Chương 96 - 100
Chương 96
Trở lại hiện tại, khi cuộc chiến giữa nhân giới và ma giới đã lên tới hồi cao trào.
Sau khi Trần Anh Thái ra hiệu cho những đệ tử được chọn hy sinh thì bọn họ đã biến thành những oan hồn khồng lồ mang theo ma khí trong mình. Tất cả những oan hồn đó liền hóa thành những sợi dây trói đầy gai nhọn đâm thẳng vào cơ thể những ma nhân ở xung quanh.
Một phần ma nhân khó bị đánh bại như vậy một phần là vì cơ thể cứng cáp không đao kiếm nào xâm phạm được của bọn họ. Thế mà những oan hồn kia lại mang theo ma khí, từ đó, vấn đề cơ thể bất xâm của ma nhân đã bị phá vỡ. Những gai nhọn kia cứ thế đâm xuyên vào cơ thể của ma nhân, không những vậy, nó còn có tác dụng hút lấy một phần ma khí của ma nhân kia để trở thành sức mạnh của mình.
Kể từ lúc cũng oan hồn kỳ dị kia xuất hiện, cán cân của cuộc chiến lần nữa đã đổi bên.
Vô cũng đã bị một sợi dây trói bắt lấy, từ những gai nhọn đâm vào cơ thể mình, nó không những đã rút đi một phần ma lực của nàng mà ngược lại còn truyền cho nàng những cảm xúc tiêu cực của nó.
Nó không chỉ căm hận ma giới, kẻ đã xâm lân nhân giới, còn còn hận cả những kẻ đã biến nó trở thành một thứ vũ khí hủy diệt!
Những ý nghĩ tiêu cực đó cứ liên tục truyền vào đầu Vô, làm cho nàng cảm thấy bản thân như muốn phát điên lên thật rồi.
- Aaaaa...
Trần Anh Thái, kẻ bại trận trong cuộc chiến tay đôi với Vô, lúc này trông thấy nàng chịu hành hạ như vậy thì khoái trá bật cười.
- Ha ha ha... ngươi tiếp tục mỉa mai đi! Tiếp tục cười nhạo đi! Rồi ngươi cũng sẽ trở thành oan hồn dưới tay oán hồn kia thôi...
Trần Anh Thái nheo mắt nhìn về phía ma cung ở đằng xa, âm trầm nói:
- Dù cho Thiên Ma có xuất hiện cũng không thể thay đổi cục diện này! Đây chính là công sức, là tâm huyết nghiêm cứu suốt bao đời của các bậc tiền nhân! Cuộc chiến này, nhân loại nhất định sẽ chiến thắng!!!
Vô vẫn còn một phần tỉnh táo, nghe thấy những lời cuồng ngạo của Trần Anh Thái thì cay nghiến, nàng vô lực đưa mắt nhìn về phía ma cung xa với kia, trong thâm tâm khẩn thiết gọi:
"Thiên Ma..."
Thiên Ma...
Thiên Ma...
Những tiếng gọi cầu cứu của tất cả mọi người đã vang tới tai Thiên Ma.
Hắn chính là Thiên Ma! Là quân vương của ma giới và cũng là Thần của ma nhân!
Nhiệm vụ của hắn, trách nhiệm của hắn là... bảo hộ cho ma giới!
Đôi mắt mông lung của Thiên Ma đột nhiên bừng sáng, sức mạnh của hắn tạo thành cơn lốc màu đen xông thẳng lên không trung.
Đùng!!!
Sức mạnh Thiên Ma bộc phát tạo thành cột trụ cao tới tận trời. Sự việc đột ngột phát sinh làm tất cả mọi người kinh hãi, ai nấy đều hướng mắt nhìn lên.
Đó chính là con đường chết chóc trong mắt những nhân loại nhưng lại là ánh sáng hy vọng của ma giới!
Tiếp sau đó, từ trong cơn lốc thẳng đứng kia có những luồng sáng đen lao ra như tên bắn, mục tiêu của chúng nó chính là những oan hồn biến thành roi gai kia.
Ầm ầm...
Sức mạnh của Thiên Ma va chạm với roi gai phát ra những tiếng động chói tai. Roi gai bị sức mạnh của Thiên Ma làm tan nát ra từng đoạn, nó ngoan cố không muốn chịu thua nhưng liền bị thêm một đòn công kích nữa thì đã không còn trụ lại nổi làm vỡ nát ra từng mảnh nhỏ, từ từ hóa thành hư không.
Trong chớp mắt đã có vô số roi gai bị hóa giải, ma nhân bị trói buộc liền được giải phóng, nhưng tất cả bọn họ đã bị thương nặng, không thoáng chốc không thể cử động được. Dù vậy, tất cả bọn họ cũng không sợ hãi, bởi vì quân vương của bọn họ đã ra tay rồi!
Trần Anh Thái đứng ngây người nhìn đừng từng roi, từng roi gai được tạo ra từ oan hồn bị phá nát trước mắt. Đó chính là toàn bộ hy vọng của nhân loại, là tâm huyết của bao tiền nhân... Thế mà, đối diện với Thiên Ma lại như trò chơi con nít, lại dễ dàng bị hóa giải như vậy...
Đó chính là toàn bộ...
Trần Anh Thái không chịu nổi đả kích mà nôn ra máu tươi, lão không còn đứng vững trên phi kiếm nữa mà rơi thẳng xuống đất. Những đệ tử gần đấy liền nhào tới đỡ lão đứng dậy.
- Sư phụ...
- Sư phụ...
Trần Anh Thái lại nhìn những roi gai liên tiếp bị phá vỡ, càng lúc càng có nhiều ma nhân được trả tự do.
Lão lại ói máu.
- Sư phụ...
- Giờ chúng ta phải làm sao đây...
- Sư phụ...
Trần Anh Thái tuyệt vọng nhìn tình cảnh trước mắt rồi lại nhìn những đồ đệ non trẻ của mình. Dù không cam tâm nhưng lão cũng phải thừa nhận: trận chiến này lão đã thua rồi!
- Đ... đi! Rút lui thôi...
Trần Anh Thái khó khăn cất tiếng nói.
Chúng đệ tử nghe vậy thì sục sôi, bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi quái quỷ này nữa. Lập tức có người đứng ra sắp xếp:
- Các ngươi bảo vệ sư phụ, các ngươi mở đường rời đi, số còn lại theo ta chặn hậu...
Trần Anh Thái suy yếu để cho chúng đệ tử tự định đoạt. Nhưng đáng tiếc, dù bọn họ có muốn rời đi thì Thiên Ma nào để cho bọn họ đi dễ dàng như vậy!
Phạm vi trăm dặm quanh chiến trường liền xuất hiện một vách ngăn bao phủ, nhốt hết tất cả lại bên trong, không để cho ai thoát ra.
- Xong... xong rồi...
- Thiên Ma đã thật sự nổi giận rồi...
Có người can trường xông tới phá vỡ vách ngăn, có người hoảng loạn tìm một đường lui khác, người thì như phát điên, kẻ lại mất hết hy vọng...
Tóm lại, tất cả bọn họ ai cũng đừng mong còn sống mà ra khỏi nơi này.
Tiếp sau đó, một màn chém giết lại bắt đầu. Nhưng lần này, kẻ săn và con mồi lại đổi chỗ cho nhau.
Đối với những việc phát sinh sau đó, Thiên Ma không quản cũng không quan tâm. Hắn vẫn một mực ngồi trên chiếc ngai cao giá lạnh kia, hướng mắt nhìn về đường chân trời, tự hỏi:
- Nàng đang ở đâu? Ta vẫn đang chờ nàng...
Chờ nàng tới để giết ta!
Chương 97
Khi Y Nhi được Hạ Lan và Lâm Nhu dẫn tới thì đã trông thấy tình cảnh quái dị: cả một vùng trời bị bao phủ bởi một tấm màn màu đen dài thăm thẳm.
- Chẳng lẽ... chúng ta tới muộn rồi sao?
Lâm Nhu không nén được mà thốt lên.
Y Nhi vốn nửa tỉnh nửa mê trên lưng Hạ Lan đột nhiên mở bừng hai mắt. Hạ Lan chợt thấy người trên lưng nhẹ hẳn đi thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì liền trông thấy đôi mắt sáng rực như sao trời của Y Nhi.
- Thả ta xuống đi!
Y Nhi chợt cất tiếng nói. Hạ Lan không tự chủ mà tuân theo lệnh của nàng.
Đến khi Y Nhi nhấc bước bước về phía tấm màn che thì Hạ Lan mới giật mình tỉnh táo lại, liền ngăn lại:
- Ngươi muốn làm gì?
Lâm Nhu và Hạ Lan cũng cảm thấy kỳ lạ, Y Nhi vốn dĩ đã như người sắp chết kia tại sao lúc này lại đột ngột có thể tự do hành động như vậy? Như thể chưa từng bị thương qua?
Chẳng lẽ nàng nói dối? Không! Không đúng! Nàng quả thật đã bị thương rất nặng, đó không phải là giả tạo!
Hiện tại trông nàng như thế này, không hiểu sao lại có cảm giác như là... hồi quang phản chiếu?
Đúng vậy! Chính là hồi quang phản chiếu!
Y Nhi nhìn thẳng Hạ Lan mà nói:
- Đến gặp hắn!
Hạ Lan lúc này trong lòng như có quỷ, nảy sinh ngờ vực:
- Ngươi xác nhận sẽ không bắt tay cùng hắn chứ?
Liền sau đó, bàn tay Hạ Lan đang đặt trên chuôi kiếm đã lặng lẽ rút nó ra.
Y Nhi không đáp mà cứ khăng khăng nhìn về phía bức màn trước mặt.
- Chỉ có ta... mới có thể vào đó!
Lâm Nhu cắn răng, đặt tay lên bàn tay đang rút kiếm của Hạ Lan mà ngăn chặn. Sau khi đưa mắt trấn an Hạ Lan, Lâm Nhu mới nhìn qua Y Nhi, nói:
- Làm ơn... xin hãy cứu lấy mọi người...
Y Nhi nhàn nhạt nhìn qua Lâm Nhu, vẻ mặt vẫn lãnh tĩnh như thường, không có chút biểu cảm.
Lâm Nhu khẩn thiết van xin:
- Xin hãy cứu lấy mọi người, làm ơn đi...
Hạ Lan khó khăn nhìn Lâm Nhu nhưng cũng hiểu được vì sao Lâm Nhu lại làm vậy. Hạ Lan buông lõng hai tay, đầu cúi thấp trước Y Nhi, thành khẩn nói:
- Xin làm ơn...
Y Nhi không đáp lời hai người, lại tiếp tục bước đi. Đến khi cách bức màn một bước chân, Y Nhi mới dừng lại. Nàng chậm rãi đưa bàn tay mình lên chạm vào bức màn tràn ngập ma khí trước mặt.
Một luồng sáng trắng nương theo tay nàng mà xuất hiện. Trắng và đen giao hòa rồi bừng một cái, màn đen tạm thời bị hóa giải, khơi thông tạo thành một lối đi!
Y Nhi không chần chừ liền bước vào, cả Hạ Lan và Lâm Nhu thấy vậy cũng lao tới trước khi lối đi đóng lại.
Ba người đi thêm một lúc đã mập mờ trông thấy những thân ảnh phía trước. Những người kia cũng đã phát hiện ra hành tung của ba người!
Hai bên thận trọng tiến tới gần, chỉ có Y Nhi là vẫn tiêu sái sải bước như thường.
- Sư huynh?
- Sư muội?
Tình cờ Hạ Lan nhận ra một người trong số những người ở phía trước.
- Tại sao muội lại đến đây?
Người kia lên tiếng hỏi, Hạ Lan ấp úng nói:
- Muội đã tới trễ rồi, mọi người không sao chứ?
Ngươi kia nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, không biết phải trả lời thế nào. Đúng vào lúc đó, hắn đã nhận ra Y Nhi.
- Nàng ta... tại sao nàng ta ở đây?
Hạ Lan e dè nói:
- Là muội... Là muội đã đưa nàng tới...
- Nhưng nàng ta...
Đêm biến cố kia, hắn tình cờ cũng có mặt ở đó nên đương nhiên biết được sự tình trong đó. Ngày đó, Y Nhi đã bắt tay với Thiên Ma!
Ngạc nhiên thay, Hạ Lan lại lên tiếng nói giúp cho Y Nhi:
- Nàng tới đây là để ngăn chặn hắn lại! Có đúng hay không?
Câu đầu tiên là nói với nam nhân kia, còn câu thứ hai là hỏi Y Nhi, trong mắt Hạ Lan hiện lên sự cầu khẩn hiếm hoi, mong Y Nhi sẽ đáp ứng lời nàng.
Y Nhi vẫn không trả lời mà bước qua hai người.
Sự xuất hiện của Y Nhi trong thoáng chốc đã làm kinh động đến tất cả mọi người. Ai nấy nhìn đều đưa mắt nhìn theo nàng, có người ngạc nhiên, cũng có người nghi hoặc.
- Nàng là Thiên Nữ thật sao?
- Là Thiên Nữ...
Cũng có không ít những người đã tận mắt chứng kiến đêm định mệnh kia nên họ bâng khuâng không hiểu vì sao nàng lại xuất hiện ở đây.
- Đứng lại!
Có kẻ lớn gan bước ra cản lại bước chân của nàng.
Y Nhi chỉ nhàn nhạc nhìn qua kẻ đứng trước mặt mình, không có sợ hãi cũng chẳng lo lắng.
Kẻ đó liền rút kiếm đối đầu với nàng.
- Ngươi muốn đi đâu? Đến hợp sức với Thiên Ma sao?
Nếu như nàng thật sự tiếp tay cho Thiên Ma vậy thế gian này làm sao còn cơ may gì cho nhân loại nữa.
Khi nghe kẻ kia nói thế, tất cả những kẻ không biết chuyện ở đây lâm vào mờ mịt. Tại sao Thiên Nữ lại tiếp tay cho Thiên Ma được?
Sự ồn ào huyên náo nơi này đã đánh động tới không ít những kẻ khác, càng lúc càng có nhiều người tụ tập lại.
- Tránh ra!
Y Nhi cất tiếng nói.
Người kia vẫn không chịu nhường đường, khăng khăng hỏi:
- Nói đi! Ngươi muốn đi đâu? Mục đích của ngươi là gì?
Y Nhi đảo mắt nhìn qua kẻ đứng trước mặt mình và những người xung quanh, nói:
- Dù ta có không giúp Thiên Ma thì các ngươi có khả năng đối phó với hắn hay sao? Vô nghĩa!
Cùng lúc ấy, Trần Anh Thái cũng đã tìm tới. Thấy Trần Anh Thái xuất hiện, mọi người chủ động né tránh, nhường đường cho hắn.
Trần Anh Thái phức tạp nhìn Y Nhi, đây chính là Thiên Nữ, là người đã giúp nhân loại duy trì hòa bình suốt bảy ngàn năm qua. Nàng cũng chỉ là một cô nhi, thân phận thấp hèn, vì muốn được lưu lại phái Thanh Vân mà cầu cạnh Bạch Thiên Lam thu giữ. Đã từng là một người không có chút sức phản kháng mặc cho người khác bày đặt số phận của mình. Rồi cũng là người đã làm cho sư đệ của hắn, niềm hy vọng của phái Thanh Vân đánh mất niềm tin vào con đường tu đạo của mình. Bạch Thiên Lam...
Hắn chán ghét thân phận của nàng, càng không thích việc nàng là Thiên Nữ, đã từng không dưới một lần đưa nàng vào con đường chết.
Thế mà, hôm nay, kẻ tưởng như ti tiện kia lại đứng đối mặt với hắn không chút ngập ngừng, đôi mắt tĩnh lặng của nàng vẫn chăm chăm nhìn hắn không chút nhún nhường...
- Để... nàng đi đi!
- Sư phụ?
- Sư phụ?
Vừa nghe thấy Trần Anh Thái ra quyết định đó, không ít kẻ không khỏi bất ngờ.
Trần Anh Thái phất tay ra dấu cho mọi người im lặng, lặp lại:
- Để nàng đi qua!
Nói rồi, chính hắn cũng tự lách qua để cho nàng một con đường, những kẻ khác thấy Trần Anh Thái như vậy cũng đành nhường đường.
Y Nhi vẫn thờ ơ như không, tiếp tục bước đi.
- Sư phụ, tại sao ngài lại làm thế? Không phải nàng ta đã...
Y Nhi vừa đi qua, đã có người không nhịn được mà lên tiếng hỏi. Trần Anh Thái phất tay bảo im lặng, cũng không đưa ra lời giải đáp.
Hắn cho tới giờ vẫn không rời mắt khỏi Y Nhi, trong mắt nào có chút cảm kích, hay tình cảm gì, nếu có thì chỉ có kích động, hả hê.
Bởi vì, nàng là Thiên Nữ!
Càng đi về trước, Y Nhi càng cảm nhận rõ ràng sự phấn khích khác lạ trong cơ thể mình. Linh tính của năng lượng trong cơ thể nàng biết được nó sắp được đối diện với Thiên Ma nên kích động không ngừng, hơn thế còn nảy ra lòng tốt giúp cho Y Nhi thuận lợi điều khiển năng lực hơn, không còn phản kháng nữa.
Y Nhi tự nhủ:
- Hưng phấn? Bởi vì sắp được gặp hắn? Sắp bước vào con đường chết mà vẫn kích động như vậy sao?
Gấp ráp muốn đi tìm cái chết tới thế ư?
Y Nhi hướng mắt nhìn về phía cơn lốc thẳng đứng cao tới tận trời ở đằng xa, đó chính là nơi hắn đang ở.
- Chờ ta... ta sắp tới rồi...
Chương 98
Có không ít người vẫn không yên tâm mà âm thầm bám theo gót chân của Y Nhi.
Y Nhi đi càng lúc càng xa, đã tới được phạm vi của người ma giới đang dưỡng thương. Nhìn thấy Y Nhi xuất hiện, không ít ma nhân bị đánh động, liền dàn ra ngăn cản.
Bọn họ chính là những ma nhân còn lại sau cuộc chiến này, khi nhìn thấy Thiên Ma ra tay, bọn họ nghĩ rằng mình đã được cứu sống thì nào ngờ, Thiên Ma cũng giam giữ bọn họ trong bức tường này.
Bọn họ không dám có suy nghĩ đối nghịch với Thiên Ma, nhưng hành động kỳ lạ này của Thiên Ma đã làm không ít kẻ không thể hiểu được mà nghĩ ngợi.
Vô kinh hãi nhìn Y Nhi từng bước tới gần.
Tại sao nàng ta tới giờ vẫn còn sống? Khi đó, không phải chính mắt Vô đã nhìn thấy nàng gần như đã đứt hơi mà rơi xuống kẽ nứt trong không gian sao? Chẳng lẽ không ai có thể giết được nàng...
Cũng lúc ấy, Vô chợt nghĩ tới nguyên do Y Nhi xuất hiện tại đây.
- Ngươi...
Vô bừng tỉnh ngộ.
- NGĂN NÀNG LẠI! KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ NÀNG TA BƯỚC QUA NƠI NÀY!!!
Tất cả những kẻ ở đó không ai hiểu được vì sao Vô lại kích động như vậy, nhưng Vô đã hạ lệnh, bọn họ lập tức liền tuân theo. Từng người, từng người bắt đầu bày trận bao vây Y Nhi vào trong.
Vô căm tức nhìn Y Nhi, quát lớn:
- Ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đi qua địa phương này!!!
Y Nhi lẳng lặng đưa mắt nhìn lướt qua Vô, nói:
- Ngươi không thể ngăn được ta.
Nhưng lời Y Nhi nói không ai nghe thấy, tất cả ma nhân xung quanh đã lao vào tấn công nàng.
Những kẻ bám theo phía sau Y Nhi kia thấy đột ngột phát sinh biến cố này thì cũng sững sờ nhưng không một ai dám tiến lên ra tay giúp đỡ.
Y Nhi vẫn đứng yên tại chỗ.
Khi ma nhân sắp sửa đánh tới Y Nhi thì từ trong cơ thể Y Nhi, một luồng năng lượng màu trắng nhu hòa liền phát ra đỡ lấy mọi đòn tấn công.
Chỉ cần đối phương không phải là con người, thì lúc này, nàng chính là kẻ mạnh nhất!
Vô số ma nhân liên tiếp bị đánh bật lại.
Sự phát sinh đó khiến không ít người phải trố mắt ra nhìn. Đó chính là khả năng của Thiên Nữ! Chính là người duy nhất suốt bảy ngàn qua có thể sánh ngang với Thiên Ma!
Vô không chấp nhận chịu thua, tiếp tục công kích, nhưng không một lần có thể chạm tới Y Nhi, hai bên cứ giằng co như vậy một lúc lâu.
Y Nhi đã không còn kiên nhẫn nữa, đôi mắt khẽ nheo lại, điều khiển nguồn năng lượng phát ra mạnh hơn.
Bùm một tiếng, Vô bị đánh ngã trên đất. Dù đã bại trận nhưng Vô vẫn không chịu nhường bước, run rẫy tiếp tục muốn đứng lên đánh tiếp.
Y Nhi có chút rung cảm nhìn qua Vô, nhìn kẻ quyết liều chết để cản bước chân của mình. Dù nàng ta đã làm nhiều chuyện xấu xa, hiểm độc nhưng không thể không nói toàn bộ những chuyện nàng ta làm mục đích điều là vì bảo vệ hắn.
Có thể nói nàng là người duy nhất trong suốt mấy ngàn qua toàn tâm toàn lực đều vì hắn.
Nhưng có thế nào đi nữa, thì hôm nay nàng vẫn phải đi qua nơi này.
Y Nhi nhắm mắt lại, xung quanh nàng những luồng sáng trắng càng nồng đậm, càng xuất hiện nhiều hơn.
Trong thoáng chốc dưới ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, ánh sáng kia đã hợp nhất tạo thành một con đường xuyên suốt thẳng tắp về trước.
Y Nhi mở mắt ra nhìn thành quả của mình, dưới chân bắt đầu bước đi.
Vô sững sờ nhìn sự tình đang diễn ra trước mắt.
Không thể để nàng ta đi như vậy! Không thể để nàng ta đi qua như vậy được!!!
Vô như bị hóa điên, điên cuồng công kích vào Y Nhi đang được bao bọc bên trong năng lượng thuần khiết kia.
Máu, ma khí và cả nước mắt của Vô chạm vào năng lượng tinh thuần kia, dù có cố gắng thế nào cũng không làm nó bị chút suy suyễn, mà toàn bộ bị tan biến vào đó.
Từ lúc con đường ánh sáng này được tạo ra, xung quanh Y Nhi đã trở nên yên tỉnh hơn hẳn, không còn ai có thể ngăn cản nàng được nữa.
- Thiên... ta sắp tới rồi... sắp tới để gặp chàng...
...
Cùng lúc ấy, ở nơi tạm đóng của nhân loại phía bên kia của bức màn.
- Sư phụ, sư phụ...
Trần Anh Thái đang dưỡng thương thì nghe thấy tiếng đệ tử hớt hơ hớt hả chạy tới. Trần Anh Thái cau mày nhìn lên, chất vấn:
- Có chuyện gì?
Đệ tử kia vẫn còn kích động, nói không thành lời:
- Sư phụ, là sư... sư thúc, ngài đã tới rồi!!!
Trần Anh Thái kinh ngạc, Bạch Thiên Lam đã tới rồi?
Trần Anh Thái liền đứng bật dậy nhưng lão lảo đảo muốn té ngã, làm tên đệ tử kia cuống cuồng chạy tới đỡ lấy.
- Sư phụ...
Bạch Thiên Lam cũng đã tới nơi.
- Sư huynh.
Nghe thấy tiếng gọi của Bạch Thiên Lam, Trần Anh Thái run run đưa tay về phía Bạch Thiên Lam, chỉ mới mấy ngày mà trông lão đã già đi hàng chục tuổi.
- Sư đệ, đệ đã quay lại rồi... quay lại rồi...
Nào ngờ, Bạch Thiên Lam lại lên tiếng hỏi:
- Sư huynh, Y Nhi đâu?
Trần Anh Thái đang dạt dào xúc động tràn ngập nào ngờ Bạch Thiên Lam chỉ quan tâm mỗi nữ nhân kia, lão như bị dội cho một gáo nước lạnh. Liền hỏi:
- Đệ chỉ quan tâm nữ nhân kia?
Bạch Thiên Lam gấp gáp hỏi:
- Nàng đang ở đâu, sư huynh?
Trần Anh Thái giận dữ rút tay về, gắt gỏng:
- Nàng ta đã đi tìm Thiên Ma rồi! Trong mắt nàng ta chỉ có duy nhất một Thiên Ma đó thôi!
Bạch Thiên Lam không nghe hết câu, chỉ nghe thấy Y Nhi đã đi tìm Thiên Ma thì hoảng sợ.
- Không thể được...
Bạch Thiên Lam cuống cuồng muốn chạy đi. Trần Anh Thái ngăn lại, hỏi:
- Đệ muốn đi đâu?
- Đệ phải đi tìm nàng!
- Đệ còn tìm nàng ta làm gì nữa?
- Phải ngăn nàng lại! Đệ phải ngăn nàng lại, không thể để nàng chết được...
Nào ngờ, Trần Anh Thái lại phủ phàng nói:
- Đó chính là số mạng của nàng ta!
Bạch Thiên Lam sững sờ nhìn Trần Anh Thái. Trần Anh Thái lần nữa nhấn mạnh:
- Bởi vì nàng ta là Thiên Nữ!
Bạch Thiên Lam sợ hãi, né tránh Trần Anh Thái.
- Cho tới bây giờ huynh vẫn không chịu hiểu sao? Tại sao huynh vẫn cố chấp như vậy? Nàng hy sinh mạng sống của mình không phải vì nàng là Thiên Nữ... Tại sao? Tại sao không ai chịu nhìn nhận sự hy sinh của nàng? Những việc nàng làm không phải là "đương nhiên" đâu!
Trần Anh Thái ngây người nhìn Bạch Thiên Lam, lão cũng không rõ ràng Bạch Thiên Lam đang muốn nói gì.
Bạch Thiên Lam cũng không lãng phí thời gian đôi co với lão nữa, hắn đã vụt chạy đi, hướng về con lốc đen cao tới tận trời kia mà chạy đi.
- Ta nhất định phải tới kịp! Nhất định phải nói đáp án cho nàng biết! Để cuộc chiến này vĩnh viễn được chấm dứt...
Nàng tuyệt đối không thể chết được!
Chương 99
Trong ma cung, Thiên Ma vẫn ngồi trên ngai vị của mình, dõi mắt nhìn theo từng bước chân đến gần của người bên dưới.
Hình ảnh này rất quen thuộc, giống như cảnh đã diễn ra nhiều lần trong quá khứ.
Giữa không gian vắng lặng, từng bước chân của nàng vang lên như mũi dao đâm vào trong tim hắn.
Nàng đã quay trở lại!
Hắn rốt cuộc được gặp lại nàng rồi, chỉ là... nàng đến đây để lấy mạng hắn!
Số mệnh lần nữa lặp lại, không thể thay đổi.
Y Nhi ngước mặt lên nhìn Thiên Ma, ánh mắt cả hai giao nhau, nàng thấy rõ sự giãy giụa trong mắt của hắn.
- Ta đến rồi... đến để kết thúc sự tồn tại của Thiên Ma...
Hắn vẫn ngồi yên bất động, chăm chú nhìn theo đôi môi đang mấp máy của nàng.
Ánh mắt giá lạnh của nàng càng lúc càng trở nên nhu hòa, lại nói:
- ... cho nên, hãy chờ ta, chờ ta giải thoát cho chàng, Thiên...
Nguồn năng lượng trong cơ thể Y Nhi đã không kiềm được sự kích động của mình, nó đã tự mình thoát ra khỏi cơ thể Y Nhi, huyễn hóa thành một hình dạng trong suốt, hướng về Thiên Ma mà kêu gào.
Huyễn hình kia muốn lao về phía Thiên Ma sống mái nhưng đột ngột hành động bị ngưng lại.
Nó kinh ngạc quay đầu nhìn nữ nhân đang kiềm chế mình, vỏ bọc của nó mà nổi giận. Y Nhi cũng không nương tay, bàn tay đang nắm một đầu sợi dây liên kết giữa nàng và nó liền siết chặt lại rồi giật về, bắt huyễn hình kia phải lui lại.
Đây là lần đầu tiên nó bị như vậy, vỏ bọc kia lại dám vô lễ với nó như thế đã làm nó thật sự tức giận rồi.
Y Nhi cũng không nhún nhường, quát lớn:
- Ngươi rốt cuộc chỉ là nguồn năng lượng trong cơ thể ta mà thôi, dựa vào gì mà muốn chi phối ta? Hãy ngoan ngoãn nghe theo lệnh ta!!!
Huyễn hình kia đương nhiên không chịu thua, nó phản kháng lại, đáng tiếc cuối cùng, nó cũng chỉ là một chút linh tính được ban cho mà thôi, đơn giản và thuần khiết giống như một đứa bé có phần ngang ngạnh.
Nó muốn sử dụng sức mạnh của mình để đối phó với Y Nhi, nhưng hoàn toàn vô ích, bản thân của nó được sinh ra để bảo vệ con người nên nó không thể đả thương con người được, huống hồ nữ nhân ngang ngược kia còn là vỏ bọc của nó. Sức mạnh của nó vô dụng với nàng, chạm vào nàng như hóa thành cơn gió mát.
Nó tức giận càng muốn mạnh tay hơn, liên tục, liên tiếp tấn công dồn dập, tới tấp. Nhưng kết quả cuối cùng vẫn không thay đổi.
Tại sao lại như vậy? Nữ nhân kia không phải suốt mấy kiếp trước đều phải thuận theo ý muốn của nó sao? Tại sao nàng bây giờ lại dám đối nghịch với nó như vậy? Càng đáng giận hơn, dù nàng làm vậy nhưng nó lại không có cách gì đối phó với nàng!
Một khi nó không thể sử dụng sức mạnh của mình mà chỉ có thể dùng ý chí để chiến đấu thì chỉ qua một lúc sau, nó đã không còn đủ sức mà chịu đựng được nữa. Rốt cuộc, nó cũng phải chịu thua!
Huyễn hình kia dù còn ấm ức nhưng cũng phải nhu thuận đứng sang một bên.
Thiên Ma ngồi trên cao không lúc nào rời mắt khỏi Y Nhi, hắn đã chứng kiến toàn bộ cảnh nàng giằng co với nguồn năng lượng kia để giành thế chủ động. Nếu nàng thật sự có nguy hiểm, dù có phải trả giá thế nào, hắn nhất định cũng sẽ ra tay giúp nàng, nhưng nàng đã làm rất tốt. Đã giành chiến thắng rồi! Bây giờ, nàng đã hoàn toàn nắm được nguồn năng lượng kia trong tay, chính thức là một Thiên Nữ rồi!
Đây là chuyện mà trước kia chưa từng phát sinh!
Có thể nói là vì ở kiếp này đã xảy ra quá nhiều biến cố!
Năng lượng của Thiên Nữ thức tỉnh sớm hơn dự định rất nhiều, làm cho nàng có nhiều thời gian để tiếp xúc với nó và hiểu rõ về nó hơn. Còn những kiếp trước, nàng hoàn toàn bị động! Đến đúng thời khắc then chốt, năng lượng kia mới thức tỉnh, kèm theo nó là toàn bộ những ký ức xa xưa của nàng. Đột ngột chịu những gánh nặng, đả kích liên tiếp đó, một phần ý chí của nàng đã tắt ngủm, không còn muốn chiến đấu nữa. Chính vì vậy, nàng đã tuân theo vận mệnh mà nghĩ rằng đó là số phận của nàng!
Nếu như không phải ở kiếp trước, sau khi lấy lại hết những ký ức của mình, chịu sự đau đớn giày vò đó, nàng đã sinh ra một quyết định: xóa bỏ hoàn toàn những ký ức đau thương đó vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh!
Nàng không muốn, không bao giờ muốn lần nào nữa phải nhớ lại nó nữa!
Giây phút đó, nàng đã làm ra hành động đó!
Có lẽ nhờ sự quyết định đó mà ở kiếp này, nàng đã có thể thay đổi số phận, trở thành kẻ chủ động điều khiển sức mạnh kia!
- Thiên...
Trong không gian u tối bao trùm ấy, nàng cất tiếng gọi hắn.
- Thiên, thời gian qua ta đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người. Trong đó, có người tốt, có kẻ xấu, có kẻ không thích ta, có kẻ chán ghét ta cũng có người thương cảm ta! Đó là một người rất kỳ lạ! Mọi sự trên đời này đối với người đó đều vô thường. Ông ấy đi khắp mọi nơi để cứu giúp người khác mà không mong cầu có người nhớ đến. Ông ấy làm mọi việc để giúp con người có thể sống tốt hơn mà không mong hồi đáp. Trong mắt ông là hài hòa, là thông suốt, là tình yêu! Một thứ tình cảm vĩ đại, bao la, rộng lớn san xẻ cho tất cả mọi người... Ông ấy cứu giúp ta không phải vì ta là Thiên Nữ, không phải vì tương lai ta sẽ là người kết thúc cuộc chiến, không phải vì quá khứ đau thương trong những kiếp trước, không phải vì thương hại, mà chỉ vì ta là ta, là người cần giúp đỡ... Ta không biết, không biết vì sao bản thân mình lại là Thiên Nữ! Những kiếp xa xưa đã xảy chuyện gì? Nguyên do từ đâu? Ông ấy nói: quá khứ đã qua đã không thể thay đổi được nữa, tương lai vô định phía trước lại không là điều đoán trước được, quan trọng là ta ở hiện tại nên làm gì! Ta nên làm gì bây giờ? Nên làm thế nào mới tốt? Thiên, ta bây giờ lại ích kỷ, ích kỷ không muốn chọn loại tình cảm bao la vô cùng tận kia, ta chỉ là một con người nhỏ bé, là một nữ nhân... muốn ích kỷ chọn hạnh phúc cho mình mà thôi...
Nàng nói mà đôi mắt dần trở nên ướt đẫm, làm hình bóng của hắn in trong mắt nàng cũng trở nên nhòe đi. Hắn vươn tay, vươn tay về trước muốn chạm vào mặt nàng, nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá xa, hắn chỉ có thể hướng về hình bóng của nàng mà thôi.
Y Nhi tiếp tục nói:
- Bởi vậy, ta muốn cuộc chiến này kết thúc! Muốn chấm dứt tất cả! Ta muốn hủy diệt Thiên Ma!
Theo lời tuyên bố của nàng, nguồn năng lượng Thiên Nữ trong cơ thể nàng sục sôi tuôn trào, vươn lên thẳng trời tạo thành cột ánh sáng thứ hai cao đến tận trời xanh.
Thời khắc huy hoàng, tráng lệ nhất trong lịch sử của nhân loại đang diễn ra trước mắt mọi người.
Bạch Thiên Lam bàng hoàng nhìn hai cột ánh sáng cao tới tận trời kia. Rốt cuộc hắn đã tới trễ rồi hay sao?
- Y Nhi...
Chương 100
- Ngày hôm nay, ta sẽ tiêu diệt Thiên Ma!
Trong ma cung uy nga nhưng lạnh lẽo kia, giọng nói đầy kiên quyết của Y Nhi vang lên.
Thiên Ma vẫn ngồi nơi đấy nhìn nàng, nhìn đôi mắt đầy quyết tâm của nàng. Lịch sử năm xưa sẽ lặp lại hay sao?
Y Nhi bước tới, từng bước tiên lại gần Thiên Ma. Khi tới gần Thiên Ma mười bước, Y Nhi mới dừng chân lại.
- Thiên Ma...
Nàng lên tiếng gọi. Hắn vẫn đang dõi theo nàng, trong đôi mắt đỏ trống trãi kia tưởng như bình yên lại như vô vàn cảm xúc phức tạp.
- Hiện thân đi!
Y Nhi đột ngột lớn tiếng quá.
Lần này, Thiên Ma nhíu mày, đôi mắt nhìn nàng có kinh ngạc, có không ngờ.
Hắn mấp máy muốn nói gì đó, nhưng không thể nói thành lời.
- Xuất hiện đi, Thiên Ma!
Y Nhi lần nữa quát lớn.
Lần này, từ trong cơ thể của Thiên Ma, một luồng khói màu đen xuất hiện. Đó chính là ngọn nguồn sức mạnh của Thiên Ma.
Trong mắt của Thiên Ma lúc này, luồng khói đen kia như biến thành một hắn khác, mang hình dạng của hắn nhưng thật kinh khủng, độc ác, tởm lợm, là tâm ma của hắn.
Tâm ma này đã có từ lúc nào?
Có thể từ rất lâu, rất lâu trước kia, cũng có thể có cả trước khi hắn được sinh ra.
Khi Tâm Ma xuất hiện, huyễn hình của năng lượng lượng Thiên Nữ như bị phát cuồng, nó liên tục muốn nhào tới chỗ Tâm Ma sống mái nhưng bị Y Nhi ngăn cản.
- Tâm Ma?
Thiên Ma đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tâm Ma của mình.
Tâm Ma mập mờ như làn khói hư ảo, như tồn tại như cũng không hiện hữu.
Tâm Ma nhìn Y Nhi, trong mắt không có dịu dàng nồng ấm như Thiên Ma mà là chán ghét, căm thù.
"Hắn... vì người nên mới phải chịu cảnh luân hồi nhiều lần như vậy..."
Tâm Ma lên tiếng nói, "hắn" ở đây chính là Thiên Ma. Vì nàng vì sự tồn tại của nàng, mà Thiên Ma đã bao lần chết đi sống lại,chịu hết mọi đau khổ của luân hồi.
Đôi mắt Tâm Ma tràn đầy sát khí, hạ quyết tâm:
"Chỉ cần ngươi không tồn tại, hắn sẽ không còn điều gì để phân tâm nữa!"
Y Nhi nhíu mày, cao giọng nói:
- Ngươi nghĩ có thể dễ dàng giết ta như vậy sao?
Tâm Ma cười lạnh:
"Có thể hay không phải thử mới biết được!"
- Thật không?
Huyễn hình của năng lực Thiên Nữ được thả tự do, như con thú đứt dây trói lao tới chỗ Thiên Ma bám lấy không tha. Nó không thể nào quên được đối thủ suốt mấy ngàn năm qua của mình, cũng không cách nào quên được suốt mấy ngàn năm qua, nó luôn bị đánh bại, bại dưới tay Tâm Ma này.
Trong lúc hai kẻ đó đang giằng co với nhau, Y Nhi lại nhìn Thiên Ma đang ngồi trên ngai ca mà nói:
- Chờ ta, Thiên!
Lần này, ta nhất định sẽ cướp chàng khỏi tay Tâm Ma!
Đó cũng chính là cách duy nhất, là kết quả tốt nhất cho cuộc chiến này.
Trong mắt Thiên Ma lúc này chỉ có giãy giụa, có buông tha. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nữ nhân mình quan tâm nhất vì hắn mà chiến đấu, bất lực tới như vậy.
Huyễn hình của Thiên Nữ so với Tâm Ma quỷ quyệt kia thì giống như sức của trẻ con so với người lớn, đứa bé liên tục bị người lớn trêu đùa, chọc tức mà không thể làm gì hơn được.
Quả nhiên cuộc giằng co không kéo dài lâu, chẳng bao lâu sau, huyễn hình của Thiên Nữ đã bị Tâm Ma áp chế, nó điên cuồng, không chịu thua mà kêu gào thảm thiết, nhưng điều đó chẳng can hệ gì tới Tâm Ma, chỉ khiến Tâm Ma càng thêm khoái trá, điên cuồng.
Trong cuộc chiến đó, dù Y Nhi liên tục trợ giúp sức mạnh tinh thần cho huyễn hình của Thiên Nữ, giúp nó chống đỡ nhưng cũng không có tác dụng gì tới Tâm Ma kia. Chẳng lẽ Tâm Ma đó thật sự không thể đánh bại được sao? Nó đã hiện diện trên đời này bao lâu rồi, vì sao lại có sức mạnh khủng khiếp tới như vậy?
Không chỉ huyễn hình bị đánh bại mà chính linh hồn của Y Nhi cũng trọng thương, nàng té ngã trên đất.
Tâm Ma điện loạn cười rú lên, bỏ qua huyễn hình mà tiến tới gần Y Nhi.
"Ngươi thật sự là sự phiền toái..."
Lẽ ra ma giới đã có thể thống trị được nhân giới và có thể sẽ thống nhất cả tam giới từ mấy ngàn năm trước theo như ước nguyện của hắn, thế mà, vì sự xuất hiện của nàng, tất cả mọi kết hoạch của hắn đều bị lệch hướng. Mọi thứ đều đổ sông, đổ biển.
Tất cả chỉ vì nữ nhân này, vì sự tồn tại của nàng. Vì một bản thân khác của hắn yêu mến nàng, muốn bảo vệ cho nàng!
Tâm Ma đứng trước mặt Y Nhi, nhìn nàng thống khổ giãy giụa.
"Ngươi... chết đi!"
Bàn tay to lớn với những móng vuốt sắc nhọn của Tâm Ma đưa lên cao muốn giáng xuống thân thể của Y Nhi.
Vào đúng lúc đó, Thiên Ma đang bị khống chế bất động trên ghế cao kia đột nhiên thét lên một tiếng, gồng mình thoát khỏi sự trói buộc, trong chớp mắt đã lao tới che chắn cho Y Nhi.
Tâm ma không ngờ được sự phát sinh này, không ngờ được Thiên Ma lại có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, làm hắn không thể thu tay lại kịp thời. Nhát đòn cứ thế giáng xuống lưng Thiên Ma. Từ cơ thể Thiên Ma máu tươi ào ạt phun ra, cơ thể của hắn không nén được run rẫy.
Y Nhi cũng không ngờ được mọi chuyện lại diễn như thế này, nàng kinh hoàng mở to hai mắt nhìn Thiên Ma.
- Thiên....
Tâm Ma chán ghét nhìn Thiên Ma.
"Ngươi nghĩ rằng như vậy có thể khiến ta thay đổi quyết định không giết nàng nữa sao? Ngươi nghĩ rằng chỉ như vậy thì có thể giết được ta hay sao? Dù ngươi có chết, ta cũng sẽ khiến cho ngươi được sống lại, hết lần này đến lần khác, mãi mãi..."
Thiên Ma bỏ ngoài tai lời nói của Tâm Ma, quắt mắt nhìn hắn mà nói:
- Ngươi chính là Tâm Ma của ta, còn nàng là người trong lòng của ta, ta mong muốn nàng được sống sót, nàng được hạnh phúc, ngươi tuyệt đối không được đả thương nàng!
Như chịu ảnh hưởng bởi ý nghĩ của Thiên Ma, cơ thể của Tâm Ma chợt không thể khống chết như ý muốn nữa. Tâm Ma điên cuồng nhìn tình cảnh phát sinh trước mắt, nói:
"Nếu đã như vậy, thì ngươi biến đi! Để ta trở thành một bản thể duy nhất!"
Tâm Ma đã hạ chủ ý tiêu diệt luôn cả Thiên Ma, chính thức thoát ly khỏi hắn, trở thành một cá thể duy nhất. Thiên Ma cảm nhận rõ ràng sức mạnh của hắn đang dần mất đi, hay đúng hơn là đang bị Tâm Ma rút ra từng chút một. Cơn đau tới tận linh hồn đó làm cơ thể Thiên Ma chấn động, run lên bần bật.
- Thiên...
Y Nhi bám lấy tay của Thiên Ma, nàng không chịu được nhìn hắn bị hành hạ như vậy.
- Thiênnn...
Nàng ôm lấy cơ thể của hắn, cùng hắn giãy giụa trong hố sâu của tuyệt vọng.
Trước tình cảnh đó, Tâm Ma lại càng điên cuồng cười khoái trá, tiếng cười của hắn như mũi dao liên tục cứa vào trái tim của Y Nhi, cắt qua linh hồn của nàng.
Cuối cùng, nàng thoi thóp nói:
- Chàng... ta để lại toàn bộ sức mạnh của Thiên Nữ cho chàng, hãy đánh bại hắn, vĩnh viễn... đừng để cho cái kết này lặp lại nữa.
Huyễn hình của Thiên Nữ nghe Y Nhi nói vậy thì gào gú tỏ vẻ không đồng ý. Nó là sức mạnh thiên địch của Thiên Ma, làm sao có thể để cho Thiên Ma sử dụng được! Nó không đồng ý!
Mặc cho sự phản kháng của nó, Y Nhi đã quyết tâm.
- Đây là cách duy nhất để kết thúc, sức mạnh này, ta trao cho chàng!!!
Thiên Ma lắc đầu, đôi mắt hắn ửng đỏ, hắn không đồng ý, không đồng ý cho nàng làm như vậy, làm như vậy khác nào lấy mạng nàng đâu! Thà hắn chịu đựng đau đớn cũng không muốn nàng làm như vậy.
Nhưng nàng đã quyết chí, trong phút cuối cùng đó đã truyền hết toàn bộ sức mạnh của mình cho hắn. Cơ thể của nàng từ từ trở nên lạnh toát, đôi mắt dần nhắm mắt lại không còn sinh cơ nữa.
- A.... a....
Aaaaaaaaaaaaaa
Trong phút giây đó, cột sáng năng lượng màu trắng tượng trưng cho sự tồn tại của Thiên Nữ đã vụt tắt giữa đất trời. Khi biến cố đó diễn ra, trái tim của tất cả nhân loại bị kẹt lại ma giới này dường như đã quên đập, chẳng lẽ Thiên Nữ đã thất bại? Đã thất bại trước Thiên Ma rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top