Chương 3
CHƯƠNG 3
Thanh âm giày cao gót dừng trên gạch men sứ vang lên trong trẻo.
Người này đi thực nhanh, làm người vừa nghe liền biết không phải Tần phu nhân. Tần phu nhân sẽ không làm chính mình không có giáo dưỡng như thế, vậy chỉ có thể là cô nhỏ.
Giản Ánh An theo thanh âm nhìn lại, ánh mắt có chút biến hóa. Cô nhỏ Tần Văn, hình ảnh thu nhỏ của Tần gia. Ích kỷ, coi trọng lợi ích, không nặng tình thân, đời trước không ít lần làm khó dễ Giản Ánh An, lại đối xử bao dung với Tần Miên Miên. Cũng là vì Tần Miên Miên có quan hệ với lợi ích của Tần gia.
Hơn nữa Tần Văn đã duy trì tình thân với Miên Miên 6 năm, tóm lại, xuất phát từ đủ loại lý do, Tần Văn ước gì đem Giản Ánh An đuổi đi. Giản Ánh An cười lạnh, châm chọc mà nhìn Tần Văn. Ở trong cái nhà này, cô ta có vẻ đặc biệt vô dụng, chính là một mỹ nhân phế vật.
Đẹp là thật sự đẹp. Chỉ thấy Tần Văn mặc áo liền váy màu đỏ, trang điểm minh diễm, tóc dài màu đen rối tung trên vai, trong lúc đi tới có loại mỹ lệ khí thế bức người, ép tới người không thở nổi.
Thân là người Tần gia sống trong nhung lụa, Tần Văn tự nhiên quý khí đầy người, cũng kiêu căng vô lễ. Cô ta đi vào, khóe mắt đảo qua nhìn đến Giản Ánh An ở trong đại sảnh. Quần áo tả tơi, cư nhiên lại là thiên kim lưu lạc bên ngoài của Tần gia? Tần Văn toát ra biểu tình chán ghét.
Ngu xuẩn không có đầu óc, Giản Ánh An mắng trong lòng. Mỹ nhân phế vật chính là mỹ nhân phế vật, cái đánh giá này mười mấy năm vẫn không đổi. Trong khi Giản Ánh An muốn phá hủy Tần gia, ngay cả Tần Hành đều có hành động phản kháng, chỉ có người này, chuyện gì cũng không giúp được còn bị người nhà chồng dẫm lên. Giản Ánh An nhịn không được mà nghĩ, Tần gia cư nhiên lại có loại phế vật này. Thật là phí công nuôi dưỡng nhiều năm như vậy.
Thứ mỹ nhân phế vật này đang bắt bẻ mà nhìn cô, nhìn từ đầu đến chân, cuối cùng cho ra kết luận không đáng giá nhắc tới. Bị bảo mẫu đê tiện nuôi lớn, hiểu được cái gì? Còn tưởng tranh giành với Miên Miên?
Ở Tần gia chỉ có một tiểu thư là Tần Miên Miên! Ánh mắt Tần Văn chợt lóe, phát hiện Giản Ánh An không có lực cạnh tranh liền không chút để ý mà đem tóc mái bên hai má vén ra sau tai rồi đi thưởng thức móng tay vừa làm tốt. Hoàn toàn không đem Giản Ánh An để vào mắt.
Một lát sau, Tần Văn buông tay nói với Miên Miên: "Không cần tùy tiện tới gần người xa lạ, một thân dơ bẩn."
Câu nói kiếp trước chưa từng nghe qua, Giản Ánh An híp mắt, đã nghĩ tốt nên trả thù như thế nào. Cô ghét nhất chính là có hại.
Nghe nói Tần Văn theo đuổi đại thiếu gia Mục gia, khăng khăng một mực. Giản Ánh An hừ cười một tiếng, vừa mới chuẩn bị lợi dụng điểm này để cảnh cáo Tần Văn---
Tần Miên Miên lại đột nhiên lao tới, che ở trước người cô. Giản Ánh An kinh ngạc không thôi, cô nhìn bóng dáng Tần Miên Miên, lời nói đến bên miệng lại không thể thốt ra. Đây là Miên Miên muốn làm cái gì?
Cô nghe được Tần Miên Miên đang giữ gìn cô. "Nàng không phải người xa lạ, dì Trường đều cùng nàng nói chuyện."
Dì Trương chính là người hầu đau lòng cho Giản Ánh An. Tần Miên Miên nhìn thấy dì Trương cùng nàng nói chuyện, mới buông xuống cảnh giác nhỏ bé không đáng kể trong lòng, xuống lầu đối với Giản Ánh An làm tốt quan hệ.
Quá đơn thuần. Đơn thuần đến mức Giản Ánh An không biết phải nói gì mới tốt. Chỉ có thể ngơ ngác mà đứng tại chỗ. Đây là lần đầu được người giữ gìn. Trong lòng một mảnh ấm áp, yết hầu Giản Ánh An khô rát, nói không ra lời, cô đè lại ngực.
Cảm tình phức tạp làm cô thấy xa lạ, lại cảm thấy quyến luyến. Tần Miên Miên giống như là mặt trời nhỏ, tản ra ánh sáng làm Giản Ánh An chỉ có thể ngước nhìn.
Nàng thật sự thích chính mình........
Tần Văn nhíu mày: "Dì Trương?" Tần gia còn có người hầu không có mắt như vậy, chờ lát nữa liền bảo quản gia đuổi đi. Tần Văn không coi ra gì, cô ta đứng có chút mệt, liền dẫm lên giày cao gót đi đến sô pha ngồi xuống. cô ta kêu Tần Miên Miên cùng nhau đi qua.
Tần Miên Miên vẫn không nhúc nhích, nàng muốn bồi Giản Ánh An. Giản Ánh An từ trong các loại cảm xúc đi ra, cô đẩy đẩy muốn để Tần Miên Miên đi qua, nói cho nàng không cần bồi chính mình, đứng nhiều sẽ mệt. Ai ngờ Tần Miên Miên bị đẩy lại hạ quyết tâm lôi kéo Giản Ánh An cùng đi qua.
Nàng ngồi trên sô pha, duỗi tay nhỏ vỗ vỗ chỗ ngồi, nhiệt tình mời: "Tới, người ngồi bên cạnh ta đi." Giản Ánh An theo ý ngồi xuống, thu được gương mặt tươi cười của Tần Miên Miên. Cô cũng theo đó mà cười.
Tần Văn há hốc mồm: "Miên Miên, ngươi sao có thể để nàng ngồi xuống. Nàng rất dơ a. Phí rửa sô pha rất đắt" Nói rồi lập tức đingứ lên còn phủi tro bụi không tồn tại trên người. Tần Văn chuẩn bị giáo huấn chất nữ không hiểu chuyện vài câu, mới vừa mở miệng liền tiếp xúc với ánh mắt lạnh băng của Giản Ánh An.
Ánh mắt kia, nói như thế nào đây..... rất giống Tần tiên sinh. Mặt mày lạnh nhạt, lộ ra một cổ khí thế không giận tự uy, cảm giác áp bách vô hình, cả người đều là hơi thở nhiếp người.
Đây là dẫn sói vào nhà! Tần Văn khẽ cắn môi. Nàng ta đối với Tần Miên Miên tốt như vậy, suốt 6 năm, Tần Miên Miên cư nhiên vì Giản Ánh An mà làm lơ nàng ta. Rõ ràng các nàng mới là một đám.
Tần Miên Miên bị khí thế của cô nhỏ dọa sợ. Nàng đỏ mắt, miệng nghẹn ngào, sắp khóc đến nơi, Tần Miên Miên nhỏ giọng mà lên án: "Ngươi hảo hung." Rất giống đại mụ phù thủy. Lúc trước rõ ràng cô nhỏ không phải như thế.
Tần Văn thất thanh. Nửa ngày, nàng ta cười lạnh một tiếng, tâm tình lại rất không bình tĩnh, bên tai lải nhải nói liên miên, tất cae đều là câu ngươi hảo hung kia của Tần Miên Miên, phiền đến mức nàng ta rơi vào trạng thái tức giận.
Hung? Này còn không phải là đang khuyên ngươi! Tần Văn nhìn chằm chằm Giản Ánh An, khuôn mặt trầm xuống, đối với tiểu hài tử đột nhiên trở về này cảm thấy không vui, tổng cảm thấy cô hiện tại giống như là đang xem náo nhiệt.
So sánh hai bên, vẫn là Tần Miên Miên đáng yêu, chính là trở nên không dễ hống chế. Đây đều là bởi vì Giản Ánh An.
Giản Ánh An đúng là xem náo nhiệt, xem đến quang minh chính đại. Cô bị Tần Miên Miên chọc đến nhịn không được muốn cười, phát hiện Tần Văn nhìn qua, chân mày nhướng lên, có ý vị khiêu khích. Hoàn toàn không để nàng ta vào mắt. Đối mặt Tần Văn, liền giả bộ đều khinh thường phải làm.
Tần Văn hung hang nói: "Ca ca trở về sẽ tức giận."
Tần Miên Miên: "Ba ba mới sẽ không."
Giản Ánh An cười không nổi nữa, cô thu liễm ý cười, nghĩ thầm Tần tiên sinh thật đúng là sẽ.
Khi hai vợ chồng Tần gia trở về, nhìn thấy Giản Ánh An còn không có thu thập chính mình, sắc mặt đen đến mức nhỏ ra mực. Một thân quần áo không biết đã mặc bao lâu, mấy ngày không tắm rửa phát ra mùi vị khó ngửi, làm cho bọn họ trực tiếp che lại mũi.
Rõ ràng là người hầu vắng vẻ Giản Ánh An vừa đến nhà, bọn họ không để ý, chỉ nghĩ đem cô quăng ra ngoài. Cẩn thận nghĩ lại, đám người hầu làm lơ vẫn là do bọn họ chỉ thị quản gia phân phó.
Trọng sinh trở về, Giản Ánh An cũng không để ý cảm nhận của vợ chồng Tần gia. Cô nhìn về phía bên cạnh. Lại có điểm để ý Tần Miên Miên.
Tần Văn nói không sai, cô hiện tại chính là một tiểu hài tử dơ bẩn. Một cái tiểu hài tử dơ bẩn lần đầu gặp mặt, Tần Miên Miên còn thân mật mà lôi kéo tay cô, còn vì cô mà chống đối Tần Văn. Tuy rằng sự chống đối này có chút đáng yêu, làm người muốn tức giận cũng khó. Giản Ánh An bắt đầu để ý hình tượng của chính mình.
Cô lôi kéo Tần Miên Miên, ỷ vào tiểu hài tử thích chính mình mà lớn gan đưa ra yêu cầu: "Ta muốn tắm rửa, có thể mang ta đi không?"
Tần Miên Miên không nghĩ nhiều: "Được a~"
"Trong phòng ta còn có rất nhiều váy nhỏ, khẳng định ngươi mặc rất hợp."
Nói, nàng vui vui vẻ vẻ mà vòng qua Tần Văn, đem Giản Ánh An đưa tới lầu hai. Giản Ánh An quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Tần Văn tức đến mũi đều lệch, cô đắc ý mà hướng về phía Tần Văn cười cười, quả nhiên cái mỹ nhân phế vật kia càng tức giận.
Tức giận đến mức dậm chân.
Trong phòng Tần Miên Miên là một mảnh màu hồng nhạt, mặt tường, trần nhà, bao gồm thảm, đều là màu mà các thiếu nữ thích, phấn phấn nộn nộn, Giản Ánh An đều mau hít thở không thông.
Cô bị hồng nhạt vây quanh, cứu mạng a.
Giản Ánh An đứng trên thảm mềm, nhìn Tần Miên Miên lục tung, rốt cuộc tìm được váy nhỏ cùng loại với váy trên người nàng.
Giản Ánh An: "....." Thực không thích ứng a.
Tần Miên Miên rất hứng thú mà ôm váy nhỏ: "Ta cùng ngươi cùng đi tắm rửa"
Nàng đứng trong đống quần áo, quả thực phải bị ren bao phủ. Tần Miên Miên nâng lên chân nhỏ non mịn, cố sức đem chính mình lăn lộn đi ra, còn suýt nữa bị vướng ngã, Giản Ánh An kịp thời đỡ lấy nàng. Từ trên tay nàng nhận lấy váy: "Không cần, ta tự mình đi."
Tần Miên Miên có chút mất mát nói: "Ta mang ngươi đi."
"Ta tìm được." Giản Ánh An nói. Cô ở Tần gia sống mười mấy năm, khẳng định tìm được. Giản Ánh An đi ra khỏi phòng Tần Miên Miên, cô dựa vào trên ván cửa phát ra tiếng thở dài thật dài.
Phòng Tần Miên Miên trên giường, trên mặt đất đều chất đầy thú bông, một mặt tường là tủ quần áo, còn có thể thấy được tiểu trang trí khắp nơi. Cùng căn phòng trống rỗng kia hình thành đối lập mãnh liệt.
Tần Miên Miên tươi sống, mềm mại. Giản Ánh An ôm váy nhỏ, lệ nóng doanh tròng.
Nửa ngày, cô ôm theo váy nhỏ đi về hướng phòng đời trước cô ở. Cô tìm được phòng tắm bắt đầu tắm, tắm rửa thật lâu, dùng sức đến mức làn da đều bị xoa đỏ, mới thay cái váy ren phấn nộn kia. Ăn mặc thật phiền toái, Giản Ánh An kéo lấy làn váy.
Trong phòng, Tần Miên Miên tìm ra điểm tâm. Hương thơm bay xung quanh, các loại bánh kem, bánh mì đều bị nàng bày biện ra, lớn lớn bé bé, rực rỡ muôn màu, mỗi một cái nhìn qua đều mềm xốp mỹ vị.
Tần Miên Miên nhịn xuống không ăn, nàng thực nỗ lực khắc chế chính mình. Đây đều là muốn chia sẻ cho bạn mới. cái bạn mới này rất kỳ quái. Bị hơi thở cô tịch nồng đậm quay chung quanh, thần sắc lạnh như băng, nhìn qua thật không dễ ở chung. Thời điểm cười lên cả người đều như sáng lên. Vào lúc nàng nhìn qua trong nháy mắt, Tần Miên Miên bị kinh diễm đến, là vẻ đẹp mà thân hình gầy ốm không thể che đậy được, đôi mắt đen nhánh thanh triệt, hình thành biển đen làm cho nàng trầm luân xuống.
Tần Miên Miên suy nghĩ thật lâu. So với hoa nhỏ nàng tỉ mỉ trồng trong viện còn làm cho nàng thích hơn. Tần Miên Miên đong đưa hai chân, ngẩng đầu hìn về phía cửa.
Cô như thế nào còn chưa xong a, rốt cuộc chờ không được, từ trên ghế đứng lên, Tần Miên Miên ở trong phòng đi qua đi lại chuẩn bị đưa cho bạn mới một phần lễ vật, chỉ có điểm tâm còn chưa đủ.
Nàng tìm tới tìm lui, bị chuông gió nhỏ treo trên tường hấp dẫn sự chú ý. Pha lê trong suốt im ắng mà phản xạ ra quang mang sặc sỡ, trên mảnh vải còn thêu lên tên nàng.
Đây là trong một lần ra nước ngoài du lịch, vợ chồng Tần gia mua lễ vật cho nàng. Vừa lúc đưa cho bạn mới. Chuông gió treo rất cao, Tần Miên Miên duỗi dài cánh tay cũng không với tới, ngón tay nàng chạm vào mảnh vải, một trận lay động, chuông gió phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe. Lại vẫn là không với tới.
Tần Miên Miên dùng mắt to chính mình nhìn, bỗng nhiên nàng bị một đạo thân ảnh che lại, Tần Miên Miên quay đầu lại nhìn qua.
Là Giản Ánh An đã tắm rửa xong trở về. cô mặc váy nhỏ Tần Miên Miên chọn lựa, hơi thở thành thục cùng váy nhỏ mộng ảo hình thành tương phản, như cũ đẹp đến làm choTần Miên Miênm không rời được mắt.
Giản Ánh An kéo ghế dựa qua, trở về 6 tuổi, cô không có ưu thế thân cao, còn bởi vì không đủ dinh dưỡng mà so với Tần Miên Miên còn lùn một chút.
Cô đạp lên trên ghế, thay Tần Miên Miên tháo xuống chuông gió. Giản Ánh An đưa cho nàng: "Ngươi lấy chuông gió làm cái gì?"
Tần Miên Miên chớp mắt, long mi chớp chớp, ngay thơ đáng yêu nói không nên lời.
Nàng vô tội nhìn Giản Ánh An: "Tặng cho ngươi a."
Giản Ánh An: ".........."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top