Chương 1
Linh Sơn có linh khí, trên núi có yêu, dưới núi có mười mấy thôn xóm. Mấy trăm năm nay, người cùng yêu nước sông không phạm nước giếng. Không biết từ bao giờ, những người lên núi một đi không trở về. Ban đầu mọi người chỉ nghĩ bọn họ gặp phải dã thú, cho đến khi có một người may mắn sống sót trở về, mọi người mới ý thức được, trên núi có yêu, yêu sẽ ăn thịt người. Những người nhát gan nghe được tin này liền thu xếp đồ đạc bỏ chạy trong đêm, chỉ còn lưu lại những thôn dân không nỡ rời xa cố hương. Mọi người chen lấn tích góp chút tiền bạc, đi đến đạo quán mướn đạo sĩ trừ yêu. Ai ngờ những tên đạo sĩ kia vừa tiến đến trên núi liền bị dọa sợ trở về, nói là trên núi có đại mãng xà.
"Là xà yêu! Rất lớn! Là một xà yêu rất lớn đó!"
Bọn hắn đến tột cùng có nhìn thấy xà yêu hay không cũng không ai biết. Nhưng những đạo sĩ kia chạy đi về sau liền không trở lại nữa. Chút tiền bạc góp được cũng bị bọn hắn cuốn đi. Các thôn dân khổ sở nửa đời người, thật vất vả mới kiếm được một chút tiền, lại vì vậy mà không thể lấy lại được.
Thời điểm này, một trừ yêu sư trẻ tuổi tiến đến trong thôn.
Trừ yêu sư trẻ tuổi họ Vương, là đồ đệ của Bạch tiên tử trên núi Thanh Thành, vân du bốn phương đến dây. Rõ ràng là một thiếu nữ nhưng nàng một thân ăn mặc như thiếu niên, may mắn mặt mày tuấn tú, cũng xem là đẹp mắt. Các thôn dân nghe nàng tự xưng trừ yêu sư, vội vàng xem nàng như khách quý, đem sự tình yêu xà trong núi cùng hai người lúc trước không may mất mạng, tất cả đều kể cho nàng nghe. Kể xong lại cẩn thận nói cho nàng biết sự tình đám đạo sĩ quèn kia đã cuốn hết tiền bạc tích góp của thôn dân, dù không nói rõ ràng, nhưng cũng ẩn ẩn ám hiệu không thể cho nàng được nhiều ít tiền thù lao. Chuyện này nói ra thật xấu hổ, nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.
"Không sao cả" Trừ yêu sư trẻ tuổi cười nhạt một tiếng, "có ăn là được"
"Cái kia... tiên sư có thủ mặn hay không? Nếu như ngài muốn gà, thịt, cá..."
"Ta ăn chay." Trừ yêu sư nói.
Đám người vô cùng mừng rỡ, vội vàng phái người đi bẩm báo, muốn từng nhà lấy thêm một chút hủ tiếu màn thầu đem đến. Lại đem gian phòng của hai người vừa dọn đi thu thập một chút, sau đó mời nàng vào ở.
Như thế qua một đêm, ngày thứ hai, trừ yêu sư liền cõng theo cổ cầm một mình lên núi.
Trong núi yêu khí quá thịnh, chỉ dựa vào la bàn cũng vô pháp mà nhìn ra được phương hướng. Không biết là do yêu vật quấy phá hay là do thiên tượng vốn dĩ đã như vậy, vừa tiến vào chưa bao lâu, sương mù đã bao phủ toàn bộ khu rừng. Sương mù dày đặt, đưa tay ra cũng không thể thấy rõ năm ngón, trừ yêu sư dựa vào cảm giác mà tìm tòi tiến lên. Không biết đã trải qua bao lâu, giữa khu rừng bỗng nổi lên một trận yêu phong. Cơn gió kia thổi đến, đem sương mù tản ra. Nàng nhìn theo hướng cơn gió kia, nhìn thấy được một thôn nữ dường như đang bị thứ gì đó đuổi theo, lảo đảo trực tiếp chạy tới hướng của nàng. Trong màn sương trắng, một đôi mắt to màu vàng ánh đỏ như ẩn như hiện theo sát phía sau. Trừ yêu sư vội vàng đem cổ cầm ra, năm ngón tay chỉ tùy tiện bên trên dây đàn gảy một cái liền xuất hiện một cỗ sóng âm bay thẳng đến đám sương trắng kia. Có tiếng rên khẽ từ trong màn sương mù truyền ra, sau đó từ bên trong xuất hiện một yêu vật khổng lồ kịch liệt lăn lộn trên mặt đất. Thôn nữ lúc nãy chạy về phía nàng bị dọa sợ ngã trên mặt đất, nhịn không được mà run rẩy. Trừ yêu sư tiến lên đỡ nàng dậy, an ủi: "Đừng sợ, ta là trừ yêu sư..."
"Thôn nữ" ngẩng đầu lên, lụa xanh hỗn độn trên khuôn mặt tựa hoa đào, môi đỏ mọng khẽ hé ra, nở một nụ cười nhẹ nhàng hướng nàng thôi một ngụm khí. Trừ yêu sư vội vàng lùi lại, một cỗ dị hương bị thổi vào khoang mũi, thần trí một thoáng trở nên hỗn độn.
Sương trắng dần tản đi, một thiếu nữ áo xanh dáng dấp đáng yêu xoa đầu từ rừng cây chỗ xa chạy tới, nàng cúi người nhìn trừ yêu sư đang nằm dưới đất. Biểu tình giận giữ trên mặt ngay lập tức biến mất.
"Dáng dấp thật dễ nhìn a." Nàng cười hì hì nói, "Tỷ tỷ, ta có thể ăn nàng luôn sao?"
Thôn nữ buồn cười nói: "Một con thỏ tinh như người ăn thịt cái gì."
"Nhưng nàng da mịn thịt mềm, xem ra ăn rất ngon. Tỷ tỷ, cho ta ăn một miếng đi."
"Ngươi nhìn cho rõ, người này không thể ăn."
"Vì sao chứ?"
Thôn nữ chỉ chỉ y phục trên người trừ yêu sư: "Đạo bào" nàng chỉ sang đoản kiếm bên hông của người kia, "Trảm Yêu Kiếm", cuối cùng chỉ về hướng cổ cầm, "Phục Ma Cầm. Nàng là trừ yêu sư của núi Thanh Thành. Người của núi Thanh Thành mà ngươi cũng dám động. Ngươi không sợ đám lão già kia tất cả đều hom hem chạy tới đây, dẹp yên ngọn núi nhỏ này của chúng ta sao?"
Thiếu nữ áo xanh lập tức xụ mặt: "Vậy chẳng lẽ tỷ muốn thả nàng đi sao? Nàng vừa rồi đánh ta một cái rất đau! Với lại, vạn nhất lần này thả nàng đi, lần sau nàng lại đến thì phải làm sao bây giờ? Lần sau nàng cũng sẽ không dễ tin người như vậy."
Thôn nữ không có trả lời, nàng cúi người, ngón trỏ điểm một cái lên mi tâm của trừ yêu sư. Người trên đất chậm rãi mở mắt ra, chỉ là hai mắt thất thần, giống như mất đi một phách, sững sờ hướng phía dưới núi đi xuống.
Trừ yêu sư ôm đàn, chậm rãi bước từng bước xuống núi. Đám người nhìn thấy nàng trở về, liền vội vàng tiến lên hỏi nàng trong núi có phải là có yêu quái hay không, có phải nàng đã trừ được hay không? Nhưng vô luận bọn họ hỏi gì làm gì, nàng đều không đáp lại, chỉ sững sờ hướng ngoài thôn mà đi. Ban đầu mọi người đều không biết nhưng đến khi một đường đuổi theo nàng đến ngoài cổng thôn thì mới hiểu được: nàng đây là muốn đi. Vẫn còn mấy người chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo nàng, rốt cục bất đắc dĩ mà trở lại. Sau khi bọn hắn rời đi, nàng vẫn còn đang đi về phía trước. Đi được nửa ngày, tới lúc hoàng hôn nàng mới tỉnh táo trở lại.
Trừ yêu sư đứng giữa đường, đưa mắt tứ phương, không biết mình đang ở chỗ nào. Mờ mịt một lát dần dần lộ ra tiếu dung. Nàng cắn răng nghiến lợi, giống như là đang cười: "Khá lắm xà yêu."
Sáng ngày thứ hai, mọi người phát hiện trừ yêu sư hôm qua trời đi hôm nay đã trở về. Đám người ai cũng mờ mịt, nhưng nàng đóng cửa không ra. Có vài tiểu hài tử leo lên vách tường nhìn lén, thấy được nàng đang ngồi trong thư phòng, trước mặt nàng là bộ cổ cầm kia. Tiếng đàn thanh âm rất nhỏ mọn, cách một bức tường mà bọn họ đã không thể nghe được rõ ràng, chỉ thỉnh thoảng nghe được dây đàn phát ra "tranh" một tiếng. Tụi nhỏ cũng cười đùa mà học theo "tranh, tranh tranh, tranh tranh tranh". Có thôn phụ đến gọi hài tử nhà mình, hắn liền từ đầu tường nhảy xuống, "tranh tranh" cười chạy trở về nhà.
Người dưới núi không biết, tiếng đàn kia không phải là đàn cho bọn hắn nghe, cũng không phải trừ yêu sư nơi đó một mình đào dã tình thao (*). Phục Ma Cầm theo tay nàng từng đợt từng đợt phát ra, thanh âm như gợn sóng dọc theo Linh Sơn tràn ra, vừa đi vừa gột rửa, đem toàn bộ Linh Sơn bao phủ trong đó. Tiểu yêu đạo hạnh thấp như thỏ yêu bị tiếng đàn này dày vò sắp điên rồi. Tiếng đàn kia một mực không ngừng chui vào trong đầu của nàng. Nàng liều mạng ôm đầu, đem tiếng đàn từ bên trong bức ra, bất đắc dĩ kêu thảm đến trước mặt xà yêu:
"Tỷ không phải là nói nàng sẽ không quay trở về sao?"
"Nàng xác thực không nên trở lại...." Xà yêu lắc lắc đầu, nàng ngược lại không bị dày vò như thỏ yêu, bất quá Phục Ma Cầm tư vị xác thực không dễ chịu. "Ta rõ ràng sửa lại trí nhớ của nàng, để cho nàng đi xa..." Ngừng nửa ngày, "À..." nàng nhớ lại, "Lão tổ tông đã từng nói, người tu đạo, nếu như đạo tâm trong suốt, có thể bảo vệ yêu tà chi khí bất xâm. Độc của ta có thể mê nàng, lại không thể thay đổi trí nhớ của nàng. ha ha, thú vị."
(*) đào dã tình thao: thông qua ngoại giới mà cải thiện tinh thần, trạng thái của bản thân.
Con người này cũng thật thú vị, trước kia chịu tổn thất lớn như vậy, còn dám công khai đến đây khiêu khích, muốn dẫn xà xuất động.
"Không thú vị! Tỷ tỷ, chúng ta đi giết nàng đi!"
"Muội lưu lại trên núi." Yêu xà chậm rãi đứng dậy, giây lát đã hóa thành hình người. Hạ xuống chân trần, nở một nụ cười nhẹ, "Để ta đi chiếu cố tiểu tiên sư này."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top