Chương 31

Ngoài cửa sổ mưa to lại lần nữa rơi xuống, phát ra tiếng chói tai.

Là say rượu nói thật lòng hay là vì say rượu mà nói bừa, nàng không thể phân biệt. Nhưng ít ra giờ phút này, Châu Thi Vũ nói tha thứ nàng. Vương Dịch vẫn ngồi dưới đất, nàng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào khóc nấc như tiểu hài tử.


Nàng nghe qua rất nhiều cố sự, nhưng không có cái cố sự nào dạy cho nàng làm sao để yêu một xà yêu. Không ai nói cho nàng, một người như thế nào đi yêu một yêu vật hoàn toàn khác đường với mình, một cái trừ yêu sư làm thế nào yêu một yêu vật. Nàng không biết nên đối mặt với loại tình cảm phức tạp mà mãnh liệt kia như thế nào. Nàng thậm chí tìm không ra một cái cớ để nàng dựa vào đó mà ỷ lại.

... Nàng cảm thấy các nàng là nhân yêu khác đường, cho tới bây giờ vẫn nghĩ như thế. Các nàng sinh ra đã định sẵn hai con đường riêng biệt, giữa các nàng như hoàn toàn không có điểm giao nhau. Nàng từng cảm thấy chỉ cần mình duỗi ra ngón tay, Châu Thi Vũ sẽ nắm lấy và đi theo nàng. Nhưng. Nàng không có cách nào coi mạng người như cỏ rác, Châu Thi Vũ cũng vô pháp đối với loài người sinh ra thương hại, các nàng vĩnh viến cũng vô pháp biến thành bộ dáng mà đối phương hi vọng.

.... Nhưng nàng vẫn yêu Châu Thi Vũ. Cho dù là lúc nói ra câu "nhân yêu khác đường" kia, trong lòng nàng vẫn là yêu Châu Thi Vũ. Chính là bởi vì yêu nàng, nên kỳ vọng bẩm sinh mới thất bại, nó cuốn lấy nàng, phẫn nộ mà nuốt trọn nàng, đợi đến khi nàng lấy lại được tinh thần, câu nói kia đã thốt ra.

.... Nhưng nàng vẫn yêu Châu Thi Vũ. Cho dù là lúc thất vọng nhất cũng chưa từng ngừng yêu Châu Thi Vũ.


"Ta coi là thật rồi, Châu Thi Vũ." Vương Dịch nói, "Ta coi là thật rồi, nàng nói tha thứ ta rồi, không cho phép nàng nói mà không nhận."

"Nhưng nàng luôn thích chơi xấu ta, nếu như ngày mai nàng tỉnh lại không nhận, ta cũng không có cách nào."

"Nhưng ta sẽ nhớ, trí nhớ ta rất tốt. Nàng cũng biết, chuyện lúc nhỏ ta vẫn còn nhớ rất kỹ, từng câu nói mà nàng nói với ta ta vẫn còn nhớ rất kỹ. Có phải ta rất thông minh hay không?"

"Châu Thi Vũ, nàng đã nghe chưa? Ta nói ta sẽ nhớ kỹ."


Không có người trả lời.

Trong phòng an tĩnh trở lại, chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp bình tĩnh kéo dài. Gió đêm thổi đến ánh nến lắc lư không ngừng, ở trên tường hai cái bóng chồng lên nhau. Tựa hồ là nhẹ nhàng đụng một cái, sau đó liền tách ra. Châu Thi Vũ vẫn còn đang ngủ say, chỉ có mi mắt nhè nhẹ rung động một chút, phảng phất như đã nhận ra cái gì, lại giống như đang gặp ác mộng. Gió đêm thổi tắt ánh nến, lại một lần nữa đem bí mật vùi lấp vào trong màn đêm.


Trời mưa một đêm, đến sáng sớm mới ngừng lại. Tia nắng đầu tiên chiếu vào lều trúc, người nằm ở bên giường rốt cục mở mắt ra. Nàng có chút hoảng hốt híp mắt hướng về phía ánh nắng, sau đó nhìn lại phía giường.

Trên giường trúc trống rỗng, thân ảnh đêm qua sớm đã biến mất.


Xem ra có người định chơi xấu rồi.

Vương Dịch miễn cưỡng chống đỡ mép giường ngồi dậy, gục đầu xuống bên giường thở phào. Nàng ngồi yên lặng, mi mắt buông xuống, ngồi thật lâu, đợi đến lúc ngẩng đầu, nương theo một hơi hô hấp nhàn nhạt, ánh mắt khôi phục sáng tỏ.

Nên đi cho gà ăn rồi, chốc nữa còn phải đi tu sửa hồ nước, không thể để cho nước tràn ra.

Thời tiết thật tốt a, thuận tiện cũng nên nghĩ nên trồng hoa gì rồi.


Hoa sen trong ao nở một đóa lại một đóa, mỗi một đóa héo tàn đều lưu lại một cái đài sen. Vương Dịch mỗi ngày đều ngắm hoa sen, trong sân của nàng trồng đủ loại hoa, mỗi lần mang về một loại liền sẽ hỏi Châu Thi Vũ một lần "Hoa này nàng có thích không? Có thơm hay không?" Nhưng vẫn y nguyên không nghe được câu trả lời. Tâm tình của nàng lại giống như rất tốt, so với lúc trước Châu Thi Vũ không để ý tới nàng còn tốt hơn nhiều. Nàng kiểu gì cũng sẽ cười híp mắt, dù có nói hay không, thì vẫn chính là thích, vậy Vương Dịch liền trồng xuống. Đợi đến sang đầu xuân năm sau hoa sẽ nở.

Nàng vẫn như cũ mỗi ngày cùng Châu Thi Vũ nói chuyện, mỗi ngày lẩm bẩm, đợi đến khi đài sen duy nhất nở ra hạt sen, hạt sen lại lớn thêm một chút, nàng liền đem nó hái xuống. Một đài sen tầm mấy chục hạt sen, lột ra đem đi hống Châu Thi Vũ nếm thử.

Châu Thi Vũ đương nhiên là không để ý đến nàng, xoay người rời đi, nàng liền tự mình bưng một bàn hạt sen kia ngồi bên cạnh cái ao, từng hạt từng hạt ăn sạch. Ống quần vén đến trên đầu gối, thả chân xuống ao.


"Hẳn là ngọt a, bất quá ta đã nếm không ra hương vị." Nàng nói, quơ quơ bàn chân đang ngâm trong nước. Lều trúc bên cạnh cây dong già đổ xuống bóng râm, đem người cùng cá che nắng, tiếng ve kêu đầu cành văng vẳng không ngừng.

"Các ngươi có phải cũng nếm không ra hương vị hay không? Vậy ta liền giống như các ngươi."

"Đúng, có chuyện thật là kỳ quái, Châu Thi Vũ nói với ta rằng nàng ấy không thích ăn người, nàng nói rằng thịt người khó ăn. Nhưng các ngươi biết sao không? Vốn dĩ mỗi lần ăn cái gì đó rắn đều nuốt trọn, nàng làm sao lại biết thịt người ăn không ngon, thịt gà ăn ngon?"



Ngày thứ hai Vương Dịch lại ngồi ngắm đài sen, phát hiện cá chép trong ao thiếu mất một con. Nàng phát hiện bên cạnh ao có dấu chân lưu lại, giống như là dấu chân của chồn, có lẽ chồn trộm mất cá rồi. Nhưng nàng từ ngày hôm đó không có tiếp tục đến tìm cá chép nói chuyện, mỗi lần đi ngang qua cũng chỉ đứng xa xa mà nhìn qua, cầu nguyện ngày mai còn có thể gặp lại chúng nó.


Thời gian một tháng qua đi, mỗi ngày tựa hồ không có thay đổi gì. Mặt trời mọc lên ở phía đông, lặn về phía tây, mây bay từ phía nam trôi về phía bắc, người ồn ào vẫn như cũ ồn ào, trầm mặc đại mãng vẫn như cũ trầm mặc. Bệnh tình của Vương Dịch vẫn như cũ không có tiến triển, nàng vẫn như cũ suy yếu, vẫn như cũ mỗi ngày uống thuốc, vẫn như cũ qua một thời gian ngắn liền đi huyện thành một chuyến, mang về mấy bao thuốc mới. Mùa hè dần dần trôi qua, dây leo lúc trước rốt cục bò đầy toàn bộ hàng rào, tại ngày cuối cùng của mùa hè nở đầy một tường hoa.

Trong huyện thành người quan tâm nàng đã vượt qua đám thôn dân xóm núi kia, bọn họ đối với nàng kính trọng, bởi vì nàng đã trừ yêu diệt ma mà tổn hại thân thể. Hôm nay lại có người đem tin tức tới nói cho nàng.

Nam nhân bị xà yêu ăn mất tứ chi kia đã chết.


Nguyên nhân cái chết của Trần thúc trong miệng mỗi người đều khác nhau. Có người nói hắn bị thê tử phát điên bóp chết, có người nói hắn không muốn liên lụy vợ con, cơm nước đều không màng đến, tự đem mình chết đói, còn có người nói hắn bị nữ nhi của mình giết chết. Bọn họ có người nói nàng dùng một cây đao bổ củi, một đao xuống dưới bổ và cổ họng hắn, có người nói nàng dùng kéo, một đường cắm xuống trái tim hắn. Bọn họ nói hiện tại tứ chi của hắn được người dân tìm thấy trong bụng mãng xà, đem thân thể hắn cùng tứ chi an táng lại với nhau.


Bọn họ cảm thấy cố sự này cực kỳ tàn ác, đồng thời hi vọng Vương Dịch có thể phân tích cho bọn họ, đến cùng ai nói mới là chính xác. Nhưng vị tiểu tiên sư trẻ tuổi của núi Thanh Thành này nghe xong chỉ lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó liền rời đi.

"Cái này, có ý tứ gì a?" Bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhìn xem biểu tình của đối phương.

Trừ yêu sư trẻ tuổi lưng cõng theo cái sọt, chỉ lưu lại cho bọn hắn một cái bóng lưng. Trong bọn họ có người đột nhiên phát hiện, bước chân của nàng so với lúc trước đã nhẹ hơn rất nhiều.


Không hổ danh là tu đạo tiên sư.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top