Chương 1:
Trong đêm đông đầu tháng chín.
Nơi hoàng cung lộng lẫy, xa hoa vốn ngập tràn ánh đèn rực rỡ, sang trọng đến độ làm siêu lòng người. Đâu đấy trong góc nhỏ nằm xa trung tâm hoàng thành, gần cửa lớn phía tây tồn tại một khuê phòng nhỏ bé trái ngược hoàn toàn với cái dáng vẻ hào nhoáng kia: Hạ Nguyệt cung, cung tẩm cung tối tăm và lạnh lẽo nhất trong nơi hoàng cung xa hoa này. Nơi đây nghèo đến nỗi chỉ loáng thoáng một, hai ánh đèn dầu. Bảng cung nghiêng sang bên, hai thanh chắn cửa lỏng lẻo, cánh cửa gỗ bị ăn mòn đến độ khi kéo còn nghe cả tiếng "cọt kẹt" như đã lâu chưa tu sửa. Sân đầy lá và bụi đến độ khó có thể bước vào. Một khung cảnh hoang tàn đến độ từ xa vẫn cảm nhận được cái mùi ẩm mốc, mùi xác chết hòa vào nhau khiến nơi đây không khác gì phế cung.
Bên trong căn phòng lạnh lẽo cùng ánh đèn dầu chập chờn, bóng dáng nhỏ bé cặm cụi của An Nhiên cặm cụi thêu tranh, từng mũi kim đâm xuống dưới ánh đèn chập chờn ấy lại yên bình đến lạ. tay gần như đã cứng còng cả vì cái rét nhưng từng nét thêu vẫn vô cùng nhẹ nhàng như chạm tay lên làn nước hồ xuân, như từng cánh hoa rơi trên mặt nước. Ánh mắt say sưa như đắm chìm vào bức thêu trên tay. Trong chính cái không gian lạnh lẽo đấy nơi Hạ Nguyệt Cung lại tồn tại một “bức tranh” yên bình, ấm áp đến lạ.
Bình minh vừa ló, An Nhiên mang toàn bộ số tranh cô thêu được đem đến các cung, các phủ để đổi lấy than dùng cho những ngày đông sắp tới.
Trong cung, ngoài Nhiên còn một người hầu nữ tên Mộ Văn. Cô ấy từ nhỏ đã luôn ở bên cô. Gia đình chẳng còn ai nên Văn xem Nhiên không chỉ là chủ nhân mà còn là người bạn, người thân còn lại duy nhất trên cuộc đời của y.
"Mộ Văn, cậu thấy thế nào?"
"Hả?"
"Cậu chả nghe tớ nói à? Này này, tớ đang có ý định trốn thoát khỏi đây..."
Mộ Văn bất giác thở dài, chân càng bước nhanh hơn.
"Này Mộ Văn, cậu nghe này, tớ lên kế hoạch cả rồi. Đông này các cung cần rất nhiều chăn, tớ có thể thêu chăn đem đổi lấy thật nhiều thanh tre, chúng ta làm thành thang cao rồi dùng nó leo ra, rồi..."
"Đã mấy lần rồi hả? Cậu đã nói điều này cả năm rồi, có lần nào ta không bị bắt lại cơ chứ?"
"Không, lần này sẽ khác." Nhiên chạy lên, chắn trước Văn, bảo: "Cậu xem."
Rồi y lấy trong vạt áo trái một tờ giấy rách tả tơi, lại hơi ẩm mốc, trên đấy vẽ đầy những nét nguệch ngoạc đến độ có thể nói là “Chữ như gà bới”. Ánh mắt Nhiên trong như nước, có thể thấy rõ cô vô cùng kỳ vọng vào lần tẩu thoát này.
Phải biết, với tình cảnh hiện tại, muốn có được một tờ giấy thế này gần như rất khó, cần năm bức thêu mới đổi lấy được một tờ. Thế cũng đủ thấy sự quyết tâm của y với kế hoạch tẩu thoát. lần này. Từ khi mẹ cô bị vu oan hại hoàng tử, mẹ con cô hoàn toàn thất sủng, chẳng ai thèm quan tâm sống chết của họ. Cô chỉ được sống tại Hạ Nguyệt cung, đồ ăn hằng ngày cũng nguội lạnh, chưa kể về đông còn chả có củi để sưởi ấm. Dù đã nhiều lần kêu oan nhưng chẳng một ai quan tâm. Người ta chỉ biết rằng hoàng đế nhân từ nên mới giữ lại mạng cho mẹ con cô. Sức khỏe mẹ cô ngày càng suy yếu, năm ngoái vừa mất. Trong cung cũng chẳng ai đến thăm, người ta chỉ đến đem xác mẹ cô đi. Theo lời họ nói, mẹ cô là tội nhân, xác của người chỉ đáng quăng xuống vực hay trong đống mộ tha ma. Chẳng có một đám mộ đàng hoàng. Cả một đời bà thanh liêm nhưng đến cuối đời lại mang nỗi oan đấy, đời đời nằm tại một góc xó xỉ nào đó, không mộ, không tên.
Từ đó, thức ăn mang đến hằng ngày đều ôi thiu, bẩn thỉu. Đến nay cũng chẳng thấy ai mang đồ ăn đến. Cùng cái chết của mẹ, Nhiên đã luôn nuôi dưỡng mong muốn tẩu thoát khỏi cái lồng vô hình này. Mộ Văn hiểu thoát khỏi đây khó hơn lên trời, dù có mọc thêm đôi cánh cũng chẳng thể bay khỏi đây. Tuy vậy, cô cũng chẳng muốn dập tắt hy vọng của y, chỉ vờ quan tâm. Mắt nhìn vào tờ giấy với dòng chữ xấu đến khó tả trên tay Nhiên, hai tay khiêng hai thùng than nhỏ bằng chậu rửa tay. Đây có lẽ là tất cả số than còn lại cho mùa đông sắp tới của họ rồi.
Vừa sáng, trên triều đã vô cùng căng thẳng, quan lại thay nhau dâng tấu sớ lên nhà vua về một nữ nhân lại được làm "thiên tướng."
“Hoàng thượng, tuy rằng trước đây Đại Thiên Tử là nữ nhưng thật không nên để một nữ nhân mưu mô như ả ta làm thiên tướng thưa người”
“Phải, phải”
“Thưa người, ả ta chả xem ai ra gì, ngang tàn, hống hách, cậy quyền thế. Hôm trước ả ta du ngoạn phương Nam, trông thấy khung cảnh hữu tình liền cho xây một phủ nhỏ ở đấy, thậm chí còn bảo huyện đường chiếm chỗ liền kêu người đập bỏ, bảo đích thân sẽ giải quyết những vụ tại nơi đấy. Thật chẳng ra gì”
Rồi một vị quan đứng hàng đầu tiên quỳ, bảo:
"Hoàng thượng thánh minh, thần thiết nghĩ ta nên xuất binh, giành lại binh quyền..."
"Thượng Quan, ông già nên hồ đồ rồi." Một binh quan khác lên tiếng: "Binh quyền, ấn dấu nay nằm trong tay ả. Nếu ta đánh, không khác gì lấy trứng chọi đá. Xem ra ông lâm trận dẹp loạn bao năm, tài năng hơn người như thế, nhưng về mưu kế, e là ngài chẳng khác nào bọn thường dân ngu ngốc bần hèn."
"Ngươi..."
"Im hết đi," một giọng nói trầm nghe đậm mùi rượu vang lên từ nơi cao nhất chính điện. Phía sau tấm màng vàng óng lấp ló hình ảnh mập mạp, tay khoát eo nữ nhân, tay còn lại hờ hững nâng ly rượu. Tì nữ đứng cạnh vừa rót rượu vào, hắn ta nâng ly uống cạn.
Các quan trong điện im phắc, dường như trong giây lát có thể cảm nhận được hơi thở sợ hãi của họ. Lúc lâu từ trong đám đông vang lên tiếng nói: "Thưa bệ hạ, dù xuất thân từ Trà gia nhưng chung quy vẫn là nữ nhân. Cứ lấy cái này tước vị của ả...".
“Đã bao lần rồi, Thượng Quan," giọng nói ấy một lần nữa vang lên, "năm năm rồi, đánh cũng đã đánh, nhưng có lần nào ta thắng cô ta? Chỉ trách từ đầu ta quá xem trọng ả."
"Không, lần này ta gom toàn bộ quân ngoại thành, quân trong triều dùng sức đánh vào đội quân của ả, chiến thắng nhất định về tay ta, diệt mối họa cho đất nước, bảo vệ được giang sơn của người."
Cả điện đồng loạt quỳ rạp xuống, đồng thanh: "Diệt mối họa cho đất nước, bảo vệ được giang sơn của người."
Vang lên từ xa, một giọng nói nhẹ nhàng của nữ nhân. Từ cửa lớn chính điện, Trà Ninh Tử từ từ bước vào, đầu cài tóc kiểu nam nhân, khoác trên người bộ y phục màu đỏ đen. Cả triều bỗng chốc lặng im, dường như nghe rõ từng tiếng bước đi của cô.
"Vậy ngài muốn đánh tiếp chứ, ngài Thượng Quan? Nữ nhi như tôi lại rất mong chờ đấy. Chỉ có điều, đánh trong thành e rằng ảnh hưởng đến dân. Nghe bảo vùng Mộc Sơn vừa được khai khẩn, nơi đó, đánh cũng chẳng ảnh hưởng đến dân."
"Cô..."
"Hửm?"
Thượng Quan phút trước còn lên giọng, giờ đây đã cúi gập đầu xuống đất, nghiến răng nghiến lợi. Ninh cũng chẳng thèm nghĩ, cô chỉ liếc mắt, vỗ tay. Hai tên nô tài mang đến chiếc ghế gỗ
chạm trỗ tinh xảo, như một thói quen, cô thẳng thừng ngồi vào ghế, phong thái ung dung như đang xem kịch
Nhà vua vỗ nhẹ tay, mỹ nữ, rượu chè đều mang cả xuống.
"Khanh có việc gì à?"
Tử cũng chẳng thèm suy nghĩ, tự nhiên đáp: "Nay thần rảnh, đến xem người còn ngồi dậy nổi không."
Hoàng đế tức, gần như phát điên nhưng vẫn nhẹ giọng: "Trẫm vẫn khỏe, đã lâu chưa gặp, Khanh có muốn cùng trẫm đi ngắm ngự hoa viên..."
Hoàng đế chưa kịp nói dứt câu, y đã chẳng thèm đợi thêm, vội nói: "Vậy không còn việc gì khác, thần đi trước." Nói rồi, y quay lưng, tiến thẳng về phía cửa. Bước chân “cộc cộc” đầy ngông cuồng, hống hách, chẳng xem ai ra gì.
"Thiên tướng vô lễ!" Một Viên Quang quát to. Ai nấy đều rì rào ầm ĩ: "Hắn chán sống rồi à?" "Chết rồi, chết chắc rồi."
Y vừa quay lại, cả triều phút chốc chìm vào yên lặng. Chỉ nghe thấy tiếng "ồ" của Thiên Tướng. Y liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như kim. Nàng rút quạt sắt trong tay áo ra, nhẹ nhàng tiến lại gần hắn, nâng cằm, bảo: "Vậy sao?"
Rồi nàng áp sát vào tai hắn, nói: "Đường nào thì sau này cái ghế đó cũng là của ta, tội gì phải câu nệ?"
TênViên Quang lạnh gáy, chảy cả mồ hôi, không dám cử động. Đôi mắt trợn tròn, mặt tái xanh như có bàn tay vô hình bóp chặt cổ hắn đến độ chẳng thể thở nổi. Lát sau, y buông hắn ra, quay lại nói to: "Còn ai có ý kiến gì về ta?"
Chẳng ai dám mở miệng nói lấy một từ. Tên kia ngồi quỵ xuống đất, ho sụt sùi, ánh mắt đầy sự thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống Tử: "Chỉ là một nữ nhân, còn chả có tư cách đứng trên triều, đúng là..."
Chưa dứt câu, đầu hắn đã lìa khỏi cổ, máu tanh bắn khắp nơi. Y nhẹ nhàng rút chiếc khăn lau sạch máu trên chiếc quạt.
"Ta có lẽ chẳng muốn giết ngươi. Nhân cách của ngươi bẩn thỉu vậy, giết người làm bẩn tay ta, bẩn hết cả quạt. Nhưng để một kẻ vô học như ngươi thở thật dơ bẩn. Chấm dứt thì tốt hơn."
Rồi nàng nhẹ nhàng phẩy quạt, cười bảo: "Chắc hoàng thượng không trách tội thần nhỉ, vậy thần xin lui trước." Rồi quay lưng bỏ đi.
Cả triều ai nấy đều cúi đầu sợ hãi, chả dám nói nửa lời. Một bên là thiên tử, là vua một nước, cao cao tại thượng trong mắt người khác nhưng lại là con cờ chính trị của Thái Hậu, lời nói như gió thổi, như lá rơi. Một bên là Tử Thần sống, kẻ đang dòm ngó đến chiếc ngai vàng trên cao kia, muốn giành lấy thiên hạ, một kẻ tàn độc, chẳng màng cách giành lấy thứ mình muốn. Phận thần tử nhỏ bé, đi bên nào cũng là chết. Bọn chúng chỉ dám làm những cây cỏ lau, ngả theo chiều gió.
Hoàng thượng gần như quá quen với tính cách của y, cũng chẳng thể làm gì khác. Chỉ dám trách hai phần ba lượng binh sĩ đều nằm trong tay ả, ả lại được lòng dân, gia tộc mấy đời làm quan lớn, lại lập nhiều chiến công, giết ả chẳng khác nào tự cầm dao đâm vào đất nước.
Tử vừa ra khỏi điện, đám lính quỳ rạp cả xuống, y cũng chẳng thèm để tâm, đút cây quạt sắt vào lại trong vạt áo, phất tà áo nhẹ nhàng rời đi.
Mùa đông tháng chín, hoa lá hầu như chẳng còn. Trong Ngự Hoa Viên, Nhiên cặm cụi ngồi nhặt những cành cây khô héo mang về dùng nhóm lửa cho mùa đông tới. Số than kia thật sự chả đủ dùng đến một tháng, Hạ Nguyệt cung lại ở hướng đón gió, nếu không đủ than sưởi ấm, e là không qua nổi những ngày đông sắp tới, nên y đành dùng củi đốt lên sưởi qua ngày. Dáng người y nhỏ bé như con mèo đang vụn trộm, bàn tay trần của y vẫn nắm chặt từng thanh củi, mò mẫn trên nền đất lạnh lẽo, nhặt từng thanh một. Từ phía sau, y cảm nhận rõ một bàn tay đang vương về phía mình. Như một thói quen, y nắm chặt lấy thanh gỗ gần đấy, đâm mạnh về phía Ninh. Chỉ thấy một hình bóng né người sang bên, đưa tay bắt lấy cánh tay Nhiên. Sức mạnh nắm chặt lấy tay y quả thật không đùa được, đến độ y không thể di chuyển tay. Là Trà Ninh Tử. chỉ thấy ánh mắt ả nhìn Nhiên như đang dò xét y, đến độ làm người ta sợ hãi tột cùng. Tay y đã đau đến gần như chẳng còn cảm giác gì.
“Ui, đau..”
Nghe thấy thể, ả ngay lập tức buông tay, để lại cả một vệt đỏ quanh cổ tay y. Nhiên vừa chỉnh lại cổ tay đang đau điếng, ả liền nắm lấy tay còn lại của y, kéo cô đứng phắt dậy. y chưa hiểu chuyện gì đã bị đẩy vào cây cột gần đấy.
"Gan cô cũng lớn nhỉ? Cô là tì nữ cung nào? À, làm gì có tì nữ nào ăn bận rách rưới như cô? Nói, cô lẻn vào đây bằng cách nào?"
Bị xỉ nhục, y bật lại: "Tại sao ta phải nói cho ngươi?"
Lần đầu tiên Tử gặp người như vậy, từ trước đến nay, ai gặp nàng cũng quỳ rạp xuống đất, không quỳ thì cũng chẳng dám ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên có người dám lên giọng với cô. Thay vì cảm thấy thú vị, cô gần như điên lên
“Nghe bảo Ngự Hoa Viên đông về, trong đầm hoa còn một bông hoa trắng nở tuyệt đẹp. E rằng chỉ là lời đồn, nhưng có lẽ chuyến đi đến đây cũng chẳng uổng phí nhỉ?”
Rồi nàng bảo:
"Trà Ninh Tử, là Thiên Tướng của triều, con gái độc nhất Trà gia. Một tì nữ nhỏ bé như ngươi sao dám lên giọng dạy đời ta?"
An Nhiên cười to.
"Thiên Tướng?" Rồi cô bày ra vẻ mặt nghi vấn. "Ta chưa nghe nói đến bao giờ," rồi huơ tay tỏ vẻ chẳng để tâm đến lời nói của ả. Thật, cô thật sự chẳng biết đến 'Thiên Tướng' hay gì gì đấy. Từ bé, cái ăn đối với cô đã khó, bữa đói bữa no, mùa đông không đủ than, mùa hè không đủ đá, nói gì đến triều chính, quân cơ, đất nước? Thứ cô muốn chỉ là sự tự do.
Tử tức đến không nói nên lời, thấy thế, y chẳng muốn rước thêm rắc rối, càng chẳng muốn dính dáng gì đến ả, đành bảo:
"Nếu tôi lỡ lời làm trách lòng 'Thiên Tướng', xin thứ lỗi cho." Nàng hành lễ rồi nói: "Tôi là An Nhiên, sống ở Hạ Nguyệt Cung, là con gái của Tiên Hoàng và thứ thiếp Ngọc Thị."
Vừa dứt lời, y chợt khựng lại một giây, "Ngọc Thị..." Tử lặp lại tên bà, ánh mắt hơi thay đổi
Tử bán tính bán nghi, hỏi lại: "Ngươi thật là con của Ngọc Thị? Ngươi biết nếu ngươi nói dối, mạng người e rằng chẳng còn để đứng đây, ta sẽ đích thân tiễn ngươi." Vẻ mặt ả đầy sự nghi hoặc. Tử vào triều từ năm lên sáu, nay cũng tròn hai mươi bảy nhưng chưa từng nghe Tiên Hoàng có con gái, lại chưa từng nghĩ đến việc Hoàng đế lại có một người tỷ muội. Nếu đúng như lời y nói, nghĩa là Tiên Hoàng thật sự còn một người con, và điều này sẽ gây ra những xáo trộn lớn trong triều đình về ngai vàng kia, có lẽ không chỉ thuộc về mỗi hoàng đế bây giờ. Nàng biết Ngọc Thị, bà là dưỡng mẫu của Ninh lúc chưa nhập cung, bà lớn hơn cô hai mươi tuổi, Ninh luôn xem bà như người tỷ lớn, kính trọng vô cùng với bà. Khi nhập cung, người ta đồn rằng bà có một người con trai. Năm cậu ấy tròn hai tuần tuổi, Tiên Hoàng mất, vì trẻ người non dạ, lại là con thứ thiếp, cậu bị tước quyền thừa kế, sau đấy không lâu, cậu cũng đoản mệnh qua đời, nhưng chưa nghe đến việc bà lại có một người con gái.
Trước sự nghi ngờ của ả, y liền bảo:
“Phải”
Ả khẽ nheo mắt, không nói thêm, chỉ chầm chậm quan sát y, dường như không thể tin vào những gì vừa nghe
“Ngươi thật sự là con của Ngọc Thị?” ả lại hỏi, giọng đã lạnh hơn, không còn kiên nhẫn như trước. Làm sao Ngọc Thị lại có con gái mà chẳng ai biết? Và tại sao cô lại chưa từng nghe điều này trước đây?
Ả vẫn im lặng, một lát sau, nàng nhìn thẳng vào mắt y, có vẻ như đã quyết định một điều gì đó. Tình thế này, dù có muốn nghi ngờ hay không, cô cũng không thể không đặt câu hỏi về sự thật của những lời nói này.
"Vậy ngươi có chứng cớ gì để chứng minh lời mình nói?"
Câu hỏi đến đột ngột, y cũng chẳng biết lấy gì chứng minh. Chợt, y nhớ ra điều gì đó, đưa tay rút trong vạt áo ra một chiếc quạt cũ làm từ gỗ đã sẫm màu, phía trên khắc dòng chữ "Ngọc Thị" được tô đỏ. Đây là kỷ vật duy nhất của mẹ. Từ khi bị tước vị, vòng vàng đều bán để đổi lấy thức ăn, lấy than... Đến nay cũng chẳng còn mấy món. Đồ giá trị gì bà cũng đều bán cả, chạy tiền thuốc, tiền vải,... Nhưng chỉ duy nhất chiếc quạt này là thứ duy nhất dù có phải chết, bà vẫn kiên quyết không bán đi. Tử vừa nhìn thấy chiếc quạt đã sững người. Ả ta đứng đó, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Cô biết rõ chiếc quạt đó không thể là giả, đây là món quà cô tự tay làm tặng Ngọc Thị vào năm cô lên sáu. Ninh nhìn y như nhìn thấy hình ảnh của người tỷ đã mất, cô bất cười. Ánh mắt cô nhìn y lại ấm áp đến lạ. Tử cũng chẳng điều khiển được mình, cứ mãi ngắm nhìn y. Nếu Tử được xem là 'đẹp' thì Nhiên có thể xem là 'tuyệt sắc giai nhân'. Nét đẹp của nàng nhẹ nhàng, đôi mắt trong như hút hồn, làn da trắng không tì vết, đôi tay chai sần nhưng lại rất thon thả, vòng eo nhỏ khiến ai nhìn vào đều phát cuồn nhưng lại gầy đến đáng thương. Bỗng từ xa, Mộ Văn chạy đến:" Nhiên, cậu ở đấy à?" Lôi hai người về thực tại. Tử nhìn y, bảo:"có vẻ cô khá bận nhỉ" rồi đứng thẳng dậy, chỉnh lại trang phục...
"Khoan"
Nhiên đột nhiên bắt lấy tay Tử, ánh mắt long lanh nhìn ả như thứ bùa vô hình khiến ả cũng chẳng dám hất tay cô, y nói:" một lần thôi, làm ơn, giúp tôi rời khỏi đây".
Tử nhìn y, bất giác lại cười, mộ nụ cười khác hẳn khi nụ cười đắt thắng thường ngày. Nụ cười ấm áp đến mức làm say lòng người nhìn trong một phút lơ là, ả nắm lấy tay y, kéo nhẹ ra, nàng quay lưng bỏ đi, chẳng thèm nói thêm. Được tầm năm bước, ả ta ngoảnh lại, nhẹ nhàng phẩy tay, bảo:
"Hẹn ngày gặp lại, Ngọc An Nhiên"
-----Hết Chương 1-----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top