Chương 47
Bước qua đống đá vụn, Lâm Tầm thản nhiên đi về phía trước.
Nam tử trung niên phía sau nói: “Còn đi tiếp, không quá ba mươi bước, ngươi chắc chắn phải chết.”
Lâm Tầm quả thật nghe lời mà dừng chân lại, quay đầu nói: “Nghe nói nơi này là chiếm đất làm vua.”
Nam tử trung niên tiếp tục lấy đá đập ngực, không để ý đến y.
Lâm Tầm tự mình nói chuyện: “Mảnh đất trước cửa này, xem ra là thuộc về ngươi.” Y nhìn bốn phía xung quanh, cách vài chục mét phía trước có một căn nhà nhỏ, các lớp gạch xếp có chút không đều, nhìn qua có chút lâu năm. Căn nhà này, ước chừng lúc trời mưa sẽ bị ngập.
Đồng tình mà nhìn vào mắt nam tử: “Là tầng chót nhất sao?”
‘Phanh’ một tiếng, nam tử trung niên chọn một tảng đá lớn hơn đập vào ngực, tựa hồ đang biểu đạt sự tức giận.
“Vừa nãy ngươi gọi ta là Liên Tử?”
Lâm Tầm đột nhiên hỏi.
Nghe được hai chữ ‘ Liên Tử ’, nam tử trung niên phảng phất thanh tỉnh chút ít, nhưng rất nhanh lại đập đá vào ngực, vừa đập vừa hét: “Đập chết ngươi, đập chết ngươi!”
Lâm Tầm lắc đầu, tiếp tục cất bước.
Ngay lúc y đi tới căn nhà nhỏ rách nát, vừa bước thêm một bước, bỗng có một ngọn lửa nhỏ bốc cháy trước mặt, rồi vây thành một vòng trên mặt đất.
Y không kịp phản ứng, ngọn lửa nhanh chóng xông lên trời, ngưng tụ thành rồng lửa giương nanh múa vuốt hướng về phía y.
Ngay khi miệng rồng đang há to sắp tới gần y, thì có một cỗ nội lực nhu hòa như nước vọt đến từ phía sau vây quanh ngọn lửa, mặt đất dần khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ để lại một mảng màu đen cho biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Tầm bị nắm lấy cánh tay bay lên không trung, trong chớp nhoáng y chỉ nhìn thấy người cứu mình có một màu tóc kỳ dị, đuôi tóc phảng phất màu lam nhạt.
Người thần bí kéo y lên một cái nóc nhà, sau khi Lâm Tầm đứng vững lại, mới nghiêng đầu đánh giá người kéo y thoát khỏi biển lửa.
Đường cong của gương mặt hắn rất nhu hòa, cả người cho người ta cảm giác như là một bể ôn nhu.
Lâm Tầm nhìn dưới chân, “Không phải nói nơi này bất luận nơi nào cũng có chủ nhân sao? Nóc nhà này hẳn cũng có chủ nhân của nó đi.”
Người thần bí mở miệng, như giai điệu tuyệt vời nhất trên thế gian vang lên: “Vô Ưu Sơn Trang không có nơi ta không được đến.”
“Các hạ là……”
Người thần bí không trả lời, ánh mắt đảo qua mỗi một chỗ trong sơn trang, giống như bậc đế vương đang thị sát con dân của mình.
“Chẳng lẽ ngươi là chủ nhân của sơn trang này?” Lâm Tầm vui đùa nói.
Vậy mà hắn thật sự gật đầu.
Lâm Tầm ngẩn ra, y vốn cho rằng Vô Ưu Sơn Trang không thuộc về sự cai quản của ai, vị trí đặc biệt này, không nghĩ tới còn có chủ nhân trên danh nghĩa.
Y nhìn theo mũi chân xuống, bên dưới có một lão nhân, miệng không ngừng lẩm bẩm, còn làm một cái thủ thế kỳ quái, một chưởng đánh ra, trên mặt đất trống rỗng lại xuất hiện một ngọn lửa.
Lão nhân đang nghịch lửa dường như cũng chú ý tới y, nhưng khi nhìn thấy người đứng bên cạnh, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Tầm một cái, liền tự mình làm việc của mình.
Lâm Tầm bắt đầu tin tưởng người này là chủ nhân của Vô Ưu Sơn Trang.
“Lý do.” Người thần bí chậm rì rì mở miệng, “Lý do đến sơn trang.”
Lâm Tầm nhấc vạt áo lên, ngồi xuống tại chỗ: “Ta tới nơi này để hoàn thành di nguyện của mẫu thân.”
Y ngẩng đầu lên, khoảng cách hiện giờ càng dễ dàng quan sát toàn bộ.
Trên cơ thể một người, bộ phận hấp dẫn nhất thường là đôi mắt.
Y thấy qua rất nhiều đôi mắt, lãnh đạm, sắc bén hoặc âm u.
Nhưng điểm nổi bật trên người này lại là mái tóc của hắn, mái tóc đen dưới ánh trăng phát ra một màu xanh nhàn nhạt, đẹp như một dải ngân hà.
“Võ công không thông, sống không được.” Động tác nào của hắn cũng chậm chạp, nhìn qua thì là kiểu tính tình mềm mại, hoàn toàn không giống chủ nhân thống lĩnh nơi khủng bố này.
Đưa tay chỉ chỉ vài chỗ, Lâm Tầm hỏi: “Bất luận là ai trong bọn họ, nếu bị ta đánh bại, vậy phần đất của hắn sẽ thuộc sở hữu của ta đúng không?”
Người thần bí lắc đầu: “Giết mới được tính.”
Lâm Tầm: “Chỉ có thể thông qua việc tỷ thí võ công?”
Người thần bí duỗi tay chỉ về lão nhân có ngọn lửa trong tay: “Ngươi muốn tranh đất của hắn, vậy thì phải mạnh hơn hắn.”
Lâm Tầm: “Nếu ta muốn tranh cùng nam tử vừa rồi gặp ngoài cổng, phải cùng hắn thi đập tảng đá lớn vào ngực, ai bị đè chết trước thì thua, đúng không?”
Người thần bí mỉm cười gật đầu.
Lâm Tầm: “Quy định này là do chủ nhân đầu tiên ở chỗ này định ra sao?”
“Đúng vậy.”
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Lâm Tầm phát hiện tính tình chủ nhân Vô Ưu Sơn Trang rất tốt, tính tình mềm mại, luôn cười híp mắt, hỏi gì cũng ôn hòa giải thích.
Làm người ta ngạc nhiên chính là, loại ôn hòa này là tự nhiên mà có, tuyệt đối không phải là miễn cưỡng.
Lâm Tầm nhanh kết luận: Người này nhất định biến thái giống như y.
Đang lúc suy nghĩ, người thần bí đột nhiên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng dắt tay y, híp mắt cười nói: “Ta có cảm giác ngươi rất thân quen, ngươi đi giết một trong những người bọn họ, như vậy chúng ta liền có thể làm người nhà, ở trong này mỗi ngày đều có thể gặp mặt.”
Lâm Tầm: “Chẳng lẽ ngươi không coi họ là người nhà?”
Người thần bí gật đầu: “Nhưng ta gặp được người càng thích hơn rồi.” Hắn nhìn Lâm Tầm chăm chú, như là nhìn trân bảo trân quý nhất trên thế giới: “Trẻ tuổi, lại còn đẹp hơn cô nương, chúng ta cũng rất có duyên.”
Lâm Tầm không trả lời, cũng không cự tuyệt, ánh mắt y dạo qua một vòng toàn bộ Vô Ưu Sơn Trang, cuối cùng dừng lại ở trên một cái hồ nước nhỏ, mặt hồ lặng như gương, ảnh ngược là bầu trời đêm mênh mông, diện tích rất nhỏ, nhưng lại vô cùng mê người.
“Nhưng ta đã tìm được nơi ở thích hợp rồi.” Y nhìn hồ nước xa xa: “Chỗ đó rất tốt.”
Biểu tình người thần bí hơi dao động.
Lâm Tầm: “Chẳng lẽ chỗ đó có người ở rồi?”
Người thần bí: “Đó là hồ.”
Lâm Tầm: “Ta là giao nhân.”
Người thần bí:……
Thực ra nếu quan sát kỹ, đó cũng không phải chỉ là hồ nước, ở giữa có một khối đá gồ ghề lồi lõm, chí ít đứng ở trên đó sẽ không bị ngã.
“Có thể đưa ta qua đó không?” Lâm Tầm hỏi.
Người thần bí nắm lấy cổ tay của y, mũi chân nhẹ nhàng điểm trên mặt hồ vài cái, đem Lâm Tầm bình an đặt lên tảng đá giữa hồ.
Hắn liếc Lâm Tầm một cái thật sâu: “Nếu ngươi muốn đổi một nơi khác, cũng có thể giết bất kỳ một ai ở chỗ này.”
Lâm Tầm đưa mắt nhìn quanh bốn phía: “Ra khỏi nước lâu quá ta sẽ không sống được.”
Ánh mắt người thần bí phức tạp, lát sau giống như hơi nước, đột ngột biến mất trước mặt y.
Lâm Tầm thảnh thơi ngồi ở trên tảng đá, mỗi một viên gạch của phòng ở quanh hồ đã được tỉ mỉ lựa chọn qua, không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với gian nhà y thấy lúc vào cửa kia, nói là tráng lệ cũng không quá.
“Phong cảnh xung quanh rất đẹp, còn có một mảnh đất rộng.” Khóe miệng y câu lên: “Có lẽ các nhân vật trong trang đều có thứ tự nhất định.”
Y móc cây sáo bên hông ra, đối diện với ánh trăng thổi lên, âm thanh phiêu tán theo trong gió bay đến bên bờ.
“Ai, ai đang thổi sáo! Nửa đêm không muốn sống nữa sao!” Cổng lớn nguy nga bị đá văng, một tiểu lão đầu đi ra, bên hông còn treo một cái hồ lô, cực kỳ lôi thôi.
Lâm Tầm mặc lão mắng, bản thân tiếp tục thổi.
“Tiểu tử không biết trời cao đất dày này, lăn qua đây, không, qua đây nhận lấy cái chết của gia gia ngươi!”
Lão nhân này quanh năm nghiên cứu ám khí, nguyên danh là Trần Tiểu Bảo, nhưng luôn cảm thấy mình là hậu nhân Đường môn, gặp người liền nói bản thân họ Đường, không chỉ như vậy, lão còn ghét những người họ Đường, thấy một giết một, hoàn toàn không có nhân tính.
Không giống với vẻ ngoài nghèo túng, chế tạo ám khí cần sự tinh tế, người khác không được quấy rầy, cho nên từ khi lão tới Vô Ưu Sơn Trang, đã giết chết ba người, chiếm riêng ba mảnh đất lớn, để xung quanh nơi ở được an tĩnh.
Ngàn tính vạn tính lại không đoán trước được, có ngày sẽ có khách đến ở cái hồ kia.
“Tiểu tử, ngươi muốn tỷ thí như thế nào?”
Lâm Tầm buông cây sáo, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn tranh đất với ta?”
Tiểu lão đầu nhíu mày: “Vô nghĩa.”
Lâm Tầm nghiêng đầu nhìn lão: “Ta là Cửu thiên tuế.”
Lông mày tiểu lão đầu càng nhăn hơn.
Lâm Tầm: “Thiên tuế không có nửa người dưới, cho nên ta là giao nhân.”
Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng, mạc danh kỳ diệu nói: “Giao nhân biết rơi lệ, khóc thút thít.”
Tiểu lão đầu: “Tột cùng là ngươi muốn nói cái gì?”
Lâm Tầm: “Xem xem ai chảy nước mắt biến thành trân châu lớn hơn, nếu của ngươi lớn thì chính là ngươi thắng.”
Cơ bắp trên mặt lão dường như đã run rẩy: “Ở Vô Ưu Sơn Trang tỷ thí phải lập tức có kết quả, ngươi vô lại như vậy, sẽ bị sơn trang giết chết.”
Lâm Tầm làm ra biểu tình đã hiểu, lấy một quyển sách từ trong hành lý ra, “Vậy thi đọc thuộc.”
“Ngươi, ngươi……” Tiểu lão đầu tức giận đến đi tới đi lui tại chỗ, cuối cùng lão dậm chân một cái, chạy ra xa, vừa chạy vừa kêu:
“Tên mọt sách, giúp ta một lần, ta chia ngươi một mảnh đất!”
Chỉ chốc lát sau, lão đã lôi được một người qua đây.
Áo choàng màu xám trắng, đồng tử màu nâu, hẳn là người hỗn huyết dị tộc.
“Mọt sách, giúp ta thắng y, đợi lão nhân ta tự mình làm thịt tiểu tử này, miếng đất phía tây kia liền thuộc về ngươi.”
Người dị tộc này có dáng vẻ là thư sinh, luôn thời thời khắc khắc cầm sách trong tay, nhưng nụ cười trên khóe miệng cực kỳ dữ tợn, hắn liếm liếm khóe miệng, “Não là của ta.”
Hắn thích ăn nhất là não người, mỗi lần ăn não một người, bèn cảm thấy mình đã nuốt được tri thức và ký ức của họ.
Cách nửa hồ nước Lâm Tầm cũng có thể ngửi được mùi máu tươi, y nhìn thư sinh dị tộc kia, cười cười: “Ngươi muốn thi đọc sách với ta?”
Đối phương có vẻ mặt không thể chờ nổi, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Tầm.
Lâm Tầm: “Nếu ngươi thua……”
“Mạng ta cho ngươi.” Thư sinh dị tộc nuốt nước miếng: “Nhưng nếu ta thắng, ta chỉ cần óc của ngươi, nấu ăn.”
Lâm Tầm lắc đầu: “Ta không có hứng thú với mạng của ngươi.” Y bước qua chỗ bằng phẳng hơn:
“Ngươi hỏi, ta trả lời, câu hỏi chỉ có thể là lấy từ trong sách, mỗi một câu, nếu ta trả lời đúng ngươi phải cho ta ba ngàn lượng.”
Thư sinh dị tộc không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, hiện tại hắn đã coi Lâm Tầm là đồ ăn trên mâm rồi.
“Quả là người sảng khoái.” Đuôi lông mày Lâm Tầm mang theo ý cười, ấm áp như gió xuân: “Ra đề đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top