Chương 96
Cái này nhanh hơn so với dự tính của y vài ngày, không ngờ lại lớn vừa nhanh vừa khỏe như vậy.
Lâm Tầm thề thốt phủ nhận, “Nhất định có hiểu lầm gì rồi, tôi với anh không thù không oán, sao tôi có thể đưa chậu rau dưa cho anh chứ?”
Lan Thần ở đầu bên kia cười lạnh, “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ chúng ta không oán không thù, vì cớ gì cậu lại muốn hại tôi.”
Lâm Tầm hơi chột dạ nói: “Ông ngoại anh…… Lão nhân gia ngài còn không?”
“Mời nhiều bạn bè đến nhà, náo nhiệt rầm rộ mở hội giám thưởng.” giọng nói của Lan Thần càng trầm thấp, “Tình huống sau đó chắc không cần tôi nói, thì cậu cũng đoán được vài phần rồi.”
Nhắc đến đây thôi, còn nói nữa cũng không giải quyết được gì.
“Mấy ngày trước đi ngang qua chợ nên tiện tay mua một chậu về.” Cuối cùng y cũng mở miệng thừa nhận.
“……”
Lâm Tầm giải thích: “Nhưng anh phải tin tưởng, nó không phải một cây ớt cay bình thường đâu, mà là cây ớt…… phát ra hương thơm kỳ lạ.”
“Mùi thơm đó trị giá 6,5 tỷ?”
Thật ra Lâm Tầm rất muốn ăn ngay nói thật với hắn, giá gốc chỉ khoảng 150 triệu thôi.
“Không chỉ có mùi thơm, để bồi thường, tôi còn chôn trái trứng già dưới gốc nữa, có thể tùy lúc lấy ra ăn với cơm.”
Giữa họ cách một khoảng không gian lớn, nhưng Lâm Tầm vẫn cảm nhận được gió bắc lạnh tê tái, một đám bông tuyết điên cuồng bay về phía mình.
Cuối cùng y hỏi một câu: “Lão gia tử có biết là anh đem đến không?”
“Cậu đoán xem?”
Lâm Tầm nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, không có dính líu gì tới mình thì tốt.
Thật lâu không nghe thấy tiếng của Lâm Tầm, Lan Thần trầm giọng nói: “Cậu không có gì muốn nói sao?”
“Có.” Giọng Lâm Tầm ấm áp như gió xuân: “Người tốt cả đời bình an.”
Nói xong vội vàng gác máy.
Nghe tiếng tắt máy đầu giây bên kia, Lan Thần nhìn chằm chằm vào di động, thật lâu thật lâu không nói một lời.
Lam Minh Hiên đang ôm một con gấu bông to làm ổ trong một góc, ngó mặt ra từ đằng sau con gấu cẩn thận hỏi: “Hỏi rõ ràng chưa?”
Lan Thần chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thăm thẳm.
Trong lòng Lam Minh Hiên lộp bộp một cái, hỏi vấn đề thực tế: “Khi nào thì cậu chuẩn bị về?”
Lan Thần nhìn hắn một cái sâu xa.
Nụ cười Lam Minh Hiên cứng đờ: “Đương nhiên là cậu muốn ở lại chỗ mình bao nhiêu lâu cũng được, nhưng mà sợ ông ngoại cậu rất nhanh cũng sẽ tìm được nơi này.”
Lan Thần đặt điện thoại sang một bên, ngả người ra sau ghế, hình như vô cùng đau đầu.
……
Sau khi Lâm Tầm cúp máy, quay mặt về hướng bắc, chắp tay trước ngực, cung kính bái ba lần, niệm ba lần ‘ ngã phật từ bi ’, xem như là cầu nguyện cho Lan Thần, sau đó bắt đầu nhập tâm vào việc nghiên cứu show.
Y bỏ vốn là có mục đích, nhưng chỉ dựa vào điểm này vẫn chưa được, trước mắt thì truyền hình thực tế dễ nổi nhất, mời các khách quý cơ bản cũng là vì liên quan đến ratings, Lan Thần đưa y một đống nhà, nhưng không đại biểu Lâm Tầm sẽ nguyện phí vài chục tỷ để mời đại một ngôi sao đến.
Hiện tại kinh phí trên tay y còn không đủ, huống chi còn muốn tạo quan hệ với bên đài truyền hình, Lâm Tầm nhớ lại lần tham gia yến hội tư nhân lần trước, Đinh lão tiên sinh và vợ Phó Nghi cũng có hứng thú với mấy cái này, Phó Nghi có sức ảnh hưởng của một diễn viên thời đại, nếu bà đồng ý tham gia, độ chú ý của show chắc chắn rất lớn.
Tùy tiện đi thăm người ta cũng không phải điều hay, Lâm Tầm đi tìm Tạ Hoằng Thâm, dò hỏi ông dạo này có thể gặp được Đinh Lão gia tử và vợ ông ấy ở đâu.
“Con muốn gặp Đinh Phương?”
Tạ Hoằng Thâm đặt công việc trên tay xuống, hỏi một câu, nhưng không đợi Lâm Tầm trả lời, dường như đã nhìn thấu chủ ý của y, bỗng nhiên nói: “Phó Nghi ở ẩn nhiều năm, mời bà ấy là việc không dễ dàng.”
Lâm Tầm: “Lần yến hội trước đó, con có từng trò chuyện với Đinh lão tiên sinh, bộ dáng ông ấy không phải không có chút hứng thú, có ông ấy, sẽ có khả năng thuyết phục được Đinh phu nhân.”
Tạ Hoằng Thâm cũng nghĩ như vậy nói: “Muốn gặp được Đinh Phương thì có rất nhiều cơ hội, tuy vài năm gần đây cũng muốn thoái lui, nhưng ngày thường thích du sơn ngoạn thủy, tìm một đề tài hẹn ra chắc không có vấn đề gì.” Ông dừng một chút, tầm mắt dừng lại trên người Lâm Tầm: “Vấn đề là ở chỗ con.”
Lông mày Lâm Tầm nhếch lên: “Con?”
Tạ Hoằng Thâm trầm giọng nói: “Vợ chồng bọn họ ân ái, đáng tiếc Đinh Phương không có con, nhiều năm trước Phó Nghi có nhận một cô con gái nuôi.”
Lâm Tầm rất muốn nói cho ông, bản thân con cũng có một con nuôi đây, nhưng vẫn nhịn xuống, tiếp tục nghe Tạ Hoằng Thâm nói.
“Hơn nữa, con và cô gái đó cũng có chút quan hệ xâu xa.”
Nhìn vẻ mặt Tạ Hoằng Thâm, Lâm Tầm phỏng đoán chắc chắn không có cái gì tốt.
“Có lẽ con không nhớ rõ, lúc con còn rất nhỏ…… Sinh nhật sáu tuổi vừa qua được 15 ngày.” Tạ Hoằng Thâm không cần nghĩ ngợi gì, liền chuẩn xác nhắc đến ngày đó, “Khác với hiện tại, sáu tuổi trở về trước con rất hay hiếu kỳ, rất thích quậy phá khắp nơi.”
Lâm Tầm khó mà tìm lại dấu vết trong ký ức của Tạ Thiên Thanh, ký ức lúc sáu tuổi đó, cơ hồ đều là trống rỗng, như là chủ nhân nó cố tình xóa bỏ.
“Con gái nuôi của Phó Nghi gọi là Trần Hoan.”
Lâm Tầm chú ý tới khi Tạ Hoằng Thâm nói ra cái tên này thì hơi nhíu mày.
“Lúc đó Trần Hoan là cô dạy piano của con.”
Lâm Tầm không nhớ rõ Tạ Thiên Thanh biết đàn piano, trong Tạ gia cũng không thấy có piano.
“Thật ra là do con bị tai bay vạ gió.” Tạ Hoằng Thâm thở dài: “Vào một ngày cuối tuần, Trần Hoan không chịu con năn nỉ, trộm đưa con ra ngoài chơi, kết quả liền xảy ra chuyện. Khi đó Trần Hoan có một người theo đuổi điên cuồng, tỏ tình thất bại thì có ý xấu, hắn vốn muốn bắt cóc Trần Hoan, lúc đó Trần Hoan ra sức giãy giụa chạy thoát, còn con thì lại gặp nạn. Sau này khi con được cứu về, cả người đã thay đổi rất lớn, ban đầu ba và mẹ chỉ cho rằng con bị kinh hách, nhưng sau đó phát hiện không phải là như vậy, con càng ngày càng im lặng…… Ngày qua ngày, càng thêm phong bế bản thân.”
“Hai ta đều đưa con đi khám qua rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không có gì thay đổi.” Tạ Hoằng Thâm nói: “Chuyện này không phải do Trần Hoan sai, nhưng hai ta cũng có chút oán hận với cô ấy, lần yến hội lúc trước vì không muốn đắc tội Đinh lão, nhưng bắt buộc phải đi, ngoài miệng mẹ con không nói gì, nhưng cũng khó tránh khỏi canh cánh trong lòng.”
Lâm Tầm: “Chắc bà không muốn nhớ lại chuyện trước kia.”
“Trần Hoan như một ngọn nguồn, phàm là cái gì liên quan đến người này, đều sẽ làm bà ấy nhớ lại khúc mắc đó.” Tạ Hoằng Thâm nói: “Nếu con thật sự muốn mời Phó Nghi giúp, bà ấy nhất định sẽ ngăn cản, nhưng con phải hiểu được, không phải vì bản thân bà ấy…… Không lo chỉ có một phần ngàn cơ hội, bà ấy cũng sẽ ngăn cản khả năng con có thể gặp lại Trần Hoan.”
Đỉnh mày thanh tú của Lâm Tầm nhíu lại: “Sự việc đã qua nhiều năm như vậy……”
“Chuyện này không phải do một người quyết định,” Tạ Hoằng Thâm đánh gãy lời y: “Đây cũng là lời khuyên của bác sĩ.”
Thấy y im lặng, Tạ Hoằng Thâm đột nhiên nói, “Nếu con có thể thuyết phục mẹ con, chuyện này ta không có ý kiến gì.”
Lâm Tầm ngẩng đầu, cơ hồ khóe miệng Tạ Hoằng Thâm không cười chút nào, nhìn y nghiêm túc nói: “Con là một người trưởng thành.”
Lâm Tầm chậm rãi gật gật đầu.
“Chỉ có một điều, ta không hy vọng con nhắc tới việc này ở bên ngoài, tốt nhất thì nên dùng chuyện khác làm phân tán sự chú ý của mẹ con.”
Tuy rằng ngày thường Hầu Linh rất văn nhã yên tĩnh, nhưng đối với con trai và con gái, nhất định là đặt trong tim chú ý mọi lúc, muốn tìm việc gì làm phân tán sự chú ý của bà thì hầu như là không có khả năng.
Y nhìn thẳng Tạ Hoằng Thâm, “Cái này rất khó.”
Tạ Hoằng Thâm không nói rõ cho y, ngược lại nói: “Tạ gia có thể phát triển cho tới ngày hôm nay, một phần là do trong xương cốt ta có tính mạo hiểm, thích tìm tòi thứ không biết.” Ông duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lâm Tầm: “Nhưng ta không thích con mình cũng bị nhiễm tính mạo hiểm của mình.”
Lời ông nói rất rõ ràng, so với Hầu Linh, thật ra ông là người càng không muốn Lâm Tầm hợp tác với Phó Nghi.
Sự thật khúc mắc năm đó của Hầu Linh, cũng là do Tạ Hoằng Thâm ông.
……
Tạ Hoằng Thâm cũng không cho Lâm Tầm câu trả lời vừa lòng, thậm chí xem như là phá hỏng con đường này của Phó Nghi, lúc Lâm Tầm rời đi cũng không tỏ ra nản lòng, rất bình tĩnh, tự nhiên như không có gì.
Điều này làm cho lòng Tạ Hoằng Thâm ẩn ẩn có chút không yên, dù là trước kia hay bây giờ, bản chất trên người Tạ Thiên Thanh vẫn không thay đổi chút nào, trong nhân sinh của y, tựa hồ luôn không có hai chữ từ bỏ.
Tạ Hoằng Thâm nhìn người rất chuẩn, Lâm Tầm quả thật là không có tâm tư nghỉ ngơi, lực ảnh hưởng của Phó Nghi còn rất lớn, bản thân đã tự mang đề tài, nếu muốn làm cho Tác Thanh nổi tiếng thì đây chính là một con đường tắt nhanh nhất.
Đang lúc Lâm Tầm nghĩ làm sao rời sự chú ý của Hầu Linh thì Tạ gia đang nghênh đón một vị khách không mời mà đến. Nghe được có người tìm mình, Lâm Tầm phát giác không tốt, bất luận là Tạ Thiên Thanh hay là Lâm Tầm, người có quan hệ trên đời này đều ít đến đáng thương, khách chủ động đến tận cửa, rõ ràng là một chuyện không đáng mong đợi.
Người đàn ông ngoài cửa ăn mặc vô cùng gây chú ý, mỗi một cúc áo đều rất ngay ngắn, chỉ với ánh mắt đầu tiên Lâm Tầm đã biết ác mộng trở thành hiện thực rồi.
Nở nụ cười không chê vào đâu được, y ưu nhã thong dong đi xuống lầu, giống như đang tiếp đón một người bạn tốt từ xa đến, thân thiện chào hỏi.
Nếu không phải tự mình trải qua, Lan Thần cũng phải nghĩ rằng mình nhận lầm y rồi.
Lâm Tầm đi qua cầm lấy đồ trên tay hắn, cười nói: “Tới thì tới thôi, còn mang quà cáp cái gì, khách sáo quá.”
“Đây là hành lý của tôi.”
“……”
Nụ cười trên mặt không giữ nổi nữa.
Lâm Tầm ho khan hai tiếng, thử nói: “Anh đây là……”
“Không nhà để về.” Lan Thần hơi cúi đầu nhìn y, bốn chữ ngắn gọn súc tích.
“Ý anh là,” Lâm Tầm ngừng một lát: “Không phải là muốn ở nhà tôi chứ?”
Lan Thần nhấp đôi môi mỏng, gật đầu.
Thấy ánh mắt hắn ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, Lâm Tầm cắn răng nói: “Anh cố ý.”
Lan Thần nhàn nhạt nói: “Nhờ phúc của cậu.”
Mười lăm phút sau, Tạ gia.
Tạ Hoằng Thâm, Tạ Thiên Vũ, Tạ Du, Hầu Linh tất cả đều có mặt đầy đủ, có không cảm xúc, có mưa bão sắp đến, có trợn mắt há miệng.
Lâm Tầm cảm thấy bản thân cần phải giải thích một chút, “Hắn……”
“Quấy rầy các vị rồi.” Lan Thần đoạt lời y trước một bước, sau đó nghiêng đầu nũng nịu gọi Lâm Tầm ‘ Tiểu Thanh. ’
Lâm Tầm vì cách xưng hô này mà dạ dày cuồn cuộn một hồi, nhất thời nói không ra lời.
//Tác giả có lời muốn nói: Hầu Linh: Mẹ có thể thông cảm tụi con bên nhau, nhưng vì sao lại muốn đưa người về nhà ở chung cơ chứ!
Lâm Tầm:……
Tạ Thiên Thanh: - Mỉm cười -//
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top