Chương 13

Giữa trưa Vương Dịch cũng không có xuống núi, liền mang theo lên núi lương khô cùng túi nước tùy tiện ăn một bữa, lại tìm một bãi cỏ nghỉ ngơi một chút, buổi chiều tiếp tục tìm thuốc. Buổi chiều vậy mà không có gặp lại Châu Thi Vũ, đại khái nàng trở về động ngủ rồi đi. Đoan Ngọ đến gần, yêu vật phần lớn đều khốn đốn, cho dù Châu Thi Vũ có là đại yêu đi nữa cũng không ngoại lệ.

Một mực tìm thuốc đến chạng vạng tối, thừa dịp trời còn chưa tối tranh thủ thời gian hạ sơn. Đến lúc sắp xuống dưới chân núi, đột nhiên cảm thấy có thứ gì vừa tiến vào trong gùi. Nàng quay đầu lại xem xét, phát hiện ra một tiểu xà đang nằm bên trong, đương nhiên vẫn là Châu Thi Vũ.

"Tỉnh rồi?" Vương Dịch cười hỏi nó.

Tiểu xà không có phải ứng.

"Nguôi giận sao?" Vương Dịch lại hỏi nó.

Tiểu xà vẫn không có phản ứng.

"Nàng cũng nên nói cho ta biết ta sai ở chỗ nào, ta mới có thể sửa, có đúng hay không?"

Tiểu xà vẫn như cũ không để ý tới người.

"Bất quá ta biết, mặc kệ là sai ở chỗ nào, dù sao nhất định là lỗi của ta. Ta sai rồi mà vẫn không biết mình sai ở chỗ nào, là sai càng thêm sai. Nhưng nàng chỉ làm ta sợ làm sao đủ a, nhất định phải nghĩ thêm một cái biện pháp khác ác hơn." Vương Dịch quay đầu lại, trên mặt mang một chút ý cười giảo hoạt, giả ý thành khẩn, "Tỉ như phớt lờ ta các kiểu."

"Nàng nghĩ hay thật" Châu Thi Vũ nói, "Ta không để ý tới nàng, nàng liền thanh tĩnh."


Cuối cùng cũng nói chuyện.


"A, lại bị nàng nhìn ra rồi."

"Hừ."


Châu Thi Vũ cũng không giận đến mức như vậy, tuy mới đầu có chút hậm hực, nhưng về sau chỉ là đơn thuần cảm thấy phản hứng của tiểu đạo sĩ rất thú vị thôi. Bất quá tiểu đạo sĩ kia có ý tứ gì, thật sự cảm thấy mình đáng ghét?


"Châu Thi Vũ." Vương Dịch đột nhiên gọi nàng.

"Làm sao?"

"Ta hôm qua kỳ thật liền muốn nói với nàng một chuyện, nhưng mà nàng vẫn còn đang tức giận, vẫn là không tìm được cơ hội để nói." Vương Dịch lại nghiêng đầu lại, nhìn thấy Châu Thi Vũ không có phản ứng già, biết mình có thể nói tiếp, "Chính là, về hai cái ước định kia của chúng ta. Mặc dù nàng không nhất định muốn nghe, nhưng ta vẫn muốn hảo hảo nói với nàng một tiếng tạ ơn."

"Có cái gì phải tạ ơn, bất quá là một trận mua bán thôi."

"Bất kể nghĩ như thế nào, ta dùng một năm thời gian đổi lấy mấy trăm năm của nàng, đều là nàng lỗ."

"Phải không?"

"Ân~"

"Loài người các nàng cũng không có bao nhiêu cái một năm."

"Ta chính là muốn nói cái này." Vương Dịch cười, "Có thể lưu lại nơi này, ta kỳ thật cũng rất vui vẻ."


Châu Thi Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía người trước mắt. Vương Dịch cười, lại một mặt chân thành, nói, "Ta vẫn luôn nói với nàng, mỗi khi ở cạnh nàng, ta kỳ thật rất vui vẻ. Một năm này ta sẽ không cảm thấy vất vả, nếu như không phải trên người ủa ta còn phải gánh vác sứ mệnh là đệ tử của núi Thanh Thành, coi như nàng thật sự muốn ta lưu lại nơi này cùng nàng mười năm ta cũng nguyện ý."

"Nàng ít nói những thứ vô dụng này đi, nói cho cùng không phải là vẫn không muốn sao?"

"Lời ta nói đều là thật lòng."

"Vậy nàng liền lưu lại a, ở bên ta mười năm."

"Ta là người mang sứ mệnh, không thể lưu lại. Nhưng ta nghĩ kỹ, về sau ta có thể hàng năm đề trở về thăm nàng."

"Ai mà thèm a, qua không được mấy năm nàng liền già."

"Vậy thì chờ đến năm nào nàng thấy ta già khó coi, liền cùng ta nói trước một tiếng, năm tiếp theo ta sẽ không đến nữa."

"Hừ."

"Vậy là ngươi đáp ứng rồi? Vậy ta về sau hàng năm đều trở về đây có được không?"

"Hừ."

Miễn cưỡng cho là nàng còn có một chút lương tâm.


Châu Thi Vũ có một tia vui vẻ, Vương Dịch thì là thập phần vui vẻ, nàng rốt cục cùng Châu Thi Vũ nói rõ chuyện này, trong lòng buông xuống một tảng đá lớn. Còn có, mặc dù Châu Thi Vũ một mực hừ hừ, nhưng nàng nghe ra được nàng đã bớt giận. Trừ yêu sư tiện tay rút một nhánh Mạch Tuệ ven đường, vui vẻ ngâm nga ca.

"Thanh người, trọc chi nguyên, động người, tĩnh chi cơ. Người có thể thường thanh tĩnh, thiên địa tất đều về..." (*)

"Khó nghe muốn chết, đổi bài khác."

"Khụ khụ" Vương Dịch hắng giọng một cái, "Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên." (**)

"Trừ yêu sư của núi Thanh Thành các nàng có phải là trừ Đạo Tạng ra sẽ không biết hát một bài nào khác?"

"Sẽ không, nàng biết sao?"

"Ta?" Châu Thi Vũ nghĩ nửa ngày, mấy trăm năm trước lúc nàng còn đang du ngoạn thế gian cũng có học qua một số loạn thất bát tao, nhưng đã lâu như vậy đã sớm quên hết. Hiện tại còn nhớ rõ cũng chỉ có.

Nàng cũng hắng giọng một cái, hát lên. "Gió mát đẩy nha~ Sóng nước thanh thanh nha~"

Vương Dịch kém chút bật cười, may mắn liều mạng mới nhịn xuống được.

Bài hát này nhất định không phải hát như nàng. Không có bài hát nào sẽ có giai điệu vô lý như vậy. Như nàng vẫn không hề nói gì, ra sức vỗ tay, lớn tiếng tán thưởng, "Thật là dễ nghe! Giống như đang nghe chim sơn ca hót!"

"Hừ."

"Câu tiếp theo đâu?"

"Không nhớ rõ."

"Nàng chỉ nhớ kỹ một câu thôi sao?"

"Ân." Nhớ kỹ một câu đã là rất lợi hại rồi, cũng không phải là cái gì truyền thế tuyệt cú. Thôn dân dưới núi mỗi lần lên núi đều thích ngâm nga giai điệu này. Nàng cũng chưa từng để tâm mà lắng nghe qua, bây giờ còn có thể nhớ lại đã là rất tốt rồi.

"Thật tiếc a, ta còn muốn nghe thêm."

"Hừ."

Vương Dịch cười cười, tay vung Mạch Tuệ, học theo giai điệu vô lý của nàng, vui vẻ mà hát lên.

"Gió mát đẩy nha~ Sóng nước thanh thanh nha~"

Trên đường quanh quẩn tiếng hát của nàng, giống như không biết mệt, hát một lần lại một lần, một đường từ dưới núi hát đến đầu thôn. Nơi xa xa phía bên kia bờ ruộng, một thiếu nữ đang rửa chân đang chuẩn bị về nhà, nghe được Vương Dịch ngâm nga giai điệu quen thuộc sau lưng mình, thiếu nữ cũng đồng dạng mà hát theo, "Gió mát đẩy nha~ Sóng nước thanh thanh nha~"

Không khí lập tức an tĩnh.

... Âm điệu của nàng cùng Châu Thi Vũ hoàn toàn không giống, thanh âm réo rắt lọt vào tai linh hoạt kỳ ảo, lập tức liền gột rửa đi một ngày mỏi mệt của Vương Dịch, giống như thân thể liền trở nên thư sướng.

Vương Dịch đưa tay bịt miệng lại, một hồi lâu mới buông xuống, ngực bởi vì nén cười mà phát run, nàng hít một hơi thật sâu, bộ dạng thành khẩn nói, "Ta cảm thấy, vẫn là nàng hát nghe rất hay, giống như là chim sơn ca đang hót."

Châu Thi Vũ từ bên trong gùi trườn ra, cắn một cái lên vành tai của nàng.

Tiểu xà cắn lấy vành tai của Vương Dịch, giống như cái khuyên tai thật dài, Vương Dịch kéo nó không xuống, lại không dám dùng sức, ý đồ giảo biện, "Ta nói thật! Ta chính là thích nghe nàng hát! Nàng hát so với nàng ta êm tai hơn nhiều!" Nói chưa dứt lời, nàng càng nói Châu Thi Vũ càng dùng sức, dọa đến nàng tranh thủ thời gian cầu xin tha thứ, "Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta cũng không tiếp tục nói nữa! Nàng nhanh nhả ra có được hay không, đau quá!"


Thiếu nữ bên bờ ruộng bên kia nghe được thanh âm quay đầu, đúng lúc hai người đi tới sau cây, bản thân lại xa, nàng thấy không rõ người, liền lại quay đầu lại. Nàng lại tiếp tục tẩy tẩy chân, đem câu thứ hai hát ra.

"Tiểu muội muội ca hát mà cho tình lang nha~"


Thanh âm đùa giỡn im bặt.

Vương Dịch an tĩnh, Châu Thi Vũ cũng an tĩnh, một lạt sau, tiểu xà nhả vành tai của Vương Dịch ra, rớt xuống.


Vương Dịch một tay ôm lấy Châu Thi Vũ, một người một rắn đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Một lát sau...

"Ta không biết câu thứ hai này."

"A? Ân, ta biết, nàng nói nàng chỉ biết câu đầu tiên."

"Biết liền tốt."


Châu Thi Vũ không hiểu sao có chút chột dạ, Vương Dịch kỳ thật cũng cảm thấy có chút bối rối, về phần tại sao bối rối, nàng lại không nói ra được. Một người một rắn lần nữa rơi vào trầm mặc, thẳng đến khi Châu Thi Vũ phản ứng lại.

Không đúng, ta đang chột dạ cái gì? Cơ hội thật tốt. Nên mượn cơ hội này đùa giỡn tiểu đạo sĩ một chút a.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức nói, "Vậy tình lang nàng có cái gì muốn nói với ta không?"

Vương Dịch nghĩ nghĩ, dùng bàn tay còn lại vỗ vỗ Châu Thi Vũ, càng thêm ra sức khích lệ nàng, "Tốt! Hát thật tốt! Hát hay giống như là chim sơn ca!"

Châu Thi Vũ lại cắn một cái lên ngón tay của nàng.



(*) Câu mà wy đang ngâm có nghĩa là: "Trong sáng là cội nguồn của vẩn đục, chuyển động là nền tảng của tĩnh lặng. Nếu như người ta luôn có thể yên tĩnh, trời đất đều sẽ... (đoạn này bị zsy cắt ngang nên không biết vế sau là gì.)
(**) Người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo Đạo, Đạo thuận theo tự nhiên.( Đại khái hai câu này đều là bài học của Đạo giáo)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top