật mình phi thẳng lên người Nhất Bác. Tư Truy hối hả chạy vào thông báo nhóm người của đại sư huynh đã gặp phải yêu quái trên đường đi, không những thế có vài huynh đệ đã phải bỏ mạng dưới tay yêu quái.
Nhất Bác tỏ ra lo lắng, Y hỏi Tư Truy sự việc rốt cuộc là như thế nào? Hiện giờ đại sư huynh cùng các huynh đệ khác đang ở đâu? Tư Truy nói bọn họ vẫn bị kìm chân ở núi Tây Sơn, Tiểu Kim đã dùng thuật pháp tạo ra một con nhện tới báo tin để bọn họ biết. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ con nhện đó đã tự động biến mất.
"Tư Truy, đi thôi, chúng ta phải quay về núi Tây Sơn giúp đỡ bọn họ"
Nhất Bác nhanh chóng mang Mão Mão nhét vào phần áo trước ngực, cầm tay nải đã chuẩn bị sẵn lên Y vội vàng đi ra bên ngoài cửa thì đâm sầm vào khuôn ngực rắn chắc của một người
"Không được đi"
"Cảm ơn ngươi đã bảo vệ và giúp đỡ ta suốt mấy ngày qua, nhưng đây là việc riêng của Hạc Hiên ta mong ngươi đừng can thiệp cũng đừng ngăn cản"
Nhất Bác nói xong thì đi lướt qua người Tiêu Chiến, hắn không nói gì xoay người điểm vào huyệt đạo phía sau gáy khiến Nhất Bác ngất xỉu. Tiêu Chiến ôm Nhất Bác lên rồi mang về phòng mình trước sợ ngỡ ngàng của Tư Truy.
Đuổi theo Tiêu Chiến, Tư Truy luôn miệng hỏi hắn làm vậy là có ý gì? Nhưng không nhận được câu trả lời nào. Cảnh Nghi ngăn cản Tư Truy bước vào phòng Tiêu Chiến
"Đệ yên tâm đi, đại sư huynh của ta chỉ điểm vào huyệt ngủ của đệ ấy mà thôi. Vừa rồi bọn ta đã vô tình nghe được câu chuyện của hai người"
"Nhưng chúng tôi cần phải đi giúp đỡ các huynh đệ khác...."
Không đợi Tư Truy nói hết, Cảnh Nghi cắt ngang, "Hai người sẽ làm gì để giúp đỡ bọn họ? Với khả năng của hai người chỉ khiến bọn họ thêm bận tâm mà thôi"
"Huynh..."
Tư Truy không biết phải dùng lí lẽ gì để đáp lời Cảnh Nghi, bởi trong thâm tâm cũng hiểu những lời mà Cảnh Nghi vừa nói đều đúng cả.
"Nếu như không thể giúp ích gì được thì chúng tôi sẽ nguyện sống chết cùng nhau. Dù sao đây cũng là việc riêng của Hạc Hiên, Cao Lãng các huynh đừng ngăn cản. Mau tránh đường để ta vào đưa Nhất Bác đi"
Cánh cửa phòng bật mở, Tiêu Chiến lạnh lùng đi ra bên ngoài đối mặt với Tư Truy, "Việc các ngươi có sợ chết hay không ta không quan tâm, nhưng ta đã nhận lời đại sư huynh của các ngươi là sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi rồi, vậy nên hãy ngoan ngoãn mà vào bên trong chăm sóc cho huynh đệ của ngươi đi"
"Nhưng mà..."
Tư Truy muốn lên tiếng nhưng Cảnh Nghi lại ngăn cản, "Còn đứng đó làm gì? Lúc nãy không phải huynh rất muốn vào trong phòng hay sao? Đại sư huynh của huynh sẽ không sao đâu, chỉ cần Chiến ca ra tay thì mọi chuyện đều sẽ ổn. Mau... theo ta vào bên trong"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top