Chương 288: Ai đang tự giễu

"Ê? Sao ông biết đó không phải là 'Trụ' tình yêu thế? Chẳng lẽ ông vừa thử dùng loại cảm xúc này?" Hạ Phi ngó dáo dác hỏi.

Theo bản đồ mà Quyến vật cung cấp trước đó, hai 'Trụ' còn lại là Trung tâm thương mại và Khu vui chơi, cảm xúc tương ứng là tự giễu và tình yêu. Chưa đến nơi, Quyến vật sẽ không nói cho họ biết 'Trụ' có năng lượng cảm xúc gì, Trung tâm thương mại có thể là tự giễu, cũng có thể là yêu thương, chưa thử thì không ai biết được cụ thể là loại nào, Hạ Phi nghi ngờ như vậy là bình thường.

Mục Tư Thần liếc nhìn bạn cùng phòng một cái, cố gắng kìm nén cảm xúc thôi thúc cậu khâu miệng bạn cùng phòng của mình, bình tĩnh giải thích: "Cảm giác vậy."

"Nghe có vẻ không thuyết phục lắm, nhưng cảm giác của ông luôn rất chính xác, có lẽ là tự giễu thôi." Hạ Phi nói: "Nếu là yêu thương thì tốt rồi, thật đáng tiếc."

"Ông tiếc cái gì?" Mục Tư Thần liếc Hạ Phi một cái, Hạ Phi thích nhất là moto bay, rút thẻ, anime là váy thủy thủ hồng, có cái nào liên quan đến yêu thương?

Hạ Phi nói: "Từ nhỏ đến lớn tôi đã yêu rất nhiều người, nếu là năng lượng cảm xúc của yêu thương, tôi khá tự tin. Nhưng tự giễu... Tôi là người tự tin như vậy, rất ít khi tự giễu bản thân, tôi ít khi buồn phiền lắm."

Mục Tư Thần: "..."

Hạ Phi rất khó có cảm xúc tự giễu, điều này cậu tin, nhưng rốt cuộc Hạ Phi lấy đâu ra sự tự tin mà cho rằng mình có thể tạo ra được tình yêu sâu sắc để thu hút "Trụ"?

Nằm mơ giữa ban ngày tiếp đi, cả đời này Hạ Phi còn chưa từng yêu ai, cho dù có yêu thì cũng chỉ là phản ứng tự nhiên do dopamine điều khiển, loại yêu thích nông cạn này làm sao có thể đáp ứng nhu cầu của "Trụ".

Nó chắc chắn là một loại yêu thương khắc cốt ghi tâm, không bị kiểm soát bởi cơ thể, hormone, xuất phát từ bản năng tâm hồn, ngay cả khi không thể gặp mặt, ngay cả khi định mệnh phải chia ly, ngay cả khi từ bỏ mọi cảm xúc ở trạng thái lý trí tuyệt đối, cũng không thể kìm nén được.

"Tôi đã từng yêu đương vài lần, gặp phải vài gã tồi." Trì Liên thở dài nói: "Bây giờ đã không còn biết yêu nữa, tình yêu đã cạn kiệt. May mắn là cái 'trụ' này là tự giễu, nếu không thì thực sự có chút đau đầu đấy."

Đan Kỳ thì nghiêm túc phân tích: "Tự giễu là một loại cảm xúc có hơi ảo diệu, nó có hai xu hướng tích cực và tiêu cực. Tự giễu tích cực là sử dụng việc tự giễu bản thân để tự phê bình, tự giễu tiêu cực là tự chế giễu, tự đả kích bản thân, thậm chí còn mang ý nghĩa tự ti tự coi thường mình, rốt cuộc là loại tự giễu nào?"

Ngoài Hạ Phi nghịch ngợm nghi ngờ về năng lượng cảm xúc của "Trụ" này, những người khác đều không nghi ngờ về phán đoán của Mục Tư Thần, sự hợp tác lâu dài khiến họ tin tưởng Mục Tư Thần rất nhiều, thậm chí không cần Mục Tư Thần giải thích gì.

Mục Tư Thần cũng thở phào nhẹ nhõm vì không cần phải giải thích với đồng đội.

"Cụ thể là khía cạnh cảm xúc nào tôi cũng không chắc chắn, chúng ta vẫn nên tìm kiếm manh mối trong "Trụ", xem trong trung tâm thương mại có quy tắc liên quan hay không, có lẽ có thể suy luận ra." Mục Tư Thần nói.

Do bản thân ý nghĩa của nhà cửa có tác dụng phòng thủ, bảo vệ, nên tường của trung tâm thương mại được bảo tồn rất tốt, mặc dù có khá nhiều kệ hàng bị sập, hàng hóa rơi xuống, nhưng các áp phích và quảng cáo trên tường vẫn còn nguyên vẹn.

Mục Tư Thần tìm thấy một hướng dẫn mua sắm ở lối vào trung tâm thương mại.

Hướng dẫn mua sắm được viết rất chi tiết, nó ghi rõ mức giá của mỗi khu vực trong trung tâm thương mại, đồng thời cũng thông báo cho khách hàng rằng, tiền tệ bên trong trung tâm thương mại rất đặc biệt, tiền tệ được sử dụng trong trung tâm thương mại không phải là đồng xu mặt trăng lưu thông ở thị trấn Si Mị, mà là "giá trị" của mỗi khách hàng.

Ví dụ, khách hàng có thể bán quyền sở hữu một ngày của mình với giá 1000 điểm mua sắm, chỉ cần có người muốn trả tiền mua, khách hàng có thể nhận được điểm mua sắm tương ứng để mua sắm, sau đó thời gian của họ trong ngày đó sẽ hoàn toàn thuộc về người mua, người mua có thể yêu cầu khách hàng làm bất cứ điều gì.

Nếu không ai muốn mua quyền sở hữu một ngày của khách hàng với giá 1000 điểm mua sắm, quyền sở hữu một ngày đó sẽ không được trả lại cho khách hàng, mà sẽ được giảm giá.

Mỗi lần giảm giá sẽ giảm 10% so với điểm mua sắm ban đầu, 1000 điểm mua sắm không ai mua, lần gọi giá tiếp theo sẽ là 900 điểm mua sắm, 900 không ai mua, sẽ giảm xuống 800, 700, 600.

Nếu cứ giảm giá xuống 100 mà không ai mua, thì trung tâm thương mại sẽ mua với giá thấp nhất, giá này chắc chắn sẽ không vượt quá 50 điểm mua sắm.

"Giảm giá mạnh tay quá vậy." Hạ Phi cảm khái nói.

"Loại trung tâm thương mại này làm sao có người đến mua hàng chứ?" Trì Liên nhíu mày nói.

Mục Tư Thần bước vào trung tâm thương mại, nhặt lên một cái hộp màu xám xịt, trên đó ghi "Làm cho người bệnh nặng hoặc bị thương không cảm thấy đau đớn", giá bán là 1000 điểm mua sắm.

"Nếu có ai thực sự bị bệnh tật hành hạ, thì mặt hàng này vẫn có giá trị." Mục Tư Thần đưa cho mọi người xem những gì được viết trên hộp.

Mọi người lật xem hàng hóa, phát hiện ra trung tâm thương mại này bán không phải là những vật phẩm có thật, phần lớn là những thứ tương tự như "Làm cho người tôi thích yêu tôi (có hiệu lực một tháng)", "Làm cho tôi không còn đau khổ", "Làm cho tôi quên đi những chuyện đáng xấu hổ", "Làm cho người khác quên đi những điều xấu hổ của tôi", phần lớn là năng lực trong lĩnh vực của "Đấng chi phối tinh thần".

"Những món hàng này... tôi cũng hơi động lòng." Trì Liên cầm một hộp ghi "Làm cho tôi hết nhút nhát khi ở nơi đông người" rồi nói.

Đan Kỳ nhìn thấy một hộp "Làm cho mọi người xung quanh yêu quý tôi (có hiệu lực một tuần)", nhớ lại thời đi học, luôn có người nói xấu sau lưng mình, không khỏi cảm khái nói: "Những món hàng này quả thật khó lòng từ chối."

"Quả nhiên là 'Đấng chi phối tinh thần'." Mục Tư Thần nói.

Những manh mối này đã giúp Mục Tư Thần nắm bắt sơ bộ tình hình cụ thể của trung tâm thương mại này.

Cư dân thị trấn Si Mị đến trung tâm thương mại tìm kiếm giải thoát khỏi những phiền muộn khác nhau, tin rằng lần đầu tiên họ đưa ra mức giá chắc chắn sẽ có người mua, cho dù không có ai mua, trung tâm thương mại cũng sẽ tìm người trả tiền để mua.

Sau khi có được điểm mua sắm, khách hàng sẽ bỏ tiền ra mua những mặt hàng họ cần, những mặt hàng này phần lớn có thời hạn sử dụng, hết hạn sử dụng phải mua bổ sung món hàng đó mới có thể duy trì hiệu quả này.

Lấy ví dụ về mặt hàng "làm cho mọi người xung quanh đều thích tôi", những người muốn mua nó chắc chắn đang gặp rắc rối về mối quan hệ giữa người với người, thậm chí có thể là người bị mọi người ghét.

Nhận được món hàng, từ vạn người chê biến thành vạn người mê, đây quả là chuyện vui sướng biết bao. Vậy mà thuộc tính vạn người mê này lại có thời hạn, hết bảy ngày, vạn người mê lại biến thành vạn người chê, sự chênh lệch này thật khó lòng chịu đựng.

Để duy trì thể chất vạn người mê, khách hàng sẽ lại bước vào trung tâm thương mại, nhưng lần này, trung tâm thương mại sẽ tìm cách ép giá, khiến khách hàng càng ngày càng đổi được ít điểm mua sắm hơn.

Đồng thời, những chuyện xấu xảy ra trong ngày bán quyền sở hữu đó cũng ngày càng nhiều.

Một bên là vạn người mê được yêu thích, một bên là bị giẫm đạp trong thời hạn sở hữu, cộng thêm giá trị bản thân ngày càng thấp, sự chênh lệch lớn mạnh này chắc chắn sẽ khiến người ta không nhịn được mà tự giễu.

Nghĩ thông điểm này, Mục Tư Thần nói: "Chắc là một loại tự giễu kiểu tự ti, tự coi thường."

"Chúng ta phải giữ tâm trạng như vậy rồi đi lại trong trung tâm thương mại mới có thể tìm được 'Trụ' sao?" Đan Kỳ thở dài nói: "Khó đấy."

Mục Tư Thần cũng đồng ý gật đầu, việc này quả thật rất khó khăn.

Họ không thể lừa gạt "Trụ".

Khi tiếp xúc với người khác, nỗi buồn, niềm vui, hạnh phúc, lo lắng, quan tâm... đều có thể giả tạo, nhiều khi nụ cười đang trên môi nhưng lòng lại không vui.

Họ có thể cố gắng hết sức để nuôi dưỡng cảm xúc tự ti tự coi thường tự giễu, nhưng loại tự giễu cố gắng nuôi dưỡng, cố gắng giả vờ này không thể lừa gạt "Trụ".

Điều đau đầu nhất là, những thành viên trong đội có năng lực đi đến ngày hôm nay, mỗi người đều là người có ý chí kiên định, luôn hướng về phía trước.

Họ có thể sẽ chán nản trong nhất thời, có thể sẽ đi vào chỗ bế tắc, nhưng hiếm khi tự ti tự coi thường.

Động lực để họ đến thế giới khác và liều mạng chiến đấu chính là niềm tin.

Những người có niềm tin như vậy, trong trường hợp không bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của quái vật cấp Thần thì rất khó rơi vào trạng thái tự giễu.

Hạ Phi vốn vui tính, Đan Kỳ có trách nhiệm cao, Trì Liên thích nghi nhanh, Kỷ Tiện An dứt khoát, và Mục Tư Thần không bao giờ bỏ cuộc dù gặp phải bất kỳ khó khăn nào, không ai trong số họ có thể có cảm xúc như vậy.

Hạ Phi nhíu mày tự nhủ, miệng lẩm bẩm "Tôi xấu xí, tôi học dốt, tôi coi thường bản thân, tôi tự ti" chạy một vòng trong trung tâm thương mại, không có gì xảy ra.

Cậu ta quay về đội, thất vọng nói: "Xin lỗi, tôi không thể lừa dối bản thân, tôi đẹp trai và cao ráo, chỉ cần nỗ lực một chút là đậu vào trường đại học 985 của thành phố B, tôi là người xuất sắc như vậy, tôi không hề tự ti."

Đan Kỳ nói: "Tôi luôn đạt hạng nhất trong mỗi lần huấn luyện, vừa có tuổi trẻ lại biết xông pha, trong số các đồng chí cùng khóa chỉ có tôi được chọn vào Cục đặc biệt, trong số những người cùng tuổi tôi vốn là người xuất chúng, tôi không tự ti."

Trì Liên: "Lương tháng của tôi cũng không thấp, lại còn là thành viên trong trăm triệu người mới chọn được một của đội cứu thế, nghĩ đến điều này thôi cũng đã tự hào rồi, tôi không tự ti đâu."

Kỷ Tiện An nằm trên lưng Hạ Phi cũng nói: "Tôi có thể trở thành chiến sĩ của tiểu đội ở tiền tuyến của thị trấn Tường Bình, tôi tự hào về bản thân, tôi không tự ti."

Bốn người cùng thở dài, cùng nhìn về phía Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần: "... Đừng nhìn tôi."

Không ngờ mọi người đều đến bước này rồi, chỉ còn lại một "Trụ" cuối cùng, lại vì không thể thực sự tự ti, tự coi thường mà bó tay trước "Trụ" này.

Thực ra theo cách vận hành ban đầu của "Trụ", muốn khuất phục "Tự giễu" trung tâm thương mại khá khó khăn.

Đặc điểm cốt lõi của "Trụ" thể hiện rất rõ ràng sở thích của Thẩm Tễ Nguyệt, Ngài thích chơi đùa với tâm trí con người, sự đen tối ẩn giấu trong tâm hồn tốt đẹp của con người khiến Ngài vui vẻ.

Nếu "Trụ" chưa bị phá hủy, muốn tìm ra cảm xúc "Tự giễu" từ mô hình phức tạp này và khuất phục "Trụ", độ khó chắc chắn không thấp.

Nhưng chỉ là khó, chứ không như bây giờ, hoàn toàn bó tay.

"Làm sao bây giờ?" Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Mục Tư Thần.

Môi Mục Tư Thần giật giật, khó khăn nói: "Hoặc là đánh thức Tiểu Dạ, nói một vài lời như nó không xứng với Thẩm Gia Dương, phụ lòng dạy bảo của Thẩm Gia Dương, để nó tự giễu. Hoặc là lập tức đứng dậy đến Khu vui chơi, năng lượng cảm xúc ở đó là yêu thương, dễ dàng hơn tự giễu."

"Yêu thương khó hơn tự giễu đấy chứ?" Trì Liên nói: "Chúng ta đâu có thời gian để vun trồng một tình yêu khắc cốt ghi tâm?"

Mục Tư Thần xoa xoa thái dương nói: "Kiểu gì tôi cũng có cách."

Hạ Phi mắt sáng lên, dán sát cái mặt mo vào mặt Mục Tư Thần, lộ ra nụ cười quỷ dị, phát ra tiếng cười kỳ quái: "Hế hế hế hế hế hế hế hế! Ông biết yêu đương rồi à!"

Mục Tư Thần đưa tay ấn vào mặt cậu ta, đẩy sang một bên.

Đan Kỳ nghiêm túc nói: "Ba 'Trụ' là Trung tâm thương mại, Mê cung mất mát, Khu vui chơi này gần như thẳng hàng, Mê cung mất mát ở giữa, Khu vui chơi và Trung tâm thương mại ở hai hướng đối diện. Chúng ta chạy đến Trung tâm thương mại đã mất hơn một tiếng, lại chạy đến Khu vui chơi ít nhất phải mất ba tiếng, giá trị năng lượng của mọi người có trụ được không?"

Mục Tư Thần nhíu mày nói: "Chỉ có tôi và Trì Liên trụ được, Hạ Phi, Kỷ Tiện An, anh và bạch tuộc nhỏ đều trụ không nổi, phải giải quyết trận chiến ở 'Trụ' này."

Mọi người đều không có cách nào, chỉ có thể tập trung ánh mắt vào Tiểu Dạ.

Chẳng lẽ thật sự chỉ có con đường đánh thức Tiểu Dạ sao?

Mỗi người đều không muốn dựa vào Thẩm Tễ Nguyệt.

Lúc Mục Tư Thần đang vô cùng khó xử, bạch tuộc nhỏ chỉ còn lại một xúc tu giống như một con nòng nọc lớn nhảy xuống, bật lên bật xuống như một quả bóng nảy trong trung tâm thương mại.

"Anh muốn đi đâu?" Mục Tư Thần vội vàng đuổi theo.

Bạch tuộc nhỏ có kích thước nhỏ, độ đàn hồi tốt, động tác rất linh hoạt, Mục Tư Thần nhất thời không bắt kịp nó.

Chỉ thấy nó nhảy nhót trong trung tâm thương mại, nhảy đến quầy thu ngân thì máy thu tiền bỗng nhiên sáng lên.

Tất cả camera giám sát trong trung tâm thương mại đồng loạt sáng lên.

Những camera này cũng có khả năng phản chiếu, bắn ra vô số tia sáng lên trần nhà, những tia sáng này tạo thành một đồ đằng mặt trăng.

Trụ tự giễu đột nhiên xuất hiện!

Xuất hiện dưới sự tự giễu của bạch tuộc nhỏ... không, dưới sự tự giễu của Tần Trụ!

Chỉ thấy xúc tu cuối cùng của bạch tuộc nhỏ hóa thành năng lượng cảm xúc bị "Trụ" hấp thụ, bạch tuộc nhỏ cũng biến mất.

Mục Tư Thần lại mất nó.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Hàng ngày cầu dinh dưỡng dịch~

-

Ôi, thề son sắt sẽ 2 chương, xong kết quả bị viêm dạ dày đánh gục, có lẽ gần đây ăn uống quá lạnh quá cay nên bịn vậy (một ngày một bữa lẩu cay + kem)

Hôm nay đỡ hơn rồi, nhưng cảm giác vẫn phải nghỉ ngơi thêm, hôm nay chỉ có một càng thôi, yêu mọi người hôn hôn.

Ngày mai cố gắng viết nhiều hơn.

Bình luận:

- Chỉ có thể nhìn những đồng đội từng sát cánh bên nhau quyết tâm chọn cái chết.

Lý trí khiến anh thậm chí không thể yêu người mình yêu.

Vật lộn chống lại nhưng vẫn phải dựa vào sức mạnh điên cuồng.

Thần bảo vệ nhân loại sắp phá hủy chính quê hương của mình.

Đây là sự tự chế giễu của anh.

- Ôi ôi ôi ôi, bạch tuộc nhỏ lại mất tiêu rồi...

- Tần Trụ thực sự đang cố gắng giữ lý trí để chống chọi, trong khi lại tự chế giễu sự bất lực của mình.

- Tôi đã đoán ra từ đầu rồi, đó hẳn phải là bạch tuộc nhỏ/Tần Trụ. Anh ấy tự châm biếm vì không thể thực sự bảo vệ nhân loại mãi mãi, và anh ấy gánh vác quá nhiều, vì vậy năng lượng cảm xúc tự châm biếm của anh ấy sẽ rất mạnh mẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top