Chương 29
Châu Thi Vũ không muốn đến nơi này, trên thân Vương Dịch không có bất cứ thứ gì mà nàng lưu luyến. Ôn nhu của nàng là giả, bao dung là giả, quan tâm cũng là giả. Chỉ có một việc là thật... Nàng là người.
Cho đến nay không có người nào dám đối xử với nàng như vậy.
"Ngươi không cần ở đó làm bộ làm tịch", nàng nói, "Ta chỉ đến đây để thu nợ."
"Ân." Vương Dịch gật đầu không ngừng, "Được, được."
"Để tránh ngươi sinh ra hiểu làm không cần thiết, ta muốn nói rõ ràng trước, ta cùng ngươi chỉ còn món nợ này. Còn những cái khác, tiên sư tự mình biết rõ ràng, cái gì là nhân yêu khác đường, liền không cần ta phải tự mình nói rõ đi?"
"Chỉ còn..." Vương Dịch sửng sốt, thời gian một năm còn chưa tới, ước hẹn kia là mình vẫn còn thiếu nàng, nợ thì phải trả, kinh thiên địa nghĩa, dựa vào cái gì muốn nàng từ bỏ. Vương Dịch gục đầu xuống, "Ân, được."
"Rõ rồi chứ?"
"Ân."
"Còn có một chuyện" Châu Thi Vũ nói, "Ta không thích bị người ta ghét đụng, tay của ngươi, bất kỳ địa phương nào của ngươi, về sau đều không cho phép đụng đến ta. Ngươi biết rõ, ta là rắn độc, vạn nhất bị ta cắn, chớ có trách ta."
"Ân."
"Ngươi còn muốn nói gì không?"
"Không có." Vương Dịch trả lời.
"Được." Nàng nói, "Đừng nói chuyện với ta, ta muốn đi ngủ. Cũng đừng khóc, sẽ phiền tới ta."
Không thể phiền tới nàng.
Vương Dịch nhớ kỹ câu nói này. Nàng thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, một người ngồi dưới mái hiên yên tĩnh thút thít. Trước miếu Nguyệt lão vô số người thút thít dần dần hóa thành nàng, bọn họ khóc lóc sụt sùi hướng nàng khóc lóc kể lể, nàng nhìn qua bọn họ, nhìn lại mình, nàng nhìn thấy thiếu nữ khóc đến thảm, ngẩng đầu một cái gương mặt kia liền biến thành nàng,
Không muốn...
Nàng ở trong lòng rên rỉ, nhưng câu nói kia cuối cùng cũng không có nói ra.
... Nàng sớm đã không có tư cách kia.
Vương Dịch đem mặt vùi vào giữa gối, nghe được giọt mưa rơi xuống mặt đất phát ra nhỏ vụn thanh âm.
Châu Thi Vũ cứ như vậy ở lại.
Thời gian này Vương Dịch cũng không có biến hóa lớn, vẫn như cũ sáng sớm đi dược viên, buổi trưa trở lại lều trúc. Nếu có nhàn rỗi, liền đi vào trong viện đào hồ nước. Thân thể của nàng vẫn như cũ không được tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc, thời gian lâu dần cũng đã quen khổ, hiện tại đã không cần phải ăn đường để xua vị đắng nữa. Toàn thân đều tỏa ra mùi thuốc, thế nên đến hương thơm của Châu Thi Vũ nàng cũng ngửi không thấy.
Ngày đó về sau, Châu Thi Vũ cùng nàng chưa từng nói chuyện qua, đói thì ăn gà trong viện, khát liền uống trà, buồn ngủ liền ngủ ở cuối giường. Vương Dịch có khi muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng lời vừa đến miệng, Châu Thi Vũ cũng sẽ không rời đi nữa, dù biết như vậy, nàng cũng không thể cất nên lời. Dần dần Vương Dịch cũng sẽ cùng nàng nói chuyện, chỉ là nhìn qua càng giống nàng đang tự mình lẩm bẩm.
Một tháng trôi qua, nàng mua gà con về, trong viện đã đào được một cái hố dài một trượng, bên cạnh trúc lều dựng lên lều đỡ. Vương Dịch từ bờ sông xách trở về rất nhiều nước bùn, lấp lại cái hầm kia, lại lấy nước từ trong giếng đổ vào. Qua hai ngày, lấy sen trồng lên, đợi ao nước lắng xuống, hoa sen cũng đã bắt đầu nở. Trong đêm, Vương Dịch mang đến ghế đẩu đặt ở trong vườn ngắm cảnh, một vòng trăng tròn phản chiếu trong nước.
Ánh trăng rất tròn, hoa sen cũng rất đẹp, dủ cho chỉ có một mình nàng nhìn, nhưng vẫn rất đẹp. Đêm hôm ấy khó có được một ngày nàng không tiếp tục lẩm bẩm, giống như là sợ ồn ào quấy rầy hoa thanh tĩnh, yên lặng ngắm nhìn nhìn đến nửa đêm.
Trước khi trời sáng, Vương Dịch lại tiến vào thành.
Người của huyện thành cơ hồ đều biết nàng, chỉ có nàng mới có được bộ dáng gầy yếu giống như quỷ lao kia, dù là cách nửa dặm cũng có thể nhận ra. Ngày đó nhờ lão bản tiệm thuốc đứng ra hòa giải, bây giờ cũng không ai tin nàng cùng yêu quái bên trên Linh Sơn cấu kết, ngược lại giống với lão bản tiệm thuốc, cảm thấy nàng là công thần trừ yêu, cảm thấy người trong thôn kia đúng là không biết tốt xấu. Bọn họ có người nói nàng có thể đem người chế trụ, có người nói nàng có thể nhấc lên cường phong, lại có người nói nàng cùng yêu cấu kết, có người nói nàng đem xà yêu kia giết rồi. Nếu nàng có khả năng như vậy tại sao không đem toàn bộ người trong thôn kia giết chết đi? Còn có nếu nàng thật sự muốn làm việc trái với lương tâm, nàng hẳn đã sớm chạy, kết quả thế nào, nàng vẫn ở lại đây, tiến vào trong huyện thành này.
Về phần vì sao không tiếp tục du ngoạn bốn phía trừ yêu diệt ma, cũng đơn giản, có lẽ lúc trừ yêu bị yêu quái kia đả thương thân thể, hiện tại ở lại nơi này là để dưỡng thương.
"Tiên sư tới rồi?"
"Ân."
"Tiên sư a, thân thể này của ngươi bao lâu mới có thể tu dưỡng tốt."
"Nhanh thôi."
"Ta có một người anh họ, trước kia ở kinh thành nhận biết một danh y, chính là không biết có thể mời hắn tới hay không."
"Không cần đâu."
"Tiên sư hôm nay vào thành làm gì vậy?"
"Ta đến mua cá."
"Tiên sư ăn đào tiên không?"
"A?"
Một phụ nhân áo xanh đưa lên một trái đào, Vương Dịch đang nghĩ nên cự tuyệt hay nhận lấy, nghe được người bên cạnh nói. "Tiên sư không cần để ý, nàng đang lừa người." Lại hướng phụ nhân bên kia nói, "Ngươi lại ma cũ bắt nạt ma mới rồi?"
"Ta không có!" Phụ nhân phản bác, "Ta thật sự đã đi đến miếu Nguyệt lão tìm người quản miếu, hắn bán cho ta một trái một văn tiền đó!" Vừa nói vừa đưa trái đào cho Vương Dịch, "Tiên sư không biết, đây là trái trên cây tam sinh..."
Người bên ngoài lại bắt đầu ồn ào, cười nàng, "Ta còn không hiểu ngươi sao, năm nào ngươi không nói như vậy. Ngươi cũng không chịu nhìn một chút, người ta là tiên sư tu đạo, sẽ không nói chuyện yêu đương, cần gì phải ăn đào tam sinh của ngươi?"
"Bao nhiêu tiền?" Vương Dịch hỏi.
Hai người trân mắt nhìn Vương Dịch, phụ nhân vội vàng duỗi ra ba ngón tay, sau đó bị người bên cạnh gõ một cái mới thu hồi một ngón tay. Vương Dịch móc ra hai văn tiền đưa cho nàng, đem quả đào bỏ vào gùi thuốc. Đám người lại bắt đầu quở trách phụ nhân, nhưng nàng cứng đầu cứng cổ không chịu nhận, thẹn đến độ mặt đỏ tới mang tai, "Ta lừa gạt ai cũng sẽ không lừa gạt tiên sư a, nếu ta lừa nàng, ta sẽ gặp báo ứng!"
Vương Dịch nhìn xem bọn họ ồn ào, cũng không biết nên khuyên như thế nào, lại tiếp tục đứng bên cạnh nghe, sau một hồi biết được không có chỗ trống cho nàng chen lười vào liền rời đi. Nàng đi vào chợ mua hai con cá chép bỏ vào thùng nước, mang về dược viện.
Cá chép tiến vào ao liền bơi đi, Vương Dịch ngồi xổm ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, quay đầu nhìn lại về phía trong phòng. Châu Thi Vũ còn đang ngủ trên giường trúc, có lẽ là ngủ, có lẽ chỉ là nhàm chán.
Vương Dịch quay đầu lại, đem trái đào trong ngực móc ra.
Bên trên núi Thanh Thành cũng có Nguyệt lão miếu, Nguyệt lão miếu bên cạnh cũng có một cây gọi là tam sinh, nhưng cây kia là một gốc liễu. Thiên hạ còn rất nhiều Nguyệt lão miếu, còn nhiều tam sinh cây, nhưng nhân duyên thiên định, lại không phải chỉ dựa vào một cái cây mà có thể chi phối.
Vương Dịch đem thanh đào rửa sạch, lột ra, cắt nhỏ thành nhiều miếng. Nàng hỏi Châu Thi Vũ có muốn ăn đào hay không, cũng giống như thường ngày, nàng không nhận được câu trả lời. Thế là nàng liền tự mình bắt đầu ăn. Kia thanh đào vừa chua lại vừa chát, nàng ngồi đưa lưng về phía giường, một bên ăn, một bên lẩm bẩm như thường ngày nói chuyện cùng Châu Thi Vũ.
"Nàng có từng nghĩ kiếp trước nàng là cái gì hay không? Ta đôi khi sẽ nghĩ đến."
"Nếu như có kiếp sau, ta cũng muốn làm yêu. Ta thích rắn, liền giống như nàng, làm một xà yêu đi. Nhưng chờ ta chuyển thế tu thành yêu, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm. Tu thành yêu cũng không phải là một chuyện dễ dàng."
"Vạn nhất không làm được yêu, vậy ta liền làm hoa điểu trùng ngư."
Vương Dịch quay đầu lại, trên giường trúc trống rỗng, đã không còn Châu Thi Vũ bóng dáng. Nhưng nàng ngược lại nhẹ nhàng thở ra, thậm chí còn lộ ra một tia tiếu dung, ngẩng đầu lên nhìn phía bên ngoài trời, "Sau đó ta liền đi Linh Sơn tìm nàng."
"Đến lúc đó nàng nhất định không nhận ra ta, không nhận ra, vậy sẽ không còn căm hận ta nữa."
"Thật tốt. Đến lúc đó chúng ta bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ không còn giống như đời này làm sai chuyện."
Phía trên túp lều trúc, có một nữ tử áo đỏ ngồi ở đó, không biết đã ngồi bao lâu. Nàng trang dung yêu dã, không giống phàm nhân, nhưng thần sắc đạm mạc, cùng dung nhan của nàng mười phần không tương xứng. Nàng giống như đang xuất thần, nhìn xa xăm thật lâu, bên trong con ngươi xinh đẹp dâng lên một tầng hơi nước, theo chớp mắt của nàng, hóa thành một giọt nước mắt rơi xuống.
Luồng gió mát thổi qua khuôn mặt của nàng, giọt nước mắt rơi xuống lớp cỏ tranh, biến mất vô tung vô ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top