Chương 21

Vương Dịch trên giường tỉnh lại.

Tối hôm qua Châu Thi Vũ nhu thuận hiếm thấy, nàng lúc ấy cảm thấy có chút kỳ quái. Còn tưởng là sẽ thấy nàng ấy dùng thân phận "Ma Cầu" trêu đùa mình một phen, nhưng có lẽ nàng đã nghĩ quá nhiều rồi.


Mở mắt ra trời đã sáng choang, không có Trần Tam Muội sáng sớm gõ cửa, khó được một hôm dậy trễ. Cúi đầu hướng trong ngực xem xét... Hôm nay lại so hôm qua ít chút kinh ngạc, nhịp tim tránh không được hẫng một nhịp, quả nhiên nàng lại ôm Châu Thi Vũ. Nhưng hôm nay nàng đã tỉnh, cười híp mắt nhìn xem nàng, hỏi: "Tỉnh rồi sao?"

Vương Dịch gật đầu.

"Dậy thôi a?"

Vương Dịch lại gật gật đầu.

Châu Thi Vũ thuận theo rời đi, Vương Dịch ngồi dậy bên giường, dự định đi rửa mặt.


Từ hôm nay trở đi nàng muốn tự nấu cơm, đêm qua cùng thôn trưởng nói nhờ hắn đem mấy cân lương thực đến, chờ thêm mấy ngày nữa nàng sẽ xuống dưới núi mua. Bình thường thời gian này nàng đã được ăn điểm tâm do Trần Tam Muội đưa đến, hiện tại không có, bụng đã bắt đầu kêu vang. Cũng may rửa xong mặt đã nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài, chắc là có người đến đưa lương thực, cũng không thể mặc dạng này trung y mà đi ra ngoài. Vương Dịch quay người muốn tìm y phục, vừa quay đầu lại phát hiện nó được ôm trong tay Châu Thi Vũ, nàng cười tủm tỉm, "Ta giúp nàng mặc nha?"


.... Biết ngay mà.


Vương Dịch hống nàng nói, "Nàng xem bọn hắn đã đến rồi, lần sau nha, lần sau..."

Châu Thi Vũ hoàn toàn không chịu nghe, "Ta mặc cho nàng một chút liền xong rồi."

..... Nàng tuyệt đối sẽ không mặc xong trong "một chút" a.


Vương Dịch nhìn Châu Thi Vũ, lại quay đầu nhìn cửa lớn ngoài viện, lại quay đầu lại, phát ra một tiếng thở dài bất lực, "Được rồi, tới đi tới đi."


Muốn hình dung cảm giác được Châu Thi Vũ hầu hạ mặc quần áo như thế nào? Giống như là... giống như là một yêu nữ đang mặc áo cho ngươi. Vương Dịch ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cánh tay một mực duỗi vào tay áo bên trong. Bên này ống tay áo, bên kia ống tay áo, dù sao nàng cũng không nhìn. Châu Thi Vũ cách nàng quá gần, gần đến nỗi cho dù là ngửa đầu nhìn lên trần nhà cũng có thể ngửi được mùi hương thơm mát đến từ trên người người kia. Châu Thi Vũ đem hai tay ngả vào sau lưng nàng, phảng phất như ôm lấy nàng, thân thể ấm áp cơ hồ dán lên thân thể nàng, chầm chậm chậm rãi giúp nàng sửa sang lại dây thắt lưng.


Quá trình này vô cùng dài, cũng có thể là Vương Dịch cảm thấy nó vô cùng dài. Nàng ngửi thấy hương thơm trên người Châu Thi Vũ, cảm nhận được hơi thở của nàng phả lên cần cổ của mình, tay của nàng một mực đặt ở bên hông mình, mặt của nàng ngẫu nhiên dán lại gần cần cổ của mình, nhưng lại không có thật sự dán lên, chỉ là tới gần, sau đó rời xa. Nhiệt ý tựa hồ cách mình trong gang tấc, nhưng không phân rõ là mặt mình nóng rực lên là do nàng tiếp xúc thân mật, hay là bởi vì chính mình.

Vương Dịch nhẹ nhàng hít thở, lại cảm thấy hít thở không thông.


"Vẫn chưa xong sao?" Qua rất lâu, nàng hít một hơi, hỏi Châu Thi Vũ.

Châu Thi Vũ đối với phản ứng của nàng cảm thấy hết sức hài lòng, cảm thấy cũng không xê xít gì nhìu, lùi ra một bước, nói, "Được rồi."

Vương Dịch cuối cùng đem khẩu khí kia phun ra, cúi đầu xuống xem xét.

Nàng nói có chút thận trọng, "Châu Thi Vũ."

"Ân?"

"Nàng trước kia có từng thắt qua dây lưng chưa?"

Châu Thi Vũ trầm mặc. Qua thật lâu mới nói "Không có."


Vương Dịch đem dây thắt lưng lỏng loẹt mà Châu Thi Vũ thắt mở ra, ngay trước mặt Châu Thi Vũ hướng dẫn tỉ mỉ từng bước. Biểu thị xong, hỏi nàng, "Thấy rõ chưa?"

Châu Thi Vũ đưa tay giật ra, thử buộc một lần lại một lần, trái kết lại vẫn không đúng. Vương Dịch đành phải lại hướng dẫn nàng biểu diễn một lần, lần này làm thật chậm rãi, từng bước từng bước, cuối cùng mới nói: "Nàng thử lại lần nữa không?"

Lần này rốt cục Châu Thi Vũ đã thành công, kết một nút thắt không tệ. Kết xong chính nàng tựa hồ cũng cảm thấy hài lòng, nhưng lại không có hài lòng lắm, lại đem nó giật ra, lại lần nữa buộc lại. Y phục của nàng từ trên xuống dưới không cần buộc dây, trước kia hành tẩu thế gian đều xuyên y phục huyễn hóa mà thành, cho tới bây giờ cũng không cần chính nàng xuyên. Cho dù thật sự muốn mặc, cũng là người khác hầu hạ nàng, nàng không cần phải hầu hạ người khác.


Cái này nhìn đơn giản quá, muốn làm đẹp mắt cũng không dễ dàng. Châu Thi Vũ một lần lại một lần giật ra buộc lên, buộc lên rồi lại giật ra, không sợ người khác làm phiền. Vương Dịch buông mắt thấy nàng như vậy, tiếu dung tự giác nâng lên.

..... Bộ dạng này thật sự rất giống thê tử mặc quần áo cho trượng phu.


Đột nhiên sững sờ, nháy mắt tiếp theo liền đỏ bừng mặt, có chút mất tự nhiên lui về sau một bước. Đúng lúc Châu Thi Vũ kết ra một nút thắt rất đẹp, cũng không có phát giác được vì cái gì mà nàng lại lui xuống, chỉ lo hài lòng tường tận xem xét.

Không tệ, không tệ.

"A" Vương Dịch nói, "Ta đi mở cửa."

"Ân, đi đi."


Ngoài cửa lớn đã không có người, trên mặt đất có một cái sọt, chứa lương thực cùng một bình dầu, một chút rau xanh. Vương Dịch dựa vào cửa thở dốc một hơi, cảm thấy sự kì quái của chính mình càng ngày càng tăng, càng ngày càng quá phận.

Bất quá bộ dáng Châu Thi Vũ mặc trang phục tân nương nhất định rất đẹp.

............

Hung hăng vỗ một cái lên trán "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy Vương Dịch! Tranh thủ thời gian vác đồ vào nhà đi."


Buổi sáng liền nhịn ăn cháo hoa, xào hai bàn rau xanh. Bên trong túi đồ còn có một số đậu nành, Vương Dịch dự định ban đêm làm chút đậu hũ để ăn, ban ngày coi như xong.

Cháo hoa nấu xong, dọn lên bàn. Châu Thi Vũ lại không ăn, dù là không ăn thì nàng cũng ngồi ở bên cạnh nhìn Vương Dịch ăn. Trong nội tâm nàng nghĩ hàng ngày Vương Dịch đều ăn những cái này, khó trách gầy gò ốm yếu như vậy, nàng thật sự rất muốn chạy ra ngoài đồng bắt gà đến cho tiểu đạo sĩ bồi bổ, nhưng sợ là nàng ăn vào sẽ lập tức phun ra.

Khó hầu hạ.

Châu Thi Vũ nâng má nhìn chằm chằm sườn mặt tinh tế của Vương Dịch, gầy như vậy, khó trách mặt mày tuấn tú, nhất là hàm dưới nơi đó, đẹp mắt đến nỗi làm nàng nhịn không được mà muốn sờ một chút. Môi nhìn cũng đẹp mắt, môi của Vương Dịch so với những thiếu nữ khác đầy đặn hơn một chút, không có thoa son, trời sinh hồng nhuận.

Nghĩ tới... nếu nàng thoa thêm một chút son môi, khẳng định càng thêm kinh diễm.

Việc muốn làm lại nhiều thêm một cái.

Châu Thi Vũ yên lặng nhớ kỹ.


Vương Dịch càng ăn càng không được tự nhiên, nàng biết Châu Thi Vũ đang nhìn nàng, nhưng lại không biết Châu Thi Vũ vì cái gì mà nhìn chằm chằm nàng như vậy. Nàng còn đang ăn cơm, loại thời điểm này cũng không thể đến đùa giỡn chứ?... Nói cũng không đúng, dù sao người đó là Châu Thi Vũ a.

Thân thể không tự giác càng cong càng thấp, nội tâm thấp thỏm chờ đợi, đột nhiên nghe được nàng nói, "Ta muốn ăn một miếng."

".......A?"

Vương Dịch ngẩng đầu, Châu Thi Vũ chỉ về phía chén cháo, "Cái này."

Trên bàn cũng không có nhiều bát đũa, ý tứ của nàng rất rõ ràng, là muốn Vương Dịch đút cho ăn. Nhưng cái này so với tưởng tượng của Vương Dịch nhẹ nhàng hơn nhiều, nàng múc lên một muỗng cháo, đưa đến bên miệng thổi thổi, sau đó đút Châu Thi Vũ, "A..."

Châu Thi Vũ ngoan ngoãn há mồm, "A....."

Vương Dịch nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Châu Thi Vũ, không hiểu vì sao càng nhìn càng thấy đáng yêu, "Còn muốn ăn nữa không?"

Châu Thi Vũ nhai nhai hai lần, cảm thấy cũng không quá khó ăn, lại há mồm "A......"

Vương Dịch lại múc một muỗng đút cho nàng, hai người một người đút một người ăn, ăn đến vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top