Chương 8

Châu Thi Vũ hóa thành hình người ngồi đối diện Vương Dịch, tò mò nhìn Phục Ma Cầm đang nằm ở trên bàn.

Vương Dịch liếc nhìn bụng của nàng, vòng eo của Châu Thi Vũ rất mảnh mai, dường như một đôi tay của nàng cũng có thể ôm chặt lấy.

Tất cả thức ăn đã đi đâu?

Quên đi, cái này không trọng yếu.

Vương Dịch nói, "Lần sau ngươi có thể đừng chọn ngay con đang đẻ trứng được không... Ngươi có biết nó còn đang đẻ trứng không?"

Châu Thi Vũ nói, "Biết a."

Vương Dịch nhìn nàng nửa ngày, đột nhiên hiểu được. Không phải ngươi muốn ăn cả gà lần trứng chứ?

Quên đi, không cần hỏi nữa.

Xem ra còn phải bồi thường cho người ta nhiều hơn một chút.


Lực chú ý của Châu Thi Vũ không có đặt ở trên người nàng, mà là đặt trên Phục Ma Cầm trước mặt, thì ra đây là pháp bảo trấn sơn của núi Thanh Thành a. Lúc trước nàng đã "thưởng thức" qua cầm phổ tầng thứ tám, may mắn nàng chạy nhanh nên mới không có thụ thương. Phía trên tầng tám còn có tầng chín. Lão tổ tông nhà nàng đã từng gặp qua tầng thứ chín của Phục Ma Cầm. Lần kia lão tổ tông bị đánh sợ mất mật, tu dưỡng năm trăm năm mới có thể hồi phục lại bình thường. Cũng may trong hàng đệ tử núi Thanh Thành trăm năm qua người có thể luyện tới tầng thứ chín chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Vị chưởng môn hiện tại, Bạch Tử Tiên Sư cũng là một trong số đó.

Cũng không biết là lão bất tử kia đã chết chưa.


Châu Thi Vũ lại gần nhìn hồi lâu, thân đàn làm bằng gỗ ngô đồng, bên trên khắc đầy phù chú. Nhìn kỹ một chút, dây đàn tựa hồ cùng những dây đàn phổ thông không giống nhau lắm. Nàng tò mò đưa tay muốn sờ thử, tay vừa vươn ra đã bị Vương Dịch bắt lấy.

"Cẩn thận một chút." Nàng nói, "Sẽ thụ thương."


Nghĩ cũng đúng, đàn trừ yêu sao lại có thể để cho yêu đụng vào.

Sau đó nàng lại đem một cái tay khác vươn đến.


Vương Dịch lần này ngăn cản không kịp, mắt thấy đầu ngón tay của nàng đã đụng vào dây đàn. Trên dây lập tức hiện lên kim quang, dưới ánh sáng, nó giống như một lá bùa hộ mệnh to bằng con kiến đang chạy dọc bên trên dây đàn. Sau một khắc, Châu Thi Vũ liền đem tay thu về.

Cảm giác lửa thiêu kia vậy mà lại không giống như là lửa bình thường, mang đến cũng không phải là đau đớn bình thường. Tiểu đạo sĩ nắm lấy nàng lật ra, phát hiện trên đầu ngón tay xuất hiện một vết bỏng, mặc cho nàng dùng pháp lực như thế nào cũng không thể đem nó hồi phục.

Vương Dịch nhìn thấy đầu ngón tay của nàng bị thương, liền nhếch môi thở một hơi lãnh khí, mười phần bất đắc dĩ mà nói, "Ngươi ngày thường xem thường ta như vậy cũng thôi đi, không nên coi thường núi Thanh Thành." Nói xong liền ngẩng đầu lên hỏi nàng, "Có đau không?"

Châu Thi Vũ mỉm cười nói, "Ngươi giúp ta thổi một chút sẽ hết đau."

Vương Dịch không dễ mắc lừa, cười nói, "Ta là thần tiên sao? Thổi cho ngươi một cái liền tốt?"

"Ngươi không phải là thần tiên, nhưng chỉ cần ngươi thổi liền có thể tốt."

"Ta đi lấy thuốc cho ngươi." Vương Dịch cười lắc đầu đứng dậy, lúc này mới nhớ tới trên bàn còn có Trảm Yêu Kiếm, vội vàng xoay người lại. Châu Thi Vũ quả nhiên lại đưa tay muốn sờ thử, lúc này nàng cũng không kịp ngăn cản, đành phải trơ mắt nhìn  cái tay kia cầm lấy chuôi kiếm khắc đầy phù văn kia. Sau đó chỉ trong một khắc, nàng đã bị thanh kiếm hất ra ngoài.

"CHÂU THI VŨ!!!" Vương Dịch vô cùng tức giận. Trảm Yêu Kiếm là thứ nàng có thể tùy tiện sờ hay sao? Ngoài trừ những phù chú khắc trên đó ra nó còn kế thừa ý niệm của tổ tiên. "Ngươi còn như vậy ta sẽ tức giận."

Lần này Châu Thi Vũ thật sự không cố ý trêu chọc nàng, nàng nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay phải của mình, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, hơi run rẩy. Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy toàn bộ lòng bàn tay phải đã bị mưng mủ hoàn toàn, vết thương đau thấu xương cốt.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng giờ phút này không thể không thừa nhận, là do nàng chủ quan. Lần trước lúc nàng bắt lấy lưỡi kiếm không có việc gì, liền cho rằng Trảm Yêu Kiếm chỉ thường thôi, không nghĩ tới lợi hại nhất lại là thân kiếm của nó.


Tiểu đạo sĩ vội vàng từ bên trong hành lý lấy ra một tờ giấy vàng, cắn nát đầu ngón tay, máu tươi chảy ra liền ở bên trên vẽ một trương đạo phù, trong miệng không ngừng niệm chú, sau đó đốt nó lên. Nàng đem đạo phù ném vào trong chén trà, sau đó đem chén trà rót xuống lòng bàn tay đang mưng mủ của Châu Thi Vũ. Đau đớn thấu xương đã ngay lập tức biến mất, Châu Thi Vũ thở phào một hơi, bên tai truyền đến thanh âm tức hổn hển của tiểu đạo sĩ, "Lần sau bảo ngươi đừng đụng thì người cũng đừng đụng!"


Tính tình thật lớn.

Huống hồ ngươi cũng không có nói là không cho ta đụng chuôi kiếm a.

Đại mãng xà nhỏ giọng thầm thì, không biết vì cái gì lại không dám nói ra.


Tiểu đạo sĩ lật ra một quyển vải trắng, lại lấy ra một bình kim sang dược, nhíu mày không nói một lời giúp nàng xử lý vết thương. Châu Thi Vũ mơ hồ cảm giác được hiện tại chỉ cần nàng thi pháp thì vết thương liền có thể khép lại, nhưng nàng vẫn chẳng hề làm gì, một mực nhìn tiểu đạo sĩ bận trước bận sau. Nhìn thấy nàng nhíu mày lại, giống như là tức giận, cũng giống như là đau lòng.

Nàng duỗi tay trái ra, xoa xoa mi tâm đang cau chặt của Vương Dịch, nhưng tay lại bị nàng ngăn cản sang một bên.

"Là lúc nào rồi." Tiểu đạo sĩ nói. Nhưng mi tâm lại buông lỏng ra một chút.

Châu Thi Vũ nâng má, nghiêng đầu nhìn xem nàng, ra vẻ tội nghiệp buồn bã nói, "Đau~"

Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống, động tác băng bó cho nàng lại ôn nhu thêm mấy phần.


"Ta nghĩ kỹ rồi." Châu Thi Vũ đột nhiên nói.

Vương Dịch nhất thời không kịp phản ứng, sau một lúc mới ý thức được nàng đang nói cái gì, ngẩng đầu lên.

"Ta muốn ngươi ở lại nơi này, theo giúp ta một năm." Nàng nói.

"Chỉ một năm?" Vương Dịch hỏi nàng, "Ta còn tưởng ngươi muốn ta ở lại nơi này thêm mười năm đó."

Điều kiện này ít nhiều nàng cũng có thể đoán được, chỉ là không nghĩ tới thời gian sẽ ngắn như vậy.

"Mười năm? Mười năm ngươi sẽ sớm già."

"Cái gì?" Vương Dịch vừa tức vừa buồn cười, "Mười năm sau ta cũng chỉ mới ba mươi tuổi, già chỗ nào?"

"Nhưng ngươi nhất định sẽ không dễ nhìn như hiện tại a."

.......

Vương Dịch cảm thấy tim mình dường như co thắt lại một cái. Tức cũng không được mà cười cũng không được. Nàng vốn không hề cảm thấy dáng dấp của nàng đẹp mắt. Là Châu Thi Vũ ngày ngày ở bên cạnh nàng liên tục nhắc nhở nàng, hiện tại lại bắt đầu ghét bỏ nàng của mười năm sau. Nàng cũng không phải là ỷ lại vào gương mặt này mà đi ngao du giang hồ, mười năm sau nàng cũng sẽ tự có... mỹ mạo của mười năm sau a.


"Vâng vâng vâng, tiên quân sống thọ, tiên quân dung nhan bất lão."

"Cũng không đến nỗi như vậy. Tổ tiên của ta đã sống năm nghìn năm, bây giờ hắn đã có hai sợi tóc bạc."

"Hết đau rồi sao?"

"Đau a~" Châu Thi Vũ lại bắt đầu giả bộ đáng thương, "Ngươi giúp ta thổi thổi một chút."


"Coi như đáp ứng ngươi đi. Vậy chuyện ngươi đáp ứng ta lúc trước, hiện tại đã có thể làm rồi chứ?"

"Ta đã sớm làm." Châu Thi Vũ thuận miệng nói.


Tiểu đạo sĩ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Một lát sau lại nở nụ cười. Nàng cười đến rất ôn nhu, cặp mắt xinh đẹp nhìn nàng, phảng phất giống như hiểu thấu cái gì, nhưng lại không hề nói một câu. Nàng cuối xuống, hướng lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó ngẩng đầu hỏi nàng, thanh âm kia vô cùng ôn nhu. "Tốt lên chưa?"

"Vẫn chưa." Châu Thi Vũ nói.

Vương Dịch lại cúi đầu nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó lại hỏi một lần, "Tốt lên rồi chứ?"

"Vẫn chưa." Châu Thi Vũ nói.

Vương Dịch lại cúi đầu xuống. Tương tự đến lần thứ ba, lần thứ tư, Châu Thi Vũ đều nói chưa tốt, nàng liền tiếp tục thổi thổi. Giống như sẽ không chán ghét, giống như chỉ cần Châu Thi Vũ vẫn còn nói chưa tốt, nàng sẽ một mực giúp nàng thổi xuống.

"Tốt chưa?"


Châu Thi Vũ đương nhiên biết nàng vì sao lại trở nên như vậy, nàng đem mình coi như một người tốt.... yêu quái tốt, cảm thấy mình cũng mềm lòng giống như nàng. Nàng cũng không định vạch trần, rất thành thật mà hưởng thụ sự ôn nhu này.

Nàng chỉ là có chút hiếu kì, "Có phải bây giờ ta kêu ngươi làm cái gì, ngươi cũng đều đáp ứng ta sao?"

Tiểu đạo sĩ nói, "Vậy ngươi phải nói trước một chút."

Châu Thi Vũ nghĩ nghĩ, "Vậy... ngươi hôn ta đi."

Câu nói này giống như cũng giống trong dự liệu của tiểu đạo sĩ, nàng chỉ là cười hỏi, "Chỗ đó sao?"


Chỗ nào cũng được.

Nhưng Châu Thi Vũ cũng không nói ra tới, mặc cho nàng lựa chọn.


Vương Dịch cười cười cúi đầu, trên cổ tay nàng ấn xuống một nụ hôn nhàn nhạt.


Mười năm cũng không phải không thể.

Châu Thi Vũ nhìn đôi lông mày rũ xuống có chút ngoan ngoãn của nàng mà suy nghĩ.


"Mười năm cũng không phải là không thể..."

"Quá muộn rồi."

"Ta lại không nói ta sẽ chỉ đưa ra một yêu cầu. Ta là dự định đưa ra ba cái yêu cầu a..."

"Quá muộn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top