Chương 97 -> 100
Chương 97
"Đây là cái gì?" Nhìn chuỗi hạt châu trong tay, Lục Đỉnh Nguyên không khỏi đặt câu hỏi.
Hàn Lượng cười, loại đồ vật này ở tiệm đạo cụ hiện đại rất là thông thường, đơn giản là một sex toy với một chuỗi hạt sắp xếp từ lớn đến nhỏ để huấn luyện sức dãn của cơ giang mà thôi. Nhưng ở trong mắt Lục Đỉnh Nguyên khẳng định là một thứ mới mẻ, hơn nữa còn là ngọc châu tự mình chọn lựa, tự mình chế tạo, hắn tin tưởng y sẽ thích. "Đưa cho ngươi, thử xem xem."
<!–more–>
Hiện tại Hàn Lượng càng thêm ham thích tự tay chế tạo đủ loại sex toys cho Lục Đỉnh Nguyên, trừ bỏ thích xem bộ dáng động tình của nai con, hắn phát hiện tự tay làm những đồ vật này cư nhiên có lợi cho việc hắn nhanh chóng nắm giữ công lực. Tỷ như khoan linh tinh, lúc trước cho dù dựa vào công cụ cũng rất khó khăn, nhưng hiện tại chỉ cần lực đạo phù hợp, liền thực dễ dàng. Nhưng phải nắm giữ tốt sâu cạn! Lần đầu tiên khi Ngọc Thạch trân quý ở trong tay hắn biến thành bột phấn, hắn nhưng囧thật lâu.
"..." Lục Đỉnh Nguyên trố mắt, nhìn chuỗi hạt châu lớn nhất cỡ trứng chim, nhỏ nhất chừng móng tay, hiển nhiên biết để ở chỗ nào, không khỏi có chút nóng lòng muốn thử, lại vẫn không biết dùng như thế nào, "Dùng, dùng như thế nào?"
"Nhỏ ở trên, lớn ở dưới, bỏ vào là được." Hàn Lượng vỗ vỗ mông của Lục Đỉnh Nguyên.
"Chỉ cần...bỏ vào?" Lục Đỉnh Nguyên nghi ngờ, cứ cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.
"Trước bỏ vào đi, ta lại nói cho ngươi, làm tốt có thưởng cho nga!" Hàn Lượng cười tà ác, lại làm cho Lục Đỉnh Nguyên tim đập nhanh hơn. "Thưởng cái gì?"
"Cho ngươi ăn đủ." Hàn Lượng vỗ vỗ bảo bối của mình, biết Lục Đỉnh Nguyên vô cùng thích thứ kia của mình, lại bởi vì chính mình không quá thích khẩu giao, cho nên mỗi lần đều không quá tận hứng.
"Thật sự?" Ánh mắt Lục Đỉnh Nguyên sáng lên.
"Ngươi phải làm tốt mới được."
"Ân...Sau đó làm thế nào?" Lục Đỉnh Nguyên thực ngoan, cong thắt lưng nâng mông lên đem này nọ thả vào, lại không tưởng được thứ này nhìn không lớn lắm, trên thực tế còn dài hơn ngọc thế một chút, vìa hạt châu trước nhất thậm chí chạm tới chiều sâu mà ngày thường không đạt được, khiến cơ thể chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Thực ngoan." Hàn Lượng vỗ vỗ tiểu mông bị nhét đến tràn đầy của Lục Đỉnh Nguyên, rước lấy hai tiếng kêu rên của Lục Đỉnh Nguyên. "Tiếp theo, lôi ra đi,"
"Lôi...Lôi ra?" Tuy rằng hiện tại Lục Đỉnh Nguyên đã không quá mất tự nhiên như trước, nhưng vẫn chưa tới độ có thể ở trước mặt Hàn Lượng đẩy gì đó ra mà không đỏ mặt.
"Chẳng những muốn đẩy ra, hơn nữa còn phải là từng viên từng viên một, ta nói đẩy ra mấy viên liền mấy viên!" Hàn Lượng cười đến mắt đều híp lại. Nói rất dễ dàng, nhưng Hàn Lượng biết, cơ giang của người không được đặc biệt huấn luyện căn bản không có khả năng làm được, cho dù người này có võ công cao tới đâu.
Quả nhiên, lần đầu tiên Lục Đỉnh Nguyên lấy thảm bại chấm dứt. Không là đẩy không ra hoặc là ra toàn bộ.
"Lần đầu tiên ta không làm khó ngươi, liền một viên là được, ta cho ngươi ba lượt cơ hội! Ngươi còn có hai lần!" Hàn Lượng quơ quơ hai ngón tay.
Lục Đỉnh Nguyên thở dốc, cũng là người không dễ dàng chịu thua. Hơi thở bình phục lại liền tiếp tục đem này nọ nhét trở lại. Nhưng thực bất hạnh, rất nhanh lại thất bại — hơn nữa là hai lần, không khỏi suy sụp xuống.
"Thật khó..." Lục Đỉnh Nguyên bĩu môi.
Bộ dáng này của nai con rất ít khi nhìn thấy, Hàn Lượng tâm dương khó nhịn liền hôn trộm một cái, "Vậy phần thưởng ta tạm thời lưu trữ, khi nào ngươi làm được, lúc đó hãy tới lấy đi! Nhưng lần sau cũng không tiện nghi như vậy, ít nhất theo lệnh của ta đẩy ra từng viên từng viên đạt được ba viên mới tính!"
"Được!" Ánh mắt Lục Đỉnh Nguyên lại sáng lên.
Vì thế, Lục Đỉnh Nguyên có món đồ chơi tình thú đầu tiên do chính mình bảo quản.
Chương 98
Thời gian luôn trôi rất nhanh, hơn nữa càng là trước mặt người ở trong bận rộn cùng ngọt ngào. Cho nên khi Hàn Lượng mới tính làm thêm một món đồ chơi khác giúp Lục Đỉnh Nguyên giải buồn, lại phát hiện thời gian đã trôi qua ba tháng. Nội thương của Lục Đỉnh Nguyên đã sớm tốt lắm, nhưng bởi vì vẫn luôn luyện công không quá cần cù – đều luyện cái khác đi, cho dù có Tiểu Hà Tử ở một bên tận tâm điều trị, công phu cũng chỉ khôi phục ba phần, còn xa xa không đạt được trình độ bình thường.
Hôm nay sau giờ ngọ, Hàn Lượng làm xong giáo vụ trở về, vốn muốn cùng Lục Đỉnh Nguyên dễ dàng mệt ngủ một chút – ngoại trừ công lực giảm mạnh, làm tình làm đến nửa đêm tuyệt đối là nguyên nhân chính. Không nghĩ tới Hạ Thiên hấp tấp chạy tới, còn là một bộ phong trần mệt mỏi.
"Ngươi xác định ngươi là từ Hạ Cung chạy tới mà không phải sa mạc?" Hàn Lượng không khỏi trêu chọc, thật sự khó có thể tưởng tượng chỉ hơn mười dặm đường lại có thể khiến Hạ Thiên mệt thành như vậy.
"Ta quả thật không phải từ Hạ cung chạy tới." Ở trong nhận thức của Hàn Lượng, trên cơ bản Lục gia trang chẳng khác nào Hạ cung, Hạ Thiên cũng sẽ luôn nói chuyện với hắn trước. "Ba ngày trước ta nhận được thư, suốt đêm rời trang, may mắn không làm nhục mệnh." Nói xong, từ trong ngực lấy ra một cái tráp khéo léo, hai tay nâng lên đưa cho Lục Đỉnh Nguyên.
"Đây là cái gì?" Lục Đỉnh Nguyên nhận lấy. Một chiếc hộp nhỏ thực tinh xảo, được làm từ một khối Bạch Ngọc hoàn chỉnh lớn cỡ bàn tay, chạm trổ cẩn thận, chỉ riêng tráp liền giá trị xa xỉ.
"Tuyết Đan." Hạ Thiên cười.
"Ngươi từng mở ra xem?" Lục Đỉnh Nguyên hỏi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa sen bạch ngọc được tạo hình vô cùng sống động.
"Vẫn chưa, có vấn đề sao?" Hạ Thiên cảm thấy Lục Đỉnh Nguyên hỏi rất kỳ quái.
"Không," Lục Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, "Chúng ta cùng kiến thức kiến thức đi!" Nói xong, liền muốn mở nắp.
"Đợi đã." Không nghĩ lại bị Hàn Lượng đè lại. "Để xuống chỗ kia." Hàn Lượng chỉ chỉ chiếc bàn kề bên.
Lục Đỉnh Nguyên cũng thật nghe lời, một mệnh lệnh một động tác, trong mắt còn mang theo ý cười thản nhiên đầy vui mừng thỏa mãn, nhưng cũng là giấu vô cùng kín, ngoại trừ Phi Ảnh núp trong chỗ tối, Hạ Thiên cùng Hàn Lượng đều không phát hiện được.
"Như thế nào?" Hạ Thiên khó hiểu.
Hàn Lượng không nói chuyện, chờ Lục Đỉnh Nguyên đem tráp để xuống giữa bàn liền vươn tay mở nắp tráp. Cách Hàn Lượng mở nắp rất kỳ quái, người bình thường đều là hướng về mình mở ra, làm cho mình là người đầu tiên nhìn thấy vật bên trong, Hàn Lượng cũng là hoàn toàn lật ra, bảo đảm mỗi người đều có thể nhìn thấy.
Tốc độ lật ra của Hàn Lượng rất nhanh, ngay khoảnh khắc nắp tráp xốc lên liền có một đợt khói trắng bay ra, Hàn lượng không chút chần chờ dùng chưởng phong quét bay cả chiếc hộp ra ngoài. Ngay chớp mắt kia ngọn lửa liền bùng lên, lan theo nơi khói trắng bay ra, một mảnh lửa đỏ, bao trùm cả chiếc tráp. Hộp ngọc rơi xuống đất, mọi người thấy rõ ràng, một viên màu trắng bóng loáng từ trong hộp lăn ra, ở giữa một mảnh lửa đỏ phừng một cái liền cháy lên, Hạ Thiên muốn đi nhặt, bị Hàn Lượng kéo lại, ngay sau đó "ầm" một tiếng, hộp ngọc bị nổ đến dập nát, đồ vật xung quanh hộp ngọc đều không may mắn thoát khỏi mà bị lan đến, mất hết bộ dáng vốn có. Cũng may Hàn Lượng ném hộp ngọc tới chỗ không người, nếu không có người ở gần, cho dù không bị nổ chết, cũng tránh không được bị nổ tàn phế.
"Phi Ảnh?" Tiếng nổ trôi qua, vang lên trước nhất là tiếng kêu sợ hãi của Lục Đỉnh Nguyên.
"Ảnh ở." Từ chỗ tối phía sau mọi người lòe ra, Phi Ảnh quỳ gối bên cạnh Lục Đỉnh Nguyên. "Chủ tử có gì phân phó?"
"Hô...May mắn ngươi không có việc gì." Lục Đỉnh Nguyên vừa nói ra lời này, lại đổi lấy Hàn Lượng cùng Phi Ảnh đồng thời nhíu mày.
Công lực của y thế nhưng tổn hại đến mức này, ngay cả hắn ở vị trí gì đều không cảm giác được sao?
Chương 99
Hàn Lượng vẫn luôn biết Phi Ảnh ở chỗ nào, cho nên sao có thể không để ý đến người dù không có được tình yêu vẫn trung thành và tận tâm kia. Làm cho hắn không nghĩ tới là, Lục Đỉnh Nguyên đã muốn khôi phục ba phần công lực, lại vẫn yếu ớt như thế. Phi Ảnh là cao thủ ẩn nấp khó được trong chốn giang hồ, người khác không cảm giác được hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Hạ Thiên cùng Tiểu Hà Tử cũng chưa từng biết hắn ở đâu, nhưng người này cũng không hẳn là Lục Đỉnh Nguyên. Lúc trước người này có bao nhiêu sắc bén, nay mất đi cao thâm nội lực, chẳng phải giống như người bình thường mất đi đôi mắt? Trước kia Hàn Lượng không có nội lực nên không cảm thấy gì, chờ mấy tháng này dần dần thói quen cùng thích ứng có thể thấy rõ sự vật trong mấy trăm met xung quanh mình, mới rốt cục hiểu được đối với Lục Đỉnh Nguyên mà nói đó là mất đi những thứ gì. Vốn tưởng rằng loại tình huống này sẽ theo nội lực của Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi khôi phục mà có chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng hiển nhiên, hắn đem sự tình nghĩ đến quá đơn giản. Từ chỗ hôm nay Lục Đỉnh Nguyên không cảm ứng được chỗ Phi Ảnh ở đến xem, tình huống chỉ sợ so với những gì hắn tưởng còn tồi tệ hơn nhiều.
"Tại sao có thể như vậy?" Hạ Thiên xót xa kêu lên đánh gãy suy nghĩ của Hàn Lượng, cũng làm cho hắn nhớ tới một chuyện khác gần ngay trước mắt.
"Đừng tìm." Hàn Lượng nói với Hạ Thiên đang không ngừng tìm kiêm trong đám phế tích vừa bị đốt cháy.
"Có lẽ còn có a, nếu vừa nãy ngươi không ngăn cản ta có lẽ ta còn có thể nhặt lại được." Hạ Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Ta không ngăn cản ngươi, ngươi sẽ chết, vật kia căn bản không phải cái gì Tuyết Đan, mà là bạch lân thêm hỏa dược." Hàn Lượng đi qua, nhặt lên một mảnh nhỏ của hộp ngọc, quả nhiên ở bên trong phát hiện thứ đen như mực. "Cho dù không có ai chạm đến cơ quan, tránh thoát bột bạch lân phun trúng, uống xuống viên thuốc kia, bất quá cũng chỉ là kết cục bị độc chết mà thôi. Thảm nhất là bị dính lên bột lân này, bạch lân vừa tiếp xúc không khí liền tự cháy, lúc lửa đốt đầy mặt cùng cổ, hỏa dược trong hộp gặp lửa liền sẽ nổ mạnh, đó mới là kiểu chết thảm nhất, cam đoan nổ đến thịt vụn cũng không còn." Hàn Lượng vẻ mặt treo đầy tươi cười mỉa mai.
Hạ Thiên mở to mắt, cứng còng toàn thân.
"Bạch Lân thêm hỏa dược, chiêu số thật độc ác, tâm địa thật hiểm độc." Hàn Lượng ném thứ trong tay đi, vỗ vỗ cánh tay dính bụi.
"Hạ Thiên đáng chết, xin chủ tử trách phạt." Hạ Thiên bước ra hai bước, quỳ gối trước mặt Lục Đỉnh Nguyên, vẻ mặt ảo não.
"Được rồi, không trách ngươi, đứng lên đi!" Lục Đỉnh Nguyên vẫn chưa để ở trong lòng, so với việc này, y càng cảm thấy hứng thú với những gì mà Hàn Lượng nói.
"Hạ Thiên nhất định nghĩ biện pháp đoạt lại Tuyết Đan thật sự." Hạ Thiên cũng không đứng dậy.
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, không khỏi cười khẽ ra tiếng, "Hạ Thiên, thân là người trải qua rất nhiều sóng gió, sao lại vẫn đơn thuần như vậy?"
"Chủ tử có ý gì?" Hạ Thiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đỉnh Nguyên.
"Ngươi mang đến, đã là Tuyết Đan thật sự a!" Lục Đỉnh Nguyên chỉ chỉ mảnh phế tích cháy đen kia.
"Sao có thể, đó rõ ràng là..." Rõ ràng là cạm bẫy a!
"Càng chọc người giang hồ tranh vỡ đầu, thường thường càng là cạm bẫy giả dối, vô luận là võ công bí tịch hay cái gì cũng được, thần đan thần dược cũng thế, thậm chí thần binh thần khí, nhà ai có thứ tốt không giấu đi? Sao có thể chiêu cáo thiên hạ? Giống như bảo vật trấn cung Can Chi Quả của chúng ta, truyền thừa mấy trăm năm, tổng cộng chỉ có hai quả, một quả là ta mười năm trước bị thương nặng, sinh mệnh bị đe dọa, gia mẫu cho ta dùng, một quả khác là mấy ngày trước đó ta dùng để tạo căn cơ võ công cho Lượng. Có là có, không có cũng là không có, trên giang hồ ai có thể hiểu hết?" Lục Đỉnh Nguyên khó được nói lời thấm thía thuyết giáo vài lời, lại khiến Hàn Lượng nghe ra chút manh mối.
Cái gì thần đan thần dược trong giáo có rất nhiều? Nguyên lai căn bản là lừa hắn. Can Chi Quả chỉ có hai quả, nhưng đều là vật các đời giáo chủ xem như bảo bối cứu mạng, Nai Con của hắn lại lấy tới cho hắn tạo căn cơ võ công?!
"Vậy ngài kêu ta..." Hạ Thiên thật sự rất muốn giống như trước, hét lên một câu" Vậy ngươi làm cho ta bận rộn là muốn gì a?
"Ha ha, đều là cho các ngươi tìm chút việc làm, đỡ phải mỗi ngày phiền não chút chuyện nhỏ của ta. Công phu không có thì không có thôi, luyện lại là được." Lục Đỉnh Nguyên tiêu sái, làm cho Hạ Thiên lại tự than thở. "Còn có, ta không quen ngươi nói chuyện với ta như vậy, như cũ rất tốt, có Phi Ảnh cùng Đông Ly hở ra là quỳ gối làm cho ta giảm thọ đã đủ, ngươi đừng lại thêm vào, chịu không nổi." Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, làm cho Hạ Thiên nhanh chóng đứng lên.
"Hắc hắc...Kỳ thật cũng cảm thấy, như vậy cũng thực mệt." Người đã quen không kềm chế, làm cho hắn theo khuôn phép, thật đúng là không phải không được tự nhiên bình thường. Hạ Thiên bắn bắn vạt áo đứng lên.
Chương 100
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Tiểu Hà Tử đang bận rộn ở tiền điện nghe được động tĩnh liền chạy về phía này, đúng lúc này liền tới.
"Ngươi tới vừa lúc, Hạ Thiên, cùng Tiểu Hà Tử đi trấn an giáo chúng, nơi này không có việc gì." Tiểu Hà Tử chân trước vừa đến, còn chưa đứng vững liền lại bị Lục Đỉnh Nguyên sai đi chỗ khác. Cũng phải, nghe được chủ viện của cung chủ vang lên động tĩnh lớn như vậy, phỏng chứng tất cả mọi người đều sẽ hoảng sợ.
Đợi Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên đều đi làm việc, Lục Đỉnh Nguyên liền rảnh rỗi mà hỏi Hàn Lượng: "Ngươi nói bạch bạch dược dược kia là cái gì?"
"Bạch Lân cùng hỏa dược." Hàn Lượng cũng có chuyện muốn hỏi, lại biết nếu không đem vấn đề này giải thích rõ ràng cho Lục Đỉnh Nguyên, sợ là y sẽ không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của mình. "Bạch Lân cháy, nhưng nhiệt độ cháy rất thấp, rất khó bảo tồn, Hỏa dược là thứ vô cùng lợi hại chỉ cần chút lửa sẽ đốt cháy hết mọi thứ, hơn nữa nếu áp súc thích hợp sẽ tạo thành nổ mạnh, uy lực kinh người." Hàn Lượng một hơi giải thích rõ ràng. "Bạch Lân không chỉ sẽ cháy, hơn nữa còn có kịch độc, người hít phải nhất định sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa đối phương hiển nhiên là cao thủ trong phương diện hỏa khí," Nói đến điểm ấy Hàn Lượng không khâm phục cũng không được, cho dù ở hiện đại, bạch lân cũng không dễ bảo tồn, "Thứ này có thể ở trên giang hồ bị tranh đoạt lâu như vậy, lại bị Hạ Thiên một đường ôm trong ngực mà không nổ chết hắn, có thể thấy được cơ quan được thiết kế cực kỳ tinh xảo, chỉ chờ nháy mắt người sử dụng mở ra."
"Hỏa khí, cao thủ cơ quan a?" Lục Đỉnh Nguyên suy nghĩ sâu xa, đối với việc trong giang hồ, y so với Hàn Lượng thì rõ ràng hơn nhiều, vừa nghe liền biết nên hướng về phía nào thăm dò. Chỉ liếc mắt nhìn Phi Ảnh một cái, Phi Ảnh lập tức lý giải ý tứ của Lục Đỉnh Nguyên, dù sao cùng nhau lăn lộn giang hồ nhiều năm, ăn ý không thể so với tầm thường. Phi Ảnh hơi gật đầu, lui đi ra ngoài.
Hàn Lượng cũng biết Phi Ảnh khẳng định phải đi tra chuyện hỏa khí này, cũng không truy hỏi, hắn hiện tại để ý, là một sự kiện khác. "Ngươi từng nói, Can Chi Quả một gốc có hai quả phải không?"
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không rõ sao lại đột nhiên nhắc tới Can Chi Quả.
"Trong cung này, từng có mấy gốc?" Hàn Lượng hỏi.
"Hai gốc bốn quả đi, gốc cây ban đầu bị cung chủ đời thứ nhất lấy ra làm thí nghiệm trên người mình, sau đó phát hiện vật này phi phàm, mới định ra làm bảo vật trấn cung. Làm sao vậy?" Lục Đỉnh Nguyên càng nói càng nhỏ giọng, bởi vì y phát hiện hình như nói lộ cái gì, hơn nữa sắc mặt của Hàn Lượng cũng càng ngày càng thối.
"Nói cách khác, hiện tại Can Chi Quả đã không có?" Hàn Lượng híp mắt.
"..." Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, không dám hé răng.
"Vật trân quý như vậy ngươi lại đem ra cho ta đạp hư?" Hàn Lượng rất muốn vỗ bàn.
"Đồ vật chính là lấy đến dùng, cũng không phải để chưng nhìn, hơn nữa, cho ngươi dùng sao lại là đạp hư?" Lúc này đổi thành Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt không vui.
"Đó là đồ cứu mạng, đưa cho ta một người không bệnh không đau dùng, sao không là đạp hư?" Hàn Lượng than thở. Nên nói thế nào y mới hiểu a? Y muốn cho hắn dùng, hắn cũng muốn cất cho y a! Y một người ở trong giang hồ huyết vũ tinh phong, có một tiên đan bảo mệnh là chuyện đáng quý cỡ nào, chẳng lẽ chính y không biết sao?
"Không có vật kia, bốn mươi năm công lực mà ta cho ngươi sao có thể củng cố được?" Trưởng thành mới bắt đầu luyện công, thực nghĩ đến cái gì đại giới cũng không cần trả là có thể đến không sao? Vậy y mắc gì phải chịu nội thương nặng như vậy? Còn không phải là do lúc đả thông kinh mạch của hắn bị kình lực phản phệ. Cho dù đả thông, không đem toàn bộ nội lực khóa nhập vào trong xương thịt hắn, còn không phải giống như nước chảy, vào thế nào liền ra thế đó? Cho nên y mới lấy trái cây kia cho hắn củng cố căn cơ a! Nếu là hắn có chút xíu nội lực, chẳng sợ một hai năm công lực, y cũng không cần vất vả như vậy!
"Ngươi...Ta đem công lực truyền lại cho ngươi." Hàn Lượng thật sự cảm thấy buồn bực, sao nói thế nào cũng không thông? Giang hồ hung hiểm như vậy, chẳng lẽ y không biết hắn lo lắng y sao?
"Ngươi tưởng nội lực là ngân phiếu trong túi tiền, muốn đưa liền đưa sao?" Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy ủy khuất, y truyền công cho Hàn Lượng vốn cũng không nghĩ có thể làm cho Hàn Lượng cảm kích hay báo đáp gì cho y, đó cũng không phải là điều y muốn. Cho liền cho, y cam tâm tình nguyện, chỉ cần hắn tốt là được. Cũng không tưởng rằng, Hàn Lượng thế nhưng nói ra loại lời nói này.
"Nga? Không phải tùy tiện truyền sao?" Hàn Lượng nói giọng mỉa mai.
"Truyền công một lần thực thương thân ngươi có biết hay không?" Lục Đỉnh Nguyên bực mình, không nhìn Hàn Lượng.
"Ngươi cũng biết thương thân?" Hàn Lượng nắm lấy cổ áo Lục Đỉnh Nguyên, "Vậy ngươi có biết ta có bao nhiêu thương tâm hay không? Ngươi cho là ngươi thương tổn chính mình ta sẽ không lo lắng sẽ không khổ sở phải không?"
"Lượng..." Lục Đỉnh Nguyên vốn còn có chút tức giận, lúc ấy liền khí thế dần dần yếu xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top