Chương 93 -> 96
93
"Vậy, Can Chi quả này có kỳ hiệu gì?
"Can Chi quả nhất đế song chu, nhất thư nhất hùng, nghe nói nữ tử ăn có thể trăm năm không già đi, người mắc bệnh nặng ăn vào có thể khỏi hẳn, người luyện võ ăn sẽ gia tăng công lực tương đương một giáp."
"Công lực tăng một giáp, công lực dài ra thêm sáu mươi năm cũng coi như không quá thần kỳ đi? Dù thế nào cũng phải dài ra mấy trăm năm a!" Tiểu thuyết võ hiệp không phải đều viết như vậy sao? Hàn Lượng không khỏi thổn thức.
"Nào có chuyện tiện nghi như vậy, một năm đổi một năm thực công bình, thế gian này vốn không có chuyện gì tự nhiên mà đến." Lục Đỉnh Nguyên cười.
"Tự nhiên mà đến ?" Những lời này đột nhiên đánh thức Hàn Lượng. Đúng vậy, hắn cũng chưa từng cho rằng có bất kì thứ gì có thể vô duyên vô cớ mà đến, như vậy một thân công lực này của hắn là từ đâu mà đến? Lục Đỉnh Nguyên đã phải trả cái giá gì đổi lấy một thân công lực vô duyên vô cớ mà đến này của hắn?
"Nai Con, ngươi cùng ta nói thật, ngươi rốt cuộc......" Hàn Lượng đột ngột nhích người đến, tốc độ như tia chớp, mà ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng không thể tránh thoát, bị bàn tay vừa duỗi ra của hắn đặt trên mạch môn.
"......" Hàn Lượng thả nhẹ hơi thở, để thân thủ trong vô ý thức dò tìm mạch tượng Lục Đỉnh Nguyên, nội lực của y trống trải nông cạn, còn lại trong cơ thể không nhiều, rốt cục tìm lại được thanh âm, cố gắng đem câu vừa rồi chưa kịp nói nói ra khỏi miệng,"Ngươi rốt cuộc còn lại mấy thành công lực?"
"Tổng cộng cũng khoảng ba thành đi!" Lục Đỉnh Nguyên cũng không tránh, chính là cười. Thế nhưng đó là nếu về sau y chữa thương tốt hoàn toàn, mà hiện tại, y làm sao có thể nói với Hàn Lượng, kỳ thật trong cơ thể y lúc này, ngay cả một phần công lực cũng không còn đủ?
"Ba thành?" Dù cho chỉ là như thế, cũng đã đủ khiến cho Hàn Lượng đau lòng đến mức biểu lộ lên khuôn mặt liên tục đổi màu.
"Yên tâm đi, trong Cung này của ta cái khác thì không có, chính là tiên đan linh dược thì thật nhiều, Tiểu Hà Tử tốt xấu gì cũng được xưng là danh y, đảm bảo không được bao lâu là có thể điều trị trở lại." Trái lại, người không còn bao nhiêu nội lực là Lục Đỉnh Nguyên lại đi an ủi Hàn Lượng.
"Đi, chúng ta mau mau đi tìm Tiểu Hà Tử đi." Hàn Lượng cũng không vô nghĩa, kéo Lục Đỉnh Nguyên muốn đi.
"Lượng, ngươi thần công mới thành lập tất nhiên là tinh thần chấn hưng, nhưng mà đối với người mệt mỏi cả đêm là ta, có chút quá sức." Lục Đỉnh Nguyên thật sự là mệt mỏi, cũng không ngại nói sự thật với Hàn Lượng, ngẫu nhiên vài lần có thể cho y làm nũng một chút, cảm giác này cũng không tệ.
"A...... Là ta sơ sót." Hàn Lượng dừng lại bước chân, sửa hướng đi vào phòng trong,"Đi, đi, ngủ ngủ." (nói thiệt t vẫn chưa tưởng tượng ra đc cấu trúc cái thạch thất này)
Lục Đỉnh Nguyên một đường đạm đạm cười, trước đó khi Hàn Lượng đưa y tiến vào gian giường trong phòng, nguyên bản y còn muốn thực hiện vài mưu kế nho nhỏ, đem tình sự mà tối hôm trước chưa kịp làm xong tiếp tục làm hết, nào biết y làm mất công lực lại thay Hàn Lượng hộ pháp một đêm, vừa chạm vào gối đầu liền nặng nề ngủ, đương nhiên không thể thực hiện.
Hàn Lượng nhìn gương mặt Lục Đỉnh Nguyên mệt mỏi ngủ, tất nhiên là đau lòng đến tột đỉnh, hơn nữa thần công mới thành lập, chỉ cảm thấy chưa từng thần thanh khí sảng như vậy bao giờ, làm sao còn tâm tư suy nghĩ bậy bạ? Yên lặng thủ bên cạnh Lục Đỉnh Nguyên một ngày một đêm. Đợi cho hai người ra được bên ngoài mật thất, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Trở ra mật thất, Hàn Lượng nhớ đến thân thể suy kiệt của Lục Đỉnh Nguyên, người hắn tìm đầu tiên chính là Tiểu Hà Tử. Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên không biết sao lại xen lẫn trong một chỗ, ánh mắt sưng đỏ hiển nhiên là còn tại vì chuyện Lục Đỉnh Nguyên quỳ xuống mà sinh khí với Hàn Lượng, Hạ Thiên ở một bên hống trước lừa sau mới đem Tiểu Hà Tử đưa được đến trước mặt bọn họ.
Ai ngờ tay vừa mới chạm được vào mạch của Lục Đỉnh Nguyên, hắn "Oa" một tiếng liền khóc, tiến lên muốn đánh cho Hàn Lượng một trận thật mạnh tay. Tuy nói công phu Tiểu Hà Tử không xuất chúng gì, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là người luyện công, xuống tay cũng không lưu tình, nếu đổi lại là Hàn Lượng trước kia, ngay cả mạng chỉ sợ cũng để lại, nhưng mà lúc này lại chỉ cảm thấy Tiểu Hà Tử giống con mèo nhỏ ở trên người hắn mà gãi ngứa nhẹ nhàng.
Lúc này ngay cả Hạ Thiên cũng xem đến choáng váng, chưa từng thấy qua Tiểu Hà Tử kích động mất khống chế như vậy lần nào, trong nhất thời cũng đã quên ngăn cản.
94
Chờ tới lúc Tiểu Hà Tử phát tiết xong, Lục Đỉnh Nguyên giọng trầm như nước đá mà quát: "Được rồi, tốt xấu gì ngươi cũng là một hộ pháp, bộ dáng này còn ra thể thống gì nữa?"
"Vâng, nhưng mà chủ tử...... Oa!" Tiểu Hà Tử nói cũng chưa nói xong,"Oa" một tiếng, khóc càng hung hăng hơn.
"Y rốt cuộc thế nào ?" Hàn Lượng cũng vô cùng gấp gáp, tựa như kiến bò trên chảo nóng, chỉ còn kém không xoay loanh quanh nữa thôi.
"Chủ tử y......"
"Tiểu Hà Tử!" Tiểu Hà Tử còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lục Đỉnh Nguyên quát một tiếng phải nuốt trở về.
"Ngươi có thể lừa gạt được ta nhất thời, chẳng lẽ còn có bản lĩnh khiến ta cả đời không hiểu rõ mọi chuyện sao?" Lúc này Hàn Lượng rốt cục cũng biết sự tình chỉ sợ không đơn giản như Lục Đỉnh Nguyên nói lúc trước, không khỏi thái độ hung dữ hẳn lên.
Lục Đỉnh Nguyên trong lòng nghĩ thầm, ai mà nghĩ tới cả đời chứ? Chờ ba tháng đi qua, y liền khôi phục hơn ba thành công lực, đến lúc đó cũng không tính là y nói dối.
Ai ngờ Tiểu Hà Tử nhanh miệng, cho dù Lục Đỉnh Nguyên vừa rồi cảnh cáo cũng không chịu nổi phải giấu, ngay lập tức thốt lên:"Chủ tử nội thương rất nặng, công lực hiện tại còn lại không tới một thành!"
"Cái gì?" Ngoài tiếng khóc nhịn không được bật lên của Tiểu Hà Tử, còn có hai tiếng hét to!
Một là Hàn Lượng, một còn lại là Phi Ảnh.
Phi Ảnh vốn vẫn ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, thình lình nghe lời ấy, tiếng thốt ra đồng thời người cũng xuất thủ.
"Phi Ảnh, đừng......" Lục Đỉnh Nguyên muốn lần nữa ngăn cản thuộc hạ đã không còn kịp.
Phi Ảnh một chưởng đánh thẳng vào ngực Hàn Lượng, Hàn Lượng phát hiện liền lách người chặn lại, hắn tuy rằng thần công mới thành, nhưng rốt cuộc chỉ có nội lực không hiểu chiêu thức, Phi Ảnh phát hiện Hàn Lượng thân thủ đón đỡ, không đợi chiêu thức dùng hết, chưởng phong lập tức né qua cổ tay Hàn Lượng, trở tay, một chưởng ấy vẫn là đánh về phía ngực Hàn Lượng,"Bính" một tiếng, Hàn Lượng trúng chưởng mạnh mẽ, bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng Hàn Lượng nói như thế nào trong cơ thể cũng có trăm năm công lực, Phi Ảnh công phu có lợi hại hơn nữa thì bất quá cũng chỉ có hai mươi mấy năm nội lực, làm sao có thể khiến Hàn Lượng thực sự bị thương? Vì thế chưa hết giận, còn muốn đuổi theo tiếp tục đánh, lại bị một tiếng quát lớn của Lục Đỉnh Nguyên cố định tại chỗ.
"Tốt lắm, các ngươi nháo đủ chưa? Rốt cuộc trong mắt các ngươi còn có chủ tử là ta hay không?"
Lời ấy của Lục Đỉnh Nguyên vừa thốt ra, hiển nhiên là rất nặng, trong phòng rầm một tiếng đồng loạt quỳ xuống, Tiểu Hà Tử ngừng khóc, Phi Ảnh cũng không còn đánh, thậm chí ngay cả một kẻ cơ hồ là chưa từng quỳ như Hạ Thiên, đều quy củ quỳ gối trước giường Lục Đỉnh Nguyên.
"Đỉnh Nguyên đừng tức giận." Chỉ có Hàn Lượng nhanh chóng đứng lên, chạy lại đây vỗ vai Lục Đỉnh Nguyên, sợ y nóng giận hại thân. Lúc này hắn cũng không thể so sánh Lục Đỉnh Nguyên với bình thường, không đủ một thành công lực là khái niệm gì chứ? Đó là thứ khiến cho một tuyệt đỉnh cao thủ trở thành một kẻ không khác gì phế nhân. Hàn Lượng là thật sợ Lục Đỉnh Nguyên tự làm mình bị thương, nhưng mà Lục Đỉnh Nguyên lúc này cũng không nhận tình của hắn.
Không biết là do công lực không có cho nên định lực cũng biên kém, hay là bởi vì đem công lực cho Hàn Lượng, nên có tư cách làm nũng một chút, dù sao thì Lục Đỉnh Nguyên cũng đẩy tay Hàn Lượng, trách mắng:"Ta tự giáo huấn thuộc hạ của ta, ngươi đứng qua một bên đi."
Hàn Lượng ngượng ngùng thu hồi tay, ngoan ngoãn ở một bên cẩn thận nhìn. Dù sao đây cũng là người hắn thật tình yêu, nếu thực sự tức giận, hắn cũng không dám trêu chọc.
Lục Đỉnh Nguyên tựa vào trên giường, nhìn ba người cúi đầu quỳ phía dưới, chậm rãi khuyên nhủ:"Các ngươi không phải sợ ta bị thương sao? Lần này ta làm cho Hàn Lượng có một thân thần công, sẽ không có người có thể gây tổn hại đến hắn, cũng sẽ không lại khiến ta vướng bận mà bị thương, chuyện này chẳng lẽ không tốt sao?" Nhìn phía dưới bọn họ cúi đầu không chịu lên tiếng, Lục Đỉnh Nguyên thầm thở dài, thả nhẹ khẩu khí lại nói: "Ta biết các ngươi lo lắng ta lúc này công lực giảm mạnh, nhưng mà nội thương này tĩnh dưỡng vài tháng thì tốt rồi, chẳng lẽ các ngươi không tin y thuật của Tiểu Hà Tử?"
"Nhưng là ngài giờ phút này......" Phi Ảnh mặt đen so với đáy nồi chỉ có hơn chứ không kém.
"Ta có Phi Ảnh ngươi không phải sao?" Một câu của Lục Đỉnh Nguyên, làm cho ánh mắt Phi Ảnh đột nhiên lóe lên như xán tinh (ngôi sao sáng chói).
"Phi Ảnh nhất định bảo hộ chủ tử chu toàn."
"Ta tin tưởng ngươi. Mấy năm nay ngươi vẫn đều làm rất tốt, cho nên ta mới dám làm càn như vậy." Lục Đỉnh Nguyên cười, rốt cục cũng thừa nhận chính mình tùy hứng.
95
"Chủ tử......" Tiểu Hà Tử lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Tốt lắm, chẳng lẽ ngươi không đủ tự tin để đảm bảo trong vòng ba tháng giúp ta khôi phục trên ba thành công lực?" Lục Đỉnh Nguyên lại bắt đầu giao việc.
"Tiểu Hà Tử cam đoan, nhất định trong vòng ba tháng, chủ tử khôi phục ít nhất ba thành công lực." Tiểu Hà Tử lung tung lau nước mắt, nghiêm túc phát lời thề.
"Tốt lắm." Lục Đỉnh Nguyên lại chuyển hướng sang Hạ Thiên, thấy hắn vẫn còn nhíu mi trầm tư, không khỏi hỏi,"Ngươi còn sầu não chuyện gì?"
"Công lực của cung chủ nội trong vòng một năm có thể khổi phục được năm thành, nhưng......" Hạ Thiên vốn dĩ muốn nói, nhưng cũng chỉ là năm thành. Phần tổn hại một nửa công lực mặc dù bồi bổ tốt, nhưng vài thập niên công lực truyền cho Hàn Lượng kia rốt cuộc vẫn không thể quay về.
"Cho nên ta giao cho ngươi một nhiệm vụ." Lục Đỉnh Nguyên cười, y làm sao có khả năng để cho Hạ Thiên trước mặt Hàn Lượng mặt đem những lời đó nói hết ra chứ? "Nghe nói Bạch Sơn tuyết đan lại xuất thế!"
"Tuyết đan?"
"Ân, mặc dù không bằng Can Chi quả tăng sáu mươi năm công lực, nhưng lúc này chung quy vẫn có thể tăng thêm năm mươi năm nội lực, cũng coi như là một kiện cực phẩm." Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười nhìn Hạ Thiên.
"Hạ Thiên nhất định không phụ kỳ vọng kỳ vọng của chủ tử!" Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên đường đường chính chính gọi Lục Đỉnh Nguyên một tiếng chủ tử.
"Đều đứng lên đi!" Chờ tất cả mọi người đi rồi, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên gọi Hạ Thiên lại "Hạ Thiên, ta thấy rất tò mò, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho ngươi chịu gọi ta là chủ tử ?"
Hạ Thiên tốt xấu gì lúc trước cũng là một đầu lĩnh cao cao tại thượng, mặc dù được Lục Đỉnh Nguyên cứu, lại phong làm hộ pháp, giúp hắn làm việc, thế nhưng chưa bao giờ thực sự coi Lục Đỉnh Nguyên là chủ tử của hắn. Cho nên hắn chẳng những chưa quỳ trước Lục Đỉnh Nguyên lần nào(vậy cái lần ở Tụ Sự Đường đâu?) (TDN: lần đó làm theo phong trào, ko tính), cũng chưa từng đứng đắn kêu lên một tiếng chủ tử. Thế nhưng ngày hôm nay, đột ngột dến ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng có chút không thể tưởng tượng được.
Hạ Thiên cười:"Ngươi dám làm chuyện người bên ngoài không dám làm, gánh vác được rất tốt trách nhiệm người bên ngoài không gánh được, cho đi được những gì người bên ngoài không dám nghĩ tới, ta như thế nào có thể không nhận một nam tử đỉnh thiên lập địa kì lạ như ngươi làm chủ tử chứ?"
Lục Đỉnh Nguyên không khỏi mờ mịt,"Ta lúc trước khuấy đảo đến giang hồ tinh phong huyết vũ ngươi không nhận ta, nay lại vì ta chịu quỳ gối mà ngươi muốn nhận ta làm chủ?"
"Ha ha, chọn vài bang phái bàng môn tả đạo là có thể tùy ý giết người, dấy lên máu tươi. Cứu vài kẻ nghèo túng không hay ho hay ra vẻ đạo mạo chính đạo đều làm được, ngươi nhiều lắm cũng chỉ xem như vừa chính vừa tà, giang hồ quái loại mà thôi. Vừa chính vừa ta giang hồ quái nhân mặc dù không tính là nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Nhưng phóng nhãn khắp giang hồ, có mấy dám làm như ngươi, trước mặt hơn cấp dưới quỳ dưới chân một kẻ tay trói gà không chặt, lại có mấy người nguyện ý tan hết một thân công lực chỉ vì để cho một người ngoài có được một thân võ công cái thế? Người khác ta không dám nói, chỉ là ta biết ta làm không được. Cho nên ta phục ngươi, kính ngươi, nhận ngươi làm chủ cũng không ngạc nhiên." Hạ Thiên lời tuy nhiều, nhưng thời điểm đứng đắn như vậy lại lại thiếu.
"Được rồi được rồi, còn tiếp tục nói nữa sẽ không còn là khen tặng nữa, mà là chê cười." Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, không hỏi qua không biết, không ngờ tình của người này lại nghèo kiết hủ lậu như vậy, muốn nhận cũng phiền đến đầu óc y choáng váng."Các ngươi đều đi thôi!"
"Đỉnh Nguyên......" Đến khi tất cả mọi người đi rồi, Hàn Lượng mới ngồi xuống bên giường.
"Lượng," Không muốn nghe thấy sự áy náy hoặc đau lòng trong lời nói của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên chỉ nói:"Ngươi cũng phải giúp ta một việc."
"Việc gì?" Hàn Lượng giữ chặt tay Lục Đỉnh Nguyên.
"Mấy ngày này hẳn là đại bộ phận tinh lực ta đều phải dùng để chữa thương cùng luyện công, giáo vụ trong cung sợ là ngươi phải giúp ta chia sẻ một ít. Mấy việc vặt này thật sự rất phiền lòng phiền lòng." Không phải Lục Đỉnh Nguyên không am hiểu, chỉ là y không kiên nhẫn.
"Hảo, giao cho ta, ta nhất định giúp ngươi làm những việc này thực thỏa đáng, ngươi cứ an tâm chữa thương." Hàn Lượng cam đoan.
Lục Đỉnh Nguyên nhướng mày cười, mọi sự đã định. Vô sự một thân khinh, hắn lại có thể chuyên tâm luyện công.
Chương 96
Khi lần đầu tiên Hàn Lượng đến Tụ Sự Đường tham gia nghị sự, trừ Đông Ly, những vị hộ pháp khác đều không bất ngờ. Lúc Đông Ly nghe nói Lục Đỉnh Nguyên vị Hàn Lượng mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, không khỏi có chút bất mãn, nhưng thấy những người khác cứ như không có chuyện gì xảy ra cũng không tốt chen vào chuyện gian tình giữa hai nam nhân, cũng liền quy củ làm việc của mình.
Kỳ thật ngày thường chuyện cần Lục Đỉnh Nguyên xử lý không nhiều lắm, một là vài vị thuộc hạ đắc lực có khả năng, hai là nếu đã định ra Đông Ly là người thừa kế, rất nhiều chuyện đều trực tiếp đưa đến chỗ của nàng, nhưng bởi vì Đông Ly vẫn lấy chuyện ở Đông Cung làm chủ, thường xuyên muốn xuất môn làm nhiệm vụ, thế này mới có rất nhiều chuyện cho Hàn Lượng xử lý.
Mới tiếp nhận không thể tránh khỏi có chút tay chân luống cuống, dù sao Hàn Lượng là học y mà không phải mậu dịch hay quản lý, một bang phái lớn như vậy đột nhiên ném cho hắn, thật đúng là làm cho hắn phải thích ứng trong một khoảng thời gian thật dài. Đợi chậm rãi thích ứng, mới trong một lần vô ý nhớ tới đi xem giáo lí của Nghiễm Hàn Cung, lại phát hiện trong mười điều quy định đầu tiên, còn có một điều quy định cấm giáo chúng nội đấu. Nhớ tới chuyện ngày đó các trưởng lão uy hiếp hắn, nghĩ nghĩ, có loại cảm giác hình như mình bị tính kế.
Đến hỏi Lục Đỉnh Nguyên, được đến đáp án là: "Khi đó ta vốn cũng không suy nghĩ gì, đột nhiên nhìn đến ngươi muốn đi, đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống, dù sao quỳ ngươi ta cũng quỳ quen rồi."
Lục Đỉnh Nguyên là người tùy tiện liền nhũng đầu gối sao? Lừa quỷ đi thôi! Hàn Lượng nửa điểm cũng không tin. Nhưng câu cuối, Hàn Lượng tin có vài phần thật sự, Lục Đỉnh Nguyên đối với hắn, thật là tình thâm ý trọng, quỳ hắn xác thực không chỉ một lần. Nhưng là, thế nào vẫn có loại bị mắc mưu? Nhìn xem hiện tại, mình bộ dạng mệt mỏi, lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên, mỗi ngày không có chuyện gì quan trọng, chỉ có ba chuyện — chữa thương, luyện công cùng làm tình!
Đúng vậy, làm tình!
Nếu ai nghĩ đến Lục Đỉnh Nguyên không có võ công sẽ thành thật, người đó nhất định là kẻ ngốc nhất trên đời! Mà lần này, Hàn Lượng liền dốc sức làm một hồi!
Trước đó vừa mới có được thần công, không nắm giữ tốt lực đạo, hơn nữa Lục Đỉnh Nguyên có nội thương khá nặng, Hàn Lượng không dám quá mức lỗ mãng, sợ khiến Lục Đỉnh Nguyên bị thương. Ai biết Nai con nhà hắn cũng không biết điều, trăm phương nghìn kế câu dẫn hắn. Lúc ngủ vụng trộm ở bên trong cởi trần truồng, lúc luyện công liền lỏa lồ hai tay, uống chén thuốc cũng có thể đổ ướt quần của mình. Hàn Lượng khó thở, kéo Lục Đỉnh Nguyên vào mật thật liền đánh hai cái vào mông, ai biết Lục Đỉnh Nguyên trưng một gương mặt đỏ bừng mỉm cười ở trên đùi hắn xoay thắt lưng uốn éo mông, sinh sôi cọ đến mức khiến Hàn Lượng cứng lên.
"Giỏi cho ngươi cái vật nhỏ dâm đãng, đây là ngươi tự tìm." Hàn Lượng tóm lấy người, trực tiếp xé hết quần áo ném vào trong ôn tuyền.
Lục Đỉnh Nguyên ở trong nước nở nụ cười, cực kỳ giống một chú mèo vừa bắt được chuột.
Hàn Lượng qua loa tắm rửa cho hai người, liền gấp gáp chen vào trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, người bên dưới vốn nên rất đau lại còn châm ngòi thổi gió, "Mau...Lượng...Dùng sức."
Hàn Lượng cắn một ngụm xuống cổ của Lục Đỉnh Nguyên, hung hăng đến mức ngửi được hương vị của máu.
Lục Đỉnh Nguyên lại sảng khoái đến mức luôn luôn rên rỉ đầy mị hoặc, "A...A..."
"Ta sao lại dính phải một vật nhỏ như ngươi?" Hàn Lượng vừa dốc sức vận động, lại khó hiểu hỏi.
"Ngươi thực oan uổng sao? ....ha..."
"Ừ...Thực oan uổng..." Miệng nói oan uổng, thân thể lại vận động càng ra sức, càng thêm ác độc lại làm cho Lục Đỉnh Nguyên càng thoải mái, cũng làm cho chính mình càng thêm điên cuồng.
"...Hối hận?" Thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên có chút phát run, không biết là vì động tác của Hàn Lượng hay là nội dung vừa hỏi.
"Thằng ngu mới hối hận...A..." Đây chính là bảo bối mà hắn xuyên qua thời không mới tìm được. Ôm người càng thêm chặt chẽ, đổi lấy Lục Đỉnh Nguyên thở dốc càng thêm gấp gáp.
"Lượng...Không được...Ta không được...A..."Lục Đỉnh Nguyên ngửa đầu, thân thể cong lên giống như một cây cung đã căng hết cỡ, lại bị Hàn Lượng giữ chặt phía trước, "Đợi chút...Chúng ta cùng nhau..."
"Không...A...Lượng..."Lục Đỉnh Nguyên điên cuồng lắc đầu, dục vọng sớm đã tràn ngập đầu óc.
"Ai biểu ngươi trêu chọc ta...Chút trả giá ấy là phải có..." Hàn Lượng lại tuyệt không thả lỏng.
"A...Lượng...Cho ta...Cho ta..." Lục Đỉnh Nguyên bị dục vọng dằn vặt, không còn chút lý trí, lắc lắc thân thể liều mạng cọ xát với thân thể Hàn Lượng.
"Chúng ta cùng nhau...Cùng nhau...Ha..." Hàn Lường gần lên một tiếng, bắn vào trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, đồng thời cũng buông ra trói buộc đối với y.
"A..." Lục Đỉnh Nguyên rên rỉ một tiếng dài, xụi lơ ở trong ngực Hàn Lượng, sau đó không kịp đợi nụ hôn thân thiết của Hàn Lượng đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hàn Lượng hôn hôn thiên hạ trong ngực, lại phát hiện Lục Đỉnh Nguyên sớm đã ngủ say. Hắn phát hiện Lục Đỉnh Nguyên từ sau khi mất công lực liền thực dễ dàng mệt mỏi. Đau lòng hít một hơi, bắt đầu tẩy rửa cho hai người.
Từ khi phát hiện Lục Đỉnh Nguyên không có công lực liền nửa điểm dục vọng cũng không thể nhịn, Hàn Lượng liền suy nghĩ làm chút đạo cụ giúp cho bảo bối nhà hắn thoải mái. Mấy thứ như roi tạm thời không thể dùng, dù sao mình không thể khống chế lực đạo, Lục Đỉnh Nguyên cũng không chịu đánh như lúc trước. Mấy lần trước đều bị hắn làm đến bị bệnh, nếu còn tiếp tục ép buộc như vậy, phỏng chừng mạng nhỏ đều chơi xong. Vì thế Hàn Lượng trừ bỏ giáo vụ, còn tự tìm công việc mới, chính là suy nghĩ đạo cụ tình ái cho Nai con nhà hắn, cũng tự mình chế tạo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top