Chap 2: Vốn nghĩ rằng có thể quên

Erding(một thành phố của Đức) lúc chạng vạng gió bão bắt đầu kéo đến, mang theo những bông tuyết, tinh tế bay toán loạn.
Lẳng lặng đứng ở hành lang, anh nhìn sắc xanh của bầu trời ngoài cửa sổ.
Ra đi đã nhiều năm như vậy, thời tiết Anh quốc vẫn như trước, mưa dầm lê thê, Scotland gió vẫn mạnh mẽ như vậy.
Thời gian trôi qua, cũng sẽ có những thay đổi khôn lường.
Như vậy, đến cuối cùng là thứ gì mới thay đổi?
~~~~~~oOo~~~~~~
- Nhược Y, lấy giùm chị cái khay. - Lãnh Hoan nghe thấy tiếng bước chân theo sau, cũng không quay đầu phân phó nói.
Chiếc khay trắng như tuyết đưa tới trước mặt cô, cô có chút kinh ngạc nhìn bàn tay đang cầm chiếc khay đó, lập tức xoay người nhìn về phía người đi tới. Trong mắt cô hiện lên kinh hỉ, mỉm cười nhìn anh:
- Lý Kiều? Anh đã trở lại.
Mặc dù sớm đã biết Lý gia đang chuẩn bị mở tiệc mừng Lý Kiều trở về, nhưng khi nhìn thấy anh đang đứng trước mặt, trong lòng vẫn kích động mãnh liệt.
Từ năm sau khi anh đi Đức, bất tri bất giác đã nhiều năm trôi qua, tuy rằng không biết rõ nguyên nhân anh rời đi, nhưng cậu nam sinh xán lạn trước kia hiển nhiên đã trưởng thành trở thành một người đàn ông trầm ổn. Lý Kiều cũng mỉm cười, thật sâu nhìn cô gái trước mắt:
- Đã lâu không thấy, Lãnh Hoan.
Cô...một chút cũng không thay đổi.
Vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, một đôi mắt trầm tĩnh mang chút ưu thương, lại luôn thích cười, khóe miệng cong lên cười khẽ, tóc đã dài hơn, vẫn là mái tóc xoăn dày, xõa tung, như lúc mới quen.
Nhớ lại hồi đó, cũng trong một ngày mưa như vậy, cô ngồi ở ven đường, giống như một đứa nhỏ bị lạc đường, anh lái xe đi ngang qua, lơ đãng thoáng nhìn, tự dưng thấy đau lòng. Mà cô cư nhiên nghĩ rằng là vệ sĩ đến đón, lên xe ngủ một đường.
Anh từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô, tự hỏi vì sao vẻ quật cường cùng yếu ớt có thể đồng thời cùng biểu lộ trên một khuôn mặt.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy không nên tò mò, cũng không nên động tâm.
Bởi vì anh còn chưa chạm đến cô, thì đã vĩnh viễn mất cô.
- Bác trai thân thể thế nào?- Lãnh Hoan không quên mục đích anh trở về.
- Tạm thời đã ổn định.
Anh suy nghĩ một chút, ngưng mắt nhìn cô
- Trước mắt cần nằm viện để tiếp tục theo dõi.
- Vậy là tốt rồi.
Lãnh Hoan mỉm cười:
- Bác trai tuổi đã cao, mỗi ngày làm việc như vậy rất ảnh hưởng

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: