Chương 4

Việc ngoài ý muốn còn rất nhiều. Ví dụ như, sau lần gặp mặt hôm đấy hai người rõ ràng không quen biết lại trao đổi số điện thoại với nhau, lại thường thường một người nói chuyện một người ngồi nghe. Lúc đó với Ngô Hân mà nói, gọi điện thoại nói chuyện với Lý Dịch Phong dần trở thành một thói quen giống như ăn cơm vậy, không ăn thì không sống được. Mặc dù đa phần đều là Lý Dịch Phong yên lặng nghe cô lảm nhảm về công việc, về đạo diễn khó tính như nào, minh tinh mắc bệnh ngôi sao ra làm sao, bữa cơm ở ngoài khó ăn đến mức độ nào... Ngô Hân biết Lý Dịch Phong có bạn gái, là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn lên bên nhau, tình cảm vô cùng gắn bó, biết mình có cố gắng đến vài chục năm nữa cũng không giành nổi một vị trí nho nhỏ trong tim người ta, nên cũng cứ như vậy âm thầm thích Lý Dịch Phong, thực sự là âm thầm lặng lẽ thích cậu ấy, ngoại trừ lần đầu tiên nói chuyện có nói đến tình cảm của mình, ngoài ra thì tuyệt nhiên không bao giờ nhắc đến nữa. Hai người cũng không biết địa chỉ của nhau, cũng chẳng hẹn nhau ra ngoài ăn cơm nói chuyện, theo như Ngô Hân nghĩ thì không gặp là phương thức tốt nhất để hết thích cậu ấy, khi nào nhớ thì gọi điện một chút là tốt rồi, nghe giọng cậu ấy một chút thôi cũng ngủ ngon được rồi... Ngô Hân nằm mơ cũng không ngờ rằng, vài cái "một chút" ấy thế nhưng kéo dài đến nửa năm, nửa năm...đúng là một quãng thời gian dài để hình thành nên một thói quen đáng sợ. Sợ một ngày gọi điện cậu ấy không còn nghe máy, sợ khi mệt mỏi không còn ai đối mình nói 2 tiếng "cố lên"...

Ngô Hân đã từng hỏi Lý Dịch Phong thế này: "Phong Phong, nếu bây giờ tôi đổi số điện thoại, không tìm cậu nữa, cậu sẽ nhớ tôi sao?"

Ngô Hân nghe đầu bên kia một tiếng thở nhẹ, rồi im lặng thật lâu, lâu đến mức Ngô Hân tưởng như cậu ấy đã ngủ quên mất rồi

Sẽ... đầu dây bên kia vang lên một âm thanh rất trầm, rất khẽ, nhưng ở giữa đêm khuya yên tĩnh lại thật sự trở nên vang vọng, từng chút từng chút chạm vào trái tim Ngô Hân...

Haha, thì ra cảm giác tương tư là khổ sở như thế này sao?

Ngô Hân cười khẽ, đối Lý Dịch Phong bên kia thở dài

-Phong Phong, tôi thích cậu, cậu thông minh như vậy chắc cũng nhận ra rồi đi. Tôi là thích cậu từ lần đầu tiên gặp mặt đấy... Haha, nghe thật buồn cười đúng không, ngay cả tôi cũng cảm thấy bản thân mình thật nực cười, cư nhiên lại thích cậu nhiều như thế. Thích cậu đến mức không nghe giọng cậu sẽ ngủ không ngon, buổi tối không mơ thấy cậu thì ngày hôm sau sẽ thật mệt mỏi. Phong Phong...Phong Phong...mỗi lần gọi tên cậu đều cảm thấy rất ấm áp, đều sẽ tưởng tượng ra cậu ở ngay bên cạnh, cứ thế nói chuyện đến mức ngủ thiếp đi, trong mơ lại được nhìn thấy cậu...thật sự cả một đêm đều là vui vẻ hạnh phúc. Ngô Hân tôi vậy mà cứ thế theo đuổi cái hư vô ấy đến nửa năm, vậy mà cứ thế ngây thơ nghĩ rằng cậu luôn luôn ở đấy, luôn luôn quan tâm nghe điện thoại của tôi, an ủi tôi, lo lắng cho tôi... Vốn dĩ mọi chuyện cứ vẫn luôn như vậy thôi, nhưng tôi cư nhiên lại phát hiện bản thân thực sự chịu không được nữa rồi. Tôi nhớ cậu, Phong Phong, rất nhớ cậu. Rất muốn nhìn thấy cậu. Rất muốn đem cậu giấu đi không cho ai nhìn thấy... Tôi thích cậu, Phong Phong, tôi yêu cậu...

Ngô Hân không nhớ hôm đó mình đã khóc bao lâu, và Lý Dịch Phong đã im lặng đáng sợ như thế nào. Mãi đến lúc thiếp đi rồi, Ngô Hân chỉ còn nhớ mình nghe được cậu ấy liên tục nói "Xin lỗi, Hân Hân, thật xin lỗi..."

Sau đó Ngô Hân thật sự đổi số điện thoại, không liên lạc lại với Lý Dịch Phong nữa, cũng không nghĩ qua sẽ đi tìm để nhìn cậu ấy lần cuối. Ngô Hân trực tiếp đem Lý Dịch Phong cất vào nơi sâu nhất trong tim, có thể nhớ, có thể nghĩ đến, nhưng tuyệt nhiên không thể chạm vào.

Lại cũng không ngờ, lần thứ ba chính thức gặp mặt lại là của 10 năm sau. 10 năm này Ngô Hân trải qua bao nhiêu vất vả, giống như đã bước qua cả một đời người, đã trở thành một MC nổi tiếng, một lão bản giàu có, không còn là cô gái nhỏ mỗi đêm một mình ngồi khóc vì chịu không nổi chèn ép, bất công. Còn Lý Dịch Phong cư nhiên lại biến thành một đại minh tinh tiếng tăm vang dội, cũng hoàn toàn lột xác không còn là cậu nhóc thanh thuần sạch sẽ như nhiều năm về trước. Đến mức khi đọc danh sách khách mời kèm ảnh chụp, đến Ngô Hân cũng không tin vào mắt mình rằng đây thực sự là Lý Dịch Phong cô từng điên cuồng yêu thích. Người giống người có rất nhiều, họ tên trùng nhau cũng có rất nhiều, nhưng này cũng quá trùng hợp đi, rõ ràng là gương mặt ấy, ánh mắt cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là... chỉ là cao hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, cảm giác...xa lạ hơn một chút. Ngô Hân thế nhưng phát hiện ra mình căn bản không hề quên cậu ấy. Cái gì mà thời gian có thể xóa đi tất cả? Cái gì mà tình cảm có sâu đậm đến đâu cũng không phải là không thể quên đi? Tất cả đều là lừa người hết. Mới gặp mặt 2 lần thì sao? Rõ ràng vẫn nhớ như in khuôn mặt của cậu ấy đó thôi. Từ bỏ liên lạc 10 năm thì lại làm sao? Rõ ràng khi nhìn thấy hình cậu ấy vẫn rung động mạnh mẽ như lúc ban đầu đấy thôi.

Ngô Hân cười chính bản thân mình ngu ngốc, cứ mãi cố chấp giữ lấy không buông. Mặc dù biết cậu ấy không thể nhớ mình nữa, dù sao 10 năm khoảng thời gian cũng lâu như vậy, một người đối một người không có cảm tình thì có thể nhớ nhau sao? Lại nói 10 năm trước tính ra cũng chỉ chạm mặt một lần trong trung tâm thương mại, cứ như thế ngây ngây ngốc ngốc mất nửa năm chẳng có kết quả gì, cậu ấy vốn dĩ không có lý do gì để nhớ ra Ngô Hân cô. Vì thế Ngô Hân cũng tiếp tục giả vờ ngây ngốc, đối cậu ấy như lần đầu gặp mặt, lúc quay show cũng không cố tình né tránh mà vui vẻ cười nói như bình thường. Nhưng hơn ai hết, bản thân cô tự biết khoảng thời gian đó đã phải cố gắng chống đỡ như thế nào.

Lý Dịch Phong lạnh lùng với cô trong phòng hóa trang, Lý Dịch Phong vui vẻ chơi trò chơi cùng mọi người, Lý Dịch Phong cao ngạo lãnh đạm với hết thảy mọi thứ không liên quan đến mình, một Lý Dịch Phong như thế khiến Ngô hân hoàn toàn không có sức lực mà chống đỡ. Đến lúc quay xong, Lý Dịch Phong mời mọi người đi ăn đêm, Ngô Hân cũng viện cớ để một mình nghỉ ngơi. Lại không ngờ đến, Lý Dịch Phong tâm cao khí ngạo vậy nhưng lại quan tâm cô bị sốt, mua đồ ăn cho cô, còn ngang nhiên ôn nhu động chạm đến trái tim nhỏ bé yếu ớt ấy. Ngô Hân thật sự lo lắng, lo lắng mình không kiềm chế nổi thốt lên: Thật nhớ cậu. Lo lắng cậu ấy đột nhiên dịu dàng như vậy, lại khiến mình nổi lên suy nghĩ không an phận.

Sự thật chứng minh, những suy đoán đó của Ngô Hân vậy mà trở thành sự thực. Khi Lý Dịch Phong đối mình ân cần chăm sóc, Ngô Hân thật sự đã không kìm nổi mà hỏi một câu: Có phải lúc trước chúng ta quen nhau không? Lúc hỏi đến câu này, Ngô Hân rõ ràng là buột miệng, nhưng lại thật sự chờ mong. Nếu câu trả lời là có, vậy có thể chứng minh rằng cậu ấy vẫn luôn luôn nghĩ đến mình đúng không.

Lý Dịch Phong thế nhưng không có trả lời, còn để lại một quả tạ to đùng trên đầu Ngô Hân. Lý Dịch Phong cư nhiên lại nói thích cô. Nói thích thì cũng thôi đi, mắc mớ gì phải nói trước mặt nhiều người như vậy? Nói trước mặt nhiều người thì cũng thôi đi, làm gì mà một câu giải thích cũng không nói rõ ràng đã vội bỏ đi rồi? Làm Ngô Hân lo lắng suy nghĩ mất rất nhiều thời gian. Cô là đang chờ mong cái gì cơ chứ? Rằng cậu ấy nói thực ra cậu ấy không quên cô, thực ra lúc trước cũng thích cô thật nhiều, thực ra cậu ấy căn bản không hề có cái gì mà thanh mai trúc mã?

Ngô Hân đã từng mơ giấc mơ đấy rất nhiều lần, mãi cho đến khi gặp lại Lý Dịch Phong trong trung tâm thương mại ngày hôm nay, cô mới biết mình sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top