Chương 22
Đêm đó ba người ngồi trong quán Bar cạnh sông Tấu Chuẩn gần một tiếng đồng hồ, xe của Trang Lực mới chạy đến, Chu Lạc Dương mệt mỏi rã rời nằm trên xe rời đi.
" Lúc đi qua cao tốc sẽ không bị kiểm tra chứ ?" Chu Lạc Dương ngồi dựa vào ghế sau hỏi.
" Trên người không có máu nên sẽ không bị hỏi." Đỗ Cảnh bắt đầu đem tài liệu đã sưu tập được đóng gói lại, gửi cho tổng bộ.
Chu Lạc Dương cho đến lúc này, tiếng súng trong tai vẫn còn quấn quanh hồi lâu chưa tan.
Trang Lực chạy xe đến Nam Kinh, đậu quanh một vòng, cái gì cũng không làm, chỉ đành lại lái trở lại Hàng Châu.
" Cậu là người Chiết Giang bản địa luôn à ?" Trang Lực hướng thế thân hỏi, " Hàng Châu có chỗ nào ăn chơi không ? Tôi vẫn là lần đầu tới đây."
Thế thân ngồi chỗ ghế phụ bắt đầu tháo gỡ lớp hoá trang, kéo xuống hình dạng khuôn mặt được nhào nặn, dù sao cũng không biết Ngô Hưng Bình sẽ bị phát lệnh truy nã hay không, dùng dung mạo của hắn ta chỉ sợ gặp phải truy hỏi cùng trở ngại.
" Ơ," Trang Lực liếc nhìn thế thân.
" Người nhìn thấy tướng mạo của tôi đều bị diệt khẩu." Thế thân khó được trêu chọc vài câu, Trang Lực liền ha ha cười phá lên.
Chu Lạc Dương nghe thấy ghế trước đối thoại, trầm mặc nhìn Đỗ Cảnh.
" Ngủ chút đi." Đỗ Cảnh hướng Chu Lạc Dương nói.
Chu Lạc Dương nói : " Cả đêm kinh tâm động phách, cậu ngủ một cái cho tôi xem xem ?"
Đỗ Cảnh đeo lên tai nghe, gọi điện thoại cho tổng công ty, lần này ngữ khí tương đối hảo một chút, sau khi tắt điện thoại, Chu Lạc Dương hỏi : " Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa ?"
" Miễn cưỡng hoàn thành," Đỗ Cảnh nói, " Dư lại, liền nhìn xem bên kia làm sao xử lí."
Đỗ Cảnh đã sưu tập được đầy đủ chứng cứ, chỉ chờ các bên pháp vụ bắt đầu can thiệp, xử lí một loạt các hệ liệt sau đó. Từ cái chết của Dư Kiện Cường đến Vương Khắc, lại đến địa điểm ẩn thân của tổ chức tống tiền xuyên quốc gia UT, truy tìm nguồn gốc, tầng tầng thâm nhập, đem những thứ liên quan cùng xuất ra một vụ án vô cùng quan trọng.
Thế thân nói : " Đã quên tự mình giới thiệu rồi, Cảnh ca.....vị này huynh đệ, gọi tôi A Thiênn là được."
Chu Lạc Dương gật đầu nói : " Tôi tên Lạc Dương."
Trang Lực hỏi : " Ai thông báo cho cảnh sát vậy ? Người của các cậu à ? Không đến sao ?"
Cái kia tên A Thiện thiếu niên mê mang lắc đầu, nói : " Các anh không yêu cầu tiếp viện mà, không phải sao ? Đương nhiên sẽ không đến. Không phải tôi thông báo."
" Cũng không phải tôi." Trang Lực nói, " Kỳ quái, lúc tôi đến mục tiêu địa điểm, nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát nên không dám lại gần."
" Nói chuyện chú ý chút." Đỗ Cảnh lạnh nhạt nhắc nhở.
Chu Lạc Dương cũng có chút nghi hoặc, sẽ là ai báo cảnh sát ? UT bên kia còn có người giám thị nhất cử nhất động của công ty sao ?
Hắn liếc nhìn Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh nhưng lại xua xua tay, tỏ ý không cần hỏi nhiều.
Lúc trời sáng bọn họ đã đến Hàng Châu, trong thời gian đó Đỗ Cảnh nhưng vẫn đang làm tổng kết công việc. Chu Lạc Dương một giấc ngủ tỉnh dậy đã là sau buổi trưa, cùng Đỗ Cảnh đến Khúc Viện Phong Hà uống trà chiều.
Uyển Thành bên kia, Dư Kiện Cường đã gọi điện thoại tới, Chu Lạc Dương suýt chút nữa đem chuyện này cấp quên.
" Nghe nói Ngô Hưng Bình bị tóm rồi," Dư Kiện Cường khẩn trương nói, " Cậu có tin tức gì hay không ?"
" Tôi không biết," Đỗ Cảnh nói, " Hắn ta xuống xe ở Tế Nam, sau đó đã không có liên lạc nữa."
Dư Kiện Cường nói : " Cậu hiện tại ở đâu ?"
Đỗ Cảnh đạm định trả lời : " Hàng Châu."
Dư Kiện Cường nói : " Cậu tạm thời trước tiên đừng quay về, qua đoạn thời gian tôi sẽ thông tri cho cậu, tiền lương vẫn phát như thường, coi như nghỉ phép có lương."
Chu Lạc Dương đang uống trà, bình tĩnh nghe Dư Kiện Cường biểu đạt sự lo ngại của hắn.
Đỗ Cảnh nói : " Nghỉ phép có lương rất tốt, lão bản, sau này gặp lại."
Chu Lạc Dương nói : " Tôi thế nào cảm thấy cậu có lúc cùng Dư Kiện Cường nói chuyện giống cái ngốc tử.
Đỗ Cảnh nói : " Vai diễn chính là một cái cương trực tiểu phú nhị đại." Nói xong lại ra hiệu Chu Lạc Dương đừng mở miệng, bản thân gọi điện thoại cho tổng bộ.
" Xin nghỉ phép một đoạn thời gian." Đỗ Cảnh nói.
Giọng của Lý Lương Ý nói : " Cậu dạo này sao vậy ? Sau khi về nước cậu ngay cả việc nghỉ bệnh cũng chưa từng xin nghỉ một ngày, gần đây sao lại liên tiếp xin nghỉ phép ?"
Đỗ Cảnh bắt đầu niết khớp ngón tay của mình, phát ra tiếng vang nhỏ, nói : " Trong nhà có việc cần phải xử lí, các hạng mục đã hoàn thành rồi."
" Bao lâu ?" Lý Lương Ý hỏi.
" Một tuần." Đỗ Cảnh trả lời.
Lý Lương Ý nói : " Được rồi, đến thứ 4 tuần sau, nhưng trung gian phải trở về mở một lần chốt tổng kết."
Đỗ Cảnh ngắt máy điện thoại, nói : " Sớm biết đáp ứng được như vậy sảng khoái, hẳn nên xin nghỉ một tháng."
Chu Lạc Dương cười phá lên, Đỗ Cảnh niết xong khớp ngón tay của mình, lại đi niết Chu Lạc Dương khớp ngón tay, Chu Lạc Dương khoa trương kêu lên mấy tiếng liền rút tay về.
" Đi Bắc Sơn lộ dạo dạo ?" Đỗ Cảnh nói, "Thuận tiện xem mặt bằng cho cậu."
Chu Lạc Dương không phải chưa từng nghĩ qua, đề nghị của Đỗ Cảnh rất tuyệt, nhưng Lạc Dao còn học ở Uyển Thành, cần có người chiếu cố, dọn đến Hàng Châu hiển nhiên không thực tế, công việc của Đỗ Cảnh cũng không cho phép.
Chu Lạc Dương nói : " Lạc Dao phải làm sao ? Không thể để đệ ấy một tuần bảy ngày đều sống ở trường."
Hắn đã thật nhiều ngày không gặp đệ đệ rồi, trong lòng vô cùng nhớ đệ ấy.
" Thứ 6 tôi đi đón đệ ấy, đưa về Hàng Châu, chủ nhật lại đưa đệ ấy về lại Uyển Thành đi học, vừa vặn mỗi thứ 2 tôi đều có cuộc họp thường kỳ." Đỗ Cảnh nói.
" Vậy công việc của cậu thì phải làm sao ? Chi bằng tôi vẫn ở Uyển Thành đi, có thể thường xuyên nhìn thấy cậu. Nếu không cậu một tuần chỉ có cuối tuần là về Hàng Châu, có ý tứ gì ?" Chu Lạc Dương nói.
Đỗ Cảnh nói : " Cậu thật sự muốn thấy tôi như vậy sao ?"
Chu Lạc Dương không trả lời, liếc hắn một cái, sự thật thì hắn không quá hi vọng Đỗ Cảnh làm công việc này, cho dù thân thủ của hắn lại tốt, cũng quá nguy hiểm. Có điều, căn cứ vào sự tôn trọng đối với cậu ấy, hắn không có đi thử thuyết phục Đỗ Cảnh.
Đỗ Cảnh lại nói : " Tôi có thể xin tá điều đến chi nhánh Hàng Châu, lão bản nói rồi, chỉ cần tôi nguyện ý đi, các chi nhánh công ty ở Trung Quốc tuỳ ý tôi lựa chọn."
" Vậy cậu vì sao lựa chọn Uyển Thành ?" Chu Lạc Dương đột nhiên hỏi.
Hai người chầm chậm đi qua Bắc Sơn lộ, Đỗ Cảnh ngẩng đầu nhìn phía mặt tiền cửa hàng ở bên kia đường, trong đó có một cửa hàng dán chữ " Chuyển nhượng", hiển nhiên sinh ý cũng không quá tốt.
Hắn không có trả lời câu hỏi của Chu Lạc Dương, ngược lại nói : " Cậu nghiêm túc suy nghĩ chút, ở chỗ nào mở đều được."
" Không cần nhất định phải mở ở khu vực thu hút, dù sao cũng không phải làm sinh ý liên quan đến du khách." Chu Lạc Dương trả lời.
Đỗ Cảnh nói : " Làm phải thật đẳng cấp một chút, sinh ý tự nhiên sẽ đến, đừng làm được giống như cửa hàng sửa đồng hồ bên đường."
Chu Lạc Dương nói : " Lúc cậu ra nhiệm vụ, tôi hầu như chưa từng chất vấn qua trình độ nghiệp vụ của cậu."
Đỗ Cảnh lễ phép xin lỗi : " Là lỗi của tôi, làm cổ đông như tôi, chỉ hi vọng cậu có thể kiếm nhiều chút tiền."
Chu Lạc Dương vẫn còn có một khoản nợ áp ở trên đầu, trong mấy ngày nay đều cùng Đỗ Cảnh chạy tới chạy lui, hữu hiệu phóng thích áp lực của hắn, làm chậm lại lo lắng của hắn, nhưng bị Đỗ Cảnh vừa nhắc nhở, lại nhớ đến bản thân phải đối diện một đóng vấn đề lớn.
" Hơn nữa, việc nên đối diện, tổng phải đi giải quyết, lại cho tôi một chút thời gian đi, tôi tạm thời còn không muốn rời khỏi Uyển Thành, tôi phải trở về." Chu Lạc Dương nói.
Hắn thích Hàng Châu, đương nhiên cũng thích Uyển Thành, hai thành phố này đối hắn mà nói, tịnh không phân biệt yêu thích cái nào hơn. Uyển Thành có Uyển Thành hậu trọng, cổ xưa cùng đại khí. Hàng Châu cũng có Hàng Châu thanh tú, đẹp đẽ cùng ôn nhu.
Thỉnh thoảng hắn vô ý thức muốn chạy khỏi Uyển Thành, nguyên nhân chỉ có một 一一bị đòi nợ.
Cửa hàng của ông nội nợ 600 vạn, hắn là người thừa kế duy nhất, tất nhiên cũng sẽ kế thừa tất cả các khoản nợ của cửa hàng. Bây giờ người đòi nợ chưa lên tới cửa, nhưng hắn biết tổng có một ngày sẽ đến. Đem Lạc Dao đưa đi ở ký túc, cũng là vì không muốn để đệ đệ đối diện quá nhiều, vượt qua hắn ở độ tuổi này có thể thừa nhận trách nhiệm.
" Đỗ Cảnh ?" Chu Lạc Dương hỏi.
Sau khi đề nghị của Đỗ Cảnh bị cự tuyệt liền không nói thêm nữa, chỉ là gật gật đầu.
" Uống chút gì không ?" Chu Lạc Dương hỏi.
" Không uống." Đỗ Cảnh trả lời.
Bọn họ dọc theo Bắc Sơn lộ một đường dạo đến hoàng hôn, phía trước hai người đối thoại, tất cả đều bình thường, nhưng rất nhanh Đỗ Cảnh lại trầm mặc. Chu Lạc Dương biết mình đã ngăn chặn hứng thú của cậu ta, nhưng hắn không có biện pháp.
" Tôi nợ tiền của quỹ nghiên cứu đồ cổ, vạn nhất chủ nợ lên tới cửa, phát hiện người đi lầu trống, tín dự cũng quá ác liệt rồi." Chu Lạc Dương nói.
Đỗ Cảnh nói : " Cậu không có sai, là do tôi thiếu suy nghĩ, không đứng ở lập trường của cậu suy nghĩ vấn đề, đều là tôi nhất sương tình nguyện."
Chu Lạc Dương trong lòng tràn đầy thấp thỏm, cuối cùng nói : " Tôi rất thích trở về Hàng Châu, trong tương lai chúng ta có thể....."
" Sau này hãy nói đi." Đỗ Cảnh trả lời, " ngày mai liền trở về, thứ sáu cậu còn đi đón Lạc Dao."
Chu Lạc Dương biết hắn có chút bệnh cũ tái phát rồi, bọn họ sống chung với nhau vài năm, Đỗ Cảnh chủ động đề yêu cầu trường hợp rất ít, đại bộ phận thời gian đều là Chu Lạc Dương cầm chủ ý. Đây cũng đã tạo thành một thói quen, chỉ phải cực ít tình huống, Đỗ Cảnh yêu cầu, Chu Lạc Dương liền sẽ nghĩ biện pháp làm hài lòng hắn.
Nhưng lần này hắn quả thật không thể nghe theo Đỗ Cảnh, hắn đã dự cảm đến Đỗ Cảnh sẽ có cái gì phản ứng : Cùng hắn dự liệu trung hoàn toàn nhất trí, tiếp theo đến trọn 24 tiếng đồng hồ, Đỗ Cảnh cơ hồ không nói chuyện.
" Cậu tốt lên chút nào chưa ?" Chu Lạc Dương đã thói quen đối diện với loại này áp suất thấp, đổi lại là người khác, nhất định sẽ cảm thấy Đỗ Cảnh đang chiến tranh lạnh, chỉ có Chu Lạc Dương sẽ không tức giận.
Đỗ Cảnh gật đầu, hai người loát vé vào hạp, thẳng đến trở về Uyển Thành ngày hôm đó đã là thứ 5, Trang Lực lái xe đến đón hai người.
" Đưa cậu ấy về nhà trước." Đỗ Cảnh nói.
" Cậu thì sao ?" Chu Lạc Dương hỏi.
Đỗ Cảnh nói : " Tiếp theo phải về công ty một chuyến, có chuyện cần xử lí."
Trang Lực kéo xuống kính đen, nói : " Cảnh ca, viện kiểm sát đã chuẩn bị chia ra hai cọc án tử khởi tố rồi, lão đại nói, phái đến nhân buổi chiều ngày mai muốn đến công ty của chúng ta mở......"
Đỗ Cảnh nhẫn nại nói : " Những lời vô nghĩa của cậu, vì sao luôn nhiều như vậy ?"
Trang Lực không dám nói nữa.
" Cậu trở về Uyển Thành lúc nào ?" Chu Lạc Dương đột nhiên hỏi.
Đỗ Cảnh không trả lời.
Chu Lạc Dương : " Tiểu Lực, Đỗ Cảnh hắn vào công ty của các cậu lúc nào ?"
Hôm đó lúc đang đi dạo ở Bắc Sơn lộ, Chu Lạc Dương trong lúc vô ý đã hỏi một câu, " Cậu vì sao lựa chọn trở về Uyển Thành ?", nhưng bị Đỗ Cảnh trả lời tránh đi.
Nếu đổi là người khác, có lẽ dùng " Uyển Thành là trung tâm chính trị văn hoá, quay về Uyển Thành thì có vấn đề gì sao ?", một câu liền có thể giải quyết. Nhưng mà Đỗ Cảnh không có, phàm là hắn không muốn trả lời, nguyên nhân chỉ có một : Hắn không muốn lừa dối Chu Lạc Dương, nên không trả lời.
Liền Đỗ Cảnh trở về Uyển Thành đến, kỳ thật có khác nguyên nhân, lực chú ý của Chu Lạc Dương liền kì quái đạt đến một điểm này, đây hoàn toàn bắt nguồn từ trực giác hai người bọn họ sớm chiều ở chung, có nguyên nhân gì sao ?
" Em....là nửa năm trước đi theo Cảnh ca."
Trang Lực từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn sắc mặt Đỗ Cảnh, khéo léo không chính diện trả lời Chu Lạc Dương.
" Cậu vẫn luôn biết tôi ở tại Uyển Thành, có phải hay không ?" Chu Lạc Dương hướng Đỗ Cảnh hỏi.
" Đúng vậy." Đỗ Cảnh lần này ngược lại rất đảm nhiên.
Chu Lạc Dương nghĩ nghĩ, lại hỏi : " Vì sao không đến tìm tôi ?"
Đỗ Cảnh lại không trả lời.
Trang Lực cái kia biểu tình phi thường phi thường thấp thỏm, sợ bản thân nghe được những gì không nên nghe lời nói.
Chu Lạc Dương nói : " Trước tiên nói cho cậu biết, tôi không tức giận, lấy các cậu tình báo quan hệ, muốn tra một người, đơn giản là nhẹ như trở bàn tay, tôi cảm thấy chúng ta không có khả năng sẽ ở bữa cơm của Dư Kiện Cường mới ngẫu nhiên gặp gỡ, có phải cậu sớm đã biết tôi ở đâu rồi đúng không ? Thậm chí.....là đang giám thị tôi ?"
Đỗ Cảnh : " Đúng vậy."
Chu Lạc Dương trong lòng nói thầm quả thật đúng vậy, cái này chính là nói thông rồi.
" Cho nên cậu về tổng công ty trình diện, là bởi vì tôi ở Uyển Thành." Chu Lạc Dương nói.
Đỗ Cảnh nghĩ nghĩ, nói : " Có thể coi như vậy."
Chu Lạc Dương có chút nghi hoặc, này xác thật là Đỗ Cảnh làm được ra đến sự tình: " Cậu....có phải hay không thường xuyên xuất hiện ở khu nhà tôi thuê ?"
Đỗ Cảnh nói : " Buổi tối tôi thường nằm trên ghế dài dưới lầu nhà cầu, dù sao tôi cũng mất ngủ."
Chu Lạc Dương hỏi : " Vì sao không tiến lên gõ cửa."
Đỗ Cảnh trả lời : " Tôi sợ cậu vẫn còn tức giận."
Trang Lực : ".........."
Chu Lạc Dương nói : " Kỳ thật vô luận là lúc nào cậu lên gõ cửa, tôi đều sẽ vì cậu mở cửa. Nhưng là cậu vẫn là ở bữa cơm của Dư Kiện Cường......"
" Nhịn không được." Đỗ Cảnh nói.
Chu Lạc Dương biết Đỗ Cảnh chân chính sợ hãi tịnh không phải là hắn vẫn còn đang tức giận sự tình 3 năm trước.
"Điều cậu sợ không phải là tức giận, mà sợ xa cách 3 năm, chúng ta đã trở thành người lạ không cùng xuất hiện," Chu Lạc Dương chầm chậm nói, " Điều cậu hoài niệm là chúng ta của 3 năm trước, ngày tháng chúng ta sống cùng nhau, sợ cậu đã thay đổi, tôi đã thay đổi, sợ tôi gật đầu hàn huyên sau đó sẽ lại cũng không liên lạc với cậu, chúng ta vĩnh viễn trở về không được như đã từng."
Đỗ Cảnh : " Đã biết rồi, hà tất lại phải nói ra ?"
Chu Lạc Dương nói : " Tôi luôn cho rằng, giống như tôi hiểu cậu đồng dạng, cậu cũng là người hiểu rõ tôi nhất."
Đỗ Cảnh : " Là tôi vượt qua không được cửa ải này của chính mình."
Chu Lạc Dương nghĩ nghĩ, nói : " Bây giờ đều tốt rồi, chúng ta lại....lại..."
Chu Lạc Dương vốn muốn nói là " Chúng ta lại ở bên nhau,"nhưng bọn họ lúc trước cũng không phải là quan hệ người yêu, như vậy nói hiển nhiên có chút kỳ quái. Hắn nhất thời tìm không được từ thích hợp đến hình dung.
" Lại gặp nhau rồi." Đỗ Cảnh bình tĩnh nói.
" Đúng." Chu Lạc Dương cười nói, " Hà tất lại bởi vì một chút việc nhỏ mà ầm ĩ không vui ? Lúc gặp lại cậu, tôi liền cảm thấy, rất nhiều gian khổ đối với tôi mà nói, đều có thể từ từ đi khắc phục, cậu cùng tôi đều không thay đổi, đây không phải là kết quả tốt nhất sao ?"
Trang Lực vươn dài cái cổ, thử ở trong kính chiếu hậu nhìn xem biểu tình của Đỗ Cảnh, lời của Chu Lạc Dương quả thật khiến nhân hiểu lầm, đương nhiên, quan hệ của bọn họ cũng đồng dạng nhượng nhân sinh ra hiểu lầm.
Xe dừng lại ở dưới lầu chung cư, đến nhà Chu Lạc Dương rồi, Chu Lạc Dương cùng Đỗ Cảnh như cũ an tĩnh ngồi ở ghế sau, Chu Lạc Dương liếc nhìn hắn, Đỗ Cảnh mi mục hạ vết sẹo, ở dưới ánh đèn hiện ra vô cùng rõ ràng.
Hắn tránh khai Chu Lạc Dương tầm mắt, từ trong cửa xe nhìn ra toà lầu quen thuộc này.
" Cậu nói rất đúng, đây đã là việc may mắn nhất rồi. Cậu dự định lúc nào để tôi dọn đến nhà cậu ?" Đỗ Cảnh phảng phất nghĩ thông rất nhiều chuyện, hướng Chu Lạc Dương nói.
Chu Lạc Dương đang muốn mở cửa xe ra ngoài, nghe nói liền dừng lại động tác, nói :
" Trước tiên đợi tôi hảo hảo trưng cầu ý kiến của Lạc Dao đã."
" Bữa thứ 2 đó, cậu ấy đã đáp ứng tôi rồi."
" Đệ ấy chỉ là tính tình lễ phép, thuận theo lời cậu nói mà thôi. Tôi vẫn là cần phải chính thức..."
" Cùng cậu giống nhau, là cái lễ phép tri kỷ đứa nhỏ." Đỗ Cảnh ngắt lời Chu Lạc Dương.
Chu Lạc Dương không có đáp lại.
Đỗ Cảnh trầm mặc rất lâu, Chu Lạc Dương biết hắn nhất định vẫn còn có lời muốn nói, liền không rời đi nữa, trong mấy ngày liên tục, Đỗ Cảnh đã hướng hắn đề ra 2 cái yêu cầu, đây là điều trước đây chưa từng có, nhưng mục đích của chúng đều trực chỉ cùng một việc : Đôc Cảnh hi vọng cùng hắn sống chung. Nguyện vọng này là như vậy bức thiết, nào sợ hắn bất chấp nguy hiểm bị cự tuyệt cũng muốn nhiều lần hướng Chu Lạc Dương nói rõ.
" Cậu không cần bận tâm việc của cửa hàng."
Quả nhiên, Đỗ Cảnh gần một phút sau đó đã mở miệng.
" Phiền phức tôi sẽ thay cậu giải quyết, không muốn mở cũng có thể không mở, không tất yếu cường cầu chính mình." Đỗ Cảnh từng câu từng chữ, rất nghiêm túc nói, " Cậu nếu như tiếp nhận cùng tôi chung sống, chúng ta tiếp tục làm bạn cùng phòng, tôi là nói, nếu như cậu không để ý việc tôi dọn qua ở. Cậu cũng có thể không cần đi làm, tiền lương tôi đều đưa cho cậu, do cậu đến chi phối, tôi sẽ không hỏi đến."
Lúc Chu Lạc Dương nghe đến lời này liền cười phá lên, trong lòng một trận ấm áp.
Đỗ Cảnh nâng mắt nhìn Chu Lạc Dương : " Tiền lương của tôi đủ để nuôi sống hai người chúng ta, cộng thêm Lạc Dao. Cũng đủ gánh vác tất cả chi xuất trong gia đình, cậu muốn làm gì đều được. Nếu như cậu nguyện ý, tôi rất hi vọng cậu mỗi ngày giúp tôi ủi áo, sau khi tan ca, tôi cũng có thể chia sẻ chút công việc nhà. Tan ca về nhà, chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm tối......tôi không biết nấu ăn, bất quá cũng có thể học nấu một chút."
Chu Lạc Dương đáp lại : " Tôi biết rồi."
Đỗ Cảnh lại nói : " Tôi có thể giúp cậu đưa đón Lạc Dao, cùng nhau chăm sóc đệ ấy, dù sao cậu đã muốn đi làm, lại phải chăm lo cho gia đình, xác thực quá bận rộn. Chúng ta có thể giống như.....có thể giống như...."
" Giống như hai cái đồng tính luyến sinh hoạt."
Chu Lạc Dương như đúng nói.
Đỗ Cảnh suy nghĩ rất lâu, hắn vốn muốn nói là " Giống như chúng ta lúc trước kiểu đó."
Nhưng đây lại càng thích hợp để hình dung.
" Đúng. Giống hai cái đồng tính luyến, cùng nhau chung sống." Đỗ Cảnh trả lời, cuối cùng lại bổ sung một câu : " Khi nào Lạc Dao về nhà, tôi có thể ngủ Sôpha trong phòng khách."
" Tôi đáp ứng cậu, cho tôi chút thời gian, chờ tôi xử lí hảo sẽ thông tri cậu." Chu Lạc Dương xuống xe.
Trong nhà Chu Lạc Dương được dọn dẹp rất sạch sẽ, thả hoàn toàn nhìn không ra có người từng đến, khoá cửa cũng không hề bị phá hoại dấu tích, đồ đạc đều được phân loại dọn dẹp kỹ càng. Đổi lại là người khác, loại này không hỏi tự đến " vào phòng chiếu cố" nhất định sẽ khiến Chu Lạc Dương đại nộ, nhưng đối với Đỗ Cảnh, hắn sớm đã thành thói quen bình thường.
Trong những ngày này, hai người cơ hồ đều sớm chiều ở chung, sau khi từ Hàng Châu trở về , vừa tách ra, Chu Lạc Dương một mình đối diện căn nhà trống rỗng, đột nhiên có chút không thói quen.
Liền giống như trước đây Đỗ Cảnh không cáo mà biệt, rời khỏi trường học sau đó, cơ hồ thẳng đến tốt nghiệp, Chu Lạc Dương đối diện với căn phòng chỉ có bản thân một người, đều tương đương không thói quen.
Trong mấy năm đó, hắn tổng cảm thấy một ngày nào đó, Đỗ Cảnh ở lúc sau khi tan học, liền gõ cửa trở về.
Giống như hôm nay sau khi về đến nhà, Chu Lạc Dương cảm thấy Đỗ Cảnh sẽ gõ cửa đi vào.
Hắn ở trên Sôpha ngồi một chút, tại căn phòng thuê này, tĩnh lặng hai phòng ngủ một phòng khách bên trong, đột nhiên cảm thấy tịch mịch.
【 Chạng vạng ngày mai có thể cùng tôi đi đón Lạc Dao được không ?】
【 Xem tình hình, công ty có lẽ muốn mở cuộc họp. 】
【 Hãy nhớ cậu đã đáp ứng tôi việc kia. 】
【 Tôi luôn luôn ghi nhớ, nhưng có lẽ sẽ không nhanh có kết quả. 】
Chu Lạc Dương nhắc nhở Đỗ Cảnh, đừng quên điều tra cái kia tối quan trọng sự tình, nhưng cái nhắc nhở này không hề có ý nghĩa: Đỗ Cảnh có thể điều tra thế nào ? Chẳng lẽ triệu tập đồng sự, chia sẻ việc bọn họ hai lần xuyên qua thời không, về đến 24 giờ trước, toàn bộ quá trình trải qua, khiến mọi người hợp sức hợp lực, tìm ra điểm khả nghi trong đó sao ?
Đỗ Cảnh chỉ có thể tự mình suy xét, ở trên điểm này, Chu Lạc Dương đối với việc giải khai của bất luận hiện tượng siêu tự nhiên nào, nguyên bản cũng không ôm quá lớn hi vọng, đổi làm lần đầu tiên, hắn chỉ sẽ xem nhẹ nó. Nhưng đã hiện tượng này lại xuất hiện, cũng tức ý vị nó có khả năng phát sinh lần thứ ba, lần thứ tư, thậm chí rất nhiều lần.
Trước mắt xem ra, dường như vẫn chưa đối với bọn họ tạo thành ảnh hưởng xấu, Chu Lạc Dương thở ra khẩu khí, chỉ đành tạm thời đem hiện tượng xuyên qua thời không tạm thời ném đến sau đầu, suy nghĩ như thế nào cùng đệ đệ Lạc Dao thương lượng tương lai trong nhà có thêm một thành viên mới.
Từ lúc trận tai nạn xe hơi sau đó, Lạc Dao tâm tư phi thường mẫn cảm, hoặc là nói đệ ấy từ nhỏ chính là một người mẫn cảm. Mất đi song thân cùng bán thân bất toại sau đó, Chu Lạc Dương trở thành đệ đệ duy nhất thân nhân, hắn có thể cảm nhận đến đệ đệ lực chú ý lúc nào cũng ở trên người hắn.
Liền giống như ngày thứ sáu này đến trường học đón hắn, ngồi lên xe không lâu, Lạc Dao đã đại khái đoán được xảy ra chuyện gì.
" Đỗ Cảnh đã dọn qua rồi sao ?" Lạc Dao nhẹ nhàng hỏi.
" Cái gì ?" Chu Lạc Dương hồi quá thần, nói :
" Không có, cậu ta tìm em sao ?"
Lạc Dao lắc lắc đầu, cười nói : " Tuần này các anh luôn ở cùng nhau đúng không ?"
Chu Lạc Dương trả lời : " Không có," đồng thời trong lòng nghĩ thầm, ít nhất hôm nay bọn anh không ở cùng nhau.
Đỗ Cảnh hôm nay không tới, nghĩ đến là bị cuộc họp vấp trụ lại rồi, Lạc Dao nói : " Để anh ấy dọn qua đi, em không quan hệ. Dù sao thì một tuần 5 ngày em đều ở lại trường....."
Chu Lạc Dương nghĩ nghĩ, nói : " Lúc mỗi lần em nói " không quan hệ" , sự thật đều là " có quan hệ". Lạc Dao, vì sao không hảo hảo nói ra suy nghĩ trong lòng với anh ?"
" Nào có." Lạc Dao mỉm cười, chuyển đầu nhìn hướng bên ngoài cửa sổ.
Chu Lạc Dương trước tiên đem xe lăn đi lên, lại đem Lạc Dao ôm lên lầu, để hắn ngồi trên xe lăn mới móc ra chìa khoá mở cửa.
" Đang đang đang đang..."
Lạc Dao kinh ngạc nói : " Anh làm tổng vệ sinh cả căn nhà à ?"
Trước đây lúc Lạc Dao ở nhà, Chu Lạc Dương cơ hồ không có làm qua tổng vệ sinh, vừa đến mỗi lần hắn muốn thu thập dọn dẹp lúc, Lạc Dao luôn kiên trì muốn giúp đỡ. Vì để không cho Lạc Dao tạo thành gánh nặng, hai anh em chỉ có thể làm đơn giản dọn dẹp.
" Khẳng định không phải anh tự mình làm rồi." Lạc Dao mỉm cười đẩy đi xe lăn, vào phòng đặt đồ đạc xuống : " Là Đỗ Cảnh tìm đến công ty vệ sinh đúng không ?"
Chu Lạc Dương có loại cảm giác thất bại, có lúc hắn cảm thấy, Lạc Dao mới rất thích hợp làm trinh thám.
Đệ ấy rốt cuộc là làm sao phát hiện được ?
" Cơm tối chúng ta ăn ở nhà sao ?" Âm thanh Lạc Dao từ trong phòng truyền tới, nói :
" Không cần giúp, quần áo em có thể tự mình lấy."
Chu Lạc Dương nghĩ ngợi, nói : " Ra ngoài ăn đi. Em muốn ăn gì ?"
Lạc Dao đã đổi xong quần áo đi ra, lại hỏi :
" Anh ấy chừng nào thì tới ? Thời gian vẫn còn nhiều, em có thể tắm chút."
" Ai ?" Chu Lạc Dương hoàn tức ý thức đến, Lạc Dao hỏi là Đỗ Cảnh, liền giải thích : " Đỗ Cảnh không đến, cậu ấy có lẽ phải tăng ca."
Lạc Dao không tiếp tục hỏi nữa, lắc lắc xe lăn đi vào phòng tắm, Chu Lạc Dương không chủ động giúp hắn, chỉ ở bên cạnh nhìn xem. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Lạc Dao đã học được cách biết tắm rửa dưới tình huống không ai chiếu cố.
Hắn trước tiên chống lên thành bồn tắm, đem chân dịch chuyển đi qua, lại ấn lên bồn rửa tay, từ từ cùng quần áo trượt vào trong bồn tắm. Sau khi kéo lên mành tắm mới bắt đầu cởi y phục, lại đem y phục lấy ra, phóng tại trên ghế ở ngoài bồn tắm.
" Làm được rất tốt." Chu Lạc Dương phát ra từ nội tâm tán thưởng, nói : " Ở trường dạy à ?"
" Ân."
Bên trong mành tắm vang lên tiếng nước.
" Tuần này mỗi ngày em đều tắm à ?"
" Có lúc một ngày một lần, có lúc hai ngày một lần, Á Luân bình thường đều ở ngoài phòng tắm chờ em."
" Chung sống như thế nào ?"
" Em cảm thấy cậu ấy rất thích em."
" Em thì sao ?" Chu Lạc Dương hỏi.
Lạc Dao ở phía sau mành tắm suy nghĩ, nói :
" Em cũng rất thích cậu ấy, cậu ấy giống như anh vậy, đều có loại trách nhiệm cảm giác."
Chu Lạc Dương trong lòng hiểu rõ, nam nhân nội tâm đều sẽ có loại bảo hộ dục vọng, muốn chiếu cố người so với bản thân mình nhỏ yếu hơn, mà có rất nhiều trường hợp lựa chọn chủ động nhận trách nhiệm, cho dù trách nhiệm đó cùng bản thân hào vô quan hệ.
Dục vọng này cùng với sinh câu đến, minh khắc trong Gen biến hoá qua hàng triệu năm trên thế giới. Liền giống như lúc đầu hắn cùng Đỗ Cảnh mới nhận thức giống nhau, hắn nga vừa mới bắt đầu liền có cảm giác bản thân có trách nhiệm chiếu cố hắn.
" Học hành thế nào rồi ?" Chu Lạc Dương lại hỏi, tịnh đến trong phòng khách chỉnh lí Lạc Dao mang về quần áo cùng sách vở.
Lạc Dao ở trong phòng tắm đáp lại, việc học ngược lại trở thành tối không cần thiết lo lắng sự, hắn hướng đến rất có thiên phú, thích vật lí học. Chu Lạc Dương cũng phi thường tán thành, sau này nếu là nghiên cứu đọc sách, không cần cùng xã hội đánh quá nhiều giao thiệp.
Chu Lạc Dương vừa chỉnh lí xong đồ đạc, Lạc Dao nhưng đã từ trong phòng tắm thay xong quần áo đi ra tới, hắn đem khắn tắm đặt trên kệ ở trong bồn tắm, lau khô thân thể, lại từ từ mặc hảo quần áo, ngồi trên xe lăn, bắt đầu sấy tóc.
" Rất giỏi." Chu Lạc Dương cái mũi đột nhiên chua xót, " Thế này rất tốt, Lạc Dao."
Lạc Dao nhìn xem ca ca, vừa lúc đang muốn nói gì đó, chuông cửa nhưng lại kêu lên, Chu Lạc Dương mở cửa, bắt ngờ không kịp đề phòng nhìn vào Đỗ Cảnh.
Đỗ Cảnh : " ......."
Chu Lạc Dương : " Cậu....cậu sao qua đây cũng không nhắn tin cho tôi biết ?"
Đỗ Cảnh đánh giá Chu Lạc Dương, nói : " Vô luận tôi lúc nào tới cửa, cậu đều sẽ vì tôi mà mở cửa. Lời này là cậu chính mình nói."
Chu Lạc Dương : "..........."
" Hi." Đỗ Cảnh lấy xuống kính đen, nhìn Lạc Dao.
" Hi." Lạc Dao hướng Đỗ Cảnh cười nói, " Đang chờ anh ra ngoài ăn cơm đó."
Đỗ Cảnh đem bánh kem đặt lên bàn trà, đến trước Sôpha ngồi xuống, " Sống ở trường như thế nào ?"
" Này vị lão sư, ngài có thể hay không nâng cao quý cước, cởi xuống giày da ?" Chu Lạc Dưởng vẻ mặt ôn hoà nói.
Lạc Dao nói : " Bạn cùng phòng rất chiếu cố em."
Đỗ Cảnh hướng Chu Lạc Dương nói : " Tối qua lúc đi ngủ, không cẩn thận trật eo, không thể cúi xuống, qua đây một lát, lập tức liền đi."
Chu Lạc Dương cầm dép lê qua tới, đặt trên bàn trà, cúi mình tháo dây giày Đỗ Cảnh, cấp hắn đổi giày.
" Của tôi ?" Đỗ Cảnh liếc nhìn dép lê.
" Đúng vậy." Chu Lạc Dương cứng ngắt trả lời, đồng thời hi vọng Đỗ Cảnh đừng ở trước mặt đệ đệ nói ra những lời không nên nói, đặc biệt xem xét hắn mấy mắt, chỉ không biết bệnh tình của hắn phải chăng đã ổn định chút.
Nhất thời ba người không nói chuyện, Lạc Dao chủ động mở miệng, đánh vỡ trầm mặt, " Để em cắt bánh kem nhé, có gì cần chúc mừng sao ?"
" Chúc mừng em tuần đầu nhập học thuận lợi." Đỗ Cảnh nói, " Lí do này thế nào ?"
Chu Lạc Dương biết Đỗ Cảnh có lời muốn nói, chỉ là ở trước mặt Lạc Dao không tiện. Quả nhiên, hắn nhìn điện thoại một lát sau đó, tìm đến Remote, một tay đặt Remote trong lòng bàn tay lật qua lật lại mấy lần, nhấn nút mở tivi, đem đoạn clip trong điện thoại chiếu lên tivi.
" Hơn trăm điền sản nghiệp bạo lôi, sáng nay, nên là tổng giám đốc công ty Dư mỗ vượt qua nhiều nhóm tội phạm kinh tế, cùng với thi công an toàn vấn đề, bị hình sự tạm giữ...."
Trong đoạn clip, đương sự nhân bị hình cảnh khảo xuất ra công ty đại môn, môn bài cùng mặt của đương sự đều bị đánh đến khảm, nhưng Chu Lạc Dương nhất mắt liền phân rõ ra nhận ra, đó là Dư Kiện Cường.
" Nghiệp chủ mua bán bất động sản thông qua pháp luật thủ đoạn tiến hành duy quyền....."
Dư Kiện Cường bị bắt, thứ nhất tội trạng là " An toàn thi công", như vậy xem ra, chạy trốn trong đêm Ngô Hưng Bình cũng đã bị bắt về, khẩu cung như thế nào thật không biết được, kế tiếp đoạn clip, tin tức chuyên hướng MC bình luận về thị trường bất động sản, nhắc nhở khi mua căn hộ cần phải lau rõ hai mắt...vv...
" Anh đã mua nhà của công ty hắn ta à ?" Lạc Dao tò mò hỏi.
Đỗ Cảnh nói : " Không có, tôi là thiểm cẩu, thiểm cẩu không thể nào có nhà, sở dĩ thiểm cẩu không mua nổi nhà."
Lạc Dao cười phá lên, Chu Lạc Dương co giật khoé miệng, lo lắng Đỗ Cảnh vai diễn trong đó là nhân vật nội ứng, cùng Ngô Hưng Bình còn có tiền bạc lui tới, không biết có thể hay không có sở liên luỵ. Nhưng nghĩ tới, đã là nhiệm vụ của công ty, lão bản lí nên vì hắn bãi bình mới đúng.
Đỗ Cảnh trượt tới đoạn clip tiếp theo, để Chu Lạc Dương xem đoạn clip thứ hai.
Nội dung là Nam Kinh, Hàng Châu, Uyển Thành, ba chỗ liên hợp chấp pháp, triển khai hạng mục quét hắc trừ ác, đạt được thành quả theo từng giai đoạn, bản tin không có đối với tính chất đoàn thể phạm tội tiến hành thông báo, cũng không đề cập đến người phạm tội, ẩn thân địa điểm...vv....Chỉ đặc biệt đề một câu
" Căn cứ quần chúng cử báo."
Ống kính máy quay ngắm vào một chiếc xe, biển số xe được chiếu lên, người cảnh sát phụ trách ở sau xe tiếp nhận đơn giản phỏng vấn, chiếc xe đó Chu Lạc Dương nhận biết, hắn cùng Đỗ Cảnh ở trong hòm xe sau chen chúc 5 tiếng đồng hồ.
" Tảo hắc trừ ác, không quên sơ tâm." Chu Lạc Dương nói, " Rất hay."
" Ăn bánh kem." Đỗ Cảnh lấy dao, cắt thành 4 phần, mỗi người chia ra một phần, Chu Lạc Dương nhìn cái kia dư ra một phần, hai người dị khẩu đồng thanh nói : " Kính Phương Tiểu Châu."
Lạc Dao : " ?????"
Đỗ Cảnh : " Đây là một cái nghi thức của bọn anh, con người luôn cần có chút nghi thức cảm."
Chu Lạc Dương : " Một cái nhhi thức ôm hận trong lòng."
Bánh kem rất ngon, nhưng Chu Lạc Dương không muốn ăn nhiều trước bữa cơm, Đỗ Cảnh nhưng lại say sưa hữu vị, đem một phần kia của hắn ăn xong, sau cùng lại nói : " Nhớ đem phần còn lại nhanh đưa cho cậu ta."
" Cậu đủ rồi." Chu Lạc Dương cuối cùng không nhẫn nhịn được nữa : " Cái này ngạnh muốn nói đến khi nào ?"
Đỗ Cảnh cầm lấy tây phục, nói : " Cùng tôi ra ngoài một chuyến, 2 tiếng sau trở về đón Lạc Dao cùng đi ăn cơm."
" Hôm khác có được không ?" Chu Lạc Dương nghiêm túc nói.
Lạc Dao nhưng lại rất hiểu chuyện, nói : " Em đi đem bài tập làm rồi chờ các anh trở về." Nói xong trở vào trong phòng.
Đỗ Cảnh ra hiệu bảo Chu Lạc Dương mang giầy cho hắn, nói : " Quấy nhiễu niềm vui gia đình của cậu rồi."
Chu Lạc Dương không sợ nói : " Eo sao lại thế này ?"
Đỗ Cảnh trả lời : " Hôm đó ở trong Gara đụng phải tên đả thủ ở phía sau cậu, eo sau kéo lên."
" Trong nhà có rượu thuốc dùng khi bị té ngã."
" Trở về lại nói, nắm bắt thời gian." Đỗ Cảnh liếc nhìn tờ báo trải ra trên bàn trà, phía dưới chính là một trang mở giải thưởng quả bóng hai màu, nói : " Mã số trúng thưởng ở mặt sau sao ?"
Chu Lạc Dương nói : " Đó chỉ là vật dụng trải bàn."
Chu Lạc Dương ngồi vào trong xe, chiều ngày thứ sáu trên đường rất đông đúc, Đỗ Cảnh xuất thần nhìn chằm chắm con đường phía trước, Chu Lạc Dương hỏi : " Tốt hơn chưa ?"
Đỗ Cảnh nói : " Tối qua đột nhiên lại có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến hôm nay đến gặp cậu, lại tốt hơn nhiều rồi."
" Việc đó có đầu mối chưa ?" Chu Lạc Dương mạc danh hỏi : " Chúng ta bây giờ đi đâu ?"
Đỗ Cảnh hồi quá thần, lắc lắc đầu, nói :
" Không có, chỉ là muốn đưa cậu đến gặp một người khác."
Mục đích là một khách sạn cách đó không xa, nhưng lại vừa mắc vừa có tiếng, Đỗ Cảnh mang theo Chu Lạc Dương đi vào buồng trong tầng thượng khách sạn, gõ mở cửa phòng, Chu Lạc Dương liếc mắt nhìn, một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên mép giường, lạc trước cửa sổ, bên cạnh là một thân ảnh lão nhân ngồi trên xe lăn.
Ngoài cửa sổ là Uyển Thành của mùa thu, tịch dương đỏ như máu.
Chu Lạc Dương mang theo nghi hoặc, gật gật đầu.
" Xin chào." Lão nhân nhìn hai người bọn họ, cười nói : " Vincent, đã lâu không gặp."
Đó là tên Tiếng Anh của Đỗ Cảnh, Chu Lạc Dương suy đoán bọn họ có lẽ là ở Mỹ quen biết nhau.
Đỗ Cảnh nói : " Chính là cậu ấy, cậu ấy tên Lạc Dương."
Lão nhân hướng Chu Lạc Dương gật đầu, Đỗ Cảnh đi tới trước quầy rượu, đổ cho mình chút đồ uống.
" Ngài là vị nào ?" Chu Lạc Dương trong lòng chuyển qua rất nhiều ý nghĩ 一一 nhà khoa học nghiên cứu hiệu ứng lượng tử cùng thời gian sao ? Giống cái lão tri thức phần tử, cô gái trẻ kia là con gái của ông ấy sao ?
" Tự tôi giới thiệu một chút." Lão nhân nói :
" Tôi họ Diêu, tôi tên Diêu Khang."
Chu Lạc Dương trong lòng nghi hoặc càng sâu, Đỗ Cảnh này một đường, cái gì đều không nói, khiến hắn như ở trong mây mù.
" Tôi đã từng, có một nữ nhi, tên gọi Diêu Lộ." Diêu Khanh nói, " Gả cho một người làm kinh doanh tên là Dư Kiện Cường."
Chu Lạc Dương : " Là ngài !"
Trong nụ cười thương lão của Diêu Khang mang theo một theo chút bi thương, lại nói : " Là tôi đề ra muốn gặp cậu, cám ơn các cậu đã vì tôi lão đầu tử này sở làm tất cả."
Đỗ Cảnh đưa đồ uống cho Chu Lạc Dương, đi đến một bên ngồi xuống.
" Nhưng mà ngài không phải đã......." Chu Lạc Dương vô cùng kinh ngạc nhìn xem Diêu Khang.
" Tôi không chết." Diêu Khang nói : " Chỉ là Tiểu Dư hắn, luôn cho rằng tôi đã chết, xa ở bên kia đại dương, muốn giấu giếm chút việc, vẫn là rất dễ dàng."
Chu Lạc Dương lại nhìn Đỗ Cảnh, lờ mờ đoán được toàn bộ nội tình sự việc. Quả nhiên, Diêu Khanh ở tại hoàng hôn này, hướng bọn họ nói ra uỷ thác Đỗ Cảnh về nước, điều tra Dư Kiện Cường nhất án toàn bộ quá trình.
Từ Diêu Lộ cùng Dư Kiện Cường kết hôn sau đó, tuổi tác đã lớn Diêu Khang liền đi trước nước Mỹ trị bệnh. Dư Kiện Cường đối với người đại ca này, đã nâng đỡ hắn gầy dựng sự nghiệp, đem nửa đời sau nỗ lực làm ra sự nghiệp đều giao phó cho hắn, ít nhiều vẫn có mấy phần cảm tình.
Nhưng mà nhiều năm trước, Diêu Lộ bởi vì Uất Ức chứng phát tác, tại quốc nội tự sát thân vong, Dư Kiện Cường sợ ảnh hưởng đến Diêu Khanh bệnh tình, mãi đến phát tang nửa năm sau mới thông báo cho đang ở xa quốc ngoại trị bệnh Diêu Khang biết. Lúc đó, tuổi gần sáu mươi lão nhân này liền đã bắt đầu hoài nghi Dư Kiện Cường, đã động phục thù ý niệm.
Nhưng trị bệnh giám định thật kỹ, đã vô pháp tái lật lại bản án, muốn điều tra sự việc ban đầu, càng khó tìm được đầu mối. Huống hồ coi như tìm ra đầu mối thì lại thế nào ? Dư Kiện Cường đối với những việc này tịnh không gánh lấy trách nhiệm trực tiếp, ngay cả cái chết của Vương Khắc cũng là như vậy. Diêu Khang tràn đầy bi phẫn, cố gắng chống đỡ thân thể bệnh tật, hướng Dư Kiện Cường đòi lại công đạo ý niệm, chống đỡ hắn lại sống thêm vài năm.
Thẳng đến hắn cuối cùng một lần bệnh nặng, vốn nghĩ liền như vậy buông tay. Nhưng lại ngoài ý muốn nhận thức Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh sau khi tiếp nhận vụ án này, nói với hắn muốn khiến Dư Kiện Cường trừng phạt đúng tội, trước mắt xem ra là không thể. Nhưng mà có thể tìm đến biện pháp khác, khiến hắn trả giá tất cả đại giới.
Thế là Diêu Khang liền đem hi vọng cuối cùng ký thác trên thân Đỗ Cảnh, sau đó, Đỗ Cảnh bảo hắn đề xuất ra tư nhân uỷ thác, đi lưu trình uỷ thác cho Xương Ý ở Uyển Thành, lại một tay trù hoạch ra bàn cờ này. Muốn chế tài Dư Kiện Cường, cần phải có một cái hữu hiệu đột phá khẩu, Đỗ Cảnh tỉ mỉ điều tra Dư Kiện Cường bối cảnh, biết được ngoài cái chết của Diêu Lộ, cùng hắn có quan hệ cái khác, còn có một tên gọi là Vương Khắc tử giả.
Hai vụ án mạng này đều cùng Dư Kiện Cường kéo không lên quan hệ trực tiếp, thậm chí vô pháp đem hắn tống vào lao lí, thế là Đỗ Cảnh đã nghĩ ra một cái biện pháp khác 一一 Một năm trước, trong nước đang truy tra tổ chức UT, Đỗ Cảnh liền hướng mỗ người hiềm nghi giết chết Vương Khắc giới thiệu cơ cấu tại cảnh ngoại của UT, nói cho hắn muốn đến tiền, còn có tống tiền một đường.
Quả nhiêm hiềm nghi nhân đã mắc câu, thông qua UT bắt đầu tiếp xúc với Dư Kiện Cường.
Thế là Đỗ Cảnh mang theo hai cái tình báo này về nước, chính thức gia nhập công ty Xương Ý, bắt tay vào sưu tập tội chứng ở phương diện khác của Dư Kiện Cường, tịnh tra tìm nguồn gốc, hiệp trợ lãnh đạo nhổ bỏ nơi làm việc của UT tại Trung Quốc.
Chu Lạc Dương cười nói : " Nói đến thật hổ thẹn, tôi không phải thám tử tư, kỳ thật cái gì tôi đều không biết, chỉ là đi theo Đỗ Cảnh mà thôi.
" Vincent nói vụ án này là các cậu cùng nhau hoàn thành." Diêu Khang nói, " Tôi cho dù thế nào đều muốn tự mình cảm ơn cậu, cái này đối với các cậu mà nói, chỉ là một tiểu nhạc đệm đối với đời mình, không liên quan thống khổ. Đối với một cái lão nhân gần đất xa trời mà nói, lại là tất cả chấp niệm của đời hắn, cám ơn."
Diêu Khang muốn từ trên xa lăn đứng lên, hướng Chu Lạc Dương cùng Đỗ Cảnh cúi mình, nhưng vì hành động bất tiện phát ra tiếng vang, cái kia nữ hài vội vầng tới trước đỡ lấy lão nhân. Chu Lạc Dương lập tức nói :
" Không cần khách khí, đây đều là điều tôi nên làm."
Đỗ Cảnh nói : " Ông ấy ngày mai phải trở về, cho nên hôm nay mời cậu đi ra gặp một mặt."
Diêu Khang nói : " Tôi đã chuẩn bị một phần tạ lễ, đây là rất lâu trước đó, đã cùng Đỗ Cảnh nói xong...."
Đỗ Cảnh lập tức nói : " Không cần, rất lâu trước đó, tôi cũng đã nói không cần."
" Nhận đi." Diêu Khang nói : " Có lẽ tương lai tổng có chỗ dùng."
" Không cần khách khí." Chu Lạc Dương hướng Diêu Khang nói : " Cậu ta là người lãnh lương, đây cũng là nằm trong nội tình của cậu ta."
Diêu Khang nhưng lại cười nói : " Cậu ấy lãnh lương, nhưng cậu thì không, lúc chúng tôi quen biết nhau, ngày đậu tiên cậu ấy liền nhắc đến cậu....."
Đỗ Cảnh không tự nhiên đứng dậy : " Thế này, chúng tôi xin cáo từ."
" Ngài thu nhận đi." Cái kia tuổi trẻ nữ trợ lí cầm đến một cái hộp nhỏ, phía trên còn có một tấm Card, tạ lễ phi thường khinh giảo, Đỗ Cảnh còn muốn tiếp tục từ chối, Diêu Khang nhưng lại thành khẩn nhìn xem hắn."
Đỗ Cảnh cuối cùng chỉ đành tiếp lấy, nói :
" Chúc ngài thân thể mạnh khoẻ."
" Cũng chúc cậu thân thể kiện khang, ý chí kiên cường." Diêu Khang nói : " Chúng ta một đời đều cùng gặp khó khăn lẫn nhau bồi bạn."
Đỗ Cảnh nâng tay, làm cái thủ thế lấy nón hành lễ, cho dù hắn không đội nón, chính là cùng Diêu Khanh từ biệt. Tịch Dương chiếu lên mặt bên của hắn, Chu Lạc Dương nhìn hướng Đỗ Cảnh, kia vết sẹo khuôn mặt, đột nhiên cảm thấy hắn giấu ở lạnh nhạt phía dưới là nhu hoà cùng ấm áp.
" Đây là cái gì ?" Chu Lạc Dương mở ra cái hộp, nhìn thấy bên trong chứa một cái đĩa,
" Lại là tình báo cơ mật gì đó sao ?"
Đỗ Cảnh nói : " Cậu không muốn tạ lễ, có phải hay không ? Không cần quản bên trong là cái gì ?"
Chu Lạc Dương nói : " Nếu như đối với cậu mà nói rất trọng yếu, vậy liền nhận đi. Nếu như với cậu cũng không quan trọng, có thể tìm cái cơ hội, gửi lại cho ngài ấy."
Chu Lạc Dương đem tạ lễ đưa cho Đỗ Cảnh, Đỗ Cảnh thuận tay đặt ở một bên."
Bọn họ lái xe về tới dưới lầu nhà Chu Lạc Dương, lên đi đón Lạc Dao ra ngoài ăn cơm. Lạc Dao từ Đỗ Cảnh tới trong nhà sau đó, liền phảng phất cảm nhận được cái gì, nói : " Các anh nói chuyện của các anh đu, không cần để ý đến em."
Chu Lạc Dương nguyên bản muốn cùng Lạc Dao nói chuyện học tập ở trường, Đỗ Cảnh vừa xuất hiện lại xá khai dòng suy nghĩ của hắn.
" Cậu nhận thức ông ấy bao lâu rồi ?" Chu Lạc Dương hỏi.
Đỗ Cảnh xác nhận tin nhắn định vị trên điện thoại, lái xe đi đến quán ăn, nói : " 3 năm trước, lúc vừa đến Mỹ liền nhận thức. Hôm nay cậu muốn hỏi cái gì đều có thể hỏi, tôi đều sẽ nói cho cậu biết."
Lạc Dao cùng bạn nói chuyện trên điện thoại, chỉ an tĩnh lắng nghe hai người nói chuyện, không có đưa ra câu hỏi. Chu Lạc Dương biết lời của Đỗ Cảnh, một nửa cũng là nói cho đệ đệ của mình nghe, ý muốn kéo gần lẫn nhau cự li.
Chu Lạc Dương " Ơ ?" một tiếng, hắn đối với Đỗ Cảnh trải qua 3 năm , đã không muốn tiếp tục truy hỏi đến cùng. Một là hỏi rồi Đỗ Cảnh cũng không muốn nói, cuối cùng làm cho mọi người tâm tình đều không vui. Hai là, hắn cũng đã trở về, quá khứ cũng hiển ra không trọng yếu như thế, người đã trở lại là tốt rồi, lãng tử hồi đầu kim bất hoán, nhân sinh chính là như vậy.
" Xem ra cậu kết giao không ít bằng hữu." Chu Lạc Dương nói.
" Chỉ có một người này." Đỗ Cảnh nói : " Lúc trị bệnh liền nhận thức, bệnh viện có câu lạc bộ chia sẻ, mọi người ngồi thành một vòng, tuỳ ý nói chuyện, mọi người đều nói về chính mình, Diêu Khang cũng có bệnh này, con gái của ông ấy là được di truyền từ ông ấy."
" Bệnh gì vậy ?" Lạc Dao nhẹ nhàng hỏi.
" Song tương tình cảm trướng ngại." Đỗ Cảnh từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn Lạc Dao, nói:
" Tục xưng táo uất chứng."
Lạc Dao nói : " Hiện tại tốt hơn chút nào chưa ?"
" Hảo nhiều rồi." Đỗ Cảnh đánh cái xoay vòng, dừng xe, nói : " Ca ca của cậu luôn luôn bao dung tôi."
Đỗ Cảnh chủ động đẩy xe lăn, tiến vào bên trong phía tây phòng ăn, đem huynh đệ hai người an bài hảo liền gọi món ăn.
Chu Lạc Dương nói : " Cho nên một trong những mục đích mà cậu về nước là vì ông ấy làm việc này, tính toán năm đó một cái thừa nhận ?"
" Chuẩn xác mà nói tính không xong." Đỗ Cảnh nghĩ nghĩ, nói : " Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, trải qua không lâu, tôi đi tham gia tập huấn của FBI, việc này liền bị gác lại một đoạn thời gian rất dài."
" FBI ?" Lạc Dao chấn kinh, nói : " Là em nghĩ đến cái kia FBI sao ?"
Đỗ Cảnh nhìn xem Chu Lạc Dương, trả lời câu nói của Lạc Dao, nói : " Đúng vậy, chính là cái mà cậu nghĩ đến, không phải FBI trong F B I Warning.
Chu Lạc Dương : " Đừng cùng em ấy mở loại này vui đùa."
Lạc Dao : "..........."
Đỗ Cảnh : " Nhưng không coi như thuộc biên chế chính thức của FBI, thám viên không đăng kí vào sổ sách, bởi vì song tương tình cảm trướng ngại chứng nên vô pháp thông qua đợt kiểm trat tâm lí của bọn họ."
" Chỉ có thể tham gia vào một cơ cấu dân gian chủ yếu do bọn họ khống chế, chủ yếu phụ trách tình báo phát sinh, thỉnh thoảng cùng người liên hệ gặp nhau, thuận tiện làm chút vụ án nhỏ. Chúng tôi cùng chính phủ ở giữa, lẫn nhau đều không thừa nhận trách nhiệm."
Lạc Dao nói : " Liền giống như trong phim nhìn thấy cái dạng kia sao ?"
Đỗ Cảnh nghĩ ngợi, nói : " Không quá giống, rất không đồng dạng, về sau có thể từ từ nói cho cậu nghe."
Chu Lạc Dương lại nhìn về phía Đỗ Cảnh, nói :
" Một cá nhân, gia nhập tổ chức như thế này, rất vất vả đi."
Đỗ Cảnh nhìn về chỗ xa, không một khắc thu hồi tầm mắt, như cũ rơi xuống trên mặt của Chu Lạc Dương.
" Trên thân thể không tính là vất vả," Đỗ Cảnh nói, " Nhưng về mặt tinh thần, rất cô đơn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top