Chương 25

Gà con ăn xong gạo, liền chi chít đi lại chậu uống nước. Vương Dịch ngồi xổm trước chuồng gà, nhìn xem một con gà nhỏ lông vàng nhạt đang xù lông, tính toán xem bọn chúng còn bao lâu mới có thể lớn lên.

.... Không cần lớn nhanh như vậy. Trưởng thành liền bị Châu Thi Vũ ăn mất.

.... Có khi gà con nàng cũng ăn.

Vương Dịch có chút bận tâm, nàng ưu sầu nhìn qua từng gà con, nàng nghĩ muốn cùng Châu Thi Vũ thương lượng, có thể đừng ăn gà con của nàng được hay không, trưởng thành cũng đừng ăn, chờ già hẳn ăn. Ân, ân, đợi ngày mai.

Nàng biết tôi nay Châu Thi Vũ nhất định sẽ không tới.


Ngày hôm nay, nàng ý thức được một việc, nguyên lai Châu Thi Vũ cũng sẽ thẹn thùng. Hôn mình xong liền bỏ chạy, so với nàng da mặt còn mỏng hơn. Vậy những sự tình trước kia nàng đến cùng là như thế nào làm ra a.


Vương Dịch càng nghĩ càng thấy thẹn, càng nghĩ càng thấy, Châu Thi Vũ thật là.... Không biết nên nói thế nào. Muốn nói đáng yêu, cũng xác thực rất đáng yêu, nhưng không thể dùng thưởng thức của người thường mà đánh giá nàng. Sao vừa có thể hướng người làm những chuyện kia mặt không đổi sắc, vừa hôn một cái liền thẹn thùng a? Vương Dịch thậm chí bắt đầu nghĩ trước kia nàng thật sự cho nàng hôn thì nàng sẽ phản ứng như thế nào, có phải là cũng phách lối bá đạo hôn đến, hay là mặt đỏ tới mang tai mà né ra.

Sớm biết như thế, tại sao lúc trước còn làm như vậy? Chờ sau này nàng nhất định phải lúc nào cũng lôi chuyện cũ ra nói, để nàng cũng trải nghiệm cảm giác của mình.

Không sai biệt lắm.

Ân.

Ân.


Vương Dịch đem gà con bắt vào trong chuồng, sau đó dùng rơm che đậy cẩn thận. Tạm thời nàng còn muốn đề phòng chồn cùng rắn hoang trong thôn, chờ Châu Thi Vũ xuống núi cũng không cần đề phòng, xung quanh một dặm ngay cả con chim cũng không dám bay qua.

Châu Thi Vũ.

Vương Dịch nhẹ nhàng ngồi xổm trước ổ gà, có chút xấu hổ cười lên.


Linh Sơn.

Châu Thi Vũ ngủ ở trên giường đá, trở mình, lại hướng về phía cửa hang. Nàng đang suy nghĩ tất cả sự tình phát sinh hôm nay, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Tại sao nàng muốn để ý tới tiểu đạo sĩ kia chứ, nàng lớn lên dáng dấp cũng dễ nhìn một chút, cười lên cũng có một chút xinh đẹp, ôn nhu một chút... Bình thường, là một cái đầu gỗ, không có một chút nào phong tình.

.......Ai muốn nàng phong tình? Nàng nhìn ngang nhìn dọc đều là một cọc gỗ, trông cậy vào nàng biết phong tình không bằng trông cậy vào cọc gỗ có thể nở hoa.

Hừ.

Còn muốn ta hỏi lần thứ hai mới trả lời, lần thứ nhất lo làm cái gì? Có ý tứ gì, cảm thấy rất khó xử sao?

Hừ.

Không tầm thường a, bản yêu dụ dỗ năm lần bảy lượt đều không động tâm, phi, là đùa giỡn. Bản yêu năm lần bảy lượt đùa giỡn đều không động tâm, nói đến liền tức giận. Biến thành người khác, coi như đổi khúc gỗ khác nó cũng đã sớm cúi đầu chào thua ta, còn nàng, còn nàng phải đợi ta đến hỏi, còn dám mượn cơ hội chạy trốn, có chạy cũng không nghĩ trở về, còn muốn ta lên núi tìm.

Hừ.

Châu Thi Vũ, ngươi có phải bị mỡ heo làm cho tâm trí mê muội. Châu Thi Vũ...

... Nàng căn bản cũng không phải gọi là Châu Thi Vũ. Nàng không có danh tự, cái tên này là vì tiểu đạo sĩ mà lấy, chỉ có nàng ấy sẽ gọi. Nàng luôn luôn dùng thanh âm kia gọi nàng, đầu lưỡi mỗi lần gọi nàng tựa như muốn đem cái tên này hòa tan.


Ánh trăng chiếu vào trong động, chiếu vào đám lá khô ở cửa hang chưa từng quét dọn. Đại mãng hóa thành hình người trong núi gối lên cánh tay thật dài của mình, cắn môi nhẹ nhàng cười lên.


Tia nắng sáng sớm đầu tiên chiếu vào trong động, Châu Thi Vũ duỗi cái lưng, chân trần bước xuống mặt đất. Kim linh trên mắt cá chân phát ra "Linh linh" tiếng vang, nàng khôm lưng xuống nhẹ nhàng gảy nó một chút, tâm tình vui vẻ.

Nhưng cái này vui vẻ rất nhanh liền bị đánh gãy, thỏ yêu đột nhiên chạy vào, thở hồng hộc.

"Tỷ tỷ! Xảy ra chuyện rồi!" Nàng nói.


Vương Dịch sáng sớm liền bị thanh âm bên ngoài rùm beng gọi dậy, tiện tay choàng kiện y phục ra cửa. Bên ngoài vây quanh rất nhiều thôn dân, nhìn thấy nàng mở cửa, sắc mặt khác nhau, nhưng cũng không có kính sợ như mấy ngày trước.

"Xảy ra chuyện rồi!" Trưởng thôn nói với nàng.


"Xảy ra chuyện gì?" Châu Thi Vũ nhíu lông mày, có chút không kiên nhẫn hỏi thỏ yêu.


"Xảy ra..." Ánh mắt Vương Dịch đảo quanh mặt tất cả mọi người, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm bất tường, "... chuyện gì?"


"Nó lại ăn người rồi!"


"Yêu quái trên núi...." Thôn trưởng cúi đầu xuống, lau nước mắt ở khóe mắt, "Nó ăn cha của Tam Muội!"


Châu Thi Vũ chầm chậm nhấc chân, sắc mặt trầm xuống, mặt lạnh nghe thấy thỏ yêu nói chuyện phát sinh hôm qua. Nàng nói, nàng cũng chỉ vừa mới biết, là nghe tiểu yêu ở đó nói, "nó" lại ăn thịt người rồi. Nàng nhớ tỷ tỷ nói qua yêu quái trên núi không thể tiếp tục ăn thịt người nữa, liền đi tới nơi đó nhìn, quả nhiên nhìn thấy được người kia.

"Không phải nó đã ăn hết rồi sao?" Châu Thi Vũ nhíu mày lại.

"Cùng không có ăn hết." Thỏ yêu nói, "Lúc ta gặp hắn, đầu hắn cùng thân thể đều còn, nó chỉ ăn tay chân của hắn. Nó còn cho hắn đắp thuốc cầm máu, ta lại gần xem thử, hắn còn sống."

"Cho nên người không chết?"

"Ân."

"Ha ha ha ha ha!" Châu Thi Vũ cười lên ha hả.


Vương Dịch một đường ngơ ngơ ngác ngác bị kéo đến nhà Trần Tam Muội, nàng hôm qua mới tới nơi này, mang đến vải vóc cùng đồ trang sức mà nàng đi huyện thành mua được. Thời điểm nàng đến vẫn còn sớm, một nhà ba người còn chưa đi ruộng, thím Trần đem ghế đến cho nàng, Trần Tam Muội rót nước cho nàng, Trần thúc nói hôm nay dự định lên núi đi săn, còn đem lá bùa hộ mệnh ra cho nàng nhìn, nói là có lá bùa này hắn không còn sợ gì nữa. Trần Tam Muội cùng mẫu thân của nàng đồng loạt nói với hắn, tiên sư không thể gặp sát sinh, nói hắn đừng nói những chuyện đó nữa.

Nam nhân kia hôm qua còn cười toe toét với nàng, hiện tại nằm ở trên giường, đã không có tứ chi.


Thôn trưởng nói cho nàng biết, hôm qua Trần thúc lên núi. Bộn hắn lên núi đi săn, bình thường phải mất một hai ngày mới xuống núi, đêm qua không trở về, người nhà cũng không có lo lắng. Hôm qua thợ săn trên núi đi săn trở về, phát hiện hắn nằm ở trong khe núi, tay chân đều bị mất.

Thôn trưởng nói, hắn bị ôm trở về. Người thợ săn kia nói cho đến bây giờ chưa thấy qua nam nhân trưởng thành nào nhẹ như vậy, thời điểm ôm hắn giống như là ôm một đứa trẻ sơ sinh, thậm chí còn nhẹ hơn vài phần.

Thôn trưởng nói, "Tiên sư a, không phải ngài nói, yêu vật trên núi đã trừ khử rồi sao?"


Thím Trần khóc đến choáng váng được dìu vào trong, Trần Tam Muội ngồi trước giường phụ thân, cúi đầu yên lặng rơi nước mắt. Ngoài trừ các nàng ra tất cả mọi người ở đó đều đưa ánh mắt nhìn Vương Dịch, Vương Dịch cúi đầu, không có trả lời.


"Ngươi chính là đồ lừa gạt!" Bên trong đám người có một thanh âm phát ra, "Những đạo sĩ kia lừa tiền còn tốt hơn ngươi, rõ ràng ngươi biết trên núi còn yêu quái ăn thịt người, ngươi lại lừa gạt chúng ta, đem chúng ta hại thành dạng này."


Vương Dịch vẫn không có trả lời, nàng xoay người muốn đi ra ngoài, từ bên cạnh duỗi ra một cánh tay kéo nàng trở lại, nói "Đừng để nàng chạy", lại bị thôn trưởng kéo ra. Nàng từ trong đám người gạt ra, cũng không quay đầu lại hướng phía nhà của nàng mà đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top