Chương 80~82

Thị ngược thành tính 80 [xôi thịt ~]

(Ai tới mua xôi thịt a~~~ comn/vote/like = 1 hộp nhá)

Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên là cam tâm tình nguyện để Hàn Lượng thu thập, tay bị trói ra sau lưng, hai chân mở lớn, cột vào đầu giường, tuy rằng thân mình bị đè ép có chút khó chịu, nhưng trong lòng lại một mảnh ngọt ngào, thân mình cũng nóng lên.

"Biết đây là cái gì không?" Hàn Lượng cầm ba cây ngọc căn đến gần, đưa đến trước mắt Lục Đỉnh Nguyên cho y xem.

"Ngọc căn." Lục Đỉnh Nguyên nhu thuận đáp.

"Biết nó làm từ loại ngọc nào không?" Hàn Lượng mỉm cười lại hỏi.

Điều này Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên là biết, khi còn nhỏ thường đi theo phụ thân đến nơi chế tác ngọc thạch, như thế nào còn không rõ ràng."Cái này từ Bạch Ngọc, cái này từ ôn ngọc, cái này từ hàn ngọc."

"Ngoan, biết để chỗ nào không?" Hàn Lượng cười đến càng tà ác.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Đỉnh Nguyên càng đỏ,"Biết, để...... để nai con nơi đó..."

"Nơi đó là nơi nào?" Hàn Lượng cũng không định buông tha y.

"Chủ nhân, ngươi cũng đừng trêu đùa nai con nữa." Lục Đỉnh Nguyên nhu thuận khẽ nâng mông.

Lục Đỉnh Nguyên eo nhỏ hơi chuyển , trong thoáng qua hiện ra không chỉ hai cánh mông trắng nõn, còn có ngọc hành non nớt cùng hai viên ngọc châu căng cứng, ngay cả tiểu huyệt phía sau cũng co rút hé mở vô cùng mê người. Hàn Lượng chỉ hận không thể thẳng đảo Hoàng Long, khó khăn nhịn xuống. Cười trộm một tiếng, nâng chưởng liền cho mông Lục Đỉnh Nguyên hai bàn tay,"Ngươi, tiểu yêu tinh hư hỏng." Thẳng đánh cho Lục Đỉnh Nguyên song mông đỏ rực một mảnh.

"Ân...... Ha......" Hàn Lượng xuống tay không nhẹ, Lục Đỉnh Nguyên cũng thập phần hưởng thụ, sảng khoái yêu kiều hừ hai tiếng.

"Gia cái này cho ngươi kêu không được." Hàn Lượng cười ra một bộ bĩ dạng, lấy thanh ngọc căn làm từ Bạch Ngọc, trực tiếp cho vào miệng Lục Đỉnh Nguyên.

"Ngô......" Lục Đỉnh Nguyên mặc dù không nghĩ tới, nhưng cũng là ngoan ngoãn hàm chứa, không dám có nửa phần giãy dụa. Trước không nói kia ngọc trụ là Hàn Lượng tự tay chế tạo, liền ngay cả tạo hình cùng Hàn Lượng cái kia giống nhau như đúc điểm này, khiến cho Lục Đỉnh Nguyên đã muốn muốn ngừng mà không được, đầu lưỡi tình tế liếm mút, vẻ mặt tình mê ý loạn.

Hàn Lượng dùng hai ngón tay đưa vào hậu huyệt Lục Đỉnh Nguyên, lại phát hiện đã muốn có dâm dịch tiết ra ướt đẫm, không khỏi lại bỏ thêm một ngón tay đi vào. Tam ngón tay quấy đảo một trận, quấy đến khi Lục Đỉnh Nguyên đầu óc còn một đoàn tương hồ, xoay xoay thắt lưng kêu rên không ngừng. Đến khi có thể chứa được bốn ngón tay Hàn Lượng, Hàn Lượng liền đem cây ngọc căn làm từ ôn ngọc chậm rãi đỉnh đi vào.

Có chút đau, lại đúng là thứ Lục Đỉnh Nguyên thích, trùng hợp lại đúng mức có thể khiến cho hắn hưng phấn phi thường cũng không chân chính làm bị thương đến hắn. Chờ ngọc trụ trên Lục Đỉnh Nguyên người ra vào thông thuận, Hàn Lượng lúc này mới hướng lên thân trên mà đi, một tay vừa chậm rãi di chuyển ngọc thế dưới thân Lục Đỉnh Nguyên, một tay kia đem hai người dán chặt một chỗ, lúc nhẹ lúc nặng mà di động.

Nhìn đến trước ngực Lục Đỉnh Nguyên doanh bạch trắng noãn như tuyết, dùng răng nanh cắn xé, lại là một phen tàn sát bừa bãi. Lục Đỉnh Nguyên thở hổn hển, trong mắt sớm đã không còn tỉnh táo.Hiện tại trong trong ngoài ngoài của y đều là Hàn Lượng, cảm giác giống như ba cây côn thịt của Hàn Lượng đồng thời làm hắn vậy. Miệng hàm chứa tráng kiện, hậu huyệt ấm áp triền miên, trước người nóng rực một mảnh, hơn nữa ngực chỗ Hàn Lượng hôn nhiệt hỏa mọc lên như nấm, khi có khi không khẽ động nhũ hoàn hồng nộn, thẳng đến khi trước mắt Lục Đỉnh Nguyên phiến phiến bạch quang lóe ra, đã vài lần thiếu chút nữa bắn, nhưng lại đều bị Hàn Lượng ngăn trở. Mãi cho đến khi Hàn Lượng cũng nhịn không được, rút ra khỏi miệng Lục Đỉnh Nguyên chuyên vật, đem chính mình trụ căn đi vào, khiến miệng Lục Đỉnh Nguyên đầy tanh nồng. Lục Đỉnh Nguyên cũng không ngại, ngoan ngoãn nuốt xuống sạch sẽ, còn đem Hàn Lượng côn thịt liếm hôn sạch sẽ.

Thị ngược thành tánh 81[ thuần thịt ~]

Chờ khi hai người hơi thở bắt đầu ổn định, Hàn Lượng tháo bỏ trói buộc trên tay Lục Đỉnh Nguyên, ôm Lục Đỉnh Nguyên hướng chỗ Ôn Tuyền bước vào, trước khi đi về phía trước còn không quên thuận tay lấy cái thứ hắn coi trọng mà chọn hàn ngọc làm ra.

Mãi đến khi đem chính bản thân mình cùng với Lục Đỉnh Nguyên đều ở trong nước suối tẩy trừ thật sạch sẽ, mới đưa hàn ngọc làm ngọc thế từ cạnh bờ lấy qua. Lục Đỉnh Nguyên nhìn đến hàn ngọc kia bên trên phát ra hàn khí nhè nhẹ , hung hăng run lên, tất nhiên là nhớ lại cách đây không lâu vừa mới chịu khổ sở.

"Nai Con, ta làm thứ này này nọ, ước nguyện ban đầu đều là vì muốn làm cho ngươi thoải mái, tuy rằng dùng sai nơi khiến cho ngươi phải bị thương, nhưng là ngay từ đầu cũng không phải là vì phạt ngươi mới chuẩn bị cái gì, ngươi có thể hiểu được không?" Hàn Lượng chính là như vậy, sai như thế nào cứu chữa như thế nào, hắn cùng Nai Con tự mình đàm luận khai thông, tuyệt đối không cho phép bất kì một tầng ngăn cách mới nào vô cớ sinh ra một lần nữa.

Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, y đối Hàn Lượng cho tới bây giờ đều là toàn tâm toàn tín nhiệm.

"Đừng sợ." Hàn Lượng thở dài nhẹ nhõm một cái khinh vị, hôn trụ Lục Đỉnh Nguyên, đồng thời tay cầm lấy ngọc thế chậm rãi hướng phía sau của y tìm kiếm.

Lục Đỉnh Nguyên hai tay gắt gao nắm trụ lấy cổ Hàn Lượng, hôn đến quên cả trời đất, cũng tận lực thả lỏng thân thể của chính mình, phối hợp với động tác của Hàn Lượng ở phía sau y, mật huyệt chậm rãi nuốt lấy băng hàn ngọc thế thô to.

Lần này hàn ngọc đi vào thân thể so với lần trước có cảm giác khác nhau rất lớn. Băng hàn ngọc thế, như thể tranh giành với nước ấm cuồn cuộn cuồn cuộn mà vào, mỗi một lần trừu sáp đều kéo đến băng hỏa hai thứ nặng nề giao hòa, hơn nữa bên người hơi nước nóng bỏng không ngừng bốc lên, lại thêm Hàn Lượng không ngừng kịch liệt ôm hôn âu yếm, Lục Đỉnh Nguyên chỉ cảm thấy chính mình như thể tan rã tại đây trong đại dương mênh mông của dục vọng vô cùng này.

"Lượng...... Chủ nhân...... Chủ...... Chủ nhân......" Lục Đỉnh Nguyên dường như đã không biết chính mình nói cái gì, hay là muốn nói cái gì.

"Nai Con ngoan...... Ngoan...... Nai con......" Hàn Lượng hôn liếm nước mắt cùng mồ hôi của Lục Đỉnh Nguyên nhân lúc mãnh liệt mà chảy xuống, cũng đồng dạng thở hổn hển không động đậy mà cảm thụ tình dục.

Trong ôn tuyền một hồi tính sự cuồng nhiệt, mỗi người đều sợ hai người lại lần nữa bị hôn đến rối loạn, mà ngay vào lúc làm được cực tốt vì thông thuận, Hàn Lượng không gặp nạn vì Lục Đỉnh Nguyên, cũng không có tự tạo áp lực cho chính mình, rất nhanh hai người liền cùng nhau bắn ra. Thật nhiều chất lỏng đục ngầu lại đậm đặc phun trên bụng lẫn nhau, sau đó ở từng dòng từng dòng uốn lượn bị đẩy ra theo.

"Hộc...... Đáng tiếc......" Lục Đỉnh Nguyên một bên thở hổn hển, một bên vẻ mặt tiếc hận nhìn tinh hoa của Hàn Lượng trong nước dần dần biến mất.

"Ha ha...... Ngươi đối với thứ này quả thật không phải là chấp nhất bình thường đâu!" Hàn Lượng cười nhạo. Miệng mặc dù nói như thế, thế nhưng thật sự đối với việc Lục Đỉnh Nguyên cực quý trọng tinh hoa của hắn, mỗi điểm này cũng khiến hắn rất yêu thích lại tự hào.

Lục Đỉnh Nguyên quệt quệt miệng,"Cái đó đối với Nai Con mà nói thế nhưng thực vô cùng trân quý đấy!" Cúi đầu nhẩm một câu. Đó là thứ đã cứu mệnh của y, trong mắt y tất nhiên là không giống với những thứ khác.

Hàn Lượng cười khẽ không nói, đem hai người từ trong nước đi lên, đi vào tẩm gian chuẩn bị cấp hai người mặc quần áo.

Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cầm cổ tay Hàn Lượng ,"Chủ...... Chủ nhân......"

Hàn Lượng khó hiểu, nâng mắt nhìn y.

"Ngươi...... Ngươi hôm nay cũng chưa tiến vào lần nào ......" Thanh âm tuy rằng càng nói càng nhỏ, đầu tuy rằng càng nói càng cúi thấp, mặt tuy rằng càng nói càng hồng, nhưng Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng vẫn đem hết lời nói ra, Hàn Lượng cũng cuối cùng nghe xong một câu chỉnh tề.

Hàn Lượng ha ha cười, hung hăng ở trên mông Lục Đỉnh Nguyên ngắt véo một phen."Như vậy cũng chưa uy ăn no ngươi a?"

"Ân a......" Lục Đỉnh Nguyên hừ nhẹ một tiếng rỗi mềm nhuyễn dán ở trong ngực Hàn Lượng"Ngọc...... Ngọc thế tuy rằng cũng tốt lắm, nhưng là...... Nhưng là so với chủ nhân......"

"Vẫn là muốn ta hơn phải không?" Hàn Lượng bóp lấy khuôn mặt Lục Đỉnh Nguyên mà trêu chọc.

Lục Đỉnh Nguyên ngượng ngùng gương mặt đỏ chín, thế nhưng lại kiên định gật đầu. Lượng nóng rực, mang theo nhiệt độ cơ thể mang theo sinh mệnh bừng bừng nhịp đập, là sự tinh xảo mà công cụ không thể nào so bì được, y có thể cảm thụ Lượng tồn tại, cảm thụ hắn ở ngay trong cơ thể y, như vậy y mới có thể cảm nhận rõ ràng biết chính mình là còn sống, rõ ràng biết chính mình là thuộc về Hàn Lượng, mà Lượng, cũng là thuộc về y.

Cho nên thời điểm Hàn Lượng đi vào trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, liền cảm giác được y hút chặt mình như thể phát cuồng, làm cho Hàn Lượng suýt nữa cầm giữ không được.

"Lượng...... Lượng...... Chủ nhân...... Chủ nhân......" đã lâu chưa cảm nhận được Hàn Lượng xỏ xuyên qua, Lục Đỉnh Nguyên giờ khắc này thế nhưng lại kích động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ.

"Tiểu yêu tinh, sớm muộn gì bị ngươi hấp đến tinh tẫn nhân vong!" Hàn Lượng cảm nhận được dưới thân là một cỗ hấp lực thật lớn, hung hăng đánh xuống mông Lục Đỉnh Nguyên hai phát, đương nhiên lại rước lấy một trận kêu rên kiều diễm của Lục Đỉnh Nguyên .

Mãi thì rốt cuộc mọi việc cũng xong, Hàn Lượng đã bắt đầu cảm thấy chân nhuyễn, không cam lòng bóp bóp khuôn mặt Lục Đỉnh Nguyên ."Yêu tinh, cũng không sợ muốn chết ta." Hàn Lượng lúc đầu tuy có dục vọng, nhưng cũng là cái dục vọng kín kẽ sâu trong người, hơn nữa lúc trước quá bận rộn, thường thường tích góp từng tí từng tí một, thỉnh thoảng mới phát tiết một lần, lại thêm không phải người mình đặc biệt ham mê nói chung cũng không thể tận hứng. Sau này gặp được Lục Đỉnh Nguyên, đãi ngộ với y dần dần thường ngon ngọt, vốn dĩ vẫn là có thể khắc chế chính mình, gần đây lại phát hiện càng ngày càng muốn ngừng mà không được, thường thường bị Lục Đỉnh Nguyên dẫn tới dục hỏa đốt người, trầm luân trong ái sự trên giường.

Lục Đỉnh Nguyên cười hắc hắc, lẳng lặng nhìn Hàn Lượng thay y mặc áo mang giày, biết Hàn Lượng không phải thật sự trách cứ hắn, cảm thấy một mảnh ngọt nị.

Thị ngược thành tính 82

Ban ngày Lục Đỉnh Nguyên muốn đi xử lý một chút giáo vụ cùng một vài chuyện ở Lục phủ, chính là cấp dưới lại có khả năng hơn nữa, y tốt xấu gì cũng là chủ tử, thật nhiều sự vụ muốn y quyết định cuối cùng họ mới dám làm, mà trước đó vài ngày mấy việc phức tạp ngày thường lại đổ dồn đến khiến Lục Đỉnh Nguyên không có tâm tư đi lo sự vụ, cho nên tích góp từng tí một, hiện tại đã không ít sự tình chờ y đích thân xử lý.

Hàn Lượng cũng không phải kẻ nhàn hạ, khi Lục Đỉnh Nguyên không ở cùng, mỗi ngày đều vùi đầu trong công phòng, cũng không cho người bên ngoài tiến vào, không biết hắn lại đang làm cái gì trong đó nữa.

Tiểu Hà Tử nhân lúc không bị Hàn Lượng quấn lấy, cả ngày hỏi han y lý, ngược lại thanh nhàn không ít.

Phi Ảnh thì vẫn là Thần Long không thấy được đầu cũng chẳng thấy đuôi, nhưng thật ra mọi người biết hắn luôn ngay bên người Lục Đỉnh Nguyên, muốn tìm hắn trước nên tìm Lục đại trang chủ mới là đúng nhất.

Cứ như vậy, hết thảy mọi việc lại khôi phục như trước đây. Nhưng là khi màn đêm buông xuống......

"Ba ~" ngọn roi tạo ra thanh âm thanh thúy, là tiếng roi quật trên thân thể.

"Thoải mái sao?" Âm thanh cứng nhắc không có trầm bổng lên xuống vọng ra từ mật thất u ám, ngoại nhân nghe được có lẽ cảm thấy đó là ngữ khí băng hàn lạnh lẽo, lại hoàn toàn có thể khiến cho Lục Đỉnh Nguyên toàn thân run rẩy.

"A...... Thoải mái......" Lại trúng một roi, Lục Đỉnh Nguyên khẽ kêu một tiếng, thanh âm run rẩy nói,"Chủ nhân...... Còn muốn......"

"Ba ~ ba ~" Lại hai tiên nữa.

"Ân...... A...... Chủ nhân...... Yếu...... Chủ nhân...... Nai con còn muốn......"

"Thật là một vật nhỏ dâm đãng." Một câu tưởng chừng lãnh đạm như nước, vang lên sau đó là tiếng roi liên tục,"Ba ba" không dứt.

"Ân...... A...... Chủ nhân...... Chịu không nổi...... Nai con...... Chịu không nổi...... A......"

"Cái này chịu không nổi? Vẫn còn sớm mà!" Tiếng cười vang lên mang theo vài phần mong chờ, tiếp theo tiếng roi càng thêm mãnh liệt.

Ở trong mật thất điều giáo, đúng là hai người Hàn Lượng và Lục Đỉnh Nguyên. Đang sử dụng là roi mà Hàn Lượng hai ngày trước mới dùng thiên tàm ti tự tay kết từng sợi mà thành, dùng tới thúy thạch tốt nhất điêu khắc thành cán, xanh xanh trắng trắng, trông rất đẹp mắt. Theo lời hắn nói, roi như vậy mới xứng dùng trên người Lục Đỉnh Nguyên. Mà Lục Đỉnh Nguyên xin khoan dung, Hàn Lượng căn bản là mắt điếc tai ngơ, vì trước đó bọn họ đã cùng nhau ước định, nếu Lục Đỉnh Nguyên thật sự chịu không nổi đau đớn, hắn trực tiếp kêu Hàn Lượng "Tử Hành", như vậy Hàn Lượng sẽ dừng lại, giống như bọn họ ước định ám hiệu với nhau.

Mà hiện tại, trò chơi mới tiến hành một nửa, theo kinh nghiệm hai ngày trước, cách thời điểm Lục Đỉnh Nguyên thực không chịu nổi mà bắn còn rất sớm. Mà tiếng "Tử hành" kia, cho tới bây giờ Lục Đỉnh Nguyên vẫn không kêu lên.

Hàn Lượng mới nghĩ vậy, chợt nghe tiếng kêu rên rỉ sung sướng "Ân a a" của Lục Đỉnh Nguyên, đột nhiên đổi thành một tiếng hô to thê lương "Tử hành".

"Làm sao vậy?" Hàn Lượng hoảng sợ, vội vàng đem roi thu hồi, tiến lên cởi trói cho Lục Đỉnh Nguyên."Đánh thương ngươi ?"

"......" Lục Đỉnh Nguyên cau mày nhè nhẹ lắc đầu,"Ngươi nghe đi."

"Cái gì?" Ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, lại không nghe được gì.

"Nghiễm Hàn cung Trục Nguyệt Linh." Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày lại nghe trong chốc lát,"Sẽ không sai." Nói xong liền đứng dậy bắt đầu mặc lại y phục.

Mà cái người ăn mặc chỉnh tề là Hàn Lượng kia tất nhiên là giúp đỡ Lục Đỉnh Nguyên chuẩn bị, miệng cũng không nhàn rỗi,"Trục nguyệt linh là cái gì?"

"Là một loại tín hiệu khẩn cấp, bình thường, khi trong cung có đại sự xảy ra, dùng để thông tri cho giáo chúng phụ cận tổng giáo khẩn cấp hồi cung tập hợp nhận mệnh lệnh."

"Ai có tư cách phát tín hiệu này?"

"Trên nguyên tắc mà nói thì chỉ có giáo chủ, nhưng là trên thực tế là hộ pháp cũng có thể phát tín hiệu, chỉ cần có tình huống khẩn cấp, giáo chúng bình thường thông qua sự đồng ý của một trong tứ hộ pháp cũng có thể gửi đi."

"Nói cách khác, chỉ cần là linh vang, thì đó là đại sự mà ít nhất là hộ pháp đồng ý ?"

"Từ khi ta thừa vị đến nay, không tính lần này cũng chỉ phát ra một lần trục nguyệt linh."

"Nga? Đó là chuyện gì?" Hàn Lượng không khỏi tò mò.

"Vì đem một bang phái thuần nữ tử biến thành như hiện nay." Lục Đỉnh Nguyên thở dài."Nhưng lần đó cũng là ban ngày."

Như vậy, ai sẽ đúng vào lúc giữa đêm vang loại linh (ta không biết linh là gì a) này? Hơn nữa còn là vì chuyện gì đây?

Lục Đỉnh Nguyên và Hàn Lượng nhìn nhau, giống nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được nghi vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top