Chương 520: Đảo Nhai Ma (26)

“Ah... Dù gì có cũng hơn không...” Linh Hồn Bắt Chước làm động tác ngoáy mũi (mặc dù không có lỗ mũi), và trả lời với giọng lãnh đạm, “Suy cho cùng, trên đảo rất khó nghe truyện ma. Có lẽ đã vài tuần rồi ta mới được nghe chúng.”

“Vậy mà gọi là lâu rồi ư!” Atobe ở bên trào phúng.

“Có vẻ như có khá nhiều du khách từ thế giới khác đã đến đây...” Phong Bất Giác thăm dò với vẻ mặt bình tĩnh.

“Không phải tất cả mọi người đều giống các ngươi.” Linh Hồn Bắt Chước nói tiếp, “Trong vũ trụ này cũng có con người, và…những sinh vật khác.” Nó dừng lại một chút, “Ừm... Đó cũng không phải trọng điểm.” Nó dường như nhận ra đối phương đang dong dài, bởi vậy vội vàng dừng lại nói: "Dù sao thì thỏa thuận đã được xác lập rồi. Vậy nên... mọi người hãy đến đây và đặt tay lên cánh tay của ta.”

Linh Hồn Bắt Chước xong tiến lên một bước, dang rộng hai tay.

Sau khi trao đổi ánh mắt, các người chơi bước tới và đặt tay lên.

“Ừm... Còn tưởng nó sẽ có cảm giác nhớp nháp, nhưng hóa ra lại khá ổn..." Atobe trầm ngâm nói.

Ba người chơi khác lúc này cũng có suy nghĩ tương tự như hắn, trước khi tiếp xúc đều cho rằng cơ thể Linh Hồn Bắt Chước là một loại vật chất giống như nhựa cao su, nhưng sau khi thực sự chạm vào mới phát hiện... cơ thể của đối phương bề mặt rất mịn, khô và nhiệt độ cơ thể rất thấp, da khô như da vừa lấy ra khỏi tủ đông.

“Có chuyện gì đáng ngạc nhiên? Điều chỉnh độ ẩm, nhiệt độ, cường độ trong cơ thể để thích ứng với môi trường xung quanh... Đây là một cơ chế tự điều chỉnh rất phổ biến.” Linh Hồn Bắt Chước tiếp tục với giọng điệu kiêu ngạo: "Về cơ bản tất cả sinh vật cấp cao, thậm chí cả một số động vật cấp thấp đều có khả năng như vậy. Đương nhiên, bao gồm cả con người các ngươi, nhưng các ngươi rất kém ở phương diện này...”

Lúc này, khung cảnh trước mắt các người chơi đột nhiên thay đổi.

Hệ thống nhắc nhở đúng lúc vang lên trong tai bốn người: 【 Nhiệm vụ hiện tại hoàn thành 】

Trong chớp mắt, họ đi từ một căn phòng đá đóng kín, tối tăm đến một căn phòng rộng như hình vuông với mái vòm cao hai mươi mét.

Tế đàn có bàn thờ hình “皿” trông giống như vương miện. Trong đại sảnh có một con đường lát đá màu nâu sậm chia đại sảnh làm hai, hai bên đại sảnh có rất nhiều trụ chạm khắc cao khoảng năm mét sắp xếp một cách không đều đặn. Cuối điện có một cửa vòm hình tròn cao mười mét, mép dưới cửa thông với lối đi bằng đá.

Trên những bức tường đá bao quanh "sảnh tế tự” này có vô số mẫu tranh tường gồm các hình hình học được chạm khắc. Những hoa văn đó giống như những chòm sao trên bầu trời đêm... mỗi hoa văn chiếm một góc và liên kết với nhau một cách mờ nhạt, ở trung tâm của mỗi bộ hoa văn có khảm một viên loan thạch phát sáng. Chính hàng trăm viên đá phát sáng này đã chiếu sáng cung điện uy nghi này, tạo nên một khung cảnh tráng lệ. 

“A ~ không thể trách ngươi. Dù sao... Từ mặt cấu trúc sinh lý xem, ngươi quả thực là một thảm họa trong lịch sử tiến hóa.” Linh Hồn Bắt Chước hiển nhiên còn chưa nói xong, nó tiếp tục nội dung trước khi dịch chuyển tức thời. “Ngoại hình của ngươi chứng tỏ ngươi có đầy đủ đặc điểm của sinh mệnh thông minh, nhưng bên trong lại là một mớ hỗn độn. Từ góc độ chủng tộc của ta, 80% nội tạng của ngươi là sản phẩm dư thừa và khiếm khuyết, hiệu suất của chúng kém hơn một chiếc TV màu rẻ tiền. Đó là lý do tại sao tuổi thọ của các ngươi quá ngắn ngủi và bạn liên tục bị hành hạ và tàn phá bởi nhiều loại bệnh tật.” Khi nó nói xong, nó hạ cánh tay xuống và người chơi bỏ tay ra khỏi nó.

"Trong vũ trụ này, có rất nhiều chủng tộc có trí thông minh tương tự như các ngươi, nhưng số lượng cơ quan trong cơ thể họ ít hơn rất nhiều so với các ngươi. Nói chung, họ chỉ cần hai đến ba cơ quan để hoàn thành tất cả quá trình trao đổi chất, như tiêu hóa, hô hấp, Nội tiết, hệ thống miễn dịch, v.v... đều do những cơ quan này đảm nhiệm, hơn nữa chất lượng, sức mạnh và độ chính xác của những cơ quan này các ngươi không thể sánh được." Linh Hồn Bắt Chước nói tiếp, "Để lấy ví dụ, thân thể của các ngươi giống như một chiếc máy tính lắp ráp để bàn đã lỗi thời, chứa đầy các loại phụ kiện lạc hậu, kém chất lượng. Và cơ thể của họ được tích hợp những chiếc máy tính siêu quang học. Nhiều thập kỷ đã trôi qua, khi các phụ kiện của các ngươi hết lỗi này đến lỗi khác thì người ta còn chưa hết thời hạn bảo hành. Cho dù sử dụng cẩn thận và bảo quản cẩn thận từng ngóc ngách thì cũng chỉ đang trì hoãn sự kết thúc của cuộc đời. Còn linh kiện của người khác... dù cho có sử dụng thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không có khuyết tật bẩm sinh như các ngươi.

Tóm lại, khả năng thích ứng với môi trường cũng như khả năng chống chọi với bệnh tật và tai nạn nguy hiểm của các ngươi đều rất kém."

Linh Hồn Bắt Chước đang nói rất nhiệt tình, nhưng... người duy nhất chăm chú lắng nghe lúc này, hiểu và đang suy nghĩ... chỉ có Phong Bất Giác. Sự chú ý của những người khác về cơ bản là ở nơi khác, hoặc nhìn vào thanh tác vụ hoặc kiểm tra môi trường xung quanh.

Mặc dù Giác Ca cũng nhìn vào thanh nhiệm vụ và quan sát hoàn cảnh xung quanh... nhưng hắn xem như tình huống đặc biệt. Hắn là người từ lâu đã quen với việc làm nhiều việc cùng một lúc, việc giữ cho đầu óc luôn bận rộn giúp hắn dễ dàng tập trung hơn.

“Ừm... ta hiểu rồi..." Phong Bất Giác nghe đối phương nói, lập tức nói tiếp: "Thật ra ta cũng rất không hài lòng với cái nút cổ chai tiến hóa của con người hiện tại, ta luôn đồng tình với quan điểm về nội tạng nhân tạo, cơ thể bán cơ khí hay lưu trữ ý thức con người trong thế giới ảo. Mặc dù những điều này không phải là chọn lọc tự nhiên, mà là một quá trình tiến hóa được thúc đẩy bởi chính sinh học sử dụng công nghệ...nhưng chắc chắn nó sẽ là một loại tiến bộ. Chỉ cần thay đổi phương thức tuần hoàn tánh mạng thì sự cạnh tranh về nhu cầu của các loài đối với nguồn tài nguyên hiện có có thể thay đổi, tuổi thọ có thể được kéo dài đáng kể và hầu hết sự phân biệt đối xử bẩm sinh có thể bị loại bỏ..”

“Ồ? Ý tưởng của ngươi khá thú vị.” Linh Hồn Bắt Chước thích thú nói thêm: "Nhưng trong mắt đồng bào của các ngươi... những người như ngươi có chút cấp tiến phải không?”

"Cấp tiến... còn hơn là ngu ngốc. Trong thế giới của ta, rất nhiều người thông minh đã bị gán cho cái mác 'cấp tiến', họ quá xuất sắc, vượt thời đại, nhưng lại bị khinh thường, bị gọi là dị giáo, điên khùng, ngu ngốc, thậm chí bị giết." Phong Bất Giác bình tĩnh nói: "Sự thật đã chứng minh rằng kẻ ngu ngốc thường thắng. Họ là một nhóm rất lớn, bao gồm những kẻ ngu ngốc thực sự, những kẻ hèn nhát sẵn sàng kết giao với những kẻ ngu ngốc và một số ít những kẻ xúi giục và kẻ cầm đầu với những động cơ thầm kín. Bọn họ thiêu sống các anh hùng dân tộc, xử tử các nhà khoa học vĩ đại và bắt giữ những giáo viên dạy thuyết tiến hóa trong trường học. Cũng có một nhóm người cố gắng hủy hoại nền văn hóa của dân tộc mình... đến mức mà hàng nghìn năm lễ nghi, đạo đức, thơ ca... bị xóa sổ.

Nhưng nhiều năm sau, nhóm người này lại ngồi trên kiến ​​thức và thành tựu mà những 'kẻ cấp tiến' đó để lại, coi đó là điều hiển nhiên và coi đó là thường thức, đồng thời coi thường những người ngu dốt hơn, thậm chí không hiểu lẽ ​​thường của người dân. Đồng thời, với lòng đố kỵ và sợ hãi, họ tố cáo những người có ý thức tiến bộ hơn, gọi họ là… haha… cấp tiến."

“Sự kiêu ngạo và cố chấp của ngươi khiến ta không thể tin được...” Linh Hồn Bắt Chước cười nói, “Ha... Nhưng cũng rất thú vị.”

Lúc này, ở phía bên kia...

Ba người Phế Sài Thúc, Thiên Nga và Atobe, đã đi xa được hơn 10m. Bọn họ trông như đang quan sát xung quanh để khám phá bản đồ, thực ra họ chỉ không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện giữa Giác Ca và Linh Hồn Bắt Chước... cho nên mới đi xa hơn và giả vờ như không nghe thấy.

“Này này... các ngươi có hiểu cuộc nói chuyện bên đó không? Sao cứ thấy khá nghiêm trọng...” Atobe thì thầm.

“Một tiết học nhỏ về triết học phản nhân loại, chủ đề mang tính suy đoán, ý kiến ​​có thể không hoàn toàn đúng... thà không hiểu còn hơn.” Thiên Nga chỉnh lại kính rồi nói tiếp.

“Chúng ta chỉ tập trung vào kịch bản thôi.” Phế Sài Thúc lau mồ hôi lạnh, chuyển chủ đề, "Dù sao thì tình hình hiện tại vẫn tốt, giống như những gì Phong huynh đã phân tích trước đó, nhiệm vụ của chúng ta đã thành công hoàn thành. Bây giờ thời hạn xóa sổ đã được dỡ bỏ, nhiệm vụ chính tiếp theo vẫn chưa xuất hiện trên thanh nhiệm vụ. Vì vậy... chúng ta có thể yên tâm rời khỏi đây và quay lại tìm Thiên Mã Hành Không rồi.”

“Hay là... ba người chúng ta đi tìm đi." Atobe lại nhìn về phía tế đàn, thấy Giác Ca và Linh Hồn Bắt Chước còn đang nói nhảm, hắn tiếp tục nói: "Để bọn họ trò chuyện ở đây, không chừng Phong Bất Giác có thể lấy được thêm một ít tin tức từ đối phương.”

“Ừ, ý kiến ​​hay đấy.” Thiên Nga đáp, “Dù sao chúng ta cũng phải để một người ở chỗ này, đề phòng Thiên Mã Hành Không đi khác đường với chúng ta.”

“Ta cũng đồng ý.” Phế Sài Thúc nói tiếp.

Sau đó, ba người quay lại hét lên với Giác Ca về kế hoạch hành động của mình.

Phong Bất Giác và Linh Hồn Bắt Chước trò chuyện sôi nổi, nghe được ba người đồng đội chủ động chạy việc vặt, hắn đương nhiên vui vẻ tiếp nhận.

Vì vậy, bốn người họ lại tách ra ở đây, hành động trên hai mặt trận...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tdkh