Chương 62 + 63

Chương 62

Lục Đỉnh Nguyên hướng thủ hạ làm ra một thủ thế tốc chiến tốc thắng rồi lấy ra trường tiên đón tên xông lên đầu tiên. Trường tiên bay múa, nơi lướt qua đều là một mảnh kêu rên, Lục Đỉnh Nguyên không phải ngồi không, phút chốc, bên người đã ngã xuống một đống địch nhân hoặc tàn hoặc phế, hoặc ngất hoặc chết.

Người có bộ dáng giống Hạ Thiên hiển nhiên là thủ lĩnh của những người này, thấy không ai là đối thủ của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả phó thủ của mình cũng bị thương liền vung đao tiến lên, khí thế gặp thần giết thần gặp phật giết phật.

Nhìn đến thanh đao to lớn hơn đao của người bình thường một vòng, Lục Đỉnh Nguyên nhận ra biến cố, không dám chậm trễ, thu tiên lấy ra nhuyễn kiếm bên người, toàn lực ngăn địch.

Tiểu Hà Tử che chở Hàn Lượng tránh ở sau xe, lại có ảnh vệ cùng người Hạ cung che chở nên không có ai đến gần bọn họ.

Tiểu Hà Tử là nhìn người giống Hạ Thiên như đúc kia mà ngẩn người, mặc dù có huynh đệ song bào thai Lục Trung Lục Nghĩa ở ngay trước mắt, nhưng hắn cũng không quá thích ứng nhìn thấy có người có khuôn mặt giống hệt Hạ Thiên đứng trước mặt mình, lại đầy mặt hàn sương chẳng quan tâm hắn còn dùng đao chống đối chủ tử.

Mà tình huống của Hàn Lượng càng thêm nguy, nhìn Lục Đỉnh Nguyên đẫm máu giống như Tu La, biểu tình lạnh lẽo, vũ động trường kiếm, vạt áo tung bay, ngực của hắn liền truyền đến một trận đau đớn hít thở không thông, làm cho hắn nắm chặt vạt áo, cũng nháy mắt hiểu được một chuyện — hắn, yêu Lục Đỉnh Nguyên. Yêu cái kia nai con luôn ở dưới thân hắn thấp giọng khóc lại vẫn không được tự nhiên mà ra vẻ quật cường trước mặt hắn; Yêu cái kia Lục Đỉnh Nguyên ở trong giang hồ tinh phong huyết vũ vẫn cao ngạo tuyệt luân. Cho nên hắn sẽ bắt đầu ôn nhu, cho nên hắn sẽ vì y mà khẩn trương, cho nên hắn có thể buông ngạo khí mà mang giày đổ nước cho y, cho nên hắn vì y làm tất cả những việc trước kia hắn không muốn cũng không thích. Cả trái tim, cứ vậy mà đánh mất, không chút dự báo.

Trước đây Hàn Lượng không tin vào tình yêu, thậm chí hắn cho rằng đó là một thứ xa xỉ thậm chí hư ảo. Hắn vô luận yêu đương cũng tốt, trên giường cũng thế, hoặc là tình một đêm, đều cho rằng đó là quá trình tất yếu trong nhân sinh hoặc là nhu cầu của sinh lý, mới đi làm, chưa từng cảm thấy cần giả giá cảm tình gì. Điều động một chút nhiệt tình cùng tiêu tốn một chút thời gian, đó đã là cực hạn của hắn. Nhưng hiện tại, chân thật, cả một trái tim, bị đào đi toàn bộ, lại không biết mất đi khi nào! Khó trách, sẽ đau!

Đối với phát hiện này, Hàn Lượng không thể nói rõ là vui vẻ hay buồn bực. Dù sao hắn chưa từng trải qua tình cảm quá mức mãnh liệt, nhưng "yêu" khác xa so với "thích", hắn xem như lĩnh giáo.

Trong lúc Hàn Lượng cùng Tiểu Hà Tử đang ngẩn người, Lục Đỉnh Nguyên lại không hề thoải mái. Công phu của đối thủ không tầm thường, mặc dù không tính là tuyệt đỉnh, nhưng cũng đủ cho y phải mất một đoạn thời gian mới có thể giải quyết. Nếu là bình thường, Lục Đỉnh Nguyên đánh ra mười phần công lực, đối phương sẽ không vượt qua nửa canh giờ trong tay y. Nhưng hiện tại không giống, mệt mỏi ốm đau mấy ngày qua dần tích cóp lại, bủn rủn rời rạc sau trận kích tình tối qua, nhưng hạt châu trong cơ thể mỗi lần y di chuyển đều bắt đầu tác quái, va chạm lẫn nhau làm cho thân mình không chịu nổi của y càng tiến thêm một bước kích thích, làm cho y không thể không phân ra một phần tâm lực đi đau khổ áp chế tiếng rên rỉ sắp thoát ra khỏi miệng, khiến cho y ngay cả bảy thành công lực cũng không phát huy được, Không đến hai khắc, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng áo, dán dính vào người khiến y càng thêm không thoải mái. Cắn chặt hàm răng đau khổ chống đỡ, Lục Đỉnh Nguyên vẫn mặt không chút thay đổi, chỉ là vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo mà thôi. Y biết chính mình không thể ngã xuống, thậm chí chỉ có thể thắng không thể bại. Chẳng những vì Hàn Lượng, Tiểu Hà Tử ở phía sau cần sự che chở của y, mà còn Hạ Thương ở Hạ Cung nơi tổng đà, cũng không chấp nhận được việc y ngã xuống lúc này.

Lại qua một khắc, gấp không chỉ có Lục Đỉnh Nguyên, đối thủ của y càng gấp hơn y. Đối phương nhìn thấy bộ hạ mình đem đến tổn hại hơn phân nữa, hiển nhiên dần dần rối loạn chiêu thức. Nhìn trộm đến chỗ Hàn Lượng cùng Tiểu Hà Tử được mọi người che chở, liền nảy ra ý hay.

Lục Đỉnh Nguyên vừa nhìn thấy đối phương nhìn về phía Hàn Lượng cùng Tiểu Hà Tử, chỉ biết tình huống không ổn. Quả nhiên, đối phương bắt đầu buông tha tấn công cùng tập kích vào bộ phận trí mạng của y, cũng là muốn tìm ra sơ hở đánh về phía bên kia. Lập trường biến đổi, nguyên bản Lục Đỉnh Nguyên đang có ưu thế lập tức trở nên bị động, chỉ có thể bị đối phương nắm mũi dẫn đi. Hiển nhiên đối phương đã tìm được tử huyệt chân chính của y!

Nếu hắn có thể phát hiện, cấp dưới của hắn tất nhiên cũng có thể nhìn ra manh mối, Lục Đỉnh Nguyên lo lắng tình huống của Hàn Lượng cùng Tiểu Hà Tử, phân thần nhìn sang, trên người lập tức tăng thêm vài vết thương. Lục Đỉnh Nguyên vốn còn nhớ quan hệ giữa đối phương cùng Hạ Thiên, dưới tình huống như vậy, cũng bắt đầu không hề cố kỵ hạ sát thủ.

Chương 63

Đối phương áp lực gia tăng mãnh liệt, rốt cục bắt đầu hiểu được chính mình lần này khó có thể được việc — vô luận là tìm ngươi hay giết người! Vì thế bắt đầu tìm cơ hội lui lại, nhưng Lục Đỉnh Nguyên lại siết chặt không tha, chiêu chiêu lấy mạng, tấn công toàn tâm toàn ý. Liều mạng dùng ngực hứng một kiếm, đối phương hướng Hàn Lượng tung ám khí, định thừa dịp Lục Đỉnh Nguyên không thể không cứu mà bỏ chạy.

Hắn lại không thể nghĩ được Lục Đỉnh Nguyên kỳ thật đã là nỏ mạnh hết đà, mặc dù tấn công mạnh mẽ, nhưng thể lực đã sớm cạn kiệt, hơn nữa gì đó trong cơ thể, làm cho y căn bản không có biện pháp bổ cứu đường xa, cho nên Lục Đỉnh Nguyên dùng biện pháp ngay khi đối phương tung ám khí liền nghiêng người đi chắn, bởi vì khoảng cách gần, đối phương lại dùng toàn lực, cho nên ám khí hoàn toàn nhập vào trong cơ thể Lục Đỉnh Nguyên. Mà Lục Đỉnh Nguyên cũng nương theo lực đạo của ám khí rút lui vài bước.

Đối phương tựa hồ cũng nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên có chút vấn đề, muốn thừa cơ hạ đao, cũng không tưởng được lúc này trong bóng đen toát ra một người, trong tay cầm đoản đao, sát khí ngút ngàn giống như điên một đường giết người tiến lại đây.

"Phi Ảnh, không thể giết hắn." Lục Đỉnh Nguyên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người đến là ai, tuy ra tiếng ngăn cản, nhưng vẫn chậm, Phi Ảnh đã dỡ xuống tay phải của đối phương, muộn thêm chút, ngay cả đầu cũng không còn.

"Cút!" Phi Ảnh hung hăng gầm lên, đá vào miệng vết thương nơi ngực của đối phương.

"Lui!" Đối phương hô to một tiếng, được mấy tên thủ hạ nâng dậy chật vật lui đi, trước khi đi ngay cả khí lực để nói lời ác độc cũng không có.

Phi Ảnh là ở mấy ngày trước đuổi kịp Lục Đỉnh Nguyên. Sáng ngày ấy đột nhiên không nhìn thấy Hàn Lượng, mặc dù lo lắng làm sao để công đạo cho Lục Đỉnh Nguyên, nhưng càng nhiều là cảm thấy may mắn, trong lòng ước gì Hàn Lượng sớm biến mất sạch sẽ mới tốt, mặc dù trì hoãn mấy ngày, ra vẻ tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi hội họp cùng Lục Đỉnh Nguyên. Hướng Hạ Thiên tìm hiểu nơi đến của Lục Đỉnh Nguyên, liền ngày đêm kiêm trình chạy lại đây. Kỳ thật nếu hắn đợi thêm mấy ngày, có thể nhận được tin tức Lục Đỉnh Nguyên truyền lại cho Hạ Thiên, biết Hàn Lượng ở cùng y. Nhưng hắn không có. Cho nên khi vượt qua Lục Đỉnh Nguyên, phát hiện Hàn Lượng cư nhiên đồng hành cùng y, liền bị lửa giận công tâm một hồi, mới chậm chạp không tìm Lục Đỉnh Nguyên phục mệnh. Mà ngày này theo tới bãi đá, liền thấy Lục Đỉnh Nguyên thế nhưng vì Hàn Lượng mà bị thương, lửa giận nhiều ngày bộc phát ra, lại chỉ có thể hướng về người của đối phương. Tuy rằng nghi hoặc về diện mạo của đối phương, nhưng ở trong lòng hắn, Lục Đỉnh Nguyên là quan trọng nhất, ai tổn thương y, đều phải chết.

Phi Ảnh thả người đi, có chút không vui, nhưng vẫn trở lại bên người Lục Đỉnh Nguyên đang bị thương, tất nhiên hết thảy lấy y làm trọng.

Lục Đỉnh Nguyên từ lúc Phi Ảnh xuất phát mấy ngày sau liền nhận được tin truyền từ người của Hạ Cung, tự nhiên không kỳ quái về sự xuất hiện của Phi Ảnh. Yên tâm té xỉu ngã vào trong lòng Hàn Lượng, đúng là một câu cũng chưa kịp lưu lại.

"..."

"Chủ tử!"

""..." Trừ bỏ Tiểu Hà Tử hô lên, Hàn Lượng cùng Phi Ảnh đều bị hù một câu cũng không nói được.

"Lên xe trước." Hàn Lượng thở sâu ổn định chính mình, che lại miệng vết thương của Lục Đỉnh Nguyên, ôm người đi lên xe.

Phi Ảnh một tay đoạt người, cẩn thận hoành ôm nhanh chóng tiến vào trong thùng xe.

Tiểu Hà Tử bị dọa rớt cằm, chờ Hàn Lượng bão nổi, Không nghĩ tới Hàn Lượng chỉ cau mày, lạnh mặt nhịn xuống.

Hiện tại không phải lúc so đo với Phi Ảnh, trước không nói lúc này hắn hết thảy lấy người yêu làm trọng, chính là làm một gã y giả, hắn cũng nên hết thảy lấy người bệnh làm trọng. Cho nên hắn nhẫn!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam