Q2-C49
Đông Phương Triệt bị Bạch Sơn đánh cho ngã ngựa, lại thấy Đường Trúc đâm kiếm về phía hắn, theo bản năng muốn ngăn cản, chợt nhớ lại lời của Mộ Dung Cẩm, phải tin tưởng, vậy nên hắn nhắm mắt không nhúc nhích, mà kiếm của Đường Trúc từ bên lỗ tai hắn xẹt qua, trực tiếp đỡ được đòn công kích của Bạch Sơn.
Đường Trúc cúi người đỡ hắn dậy: "Rút lui!"
Mộ Dung Cẩm dừng tay: "Thu binh!"
Trận chiến này hai bên bất phân thắng bại, nhưng quân Mộ Dung hao tổn gần hai vạn người, mà Đông Phương Triệt cũng bị trọng thương, cũng coi như là bị tổn thất lớn!
Mộ Dung Cẩm đối với kết quả này cũng không bất ngờ mấy, đây chính là chiến trường, không có chiến thắng dễ dàng, mỗi một trận chiến đều phải có thương vong!
Mộ Dung Cẩm đi quan sát trại lính, nhìn những người bị thương càng ngày càng nhiều, bước chân càng thêm trầm trọng. Cuối cùng nàng xoay người đi về khu rừng ở phía đông cổng thành, xuyên qua ngọn núi nhỏ kia, không tới nửa khắc đồng hồ thì đã tới quân doanh của quân Sở.
"Đứng lại! Kẻ nào?"
Mộ Dung Cẩm ngẩn ra, sao nàng lại đi đến nơi này rồi? Nhưng đã đến đây rồi, không có lí do gì phải trở về cả: "Thiên Khải Mộ Dung Cẩm, ta muốn gặp Sở Hoàng!"
"Là Mộ Dung Cẩm, trời ơi, thật sự là người đó, mau đi thông báo cho Hoàng thượng!"
Mộ Dung Cẩm đứng chờ, đối với những binh khí đang vươn về phía mình cũng không hề để ý, cuối cùng, một luồng gió mạnh lướt tới, rồi dừng lại bên cạnh nàng, thân hình cao lớn của Sở Dạ gần như bao phủ lên Mộ Dung Cẩm, trên khuôn mặt anh tuấn ánh lên vẻ vui mừng, giơ tay đặt lên mặt của Mộ Dung Cẩm: "Cẩm Nhi đến tìm Cô Vương sao?"
Mộ Dung Cẩm nhìn hắn, dung nhan anh tuấn đó khiến tim nàng rung động càng làm cho nàng có chút không dám nhìn thẳng, xoay mặt qua chỗ khác: "Có thể nói chuyện chút không?"
Sở Dạ gật đầu, một tay vẫy lui binh sĩ, nắm lấy tay của Mộ Dũng Cẩm đi ra bên ngoài, mà binh sĩ giữ cửa sợ đến rơi cả cằm, đây đây đây...... đây là Hoàng thượng của bọn họ sao? Hoàng thượng lạnh lùng vô tình, đối với nữ nhân sắc mặt chưa từng thay đổi đó sao?
Trên đồi cỏ, hai người ngồi trên đất, Sở Dạ bá đạo ôm Mộ Dung Cẩm vào lòng, hít vào mùi hương trên người nàng, có một loại nhớ nhung muốn phát điên tràn ra dày đặc, trong quãng thời gi¬an không gặp được nàng, hắn gần như phát điên rồi, xưa nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày hắn cũng vì một người mà nhớ nhung điên cuồng!
Cảm thấy hắn ôm càng ngày càng chặt, Mộ Dung Cẩm có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, bỗng chốc bị đôi môi nóng bỏng của hắn bắt lại; nỗi nhớ nhung điên cuồng kia trong khoảnh khắc này bùng nổ rồi, hai tay ôm thật chặt, tựa như muốn nàng hòa vào trong máu xương của mình vậy.
Mộ Dung Cẩm thấy hơi khó chịu, nhưng cảm nhận được nỗi nhớ của hắn, lại cảm thấy không đành lòng, trong khoang miệng đều là hương vị của hắn, trên người là nhiệt độ ấm áp của hắn, thế nàng mới biết được, thì ra nàng cũng nhớ hắn, không tự chủ nâng hai tay lên, vây lấy thân hình cao lớn của hắn, khẽ hé mở cánh môi, từng chút từng chút đáp trả hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top