Chương 24
Từ đại môn truyền đến một trận đập cửa dồn dập.
Vương Dịch dời mắt đi chỗ khác, giống như là vì né tránh ánh mắt của Châu Thi Vũ, lại giống như là vô thức ngẩng đầu. Nàng ngẩng đầu, sau đó mới nghe được tiếng gọi sau cửa lớn, cách một cánh cửa không thể nghe được rõ ràng, chỉ có thể loáng thoáng nghe được hai chữ "yêu quái". Phảng phất như một đạo sấm đánh xuống làm nàng giật mình tỉnh lại, liền muốn đứng dậy.
Nhưng Châu Thi Vũ cũng không có ý thả nàng rời đi. Hai cánh tay vẫn luôn choàng trên cổ, Châu Thi Vũ vẫn một mực ôm lấy nàng, hô hấp kéo dài giống như không có điểm cuối cùng, nhẹ nhàng thả ở bên tai nàng. Vương Dịch giống như bị tiếng hít thở kia tách thành hai nửa, một nửa bối rối sợ hãi nghe hai từ "yêu quái" vang lên ngoài cửa kia, một nửa lưu lại trên người Châu Thi Vũ.
"Đừng đi"
"Châu Thi Vũ."
Hai âm thanh gần như đồng thời phát ra, lại đồng thời dừng lại, Vương Dịch có chút bất an nhìn phía bên ngoài, tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, nàng phải đi nhìn xem, "Giống như xảy ra chuyện gì, ta phải đi nhìn xem, nàng trốn trước."
Châu Thi Vũ không có trả lời, chậm rãi buông lỏng nàng ra. Vương Dịch vội vàng đứng lên hướng phía đại môn chạy tới.
Mấy thôn dân đứng ở ngoài, gặp nàng bước ra, nói là ở trên núi gặp yêu vật. Vương Dịch lập tức giật mình, vội vàng hỏi thăm có chuyện gì xảy ra, người đều trở về rồi sao? Người kia nói đều đã trở về, yêu vật kia giống như là cố ý trêu đùa bọn hắn, rõ ràng thấy được đồ vật trước mặt, nhưng làm cách nào cũng không đụng đến, giống như là gặp quỷ đả đường. Không chỉ đám bọn hắn mà còn rất nhiều người gặp phải tình trạng giống như vậy. Vương Dịch liền hỏi hắn xung quanh có phải là có thứ gì khả nghi hay không. Người kia nghĩ nghĩ liền nói ra, "Là cỏ thiên ma"
Vương Dịch nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, rốt cục nhớ tới, quay đầu lại hướng phía cửa phòng đang đóng lại. Trong sân sớm đã không còn thân ảnh Châu Thi Vũ, nàng thật sự đã trốn đi, đây là lần đầu tiên nàng nghe lời mình.
"Tiên sư?"
"Ân?" Vương Dịch lấy lại tinh thần, lại ngẩn người, mới nói, "Ta theo các ngươi lên núi nhìn một chút."
Rất lâu không có lên núi. Kể từ lúc Đoan Ngọ dỗ dành Châu Thi Vũ, nàng đã rất lâu không đi đến nơi này. Một đường đi theo thôn dân đến địa phương nơi xảy ra hiện tượng kỳ quái, quả nhiên phát hiện vết tích thỏ tinh như nàng đã đoán trước. Lo lắng lập tức tan biến, thuận miệng mà nói, "Là linh thú."
"Tiên sư, thật sự là linh thú sao? Mấy ngày nay ta lên núi luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái..."
"Ân, các ngươi không có việc gì cũng đừng có tới gần những nơi mọc ra thiên ma."
"A......."
Đám người nửa tin nửa ngờ, có người còn đang nói gì đó, nhưng Vương Dịch đã không có cách nào nghe lọt tai lời của bọn hắn.
Vừa rồi phát sinh hết thảy, là ảo giác của nàng sao? Hay là... Châu Thi Vũ cũng đồng dạng cảm thấy như vậy?
Đồng dạng cảm thấy cái gì...
Đồng dạng cảm thấy... kinh ngạc lại bối rối, phảng phất phát hiện chuyện ngoài sở liệu của nàng.
Đồng dạng cảm thấy...
Chuyện mà nàng trước nay chưa từng nghĩ tới...
Mi mắt rủ xuống rung động không ngừng, hô hấp chập trùng rất sâu.
"Tiên sư..."
"Ai da, tiên sư đã nói là linh thú, ngươi còn nói chuyện này để làm gì a?"
"Nhưng trong lòng ta..."
"Ngươi đi nhanh lên đi, đừng tiếp tục làm phiền tiên sư nữa."
Dưới bóng rừng khôi phục yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Vương Dịch.
Không biết qua bao lâu, nghe được tiếng xào xạc của lá cây bị thứ gì đó dẫm lên, Vương Dịch quay đầu lại, nhìn thấy một con thỏ trắng, nhẹ nhàng thở phào, đem suy nghĩ rối loạn của nàng cưỡng ép trở về, xoay người muốn đem nó ôm lấy. Vừa đưa tay ra nó liền chạy đi, chạy mấy bước lại quay đầu, giống như là đang chờ nàng theo sau.
"Ngươi là Ma Cầu sao?" Vương Dịch hỏi nó.
Con thỏ không có trả lời, lại nhảy thêm mấy bước, lần nữa quay đầu. Lần này Vương Dịch đi theo nó.
Thỏ trắng một đường dẫn nàng vào sâu trong rừng, tựa hồ cố ý dẫn nàng đến chỗ nào đó. Vương Dịch cũng hỏi qua nó muốn mang mình đi đâu, chỉ hỏi một lần, không nhận được câu trả lời liền không hỏi nữa. Nàng giẫm lên lá khô, xuyên qua lùm cây, đi một đoạn đường rất xa. Đi rất lâu, cuối cùng đã đến nơi.
Thỏ trắng biến mất, Vương Dịch bước qua bụi cây, trong mắt là bãi cỏ quen thuộc, hoa lần trước đã không còn, chỉ để lại một bãi cỏ xanh mướt. Phía bên kia là thân ảnh quen thuộc ngồi ôm đầu gối, phảng phất đã chờ đợi thật lâu.
"Ta có một vấn đề muốn hỏi nàng." Châu Thi Vũ nói, ngảng đầu lên, "Nàng chỉ có thể trả lời một lần."
Vương Dịch nhìn xem nàng, nghe lời nàng nói, khủng hoảng trong lòng lại một lần nữa dâng lên. Nàng rất muốn xoay người chạy, nhưng lại giống như bị chôn chân tại chỗ, cứng đờ gật đầu.
"Vương Dịch." Châu Thi Vũ nói, "Nàng có phải hay không thích ta?"
Vương Dịch do dự một lúc, không có trả lời.
Trước hôm nay, Vương Dịch một khắc đều không nghĩ tới chuyện này, hoặc là nói, nhân sinh hai mươi năm, nàng một khắc đều không nghĩ tới chuyện này. Khi còn bé là bởi vì sư phụ sư môn dạy bảo, lại bởi vì ở miếu Nguyệt lão gặp qua nhiều thăng trầm, nàng cảm thấy nàng không cần, cũng không muốn. Nàng một lòng trừ ma vệ đạo, nàng là đệ tử thân truyền của Bạch tử tiên sư, nàng là thiên tài bất thế núi Thanh Thành, trên người nàng gánh vác kỳ vọng của sư phụ cùng thế hệ tương lai của núi Thanh Thành.
Nàng đi vào thế gian này, không phải cùng người nói chuyện yêu đương. Nàng đi vào thế gian này...
Chỉ một thời khắc dừng lại, Châu Thi Vũ liền quay đầu đi, "Được, ta đã biết."
Cái gì?
Bóng người hóa thành một đoàn sương đỏ, không đợi nàng phản ứng liền biến mất. Vương Dịch không nghĩ tới nàng thật sự sẽ quyết tuyệt như vậy, chờ nàng lấy lại tinh thần, trong rừng đã trống rỗng một mảnh, chỉ còn lại nàng bất tri bất giác phát ra âm thanh run rẩy.
"Châu Thi Vũ?"
Không có người trả lời.
Vương Dịch một đường chạy xuống núi, trong nhà hẳn cũng không nhìn thấy thân ảnh kia, thế là lại quay đầu trở về. Nhưng nàng không biết tìm Châu Thi Vũ ở đâu, cho nên lưu lại trong núi, một lần lại một lần gọi tên Châu Thi Vũ. Nàng hỏi qua thỏ rừng, hỏi đầu cành chim quyên, hỏi chúng nó các ngươi có từng gặp qua Châu Thi Vũ không? Nàng là đại mãng xà rất lớn. Nhưng lại không biết Châu Thi Vũ chân thân đến cùng có bao nhiêu lớn, cho nên chỉ có thể nói là rất lớn. "Rất rất lớn, các ngươi có gặp qua nàng không? Các người biết nàng ở chỗ nào không? Có thể dẫn ta đi gặp nàng không?"
Thỏ rừng kinh hoảng chạy trốn, chim quyên vỗ cánh bay xa, cuối cùng chỉ còn một mình nàng, lưu tại đồng cỏ kia.
Ta vẫn chưa trả lời không phải sao? Ta rõ ràng vẫn chưa trả lời.
Vương Dịch ôm đầu gối ngồi dưới đất, chậm rãi đem mặt vùi vào giữa gối.
Tầng mây chân trời bị gió xoáy thổi tan, mặt trời đã lặn về phía tây. Tiếng chim hót đột nhiên biến mất, gió mang đến mùi thơm quen thuộc. Vương Dịch có chút hoảng hốt ngẩng đầu, một thân y phục quen thuộc rơi vào trong mắt. Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, không rõ người tới bộ dáng, chỉ nghe được nàng nói, "Ta cho nàng thêm một cơ hội."
Vương Dịch bắt lại tay của nàng, chỉ sợ nàng sẽ đột nhiên rời đi như lần trước, "Nàng... nàng hỏi a."
"Ta đã hỏi qua." Châu Thi Vũ nói.
Mây bay nhẹ nhàng tới, ánh nắng chiếu vào trên người nàng. Vương Dịch rốt cục thấy rõ mặt của nàng, loại kiêu ngạo phách lối trên gương mặt kia đã không còn, Vương Dịch nhìn xem nàng, mím chặt bờ môi mơ hồ run rẩy, nhìn qua mi mắt của nàng nhè nhẹ rung động, trong cặp mắt viết đầy bất an cùng sợ hãi.
Châu Thi Vũ hiện tại bất an, nàng là đang sợ. Vương Dịch cả đời này cũng tưởng tượng không ra nàng sẽ bất an, sẽ sợ hãi. Trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng siết chặt, đột nhiên tất cả mọi thứ để trở nên không trọng yếu nữa.
"Ta..." Vương Dịch nói, "Trừ yêu sư núi Thanh Thành chúng ta, coi như động tình, cũng sẽ không hủy đạo tâm."
Ngày bình thường thông minh như vậy giờ phút này đột nhiên ngây thơ lại mờ mịt, giống như có chút sững sờ, "Cái gì?"
"Ta nói..." Vương Dịch hít một hơi thật sâu, "Ta coi như động tình cũng sẽ không hủy đạo tâm."
Trong cặp mắt kia bất an cùng sợ hãi dần dần tiêu tán, không còn giấu nổi niềm vui sướng, nàng mỉm cười. Nàng nói, ngữ khí khôi phục khí chất ngả ngớn của lúc trước, "Nàng nói cho ta cái này làm gì?"
"Chính là muốn nói cho nàng biết."
Châu Thi Vũ không nhịn được nở nụ cười, xoay mặt, "A, chuyện này đâu có liên quan đến ta?"
Bàn tay nắm lấy trái tim kia đã biết mất, Vương Dịch nhìn qua nàng, nở nụ cười. Nàng hiện tại cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không nhớ nổi, lòng tràn đầy hình ảnh Châu Thi Vũ, nàng thích nhìn Châu Thi Vũ cười như thế này.
Thích.
Thích.
Thích.
Châu Thi Vũ đem tiếu dung ép xuống, miễn cưỡng khôi phục một tia kiêu căng, quay đầu. Nàng muốn nói với Vương Dịch đừng quá đắc ý, nàng còn nghĩ cùng Vương Dịch nói nàng coi đây là loại câu trả lời gì a? Ta còn chưa nghe được câu trả lời của nàng a. Nhưng vừa quay đầu liền sững sờ tại nơi đó. Vương Dịch nhìn về phía nàng mà cười, nụ cười kia sáng tỏ lại xinh đẹp, giống như là ở nơi nào gặp qua.
..... Ở trước đây thật lâu.
Ở trước đây thật lâu, lâu đến nỗi nàng đã sớm quên mất, nàng khi đó vẫn còn là thân rắn, nghe không được thấy cũng không rõ, trong mắt chỉ toàn màu xám, trong tai chỉ có mông lung tiếng vang. Nàng cũng không biết thế giới còn có một bộ dáng khác, cũng không có hứng thú với việc hòa thành hình người, nhưng đồng bạn đã hóa người luôn hướng nàng miêu tả thế gian sau khi biến thành ngươi cho nàng nghe, nói nó như thế nào đặc sắc, núi là như thế nào, nước là như thế nào, hoa điểu trùng điêu là như thế nào. Nàng lúc ấy hiếu kì, nghĩ đến liệu biến thành người thật sự có tốt như vậy hay không. Liền muốn hóa thành hình người nhìn thử.
Nàng nhớ kỹ hôm ấy là một ngày đầu xuân, tuyết đọng trên đỉnh núi Linh Sơn còn chưa hòa tan, nàng rời đi động phủ băng lãnh ẩm ướt, tùy tiện tìm một chỗ , thế là đi tới đồng cỏ này, lúc ấy cũng là đứng ở chỗ này, vửa mở mắt ra liền nhìn thấy mùa xuân.
Bộ dáng Vương Dịch cười lên hiện tại, tựa như mùa xuân năm đó mà nàng lần đầu tiên nhìn thấy.
Nàng cúi người hôn lấy cái kia mùa xuân.
Vương Dịch ngẩn người, người trước mặt đột nhiên biến mất, một đoàn sương đỏ bay về phía xa. Vương Dịch vẫn như cũ sững sờ tại chỗ, một hồi lâu sau mới vươn tay sờ lên môi.
Trời chiều rơi vào sau lưng, đường xuống núi Linh Sơn, có cái đạo sĩ xuyên đạo bào. Mặt của nàng đỏ bừng, trên đường đi vui vẻ ngâm nga bài hát, nhưng lật qua lật lại chỉ biết hát hai câu, bởi vì nàng chỉ nghe qua hai câu này.
"Gió mát đẩy nha~ Sóng nước thanh thanh nha~
Tiểu muội ca hát mà cho tình lang nha~"
Nàng ngâm nga bài hát đi qua bờ ruộng, đi qua đại thụ đầu làng, đợi nàng đi được rất xa, mới có thanh âm khác từ xa bay tới, hát ra vài câu cuối cùng.
"Nhân sinh nha, ly biệt khổ, nguyện cùng tình lang tương thủ, đời đời kiếp kiếp không rời phân..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top