Chương 7: Ca Ca
Phủ nguyên soái:
Sau khi được Tịnh thái y hết lòng chữa trị Thạc Trân đã tỉnh và có phần khởi sắc, vì chất độc chưa ngấm vào lục phủ ngủ tạng. Vừa mới mở mắt người đầu tiên y nghĩ đến là Thái Tử, không biết hắn như thế nào? *
Nghe Thạc Trân đã tỉnh Kim nguyên soái vui mừng khôn tả "Thạc Trân con đã ngất bốn ngày rồi, ta thật sự sợ con sẽ không tỉnh lại" đại công tử Thạc Hanh thì có phần hơn, chạy lại nắm lấy tay đệ đệ của mình tiếp lời " Thạc Trân đệ làm ta thật sự kinh hải, lúc đệ được đưa về khuôn mặt rất nhợt nhạt không chút thần sắc ta cứ ngỡ đệ sẽ không tỉnh lại nữa" y được hai người lo lắng như thế thật sự trong lòng rất hạnh phục, dù từ nhỏ đã không có mẫu thân bên cạnh nhưng được sự yêu thương chăm sóc của phụ thân và ca ca đã là quá đủ với y rồi.
Y nắm lấy bàn tay của hai người và bày tỏ hết lòng mình "Phụ thân! Đại ca! Con xin lỗi hai người vì đã làm cho hai người lo lắng, trên đời này hai người chính là người con thương* nhất. Dù từ nhỏ con đã không hưởng tình yêu của mẫu thân nhưng chẳng bao giờ con cảm thấy thiếu thốn tình cảm vì lúc nào cũng có phụ thân và đại ca bên cạnh." Vừa xong câu nói của y, mắt của ba người có chút đỏ.
Kim nguyên soái thấy hai đứa con của mình yêu thương nhau như vậy trong lòng rất vui "Thôi nào nam nhi thì không được rơi lệ" Thạc Hanh công tử vốn từ xưa đến nay kiệm lời nhưng hôm nay phá lệ một lần cùng phụ thân góp vui "Phụ thân nói đúng, hôm nay là ngày vui của toàn phủ vì Thạc Trân đã tỉnh, chúng ta nên mở tiệc ăn mừng" y không mún phá không khí này nhưng vẫn phải nói "Tiệc mừng để từ từ cũng được ạ, đệ còn hơi mệt với lại..." nói gì mà chỉ gật đầu vì trong người vẫn còn mệt.
Kim Nguyên soái bổng thở dài. Y thấy vậy liền hỏi "Phụ thân! Người có chuyện gì sao? Hay người không được khỏe?" nguyên soái có vẽ trầm ngâm, ông biết nổi bận tâm của tiểu hài nhi của ông là gì vì điều này cũng đang khiến ông nặng lòng, không chần chừ thêm ông ôn tồn đáp lời con trẻ "Tổ chức tiệc bây giờ đúng thật là không hay vì Thái Tử Điện Hạ lúc cùng con đi săn trở về cũng bị ngất đến hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, hoàng cung đang một phen hỗn loạn"
Thạc Trân có phần khựng người khi nghe phụ thân nói đúng lòng mình, vì y mà hắn mới gặp chuyện chẳng lành, sức khỏe của người trị vì quốc gia sau này lại vì y mà nguy hiểm hơn hết nữa hắn là người y yêu, dù chưa khỏe hẳn y vẫn gượng dậy kiếu biệt phụ thân và đại ca tiến thẳng Đông cung một chuyến.
------------------------------------------------------
Đông Cung :
"Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Thạc Trân công tử xin được diện kiến" Hoàng Hậu nhìn Thái Tử bất động trên giường lòng đau như cắt, chỉ gật đầu. Y vừa vào đã để mắt đến hắn nhưng cũng không quên phép tắc "Tham kiên Hoàng Hậu nương nương" Hoàng Hậu dù nói miễn lễ cho y nhưng ánh mắt vẫn không rời hắn một chốc "Miễn lễ, con đến đây để thăm Thái Tử sao ?" y ấp úng "Dạ, đúng như lời Hoàng Hậu nói"
Được diệp có y ở đây nên Hoàng Hậu quyết định hỏi rõ, vì dụ hắn bị trúng độc chỉ có y và hắn biết "Thạc Trân! Con lại gần đây ta có điều muốn hỏi" y tuân lệnh tiến lại gần cung kính "Dạ người cứ hỏi" Hoàng Hậu đặt tay vào chiếc ghế kế bên mình ý bảo y ngồi "Con ngồi xuống đi! Hôm Thái Tử bị trúng độc cũng có con ở đó, vậy con có biết nguyên nhân mà Thái Tử bị như này không?" bị hỏi đến đây y có chút rung sợ, y không sợ khi nói ra sẽ bị ban tử mà y chỉ sợ sau khi nói ra sẽ có ác cảm nơi Hoàng Hậu về y. Y bắt đầu kể lại bằng giọng điệu ấm úng "Nhi thần...thật ra thì hôm đó người bị rắn cắn là nhi thần, Thái Tử thấy vậy nên đã không ngần ngại giải độc cho, không mai bị dẫn độc vào người. Để bị trúng độc là lỗi bất cẩn nơi con, để Thái Tử hút độc cho mà không ngăn cản cũng là sai nơi con" giọng y từ từ cứng rắn.
Vừa kể xong, y quỳ xuống tự biết tội mình khó tha, vì đã gián tiếp mưu hại Thái Tử "Nhi thần tội đáng muôn chết, xin được lãnh tội cùng người" Hoàng Hậu thấy y làm vậy có phần bất ngờ, người đâu tính trách tội y, Hoàng Hậu nhanh chóng đỡ y "Con mau đứng lên, làm sao ta có thể trách tội con được chứ? Việc Thái Tử làm thế để cứu con là đúng, nếu là ta thì cũng sẽ cứu con, thấy chết mà không cứu thì không phải một đấng minh quân, huống chi ta luôn xem con là người thân bên cạnh. Con đừng tự trách" Hoàng Hậu nở ra một nụ cười hiền làm dịu lòng y, muốn trở thành Mẫu Nghi Thiên Hạ cần nhất là tấm lòng khoan thai và bao dung "Đa tạ Hoàng Hậu nương nương, con sẽ dùng hết mọi cách để giúp Thái Tử tỉnh lại"
Nhắc đến đây tâm trạng Hoàng Hậu lại trùng xuống "Con đừng lo quá, ta đã dùng hết nội công để ép chất độc cho Thái Tử, thái y cũng đã chửng mạch giờ chỉ chờ ngày Thái Tử tỉnh giấc nhưng ta không biết là đến bao giờ"
Nói chuyện được một lúc lâu thì Hoàng Hậu phải về Phượng Nghi cung vì có công việc cần giải quyết, nên chỉ còn y ở lại. Y cho các cung nữ và thái giám lui xuống, tiến lại kề bên hắn, y dùng ánh mắt đau thương nhìn nam nhân đang nằm bất động trên giường, y diệu dàng vén từng loạn tóc trên khuông mặt hắn, ngón tay thon dài từ từ cẩn thận vuốt ve dung nhan của người y thương đến mù quáng, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn mà tim y như vạn tiễn xuyên thấu, cũng là do sự bất cẩn của y mà khiến hắn ra như thế này...
Từ khi nghe tin hắn đã không còn nguy hiểm thì lòng y vẫn chưa được nhẹ nhõm phần nào, y cuối người, thủ thỉ với hắn "Thái Tử Tại Hưởng à! Chừng nào người mới chịu tỉnh lại đây? Ta còn muốn nghe người nói yêu ta đấy, nhanh tỉnh lại đi nào" nam nhân tên Tại Hưởng vẫn nằm bất động như một cổ tuấn mĩ không có sức sống. Rơi rồi, nước mắt của y từng giọt từng giọt rơi xuống, y cảm thấy bất lực vì không có cách nào giúp hắn tỉnh lại được nên y tự trách mình vô dụng.
Ở Đông cung cũng khá lâu , dù y có muốn ở lại nhưng cửa cung đã sắp đóng nên phải từ biệt để trở về phũ. Vừa đến cửa cung đã thấy một bóng dáng cao ráo, mảnh khảnh, nhìn giống một nhân sĩ, thấy người đó y chạy thật nhanh lại có chút vui.
"Đại ca! Sao huynh lại đến đây? Lo cho đệ à?" Thạc Hanh thấy y ra cũng rất vui mà từ từ bước đến "Ta sợ đệ gặp nguy hiểm vì chưa khỏe hắn" dù trả lời rất ngắn gọn nhưng sâu thẩm trong từng chữ y đều cảm nhận được sự yêu thương và thấy trong lòng có chút ấm áp "Đa tạ ca, về với phụ thân nào, đệ đang nhớ người" Thạc Hanh không đáp lại mà chỉ nở một nụ cười và cất bước đi.
Đang đi trên đường thì Thạc Hanh quay sang y mà hỏi "Ta muốn hỏi một chuyện?" y vui vẻ trả lời, ai chứ nếu là ca ca thì y sẽ chia sẽ hết vì y biết ca ca của y là người rất điềm tỉnh và biết suy nghĩ "Ca hỏi đi, đệ sẽ trả lời" đến đây Thạc Hanh không đi nữa mà dừng lại "Đệ có động tâm với Thái Tử đúng không?" y kinh hãi, chuyện này ngoài y và hắn thì đâu có người thứ ba biết đến, bị hỏi bất ngờ như thế y có phần nghẹn lại không trả lời được, thấy y như vậy nên Thạc Hanh từ tốn mở lòng y "Tình yêu thì không phân biệt bất kỳ ranh giới nào, chỉ cần hai người yêu nhau là đủ. Nên ta thấy chuyện đồng tính luyến ái là bình thường đệ không cần phải sợ, ca ca bên cạnh đệ" Thạc Hanh vỗ nhẹ vào vai y.
Nghe xong câu nói của Thạc Hanh trong lòng y nhẹ nhõm được một phần nào đó vì cũng có người chấp nhận tình yêu được xem là nghiệt duyên này "Đệ đa tạ ca vì đã hiểu cho đệ, đúng như lời ca nói, đệ có động tâm với Thái Tử " Thạc Hanh có chút bâng khuâng và lo lắng "Đệ có nói với Ngài ấy chưa?" y không ngại nữa, thẳng thắn đáp lời ca mình "Đệ có bày tỏ lòng mình với Ngài ấy rồi, Ngài ấy cũng như đệ" nghe vậy thì nổi lòng của một ca ca cũng yên tâm vì đệ đệ mình xem ra cũng được người mình yêu đáp lại còn bản thân Thạc Hanh thì.....nhưng cũng còn lo, lo ánh mắt của thế nhân và những thử thách mà Thạc Trân phải đối mặt, nhưng có như nào thì caca này vẫn sẽ luôn bên cạnh, ai biểu Thạc Thanh là đệ đệ mà y thương nhất làm gì.
Nói chuyện được một lúc thì hai người cũng đến cửa của Kim Phủ. "Đệ khoang hả vào ta muốn dặn dò một chuyện" y nghe lời ca mình dừng lại "Dạ?" Thạc Hanh nhìn thẳng vào mắt y "Từ nay có chuyện gì thì phải tâm sự với ta, cấm đệ giữ một mình trong lòng. Đệ có ca ca không phải chỉ là hư danh" y lại có cảm giác hạnh phúc "Dạ. Đệ biết rồi. Hôm nay ca ca phát ngôn nhiều nha, lần đầu đệ thấy á" mặt Thạc Hanh vẫn điềm tỉnh dù bị y đùa cợt "Tại ta lo cho đệ thôi. Đừng nói nữa vào nhà phụ thân đang đợi" y nhẩy lên khoác vai đại ca của mình và tiến thẳng vào phủ. Hình ảnh này không khỏi cảm thán hay chữ 'thật đẹp' tình huynh đề gắng bó.
-Hết Chương 7-
Góc tác giả :
1. Tại Hưởng vì y mà trúng độc nên y nhớ đến hắn đầu tiên.
2. Hai người y thương nhất là Phụ Thân và Thạc Hanh. Còn người y yêu nhất là Tại Hưởng.
Ngày 27 tháng 4 năm 2019
C
omeback
Ngày 23 tháng 10 năm 2020
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top