Chương 18
Vương Dịch cơ hộ một đêm không ngủ, nàng một mực chờ Châu Thi Vũ biến trở về thân rắn, nhưng nàng một mực lại không có biến trở về. Nghe hô hấp giống như là đã ngủ thiếp đi, chỉ có thể đoán là nàng ở trong giấc mộng đều cố ý duy trì thân người, lập tức có chút tuyệt vọng. Nàng muốn đem nàng đẩy ra một chút, nhưng bị một mãng xà tinh quấn lấy đâu phải dễ dàng thoát ra được, cố gắng nửa ngày vẫn là phí công.
Haizz...
Đoan Ngọ qua đi, Châu Thi Vũ giống như là càng bướng bỉnh thêm, chính nàng ngược lại giống như là bởi vì quá lâu không bị đùa giỡn, hiện tại lại trở về dáng vẻ lần đầu tiên bị Châu Thi Vũ đùa giỡn. Kỳ thật nàng đã biết lần đầu tiên giúp Châu Thi Vũ xoa chân vì sao lại bị động tâm. Trước kia nghe sư huynh nói qua có loại tà thật Bắc Cương có thể dựa vào thanh âm để dẫn dụ con người. Thanh âm, linh đang, cũng liền có thể giải thích nàng ngày đó vì sao lại bị tâm động lại bình tĩnh trải qua. Nếu như ngày đó không có linh đang kia thì sao?
Nàng cũng rất bình tĩnh mới đúng. Cũng chỉ là cảm giác của trừ yêu sư đối với một yêu vật, là cảm giác của một nữ tử đối với một nữ tử khác.
........ Nhưng kia không thể giải thích được sự tình phát sinh lúc sau. Vẫn là do Châu Thi Vũ quá yêu dã, quá....
..... Vẫn là do vấn đề của ta.
Đạo gia Thanh Tâm quyết đọc một lần lại một lần, không biết niệm đến bao nhiêu lần, cuối cùng buồn ngủ ngủ thiếp đi.
Vương Dịch bị tiếng đập cửa đánh thức.
Sáng sớm Trần Tam Muội đến đưa cơm, cửa lớn không có đóng, nàng trực tiếp đi vào viện tử, nhìn thấy cửa thư phòng đã khóa, liền đứng ở bên ngoài gõ cửa. Lúc nàng đến Vương Dịch còn đang ôm Châu Thi Vũ trong lòng, mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt phát hiện trong lồng ngực của mình còn có người ôm chặt, lập tức giật nảy mình.... Sau đó mới phản ứng được kia là Châu Thi Vũ. Lúc trước biến thành rắn dọa nàng một trận, lúc này ở hình người cũng là dọa đến nàng, tim bay nhảy loạn một trận, tốt xấu miễn cưỡng ổn định lại.
Vương Dịch không dám nhìn kỹ dáng vẻ của nàng, nhỏ giọng gọi nàng, "Châu Thi Vũ."
Không có phản ứng. Lại kêu hai tiếng, mới mềm mềm nhu nhu hừ ra một tiếng, "Ân..."
Nhịp tim Vương Dịch lập tức lại tăng nhanh, nhỏ giọng hống nàng, "Có người đến, nàng trước tiên buông lỏng tay ra đã."
Châu Thi Vũ bất mãn hừ nhẹ một tiếng, tay lại ngoan ngoãn buông lỏng ra. Vương Dịch vội vàng đứng lên, mang giày xong, mở cửa ra một khe nhỏ, đủ để đầu của nàng có thể ló ra ngoài, chặn tầm mắt của Trần Tam Muội.
"Có phải tiểu nữ làm phiền đến tiên sư rồi không?" Trần Tam Muội hỏi nàng.
"Không có." Vương Dịch nói, đưa tay tới, "Ân, đưa ta đi."
Trần Tam Muội đem hộp cơm trong tay đưa tới, giống như thường ngày nói ra món ăn bên trong cho nàng.
Châu Thi Vũ cũng tỉnh, Vương Dịch vừa đi nàng liền tỉnh, mơ mơ màng màng duỗi lưng đánh một cái ngáp, lại tại trên giường híp mắt một lát, mới ý thức được tiểu đạo sĩ đã ra tới cửa, đang ở bên ngoài nói chuyện cùng tiểu cô nương tên là Trần Tam Muội kia. Nàng hối hận mình không thể tỉnh lại sớm một chút để nhìn thấy phản ứng của tiểu đạo sĩ, sau một khắc...
.... Hai nàng đang nói cái gì?
Hai món rau xanh, một là cải trắng xào, một là cải xanh. Châu Thi Vũ khinh thường: Chỉ có hai món rau thôi mà cũng có thể nói lâu như vậy, còn nói không phải thích nàng? Chỉ có mình khúc gỗ kia nhìn không ra thôi.
Trong lòng không hiểu vì sao có chút không vui, làm bộ hắng giọng ho hai tiếng.
Tiếng nói chuyện bên ngoài lập tức biến mất, Trần Tam Muội hiếu kì hỏi, "Tiên sư, nhà có khách sao?"
"À..." Vương Dịch vội vàng chỉ vào phía sau, "Thôn bên cạnh, đúng, là người của thôn bên cạnh."
"Người của thôn bên cạnh." Lại nói vọng vào trong thư phòng một tiếng.
"Vậy tiểu nữ không quấy rầy tiên sư nữa." Trần Tam Muội nói, "Tối nay tiểu nữ sẽ tới lấy hộp cơm."
"Ân."
Trần Tam Muội cuối cùng đã đi, Vương Dịch đưa nàng ra tới cửa lớn, thuận tiện đem cửa lớn khóa lại. Lúc trở về phòng Châu Thi Vũ đã chống cằm nằm ở trên giường, nghe được tiếng mở cửa, lập tức âm dương quái khí: "Còn đưa người ta đi ra ngoài a."
Sao lại nữa rồi...
Vương Dịch bất đắc dĩ: "Tại vì ta phải đi đóng cửa, miễn cho nàng lần sau lại đi thẳng vào thư phòng."
Châu Thi Vũ nói: "À."
Vương Dịch đem hộp cơm để xuống bàn trà, mở ra. Chính là những món ăn mà Trần Tam Muội vừa nói, nàng chuẩn bị động đủa, đột nhiên nhớ tới gì đó, quay sang hỏi Châu Thi Vũ, "Nàng có muốn nếm thử hay không."
Châu Thi Vũ nhìn sang, "Không hứng thú."
Thời điểm nàng du ngoạn ở nhân gian có sơn hào hải vị nào chưa từng ăn qua chứ, mấy cái đĩa cháo loãng này nàng không thèm để ý tới. Bất quá nói tới nói lui, nàng vẫn là thích ăn sống, dù sao nàng cũng là rắn.
Vương Dịch ăn hai miếng, hồi tưởng lại, hôm qua thời điểm Trần Tam Muội khóc mình cũng ôm qua nàng. Tiểu cô nương lúc ấy đỏ vành mắt, nhìn rất đáng thương, làm nàng nhớ tới sư phụ ở núi Thanh Thành, nhớ tới có câu "Phụ mẫu tại, không đi xa", Diệc sư Diệc mẫu vẫn còn tại thế, nàng cũng không nên đi xa. Nhưng lúc trước sư phụ cùng nàng nói, nàng có thiên phú cao, nhưng tâm địa lại quá hiền lương, sư phụ đối với nàng có chút không yên lòng. Muốn nàng xuống núi một lần, kinh lịch một số chuyện, tôi luyện tâm trí một chút, qua mấy năm lại trở về, núi Thanh Thành liền có thể giao cho nàng. Sư phụ niên kỷ cũng lớn, nàng nhìn thấy tiểu cô nương khóc ngoại tổ, liền nhớ lại mình, lại nhìn thấy nàng có chút đáng thương, liền đưa tay ôm lấy nàng.
Nàng ôm qua Châu Thi Vũ, cũng ôm qua Trần Tam Muội, nhưng cảm thụ hoàn toàn khác nhau. Sau đó, Châu Thi Vũ hôm qua hỏi nàng có phải không cao hứng hay không, lúc ấy nàng đang suy nghĩ gì đấy. Tựa như đúng là như vậy...
"Còn đang dư vị a?" Châu Thi Vũ đột nhiên đánh gãy nàng.
Suy nghĩ lập tức bị đánh gãy, Vương Dịch lấy lại tinh thần, "A?"
"Hỏi nàng", Châu Thi Vũ nhìn xem nàng, biểu lộ có chút không vui, "Còn đang suy nghĩ đến người ta sao?"
"Người ta? Người nào?"
"Trần Tam Muội a, tiểu cô nương của nàng."
"Nàng nói bậy bạ gì đó, ta vì sao lại nhớ nàng."
"Đó là câu ta muốn hỏi nàng nha, nhìn mặt nàng cũng biết nàng đang nghĩ về người ta."
"...."
"Không trả lời chính là đáp án."
Vương Dịch thở thật dài một cái, ba phần bất lực, bảy phần còn lại cũng giống như ba phần đầu, "Ta làm sao lại nghĩ nàng, ta muốn nàng thì sao ta lại phải khóa lại cửa lớn?"
"A." Châu Thi Vũ nói, rốt cục không dây dưa nữa.
Lại lần nữa cầm lấy đũa, ăn rau xanh, tinh thần lại bắt đầu hoảng hốt. Thời điểm nàng ôm lấy Trần Tam Muội, nhịp tim mười phần bình tĩnh, tiểu cô nương miệng còn hôi sữa tất nhiên không thể nào so với Châu Thi Vũ, nhưng mà....
Sau đó lại nghe thấy thanh âm của Châu Thi Vũ.
"Có phải là hối hận đã đóng cửa rồi không? Hiện tại đi mở cửa đi a."
Vương Dịch triệt để quên mất mình đang suy nghĩ gì, ngửa mặt lên trời thở dài.
"Ta tại sao lại đi thích một tiểu cô nương a, người ta mới mười lăm tuổi..."
"Yo, tuổi của người ta nàng cũng biết rồi?"
"Là thôn trưởng nói a, dù sao cũng là người chiếu cố ta, hắn cũng phải giới thiệu một chút..."
"Vậy nàng ngược lại là nhớ rõ."
"Một cái niên kỷ có cái gì không nhớ rõ..."
"Vậy nàng nhớ ta bao nhiêu tuổi không?"
"Nàng cũng chưa từng nói cho ta biết, làm sao ta nhớ được..."
"Ta năm nay..." Châu Thi Vũ nói.
Vương Dịch nhìn chằm chằm nàng, nháy mắt cũng không thèm nháy một cái, chờ nàng đem niên kỷ nói ra.
"... Nằm mơ ta cũng không nói cho nàng biết."
Hai mắt Vương Dịch sáng lên, "Nàng nói đi, nói đi mà, nàng nói thì lần sau ta sẽ nhớ kỹ."
"Nghĩ hay lắm."
"Nàng nói đi mà...."
"Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top