Chương 58 -> 61

58
"Nga? Không thể nói cho ta biết sao?" Lúc này Hàn Lượng có hứng thú, bay qua mắt đối mắt mà nhìn Lục Đỉnh Nguyên.
"Lục...... Lộc."
"Lục cái gì?"
"Lục...... Lộc."
"Lục cái gì? Ngươi chừng nào thì nói xong a." Hàn Lượng không có kiên nhẫn. Đồng thời hắn cũng không biết Lục Đỉnh Nguyên mà lại có thể nhăn nhó thành cái dạng này.
"Thì Lục Lộc." Lục Đỉnh Nguyên cũng có chút nóng nảy.
"Lục...... Lộ? Người nào lộ?" Hàn Lượng cuối cùng hiểu được.
"Lộc-Lộc đỉnh Trung Nguyên." Lục Đỉnh Nguyên quay mặt qua chỗ khác.
"Lộc...... Lộc........Đỉnh Trung Nguyên?" Hàn Lượng lặp lại xác nhận một lần. Nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, nhịn nhẫn, rốt cục vẫn là không nhịn xuống được, cất tiếng cười to. Cái gì Lộc đỉnh Trung Nguyên, không phải là nai con Bambi thôi sao! Ha ha ha...... Rất buồn cười. Khó trách Lục Đỉnh Nguyên ở sân Lục gia trang nói "Tìm Lộc uyển", nguyên lai là "Muốn hỏi tìm Lục Lộc nơi nào, rõ ràng ngay tại bên trong uyển này" a! Ha ha ha...... Rất buồn cười.
"Ngươi chỉ biết ở đó cười ta." Lục Đỉnh Nguyên quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ au hơi chu, rất là đáng yêu.
Nhìn thấy bộ dáng của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng lại cười cơ hồ muốn sốc hông. Chờ Hàn Lượng cười đủ, Lục Đỉnh Nguyên đã sắp phát khóc."Tốt lắm, tốt lắm, ta không cười, thực xin lỗi." Hàn Lượng ôm thắt lưng Lục Đỉnh Nguyên, nga không, Lục Lộc, hỏi:"Ngươi là sợ bị người khác cười mới dùng tự làm danh sao?"
Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, chậm rãi nói về chuyện đó. Nguyên lai lúc y sinh ra, không giống như những đứa nhỏ khác từ từ nhắm hai mắt, ánh mắt y luôn mở ra thật to thật long lanh, phụ thân nói rất giống ánh mắt của con nai nhỏ, cứ như vậy được gắn danh. Sau này bản thân lớn hơn mấy tuổi, lại còn tập võ, tự nhiên đối với cái tên này chứa nhiều bất mãn, lúc ấy mẫu thân thân là Nghiễm Hàn cung cung chủ tự mình nổi hứng đặt ra tự này, nói tên của y có ý tứ xưng bá Trung Nguyên võ lâm, rất là khí phách, lúc này y mới vừa lòng. Từ lúc ấy về sau liền không hề đối với người ngoài xưng danh mà trực tiếp báo tự. Cho đến bây giờ vẫn như vậy, còn biết danh của y, đại khái chỉ Lục gia trang Lục tổng quản Lục thúc xem hắn từ nhỏ lớn lên. Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh cũng có khả năng đã nghe, dù sao bọn họ cũng là do y thu nhận lúc phụ thân còn sống, nhưng bởi vì chưa bao giờ cho bọn họ gọi, cũng nhiều năm không ai đề cập, không biết bọn họ có còn nhớ hay không.
"Ta đây về sau gọi ngươi là Nai Con được không?" Hàn Lượng ánh mắt lấp lánh như sao, cười tươi xán như hoa, làm cho Lục Lộc đáp ứng cũng không phải, không đáp ứng lại luyến tiếc.
Nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên do dự, Hàn Lượng lại thêm vào một câu:"Chỉ ở thời điểm có riêng hai người chúng ta mới gọi thế, không cho người khác nghe được. Ở bên ngoài ta vẫn như trước gọi ngươi là Đỉnh Nguyên, được không?"
Lục Đỉnh Nguyên cắn môi dưới gật gật đầu, cố mà khống chế bộ dáng của mình, lại như bất chợt nhớ tới cái gì mà đột ngột ngẩng đầu cùng Hàn Lượng tương đối, ngữ khí vội vàng, lại sợ hãi :"Ta...... Gọi ngươi...... Cái gì?"
"Ngươi vẫn cứ gọi ta là Lượng a, Lúc trước không phải đều gọi như vậy sao ?" Hàn Lượng nhu nhu đỉnh đầu Lục Đỉnh Nguyên, cười nói.
Lục Đỉnh Nguyên nở nụ cười, không hỏi chuyện chủ nhân, chỉ cần hắn còn cho y gọi tên hắn, cho dù ở trong mắt hắn thật sự coi y là một tính nô, hắn cũng biết chừng mực. Lục Đỉnh Nguyên phỉ nhổ chính bản thân mình đê tiện lại dâm đãng, xem việc Hàn Lượng buộc y làm nô một chuyện vô cùng bình thường.
Thị ngược thành tánh 59
Nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đã lâu mới mở miệng cười, Hàn Lượng cư nhiên cảm thấy ngực lại ẩn ẩn đau, thầm nghĩ đem con Nai Con đang cười này hung hăng áp tiến trong lòng, mà hắn cũng quả thật làm như vậy. Xoay người đem Lục Đỉnh Nguyên kéo vào trong lòng, từ trước lướt dần ra sau, từ bả vai lướt xuống đến hông, chậm rãi bao phủ nhẹ nhàng mà vuốt ve.
Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng trước tiên vỗ về chơi đùa như vậy, trong tai quanh quẩn tiếng tim đập hữu lực của Hàn Lượng, trong mũi chứa hô hấp đầy hương vị nam tính của Hàn Lượng, thân mình không ngờ từ hư không chấn động mà đứng lên.
"Lượng...... Ta......" khoảng cách gần như vậy, Lục Đỉnh Nguyên hô hấp không xong, Hàn Lượng như thế nào không cảm thấy được.
Không biết sờ soạng thế nào, đem ra một gói dạ minh châu to để trước mặt. Nhìn Hàn Lượng từ bên trong lấy ra sáu khỏa dạ minh châu lớn nhỏ khác nhau,tựa những quả trứng, Lục Đỉnh Nguyên thân mình đều run lên.
Té ngã chỗ nào thì dứng lên chỗ đó thôi!! Mục đích của Hàn Lượng hôm nay chính là tiêu trừ sợ hãi của Lục Đỉnh Nguyên đối với tình sự, đương nhiên cũng bao gồm đạo cụ. Đừng nói giỡn chứ, cổ đại này ngay cả tiệm bán đồ chơi tình thú cũng không có, càng miễn bàn làm cách nào có thể mua cái gì mà chuỗi hạt khiêu đản (e hèm, cái vụ chuỗi khiêu đản này thỉnh mọi người tự YY, nếu là dân thân kinh bách chiến xin đừng vờ ngây thơ hỏi ta đó là gì ~~), vất vả như vậy mới tìm được một cái tình thú, như thế nào có thể làm cho Nai Con của hắn sợ chứ?
"Ngoan, không sợ, chỉ là bỏ vào mà thôi, nhớ rõ không? Lúc trước ngươi mang qua mấy ngày cũng chưa từng có chuyện không phải sao?" Hàn Lượng dụ hống.
"Nhưng...... Nhưng......" Lục Đỉnh Nguyên môi vẫn cứ trắng bệch.
"Yên tâm, ta cái gì cũng không làm, ngươi không phải muốn sao? Nhưng mà ngày mai ngươi phải xuất môn, ngươi hôm nay thân mình không thích hợp để hầu hạ ta thêm một lần, như vậy sẽ ngươi chịu không nổi." Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng mà lay lay thân mình y, giống như hống tiểu hài tử mà buông lời dụ dỗ."Nai Con ngoan, nghe lời."
Nghe được Hàn Lượng ôn nhu gọi một tiếng "Nai Con", Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cả người nổi lên một trận tê dại, cái gì cũng có thể theo lời hắn, làm sao còn có thể phản kháng.
Hàn Lượng một tay xoa thắt lưng Lục Đỉnh Nguyên, một tay chậm rãi đem hạt châu hướng hậu đình của y mà sáp nhập. Một viên, hai khỏa...... Mãi cho đến khi sáu khỏa châu đều đi nhét đầy bên trong, Lục Đỉnh Nguyên vẫn hoàn hảo, Hàn Lượng cũng đầu đầy mồ hôi.
"Có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tận sâu trong nội tâm hắn đau lòng, hắn sợ trong tâm y không thoải mái, lo lắng mỗi lần y khóc. Kết quả Hàn Lượng khiến chính bản thân mình chật vật không chịu nổi.
Lục Đỉnh Nguyên lao thẳng đến vùi đầu ở trong lòng Hàn Lượng, không dám hé mắt nhìn. Rốt cục sau khi sống qua quá trình rèn luyện, y cũng không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại cảm thấy trong thân thể tràn đầy, không hề hư không, tuy rằng không thích bằng chính Hàn Lượng, nhưng mà miễn cưỡng vẫn có thể đi vào giấc ngủ.
"Ân." Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, lại vẫn như cũ không dám giương mắt nhìn Hàn Lượng, trong lòng phỉ nhổ chính mình dâm đãng, sau tai lại là một mảnh đỏ bừng.
"Ngủ đi." Nhấc lên chăn đem hai người đắp kín, Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên hôn rồi lại hôn mới cam tâm ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã bị tiềng ồn ào trong viện quấy rầy đến không thể ngủ ngon giấc.
"Chủ tử thật sự còn chưa có tỉnh." Đây âm thanh của Tiểu Hà Tử, thanh âm ép thật thấp, hiển nhiên là sợ làm phiền đến người trong phòng.
"Hà tổng quản ngài làm ơn đi gọi giúp một tiếng đi, bên kia đã chờ khá lâu." Lại nghe một thanh âm quen thuộc vang lên, hẳn là hai ngày này thường nghe, nhưng nhất thời lại không thể nhớ nổi là ai.
"Thế thì chờ nhiều thêm một chút nữa đi, dù sao cũng đã đợi rồi không phải sao?" Tiểu Hà Tử đau lòng chủ tử, hắn mặc kệ những cái khác.
"Nhưng...... Nhưng mà, thiếu gia ra lệnh cho ta có tin tức liền lập tức hồi bẩm a!" Bên kia cũng không dám chậm trễ, nghe xưng hô này, hẳn là người của nhà cũ. Chỉ có bọn họ mới theo quy củ Lục gia kêu Lục Đỉnh Nguyên là 'thiếu gia', Nghiễm Hàn cung mọi người đều gọi Lục Đỉnh Nguyên là chủ tử. Mà kêu thiếu gia mà không phải lão gia, phần lớn là gặp qua hoặc từng hầu hạ qua phụ thân quá cố của Lục Đỉnh Nguyên.
Thị ngược thành tánh 60
"Bên ngoài ồn ào cái gì?" Lục Đỉnh Nguyên cũng bị quấy nhiễu tỉnh, giấc ngủ không đủ hơn nữa đêm qua vận động quá sức, cộng thêm vất vả mấy ngày nay đánh úp lại, khiến y thoáng chốc vô củng mệt mỏi choáng váng, tính tình không khỏi có chút không tốt.
"Chủ tử." Nghe ra trong giọng nói chủ tử có chút hờn giận, Tiểu Hà Tử hung hăng tặng cho Lục Nghĩa một cái liếc mắt. Có Hàn công tử ở cùng mà chủ tử còn bực tức như vậy, có thể thấy được quả thật là không quá thoải mái. Không truyền cũng không dám vào nhà, để tránh nhìn những thứ không nên xem, Tiểu Hà Tử chỉ có thể dán sát cửa đáp lời. "Lục Nghĩa hồi bẩm nói người mua bên kia đã liên hệ được, yêu cầu chúng ta ngay tức khắc sang đó."
"Tức khắc?" Lục Đỉnh Nguyên mi đầu nhíu lại, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn tiêu thất.
"Thiếu gia," Lục Nghĩa không hiểu nỗi bộ dáng Tiểu Hà Tử, đã sớm dán sát người trên vách cửa "Người mua sáng sớm đã muốn đi thạch tràng, nói muốn ở đó gặp ngài, người truyền tin của đối phương sang, yêu cầu sang đó ngay. Ta là người liên lạc nên không trở về, Lục Trung đã chuẩn bị sang đó rồi."
Lục Đỉnh Nguyên "Đằng" một tiếng định đứng lên, thế nhưng lại quên thứ để bên trong cơ thể, không khỏi phát ra một tiếng kêu rên.
"Ngươi chậm một chút." Hàn Lượng làm sao có thể không biết lí do tại sao, đỡ lấy hai vai Lục Đỉnh Nguyên, nhu nhu toàn thân y, khiến y thoải mái hơn một chút.
Tiểu Hà Tử là người biết chuyện, tự nhiên hiểu được trong phòng đang diễn ra chuyện gì, nhưng Lục Nghĩa nghe được trong phòng còn có người khác, trực tiếp bị dọa cho nhảy dựng. Trừng lớn ánh mắt nhìn sang Tiểu Hà Tử, kết quả lại bị Tiểu Hà Tử cho một cái liếc mắt xem thường.
Lục Đỉnh Nguyên cũng thực khó chịu nóng nảy, tại Nghiễm Hàn cung y là cái gì? Tại Lục gia y là cái gì? Đường đường Lục gia làm mua bán Ngọc Thạch mấy trăm năm, cho dù trước kia không có cùng võ lâm quan hệ sâu sắc, cũng không phải tùy tiện để cho người ta khi dễ.
"Lục Nghĩa chuẩn bị mã xa. Tiểu Hà Tử ngươi đi sắp xếp nhân thủ, chúng ta ngay lập tức khởi hành." Lúc này không cần hoài nghi nữa, người mua này là gộp y cùng thạch tràng lại cùng lúc quấy rối. Rõ ràng là khiêu khích, hướng đến bọn họ mà khiêu khích.
"Vâng."
"Rõ!."
Lục Nghĩa cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau ứng thanh, đều đi làm việc của mình. Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy chuẩn bị thay quần áo.
"Dù thế nào cũng phải đem thứ đó lấy ra chứ." Hàn Lượng nhíu mày.
"Không còn kịp rồi." Lục Đỉnh Nguyên đã đem lí y (áo trong aka áo lót thời cổ đại của nam tử) của mình mặc vào, tùy tiện nhặt lên ngoại sam trên mặt đất chuẩn bị mặc vào.
"Được rồi, được rồi, để ta giúp ngươi." Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên tức giận đến loạn không phân biệt thứ tự, cũng biết ngày thường hẳn là Tiểu Hà Tử hầu hạ chu đáo, tự y mặc trông không quá thuận tay.
Từ trong hành lí lấy ra lý y sạch sẽ, trung y cùng ngoại sam, nhanh chóng giúp Lục Đỉnh Nguyên mặc vào, bao gồm cả mang giầy, tốc độ nhanh đến mức khiến cho Lục Đỉnh Nguyên hoa mắt. Hàn Lượng đem Lục Đỉnh Nguyên thu thập sẵn sàng, lại chỉnh lý chính mình, cũng như vậy nhanh chóng tựa gió xoáy. Đợi đến lúc Tiểu Hà Tử an bài người tốt quay trở về, hai người chẳng những quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc cũng buộc rất tốt, hai người cũng đã rửa mặt xong, tùy thời đều có thể xuất phát.
"Lượng, ngươi......"
"Ta muốn cùng đi." Hàn Lượng trừng mắt, đánh gãy lời nói Lục Đỉnh Nguyên sắp xuất ra miệng.
"Nhưng mà lúc này đi chỉ sợ không an toàn." Hiện tại đã biết này kẻ quấy rối này là hướng về phía bọn họ mà gây, sợ là đối phương đã có mai phục trước, y như thế nào có thể lần nữa mạo hiểm để cho Hàn Lượng đi theo.
"Có ngươi ở đây không phải sao?" Hàn Lượng khẽ vuốt mái tóc chính mình tự tay vì Lục Đỉnh Nguyên mà chảy tốt."Ngươi sẽ để ta bị thương sao?"
"Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi chu toàn." Lục Đỉnh Nguyên cam đoan nói.
"Ta tin tưởng ngươi." Hàn Lượng cười, tươi tắn như Triêu Dương.
Đoàn người đi ra ngoài, trên đường Hàn Lượng dặn Tiểu Hà Tử đén phòng bếp làm hai loại điểm tâm dễ tiêu hóa, chuẩn bị cho Lục Đỉnh Nguyên ăn trên đường.
Thị ngược thành tánh 61
Xe đi hơn nửa đường, Tiểu Hà Tử rốt cục nhịn không được lại gần bên người Lục Đỉnh Nguyên, hỏi:"Chủ tử, buổi sáng ai thay y phục cùng chải tóc (nguyên văn "chỉnh y thúc phát") cho ngài a?" Phải biết rằng, Lục Đỉnh Nguyên tuy không phải là không tự mình chỉnh trang thay y phục, nhưng mà chỉ cần y ra tay, luôn khiến cho quần áo lộn xộn lại xốc xếch, ngay cả tóc cũng là dùng dây tùy tiện buộc tận gốc, rất ít thời điểm nhanh lẹ như lúc sáng.
"Khụ......" Lục Đỉnh Nguyên đang ăn gì đó chợt nghẹn, khó có được đỏ mặt cười cười, nhìn phía Hàn Lượng.
"Ngươi nếu lại hại chủ tử nhà ngươi bị sặc, liền cút ra bên ngoài ngồi ngốc chỗ đó cho ta." Hàn Lượng lạnh lùng liếc Tiểu Hà Tử một cái, ngữ điệu nghiêm nghiêm nói.
Tiểu Hà Tử cũng không sợ hắn, còn thích cùng Hàn Lượng tranh cãi. Hé ra khuôn mặt a dua tươi cười, sửa lại nhích đến bên người Hàn Lượng,"Ngài tay nghề so với ta còn hoàn hảo hơn, khiến chủ tử so với ta làm còn chỉnh tề hơn."
"Đừng đem ngươi ra so sánh với ta, lý tưởng của ta cũng không phải là làm tổng quản thái giám." Hàn Lượng đảo mắt liếc hắn một cái.
"Sách, ngài như thế nào lại vạch áo cho người xem lưng a?" Nói cũng kỳ quái, từ sau khi Hàn Lượng đến đây, Tiểu Hà Tử đối với chuyện trước kia không còn quá chú ý nữa, nói chuyện cũng không còn như trước cố ý kháp cổ họng, đại khái là vì Hàn Lượng nói cho tới bây giờ đều là chẳng hề để ý sự kiện kia đi, cho nên làm cho hắn cũng hiểu được, việc đó kỳ thật không có gì đáng để ý.
"Không nói nhiều lời, ngươi trong chốc lát để cho ta hảo hảo quan sát chiếu cố chủ tử ngươi, đừng nhảy ra việc gì ngoài ý muốn là tốt rồi." Nai Con thân mình không thể so với bình thường, Hàn Lượng là từ trong lòng lo lắng.
"Vâng vâng vâng." Tiểu Hà Tử cười đến mi cũng cong cong mắt cũng cong cong. Hàn công tử thật đúng là để ý đến chủ tử a!
"Tiểu Hà Tử." Rốt cục đem số điểm tâm mang đến đều nuốt xuống, Lục Đỉnh Nguyên thủy chung không nói rốt cục mở miệng."Nhân thủ an bài thế nào ? Có thể xảy ra tình huống gì không?" Tiếp nhận túi nước Hàn Lượng đưa qua, uống một ngụm thanh thanh cổ họng.
"Để lại hai ảnh vệ đi cùng chúng ta, những người khác đều đi trước. Ngoài ra chúng ta mang đến mười cao thủ hạ cung, phân đà bên này cũng đến hơn ba mươi người. Thêm vào nhà cũ mười mấy người, chúng ta lần này đến đây gần bảy mươi người, trong tối cũng sắp xếp hơn năm mươi người." Tiểu Hà Tử báo cáo việc công là vô cùng nghiêm túc.
"Phân đà cùng nhà cũ người cũng không hơn, chúng ta lần này mang đi hai mươi người phân phối rất ổn thỏa, đừng để xảy ra sự cố. Ảnh vệ đi thám thính có tin tức tùy thời trở về báo." Lục Đỉnh Nguyên lúc này, không là Nai Con đáng yêu trằn trọc rên rỉ trên giường, mà là một nam nhân chân chính. Hai mắt tinh quang ẩn hiện, cả người khí phách ẩn nhẫn, làm cho Hàn Lượng nhìn xem ngay cả đôi mắt cũng phải mở to.
Đúng lúc này,"Đằng cộc cộc" âm thanh gõ cửa truyền đến. Cái này là ám hiệu của bọn họ cùng ảnh vệ, nghĩa là có hồi báo truyền đến. Tiểu Hà Tử đi mở cửa, khi trở về cầm trong tay cái ống trúc so với đầu ngón tay còn nhỏ hơn, mở ra lấy ra thứ gì đó khiến cho Hàn Lượng xem đến mắt choáng váng. Những viên cầu nhỏ màu đen trên mười, màu trắng lại có gần mười khỏa, màu đỏ không đến năm khỏa.
"Cái này có ý gì?" Hàn Lượng mờ mịt hỏi.
"Phía trước trong tối tả hữu có trăm người," Tiểu Hà Tử chỉ vào tiểu cầu màu trắng,"Mai phục trăm người bên ngoài," Tiểu Hà Tử lại chỉ màu đen, cuối cùng chỉ hướng màu đỏ,"Nhân vật trọng yếu ba đến bốn người."
"Không có ngọc châu, không tìm được người chúng ta?" Lục Đỉnh Nguyên nhìn những thứ trong tay Tiểu Hà Tử nhíu mày.
"Chỉ sợ là." Tiểu gì tử cũng nhíu mày."Đối phương người không ít a? Lúc này kẻ quan trọng đến để làm chi?"
"Đáp ứng ta, chính mình phải cẩn thận." Hàn Lượng cầm tay Lục Đỉnh Nguyên.
"Nhất định." Lục Đỉnh Nguyên gật đầu.
Chờ đám người Lục Đỉnh Nguyên tới thạch tràng, đối phương đã hình thành thế úng trung tróc miết, chỉ chừa cho bọn hắn đường đi tới, mà tuyệt đối không có cửa ra. Mà cuối đường, là đám người Lục Trung đến trước, khiến cho bọn họ lại càng không thể không tiến.
Lục Đỉnh Nguyên cùng Tiểu Hà Tử kỳ thật là xem nhẹ, sóng to gió lớn hơn cũng từng thấy, trận này cũng không tính là hung hiểm, càng không tính là tuyệt cảnh, huống hồ song phương nhân số cách nhau cũng không quá lớn.
"Gọi người chủ sự của các ngươi ra." Lục Đỉnh Nguyên trong xe còn chưa hành động, người của đối phương liền kêu lên trước.
Lục Đỉnh Nguyên cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau đi ra, Hàn Lượng đi theo cuối cùng cũng bước ra ngoài, nhìn thấy trận này mặt không khỏi nhíu mày. Đây là giang hồ đối chọi? Điện ảnh lý xem có lẽ phấn khích, đến phiên chính mình thật không tính là thoải mái, hơn nữa làm ngươi là bị nhân chỉ vào cái mũi kêu gào kia nhất phương.
"Ta là Lục gia gia chủ, ai muốn gặp ta?" Lục Đỉnh Nguyên hai bước bước về phía trước, toàn thân tản ra một loại khí độ thong dong. Ẩn nhẫn khí phách bừng bừng phấn chấn, hai mắt tựa như tia chớp, lạnh lùng đảo qua mọi người, nhưng lại như gió lạnh thổi qua khiến người lạnh run.
Nha! Hàn Lượng lại cảm thấy chỗ ngực hung hăng đau xót, bộ dạng này của Nai Con hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua. Khí phách diệt thiên, đường đường nam nhi kiếm chỉ giang hồ tiêu sái, y không gió tự động, phát không gió tự dương, vừa xem thì trái tim lại không kềm chế được. Nai Con của hắn, Nai Con đáng yêu luôn ở trong lòng hắn rên rỉ làm nũng, thế nhưng lại có thể uy phong như thế khiến cho người ta sợ hãi.
"Ngươi là gia chủ?" Đối phương đi ra một người, thanh âm thấp trầm âm lãnh."Ứng Thiên Hạo ở đâu?"
"Uống! Hạ Thiên?" Tiểu Hà Tử lỡ miệng nhanh nhảu hung hăng bịt mồm.
"Hạ Thiên? Là ai? Ngươi gặp qua Hạo?" Tuy rằng Tiểu Hà Tử thanh âm nhỏ nhất, nhưng hiển nhiên đối phương lỗ tai rất thính, hai tròng mắt gắt gao khóa trên người hắn, làm cho Tiểu Hà Tử không chỗ nào che giấu.
"Ngươi không cần biết Tất Thanh ở đâu, hắn không muốn gặp ngươi." Lục Đỉnh Nguyên đúng lúc vì Tiểu Hà Tử giải vây.
"Ngươi gọi hắn là Tất Thanh?" Đối phương lập tức thay đổi sắc mặt, đối mặt với gương mặt lạnh lùng của Lục Đỉnh Nguyên ."Ngươi cùng hắn có quan hệ hắn gì? Ai cho phép ngươi gọi hắn như vậy!" Đối phương nghiễm nhiên đã bước vào trạng thái điên cuồng.
"Hừ!" Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không đem đối phương để vào mắt, cũng không có ý định trả lởi vấn đề của hắn."Ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ vì muốn thấy hắn?"
Đối phương không nói lời nào, xem như cam chịu.
"Đáng tiếc Tất Thanh vĩnh viễn cũng sẽ không gặp ngươi." Lục Đỉnh Nguyên cười lạnh.
"Giết, một tên cũng không chừa." Đối phương đối với những kẻ bên người hạ lệnh, lửa giận đã muốn cháy sạch khiến hai mắt hắn đỏ đậm.
"Này......" Một người trong như phó chủ bên kia do dự một chút.
"Ta nói giết!" Một cái quát lớn, rốt cục đánh gãy do dự của thuộc hạ, chỉ thấy phó chủ kia làm một thủ thế, tiếng hò hét vang lên khắp núi, một mùi huyết khí tràn ngập. Hỗn chiến bắt đầu...  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam