Chương 6

Một con rắn đen nhỏ to bằng hai ngón tay đang cuộn mình trên xà nhà, thò đầu ra nhìn người trên giường bên dưới.

Tiểu đạo sĩ bị những lời ma quỷ của nó mê hoặc thất hồn lạc phách mà hạ sơn, về sau liền ngã bệnh. Trong thôn an bài người tới chiếu cố nàng, đút nàng một chén thuốc không biết là đã thêm vào thứ gì, nước sánh quyện đen sì.

Tiểu cô nương phụ trách đút thuốc cho nàng mười phần tận tâm. Toàn thôn đều biết hôm nay tiên sư sẽ lên núi, lúc trở về lại biến thành như vậy. Không cần nghĩ cũng biết là nàng ở trên núi đã gặp phải yêu vật tra tấn... Đương nhiên cũng bởi vì dung mạo của nàng đẹp mắt. Rất đẹp mắt, người của toàn thôn đều cảm thấy tiên sư dáng vẻ đẹp mắt. Hiện tại bên ngoài đầu tường còn có một đám hài đồng đu ở bên trên ngày ngày nhìn lén nàng, bọn hắn thích nhìn lén nàng như vậy cũng là bởi vì cảm thấy nàng đẹp mắt.

Nàng đẹp mắt, cho nên bọn hắn thích nàng. Nàng đẹp mắt, cho nên tiểu cô nương cũng thích nàng. Chỉ là "thích" này lại có chút khác biệt. Các tiểu hài đồng đem tất cả những món trong nhà mà bọn hắn cảm thấy ngon nhất đem đến, muốn đưa cho nàng ăn. Tiểu cô nương nọ trong lòng đầy rẫy thương tiếc, liền giúp nàng lau mồ hôi, động tác đều vô cùng dịu dàng.

Hắc xà ở trên hứng thú quan sát tiểu cô nương một hồi lâu, một lần nữa lại đem ánh mắt trở về trên người tiểu đạo sĩ.

Kỳ quái, tiểu đạo sĩ này tại sao lại yếu ớt như vậy a? Mình bất quá chỉ nói mấy câu, nàng như vậy mà đã ngã bệnh?

Hừm, hôm nay bản yêu tâm tình tốt, muốn đi làm việc thiện.

Hắc xà hóa thành một đạo sương đỏ, chóp mắt liền biến mất dạng.


Một tiểu hài đồng trên tường rơi xuống phát ra một tiếng "Aiya". Kẹo mạch nha trên tay cũng rơi xuống đất, lập tức dính đầy bùn đất. Kỳ thật cho dù không làm rơi xuống đất nhưng bàn tay đầy bùn đất của hắn đã sớm đem kẹo mạch nha in dày đặc rồi. Nếu bây giờ Vương Dịch tỉnh lại, nàng nhất định cũng sẽ cảm thấy, "Rớt đi cũng tốt."

Nhưng tiểu hài đồng cảm thấy rất khó chịu, đồng bọn của hắn đều mang quà đến cho tiên sư, chỉ có một mình hắn không có. Hắn nghĩ nghĩ, đem kẹo mạch nha dính đầy bùn đất ngậm vào miệng, sau đó lạch bạch chạy về nhà.

Trong nhà không có bất kỳ món ngon gì, chỉ có nồi canh ở bên trên bếp lò của phụ thân hắn, ngửi rất thơm. Ngày thường nồi canh này chỉ có phụ thân hắn mới được uống. Mẫu thân nói phụ thân ngày ngày ra đồng làm việc rất vất vả, canh này chỉ cho phụ thân uống, còn hắn chỉ hửi được hương thơm. Thừa dịp mẫu thân hắn không chú ý hắn liền vụng trộm đem canh cùng thịt trong nồi múc ra chén một mui lớn, hai tay bưng lấy chạy như bay ra khỏi nhà. Nước canh nóng hổi, hắn một đường đổi từ tay này sang tay kia, một tay bưng bỏng liền đổi sang tay khác, tay bị bỏng liền nhanh chóng bóp lấy vành tai của mình. Vành tai của hắn bị bóp tới nỗi đỏ bừng, nhưng hắn không dám dừng lại, nhanh chân mà chạy. Đợi đến khi chạy đến nơi ở của Vương Dịch, chén canh đã đổ hơn phân nửa. Bất quá cuối cùng hắn vẫn đuổi kịp. Hắn bưng chén canh chen vào trong đám người, giống như cá chạch mà nhảy lên phía trước.

Tiên sư ôm chăn mền ngồi ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch... Nhưng nàng vốn đã luôn rất trắng. Nàng nhìn qua có chút suy yếu, nhưng nhìn thấy bọn hắn đến, vẫn là cười lên. Hắn rất thích nhìn thấy dáng vẻ nàng mỉm cười, vừa đẹp mắt vừa ôn nhu. Tiên sư nhìn thấy bát canh trong tay hắn, nàng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận, hỏi hắn, "Đây là cái gì nha?"

"Đồ tốt!" Hắn lớn tiếng nói.

Tiên sư tò mò ngửi ngửi, sau đó nhẹ nhàng nhíu mày.

Tiên sư không vui sao?

Hắn có chút khẩn trương.

"Trong này, là cái gì?" Nàng lại hỏi hắn một lần.

Hắn đành phải trả lời, "Không biết. Nhưng trong nhà cha ta mới có thể uống, là để bồi bổ thân thể."

Tiểu cô nương bên cạnh đưa tới một cái thìa sạch, Vương Dịch tiếp nhận cái thìa, khuấy trong bát một chút, đến khi nhìn thấy rõ thứ ở trong bát canh mặt liền biến sắc, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất khủng bố, liền mang bát canh ném ra ngoài, nằm ở đầu giường nôn ra. Chén sứ một tiếng vỡ nát, nước canh bắn tung tóe khắp nơi, lưu lại trên đất hai khúc thịt giống như hai cái cổ gà.

Vương Dịch nằm ở đầu giường, nôn hết sạch sẽ những thứ vừa ăn được hôm nay. Tiểu cô nương cùng bọn nhỏ tất cả đều bị nàng dọa sợ, tiểu hài đồng đem đến bát canh kia hai mắt đỏ bừng, không biết mình đã làm sai điều gì, tiên sư vì sao lại chán ghét bát canh của hắn như vậy? Mẹ của hắn lúc này chạy tới, thấy được thịt rắn trên mặt đất, hiểu được hài tử nhà mình gây ra họa, vội vàng túm cổ hắn quỳ trên mặt đất, một tràng cầu xin tiên sư tha lỗi.

Vương Dịch nghe không rõ nàng đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe được cái gì mà bình thường trong nhà sẽ không ăn thứ này, đều là bắt được sẽ đem lên trấn đổi chút tiền, cùng với cái gì hài tử tuổi còn nhỏ không biết tiên sư kiêng kị. Nàng tê liệt ngã xuống trên giường, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu rất nhiều. Sau đó nói, "Không sao, ngươi đừng trách hắn."

Thôn phụ nói rất nhiều lời cảm tạ, lại nói một chút thỉnh tội, cùng với nếu như muốn trách tội cũng nên trách một mình nàng, tuyệt đối không nên bởi vì nàng mà bỏ mặt sự tình trừ yêu trong thôn... Cho đến lúc này, Vương Dịch mới hoàn toàn khôi phục thần trí. Nàng miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, hướng thôn phụ cùng đám tiểu hài mỉm cười nói, "Ngươi đừng sợ."

Nàng nói, "Về sau thôn này sẽ không còn yêu quái tới quấy rầy nữa, các ngươi đừng sợ."


Thôn phụ cùng tiểu cô nương, còn có đám tiểu hài trong phòng nửa hiểu nửa không đồng loạt quỳ trên mặt đất. Thôn phụ cùng tiểu cô nương dập đầu hướng nàng nói cảm tạ. Vương Dịch không nói gì thêm, nàng lau miệng sạch sẽ, tựa ở đầu giường.


Nếu như một ngày các ngươi biết được chân tướng, các ngươi liệu có hận ta hay không?

Nếu như có một ngày, sư phụ cùng các sư huynh biết được chân tướng, liệu bọn họ có trách ta hay không?

Như thế nào cũng được. Ta làm chuyện ta muốn làm, mặc kệ về sau phát sinh cái gì, ta đều nguyện ý tiếp nhận.


Không biết hiện tại Châu Thi Vũ đang làm cái gì?

Giao dịch giữa các nàng có thành công hay không? Mau nói điều kiện còn lại cho nàng đi.


[Phía trên Linh Sơn]

Đại mãng xà dài ba bốn thước đang cố thủ trong hang động lạnh lẽo cùng ẩm ướt, cơ thể cuộn lại giống như một ngọn đồi nhỏ. Nó đang ngủ say, tiếng hít thở như tiếng sấm nhỏ vang vọng trong hang. Một thiếu nữ từ cửa hang đi vào, đại mãng xà chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi khổng lồ nhìn "người" mới đến.

"Tỉnh lại đi." Nữ tử nói, "Ta tới nói cho ngươi biết, những người dưới chân núi kia không được đụng vào nữa."

"Vì cái gì?" Cự xà hỏi nàng, thanh âm giống như chuông ngâng, khiến cho nữ tử nhíu mày.

"Cần ngươi quản ta? Tóm lại nếu như về sau ngươi còn giết người, vậy ta liền giết ngươi."

Không đợi mãng xà đáp lại, nàng liền xoay người đi ra ngoài.

Đại mãng xà từ trên tảng đá lớn bò xuống, đuổi theo nàng tới cửa hang muốn hỏi cho rõ. Lọt vào trong mắt chỉ còn một mảnh sương mù trắng xóa, còn có tiếng "linh linh" từ sâu trong sương mù truyền đến.


Cuối cùng cũng đem tất cả mọi người tiễn về, Vương Dịch tựa ở trên gối đầu, ngẩn người phát  ngốc.

Trên xà nhà nhô ra một cái đầu rắn nhỏ.

Vương Dịch nở nụ cười, "Làm sao rồi? Làm chuyện xấu không dám tới gặp ta sao?"

Ai làm chuyện xấu? Đồ vô ơn.

Châu Thi Vũ hóa thành một sợi sương đỏ rơi vào bên giường, trong chớp mắt hóa thành hình người.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top