Chương 5
Ở trong hoàng thất ngươi lừa ta gạt mà trưởng thành, Tô Hưng Bang luyện được vững vàng bình tĩnh khi gặp chuyện, một thân thủ đoạn lão luyện, lúc này lại bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Muốn hắn trả lời cái gì?
Túy Tiên lâu tên thức độc đáo, lại còn là thanh lâu hàng thật giá thật, mà thủ đoạn Đinh Thánh quỷ quyệt, mọi người đều kiêng kị hắn, tôn xưng lâu chủ. Lúc này đột nhiên bị hỏi, Tô Hưng Bang trực tiếp ngơ ngẩn.
“Mặc nhận rồi.” Lâm Tầm ngồi xuống, lẩm bẩm nói.
Tô Hưng Bang nghiến răng nghiến lợi nói: “ Vị này là lâu chủ Túy Tiên lâu.”
Hai chữ ‘ lâu chủ’ bị nhấn thật nặng.
Lâm Tầm không phải là kẻ biết điều, y hướng Đinh Thánh có lệ mà xua xua tay, “Hóa ra là Túy lâu chủ, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”
“Hắn họ Đinh.” Tô Hưng Bang đỡ trán.
Ánh mắt Đinh Thánh từ trên người Lâm Tầm rời đi, trên mặt không có biểu tình đặc biệt gì, tầm mắt hướng về đại sảnh, “Chư vị cứ việc tận hứng, không cần bởi vì Đinh mỗ đến mà mất nhã hứng.”
Có không ít người ngượng ngùng cười vài tiếng.
Mắt thấy Đinh Thánh không mang theo sát khí, cũng không nhằm vào ai, cầm huyền một lần nữa dao động, sanh tiêu lần nữa vang lên, trong chớp mắt không khí lại là xa hoa lãng phí. Túy Tiên lâu chính là một tấc thiên kim, không có ai có thể bỏ một đống linh thạch lớn để ngồi chỗ nào đó.
Đến nỗi một tiếng ‘tú bà’ kia bị xem nhẹ.
Tô Hưng Bang lần này vốn là đi học viện tu hành, trên người không có mang bao nhiêu linh thạch, chịu không nổi tiêu hao ở Túy Tiên lâu, buông xuống ly rượu, thẳng vào chủ đề, “ Giữa sảnh người trái ôm phải ấp gọi là Phù Hưng, chính là con trai độc nhất của Ninh Hà đại tướng quân, tu vi so với ta không cao không thấp, gia cảnh cực kỳ giàu có.”
“Phù Hưng.” Lâm Tầm rất có hứng thú mà nhìn về phía Tô Hưng Bang.
Người sau giải thích nói: “Ninh gia nhiều thế hệ trung lương, giao tình của Ninh Hà tướng quân cùng phụ hoàng rất tốt, Phù Hưng sinh muộn sau ta vài ngày, khi biết phụ hoàng đặt tên cho ta là Hưng Bang liền lấy tên Phù Hưng đặt cho con trai độc nhất, hy vọng trong tương lai hắn tuân thủ bản tâm, giúp đỡ cho ta.”
Ngữ khí của hắn thật bình tĩnh, Lâm Tầm lại có thể nghe ra một mạt nhàn nhạt bất đắc dĩ, nói vậy hắn đối với Phù Hưng này cũng là cực kỳ bất mãn.
“Còn hai người bên cạnh thì sao?”
“Hồng y họ Lãnh, lam y họ Dương…. Dương Trĩ, Lãnh Nguyệt Tiên.”
Lâm Tầm nhìn người áo lam kêu Dương Trĩ liếc mắt một cái, hắn thuộc về kiểu ngoại hình anh tuấn cao lớn, khí chất khi đứng trong nàu có chút không hợp, mỗi khi có nữ tử muốn chạm vào người hắn, hắn luôn không dấu vết và né tránh, còn Lãnh Nguyệt Tiên thì cùng nữ tử đùa giỡn vui vẻ vô cùng.
“Dương gia là thương gia, thời trẻ giúp đỡ Lãnh gia làm giàu, Lãnh gia mỗi năm đều cung cấp cho Dương gia tài vật, Hoàng Đô hiện tại có một nửa thương mạch đều do Dương gia nắm trong tay, Dương gia cũng coi như dựa vào Lãnh gia.”
Tô Hưng Bang ngó qua hướng của Lãnh Nguyệt Tiên, “Lãnh Nguyệt Tiên mười phần là một công tử phá sản, lúc trước ăn chơi để lại không ít nợ phong lưu, không có thiên phú tu luyện, Dương Trĩ hằng năm luôn đi theo bên người Lãnh Nguyệt Tiên, phòng ngừa ngày nào đó hắn đi trên đường bị người ám hại.”
Hắn đang muốn nói một chút gì lại thấy tầm mắt Lâm Tầm không biết khi nào đã đổi hướng mà nhìn chằm chằm vào Đinh Thánh bên thang lầu.Ánh mắt Đinh Thánh vốn lạnh nhìn trong lâu náo nhiệt phồn hoa lại chủ động hướng bọn họ đi tới.
Tô Hưng Bang cơ bắp nháy mắt căng chặt, nhìn kỹ nhất cử nhất động của Đinh Thánh, một tia cũng không dám qua loa, “Đinh Thánh thiên về dùng độc, thủ đoạn hạ độc cực kỳ khủng bố, có thể hạ độc hàng ngàn dặm, không có một ngọn cỏ nào sống sót, thậm chí có lời đồn đãi, một vị Bán thần từng chết vì độc hắn hạ.”
[Hệ thống:
Tên họ: Đinh Thánh.
Thân phận: Lâu chủ Túy Tiên lâu.
Phẩm cấp: Không rõ.]
Khi Tô Hưng Bang đang giới thiệu, hệ thống cũng phát tới âm thanh nhắc nhở.
“A, không rõ?” Lâm Tầm cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển, cuối cùng giữa môi phát ra một tiếng cười nhạo, thanh âm trầm thấp làm người tê dại đến xương cốt.
Ngay tại một tiếng cười, Đinh Thánh đã an vị trên chỗ ngồi, một vị cao thủ ngồi cùng nhưng không thể nói là thể nghiệm sung sướng.
Giữa mày Tô Hưng Bang khẽ giãn lại khép, Lâm Tầm giống như một người không biết gì ngồi tại chỗ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn góc mặt Đinh Thánh.
“Đinh lâu chủ.” Y mở miệng trước một bước.
Trong lòng Tô Hưng Bang thấy thật không sai, xem ra chính mình vừa rồi sửa đúng vẫn là có chút tác dụng.
Bạch phát lão giả đi theo sau Đinh Thánh mắt nhìn hai nữ tử, hai nàng chuyển chuyển bái một bái, lắc eo liễu mà rời đi.
Đầu ngón tay bạch phát lão giả tùy ý dao động hai hạ, một cái kết giới lặng yên không tiếng động hình thành, người bên trong cùng ngoại giới hoàn toàn ngăn cách.
“Ở Túy Tiên lâu, không nhận được một hai, liền coi như là đến không một chuyến.” Đinh Thánh bên bàn rượu lơ đãng, nhàn nhạt nói.
Lâm Tầm nhìn khách nhân vui đùa ầm ĩ trong sảnh, khóe miệng cong lên quỷ dị, “Chỉ là không biết Đinh lâu chủ theo như lời đồn là ở điểm nào? Sắc thái hay là con người?”
Đinh Thánh: “Có gì khác nhau sao?”
Sinh ý Túy Tiên lâu một nửa là về món ăn, một nửa là ca kỹ.
Lâm Tầm dường như đang suy tư, “Cũng đúng…. Bất quá ta tới là để thu đồ đệ, đối với mặt khác tạm thời không có ý muốn.”
Thu đồ đệ?
Biểu tình bạch phát lão giả phía sau Đinh Thánh có chút cổ quái, tuy rằng mặc một cái áo choàng to rộng, nhưng người này nhìn qua rõ ràng chính là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
“Mang hoàng tử theo cùng nhau thu sao?” Đinh Thánh cũng không đánh đố cùng y.
Một câu nhẹ nhàng bâng quơ làm Tô Hưng Bang như lâm vào đại địch, hắn đã mang loại mặt nạ này chính là thiên cực sư chế tạo, sao có thể bị nhận ra!
Lâm Tầm trấn tính như cũ, y cũng không biết mặt nạ mà Tô Hưng Bang đeo rất quý, “Ta mới tới Hoàng Đô, nhưng ước chừng cũng có thể đoán được Đinh lâu chủ không thường ra khỏi lâu, như vậy Đinh lâu chủ, từ khi nào lại thích đi quản việc riêng tư của khách nhân?”
Đinh Thánh nói thẳng: “Ta có hứng thú với ngươi.”
Ở Già Lam quốc, mạng lưới tình báo của hắn thế nhưng có nơi chạm không đến, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ người này rốt cuộc sâu cạn bao nhiêu, thực sự có hứng thú.
“Thật khéo, ta đối với lâu chủ cũng rất có hứng thú.” Lâm Tầm liếm liếm khóe môi, “Đinh lâu chủ lớn lên đẹp như vậy, lại là một người trẻ tuổi biết kiếm tiền, ở Túy Tiên lâu nho nhỏ này thực là có chút nhân tài không được trọng dụng.”
“Nga? Ngươi muốn như thế nào?” Đã nhiều năm không có người ở trước mặt hắn nói ẩu nói tả, hắn vốn chỉ là có chút hứng thú, hiện tại phần hứng thú đó rõ ràng đã tăng lên.
“So một hồi, ngươi thắng, ta nhận mệnh, ngươi thua, làm đồ đệ của ta.”
Ở nơi này nhận mệnh cùng bỏ mạng căn bản không có cái gì khác nhau.
Đát, đát.
Đầu ngón tay đẹp đẽ thong thả gõ trên mặt bàn, Đinh Thánh ngước mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Lâm Tầm, một đôi đồng tử sâu thẳm tựa như có thể đem linh hồn hút vào, “Ngươi đang tìm chết?”
Lâm Tầm nhẹ nhàng thở một hơi, thần sắc đứng đắn, ngữ khí lại ái muội, “Không chết không ngừng.”
Tô Hưng Bang yên lặng ngồi xa một chút.
Lâm Tầm làm bộ không phát hiện động tác nhỏ của hắn, “Dám so không?”
“Nói một chút quy tắc.” Ngày thường trải qua quá yên bình, lâu lắm không nhìn thấy huyết quang, nay có người chủ động dùng mệnh khơi lên hứng thú để Đinh Thánh hắn không cần ra ngoài.
“Nghe nói ngươi am hiểu dùng độc.”
Đinh Thánh chưa tỏ thái độ, bạch phát lão giả đã không nhịn được kinh ngạc mà nhìn Lâm Tầm.
Thật lâu sau, Đinh Thánh thế nhưng cười, ý cười hắn lại không tới đáy mắt, khóe miệng động động, chỉ có như thế nhưng lại có thể cười ra kinh diễm như vậy, thiên hạ hiếm có
.
“Thú vị, quá thú vị.” Thanh âm hắn như có như không một cỗ nguy hiểm, nói: “Ngươi muốn so dụng độc cùng ta?”
Lâm Tầm lắc đầu, “Là ngươi dụng độc với ta.”
Đinh Thánh lặng nhìn Lâm Tầm một trận, năm ấy hắn mười tuổi giết cha, sau đó mười hai tuổi liền độc chết tỷ tỷ ruột, tộc nhân sợ hắn như quỷ thần, người khác nghe tiếng hắn nều tránh xa ba thước. Hiện tại thế nhưng lại có người chủ động cầu hắn dùng độc, còn vọng ngôn thu hắn làm đồ đệ.
“Thời gian nửa nén hương, dùng độc thuật am hiểu nhất của ngươi, phong ấn linh lực của ta.” Lâm Tầm nói: “ Nếu muốn chơi, liền chơi một trận lớn, có ba lần cơ hội, thất bại một lần, ngươi phải cho ta mười vặn linh thạch.”
[Hệ thống:… Thật không biết xấu hổ.]
Hắn vốn không có linh lực, lấy đâu ra mà phong ấn!
“Nói trước, chỉ có thể phong ấn linh lực, nếu hại đến mạng người, như vậy thắng bại không thể phân, việc này Đinh lâu chủ hẳn là khinh thường làm.” Vừa nói ra, Lâm Tầm ôm tay mà ngồi, không có động tác chống đỡ gì.
Tô Hưng Bang muốn ngăn cản Lâm Tầm, đang chuẩn bị duỗi tay kéo y, cánh tay cứng đờ giữa không trung, hắn khiếp sợ phát hiện thế nhưng không cảm thụ được linh lực trên người mình.
Đối với một tu sĩ, linh khí lấy sinh tồn làm căn cơ, ánh mắt hắn như điện đột nhiên nhìn về phía Đinh Thánh, “Ngươi đã làm cái gì?”
Đinh Thánh không nói, tựa như cái gì cũng không nghe thấy, nhìn Lâm Tầm, “Như thế nào?”
Lâm Tầm mở lòng bàn tay, “Mười vạn linh thạch.”
Đinh Thánh đồng tử co lại, độc hắn ngay cả Bán thần cũng có thể phong, không nhịn được nhìn một cái qua thiếu niên lang.
“Ngươi tốt nhất là có bản lĩnh thật sự.” Vung tay áo, thình lình mười vạn linh thạch bị ném đến trước mặt Lâm Tầm, “Nếu lừa gạt ta, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận khi đến trên đời này một chuyến.”
Lâm Tầm đem linh thạch vừa thu được ném vào không gian, kết nối hệ thống: “Hai vạn là trước đó thiếu ngươi, lại thêm một vạn, ta muốn dùng kiếm thuật.”
[Hệ thống: Tịch Diệt kiếm pháp, một trong mười đại kiếm pháp thượng cổ…]
Lâm Tầm: “Quá mức rêu rao, đổi cái khác.”
[Hệ thống: Bách hoa kiếm pháp, thích hợp quần công, nhưng…]
Lâm Tầm: “Quá kiều mị, muốn khí phách một chút.”
[Hệ thống: Huyền tâm kiếm pháp, cần để ý trọng lượng kiếm, lực phá hoại cực đại…]
“Quá xấu.” Lâm Tầm nghiêm mặt nói, “Ta muốn kiếm pháp, yêu cầu mau lẹ quỷ dị, thay đổi thất thường, lại ẩn chứa khí phách, trong cương có nhu, trong nhu có cương.”
Một âm cuối cùng vừa ra, tóc y đột nhiên tỏa ra, ấn đường có thêm một cái huyết hồng, cả người mang theo hơi thở yêu mị, ở ranh giới giữa nam và nữ, khó mà phân biệt được.
Kiếm khởi, gió nổi mây phun, kết giới bạch phát lão giả tạo ra trước đó, một khắc này ầm ầm tan biến, trong lâu những người là kiếm khách đều cảm thấy bội kiếm bên hông phảng phất mọi lúc đều có dấu hiệu phá vỏ mà ra. Một thanh âm thanh thúy của kiếm minh thét dài, linh lực khổng lồ dao động trực tiếp tản ra ngoài kết giới tửu lâu.
Một kiếm này, nhìn không ra sơ hở.
Người múa kiếm, phân không rõ là nam hay nữ.
[Hệ thống: Tị tà kiếm pháp, cương nhu đều có.]
Lâm Tầm:….
///Tác giả: Hệ thống: tới a, thương tổn nhau a.///
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top