Chương 54 -> 57

54

Tiểu Hà Tử là người thức thời, mắt không thấy tai không nghe, khi hai người coi hắn như không tồn tại mà đi vào nhà cũng không nói gì liền tự mình về phòng ngủ.

Sắc trời mặc dù đã không còn sớm nhưng Lục Đỉnh Nguyên buổi chiều ngủ tương đối nhiều nhưng Hàn Lượng lại cho là ít, thế nên hai người thật đúng là không hợp ý. Tuy nhiên nếu muốn nói chuyện phiếm, nói thật, Hàn Lượng sẽ không đồng ý. Lục Đỉnh Nguyên ngày nay lại không được tự nhiên, không giống như trước kia được ở bên người nói chút chuyện. Thế là hai người cứ như vậy xấu hổ không nói gì, Lục Đỉnh Nguyên ngay cả mắt cũng không dám nâng.

Hàn Lượng là người thông minh, cảm thấy vấn đề đại khái là xảy ra ở lần tình sự trước. Nhưng loại sự tình đó làm sao hỏi?! Mình-một người hiện đại có thể không thèm để ý, nhưng bằng nhận thức của Hàn Lượng đối với Lục Đỉnh Nguyên mà nói y khẳng định sẽ không mở miệng, bằng không lúc trước cũng sẽ không tự nhận mình là không cử nhiều năm như vậy.

Nghĩ nghĩ, Hàn Lượng cảm thấy có thể là đã dọa y. Dù sao ai bị thô bạo làm như vậy đến mất nửa cái mạng cũng sẽ có chút sợ hãi. Huống chi mình đem một người cao ngạo như vậy khống chế, tâm lý có một bóng ma cũng là tự nhiên. Thế thì té ngã chỗ nào đứng lên chỗ đó! Dù sao cũng không ngủ, Hàn Lượng quyết định để bọn họ làm một chút chuyện tình mà cả hai đều thích, thuận tiện bù lại một chút chấn kinh của lục Đỉnh Nguyên.

Thật sự Lục Đỉnh Nguyên cũng không nghĩ như vậy. Y ở tình sự cũng không có gì bất mãn, cái chân chính chịu nhục chỉ có tự tôn của y mà thôi. Đối với việc rời đi Hàn Lượng, chính mình hư không khó nhịn, trằn trọc khó ngủ, trong lòng còn sợ hãi, y biết mình đã không thể ly khai Hàn Lượng. Cho dù ngày ấy bị Hàn Lượng khi dễ đến thê thảm, nhưng thân thể kì thực vẫn rất vui sướng. Thậm chí nhớ đến tình sự ngày đó, hạ phúc không tự chủ được co rút nhanh. Cho nên Lục Đỉnh Nguyên càng thêm phỉ nhổ chính mình! Tiện! Lục Đỉnh Nguyên không biết đã mắng chính bản thân mình bao nhiêu lần. Nhưng chỉ cần không thấy Hàn Lượng bản thân lại không chịu thua kém mà tưởng niệm.

Cho nên thời điểm Hàn Lượng thổi tắt đèn mà sờ thân thể y, y không tự chủ được đã muốn khóc. Nhưng thân thể thật giống như là nhận thức chủ nhân. Khi hơi lạnh ngón tay Hàn Lượng đẩy vạt áo hán ra mà sờ vào nhục thân ấy, tự động thân thể như mất tự chủ mà ngã vào lòng hắn, còn mang từng trận động tình run rẫy.

Hàn Lượng đã quyết định sẽ hảo hảo đối đãi với Lục Đỉnh Nguyên cho nên cố hết sức tận lực ôn nhu, nhưng có một số việc vẫn phải làm, tỉ như_____________________súc ruột!!!

Từ hai lần trước, Hàn Lượng làm giúp Lục Đỉnh Nguyên, y mỗi ngày đều ngoan ngoãn tự mình chuẩn bị cho tốt không muốn mượn tay của người khác dù sao cũng là chuyện mất mặt...cho dù Hàn Lượng nói đây là việc mà bên thừa nhận phải làm, Lục Đỉnh Nguyên vẫn cảm thấy không được tự nhiên, kiên trì tự mình làm cũng không cho Hàn Lượng nhìn tới. Kỳ thực Hàn Lượng rất thích giúp Lục Đỉnh Nguyên làm loại sự tình này, dù sao cũng không phải ai cũng đều được thưởng thức bộ dáng nhăn nhó lại diễm mị của Lục Đại Giáo Chủ! Hơn nữa hắn là một bác sĩ ngoại khoa của phòng cấp cứu, súc ruột thôi mà, là chuyện rất bình thường.

Mà mấy ngày nay, mãi chạy, hơn nữa Lục Đỉnh Nguyên lại bị bệnh cho nên cũng không có làm sự tình kia, lần này phải tẩy trừ là chắc chắn. Hàn Lượng mãi mới có cơ hội, sao có khả năng bỏ qua!

Đem Lục Đỉnh Nguyên ép trên mặt bàn, cắn lỗ tai hắn, khẽ thờ dài nói " Đừng sợ", Hàn Lượng bắt đầu chuẩn bị. Đem Lục Đỉnh Nguyên hôn đến mơ mơ màng màng, đồng thời lột hết toàn bộ y phục, lúc đem hai chân đặt lên bả vai, Hàn Lượng bật cười.

55

Lục Đỉnh Nguyên ở phía dưới hiện ra cái miệng nhỏ nhắn liên tục hé ra hợp lại, thể hiện ham muốn khẩn cấp, trong mắt Hàn Lượng là phi thường đáng yêu. "Đừng nóng vội, chung quy ta sẽ làm cho ngươi vừa lòng." Vỗ vỗ hai cánh hoa của Lục Đỉnh Nguyên, hắn thế nhưng lại đối với mông y mà nói chuyện. Lục Đỉnh Nguyên xấu hổ đến cơ hồ muốn trốn xuống bàn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Hàn Lượng không gắt gao giữ chặt thắt lưng y.

Cầm lấy ấm trà trên bàn, thử qua độ ấm, từng cái một đều hướng nơi đó của Lục Đỉnh Nguyên mà đến. Giơ cao ấm trà, Hàn Lượng cách khoảng không đổ vào hậu huyệt Lục Đỉnh Nguyên. Lục Đỉnh Nguyên giật mình một cái, cúc huyệt xiết chặt lại.

"Chậc chậc, thực bướng bỉnh." Hàn Lượng vươn hai đầu ngón tay, kéo căng tiểu huyệt, tiếp tục quán.

Dòng nước tinh tế cắt qua không khí, chảy nhỏ giọt đánh bên trên nhục bích ấm áp, mặc dù Lục Đỉnh Nguyên cố gắng cắn chặt răng, thế nhưng như cũ vẫn phát ra tiếng ngâm khe khẽ mị hoặc. Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị đối đãi như thế, nhưng trực tiếp quán vào cùng cách không đổ vào cảm giác quả thật bất đồng.

Tuy rằng chỉ có một mình Tiểu Hà Tử thủ ngoài sân, nhưng thực tế vẫn không phải là bịt kín hay cách li. Không hiểu vì sao Hàn Lượng về các phương diện độc chiếm hay tình dục đối với Lục Đỉnh Nguyên đều đặc biệt cực kì mạnh, nên tất nhiên là không muốn cho người khác nghe được bất cứ thứ gì. Dùng đai lưng của mình nhét vào miệng Lục Đỉnh Nguyên, làm tốt rồi mới tiếp tục.

Một bình trà ấm trà rất nhanh đổ xong. Chủ viện phòng bếp ở bếp lò nấu nước sôi, vốn là chuẩn bị cấp đám người Lục Đỉnh Nguyên dùng rửa mặt, lúc này Hàn Lượng mang một chậu đầy đi vào. Vào phòng lại không gặp Lục Đỉnh Nguyên, nguyên lai hắn gặp Hàn Lượng đi ra ngoài mang nước, liền trốn đi từ phía sau.

"Thực không ngoan." Hàn Lượng lắc đầu, đem Lục Đỉnh Nguyên lật sấp trên bàn, tùy tiện cởi từng kiện quần áo, kéo xuống hai miếng vải bố, thuận tay đem hai tay cùng hai chân y cột vào cùng nhau."Ta nên phạt ngươi như thế nào đây?" Hàn Lượng nói xong, móng tay không nặng không nhẹ từ phía sau nắm chặt lấy gốc tiểu huynh đệ của Lục Đỉnh Nguyên . Lục Đỉnh Nguyên chỉ cảm thấy hạ thể tựa như có một mảng hỏa thiêu, cũng không cảm thấy như thế là đau.

"Quên đi, thấy ngươi mấy ngày nay thân thể có phần không khoẻ, ta trước ghi nhớ, lần sau nhất định phải nghiêm phạt." Hàn Lượng nghiền hạt đậu đỏ trước ngực Lục Đỉnh Nguyên, ngữ khí trêu ngươi.

Lại nói Lục Đỉnh Nguyên không biết chính mình là yên tâm hay thất vọng. Nhưng Hàn Lượng không cho Lục Đỉnh Nguyên thời gian tìm tòi nghiên cứu, tiếp tục công việc vừa rồi vẫn chưa làm xong, ôn thủy lại ồ ồ rót vào.

Quán đầy nước, Hàn Lượng ôm lấy Lục Đỉnh Nguyên đã bị trói chắc chắn đi buồng trong bên cạnh đi nhà xí. Nói là đi nhà xí, kỳ thật bên trong bất quá chỉ có một cái cái bô mà thôi.

Đem xong rồi đi ra tiếp theo quán, quán xong rồi tiếp tục đem. Như thế tới tới lui lui ba bốn lượt, mới được tính là hoàn toàn tẩy sạch.

Lục Đỉnh Nguyên trước đó có hai lần kinh nghiệm, đã học được phải thực ngoan, hơn nữa mấy ngày trước đây, y ngay cả tiếng "chủ nhân" cũng đã kêu lên, cho nên ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dám có. Nhưng vẫn là xấu hổ đến ngay cả ánh mắt cũng không dám động đậy, đang trong tình trạng như thế nên y bỏ lỡ ánh mắt Hàn Lượng phát ra ngày càng thâm trầm.

Hàn Lượng đem người thả lại trên bàn, nương theo ánh trăng mới lên, Lục Đỉnh Nguyên hai chân bị trói lại giơ lên cao, chỗ hậu huyệt nhìn một cái không sót gì. Cúc huyệt phấn nộn nộn tựa cái miệng nhỏ nhắn, theo tần suất hô hấp Lục Đỉnh Nguyên hơi hơi khép mở trước, chỗ đùi thậm chí ẩn ẩn run run trước, khiến cho người nhìn nghĩ muốn khi dễ. Hàn Lượng đột nhiên cảm thấy yết hầu dị thường cơ khát, ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi liếm dần lên.

56

"Ngô......" Bị một cái gì đó thấm ướt lại ôn nhuyễn lướt trên hậu đình, Lục Đỉnh Nguyên dường như không còn khả năng suy nghĩ, thân mình hung hăng rùng một cái, hai tròng mắt nhắm chặt cũng nháy mắt trừng lớn. Khi y nhìn thấy Hàn Lượng đầu chôn sâu, rốt cục cũng hiểu tình hình lúc này, hiểu lí do, chỉ có không ngừng lắc đầu. Bẩn! Y nghĩ muốn hô thật to. Y chưa từng dám nghĩ qua Hàn Lượng sẽ vì y mà làm loại sự tình này, lần trước dùng miệng giúp y giải quyết phía trước, y nghĩ rằng đó đã là cực hạn. Nhưng là lần này...... Lục Đỉnh Nguyên không dám phản kháng, miệng cũng bị nhét đầy nên nói không nên lời, chỉ có lắc đầu, liều mạng lắc, lắc đến nước mắt đều xuống.

"...... Ngô...... Ngô ngô...... Ngô ngô ngô......"...... Bẩn...... Hảo bẩn...... Mau dừng lại...... Lục Đỉnh Nguyên nghĩ thật nhiều mong Hàn Lượng biết y đang nói cái gì.

Mà Hàn Lượng lại giống như thật sự đã biết. "Ngoan...... Yên tâm, một chút cũng không bẩn, đã tẩy thực sạch sẽ, ngươi một chút cũng không bẩn." Hàn Lượng ngẩng đầu, hống hai câu, đem chân Lục Đỉnh Nguyên nâng lên thêm một chút, lại đem mặt hướng xuống.

Kỳ thật Hàn Lượng cũng không nghĩ rằng mình lại làm được đến loại này. Hắn chưa từng cho người khác khẩu giao qua, cũng rất ít làm cho người khác, nhất là hắn hơi có tính khiết phích, ngại bẩn, thêm một lý do nữa là từ trước tới giờ hắn cho rằng chỉ có súc sinh mới có thể liếm lộng tính khí cho nhau. Nhưng Lục Đỉnh Nguyên một lần lại một lần đánh vỡ cấm kỵ của hắn. Lúc trước giúp Lục Đỉnh Nguyên khẩu giao một lần hắn nghĩ đã là cực hạn của chính mình, mà lúc này đây, kìm lòng không đậu lại hôn đi hậu đình, hắn chẳng những không biết là bẩn, còn có điểm trầm mê trong đó. Nhìn huyệt khẩu nho nhỏ theo động tác liếm lộng của hắn một trận lại một trận co rút thật nhanh, một lần phải rời khỏi giống như không muốn buông tha mà hung hăng kẹp lấy, chờ thật sự ly khai lại hé ra hợp dường như muốn nói gì đó, nghiễm nhiên hé ra cái miệng nhỏ nhắn chân chính cơ khát.

Hàn Lượng vươn lưỡi, liếm qua mỗi một chỗ nếp uốn, hôn đến mức chính mình cũng động tình, rốt cục nhịn không được mà xiết răng nanh, cắn nơi cúc huyệt Lục Đỉnh Nguyên một mảnh đau đớn.

"Ngô......" Lục Đỉnh Nguyên không nhịn được mà run run, theo động tác cắn cắn hấp lộng của Hàn Lượng, cảm thấy linh hồn của mình đều bị hút đi từ phía sau.

Hàn Lượng lại còn không bỏ qua, cắn hôn còn không đã nghiền, thậm chí vươn lưỡi đi lộng cúc hoa của y.

"...... Ngô ngô......" Trước mắt một mảnh hỏa hoa, Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy chính mình muốn bốc cháy, nhiệt độ lên cao khiến người khó nhịn phi thường.

Phân thân Lục Đỉnh Nguyên cao cao vươn lên phía trước, nhưng không hề có ý tứ muốn bắn, Hàn Lượng biết, cho dù có khiêu khích như thế nào, không có kích thích nhất định, Lục Đỉnh Nguyên không thể bắn nhanh như vậy. Cho nên cũng không cần quản y, tận tình tiếp tục phần chơi đùa của chính mình. Đem sau huyệt cắn lộng đến đã nghiền không nói, ngón tay cũng không buông tha mà hành hạ hai cái tiểu cầu, đem hai cái cái túi nhỏ căng phồng lộng thành một mảnh đỏ bừng.

Hai tay hai chân bị trói trước treo ở giữa không trung, mặt sau một mảnh lửa nóng, phía trước lại bị ác liệt chơi đùa, Lục Đỉnh Nguyên trừ bỏ lắc đầu chỉ có khóc, miệng không thể nói lại vẫn nhịn không được phát ra từng trận rên rỉ không rõ nghĩa.

Hàn Lượng vốn nghĩ muốn ngoạn thật nhiều một trận, nhưng chính hắn gần như bùng nổ, thân mình cơ hồ không khống chế được, có chút đáng tiếc dừng động tác, nhìn đến cúc huyệt nguyên bản phấn nộn bị mình cắn được sưng đỏ một mảnh,"...... A......" Một tiếng thở dài, hung hăng đưa hung khí tiến vào.

"...... Ngô...... Ngô ngô ngô......"...... Chậm một chút...... Chậm một chút, Lục Đỉnh Nguyên ở trong lòng liều mạng kêu. Nhưng Hàn Lượng đã bị dục hỏa thiêu đến đỏ mắt làm sao nghe được, từng chút từng chút một càng kịch liệt, càng nhanh chóng. Lục Đỉnh Nguyên căn bản theo không kịp tốc độ của Hàn Lượng, cảm giác đau đớn từ hạ phúc truyền đến, cũng chỉ kích thích y càng thêm kích động mà thôi.

Hương vị Lục Đỉnh Nguyên Hàn Lượng không phải chưa từng thưởng thức qua, thế nhưng lần này lại giống như điên rồi, thầm nghĩ muốn đem y khảm vào trong xương thịt của mình, liều mạng làm, liều mạng thao. Thẳng đến một khắc chấm dứt lúc đó, không chỉ có Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả Hàn Lượng cũng cảm thấy chính mình giống như đã chết qua một lần.
Vui thích đến trí mạng, Hàn Lượng xem như biết đến, thậm chí có chút cảm giác sợ hãi. Lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên, đã sớm ở trong lòng mình mà ngủ, mà kề sát bụng bọn họ vương lại một mảnh bạch trọc, không biết y đã bắn mấy lần.
Vốn là muốn ôn nhu một lần, nhưng hiển nhiên không khống chế được lại là chính mình, vẫn tổn thương đến y rồi! Hàn Lượng ở trong lòng thở dài.

 57

Không gọi Tiểu Hà Tử, tự mình đi nấu nước tắm rửa, đem bồn tắm đổ đầy, lại tinh tế thay Lục Đỉnh Nguyên tắm gội sạch sẽ từ trong ra ngoài. Đến khi đem Lục Đỉnh Nguyên vẫn đang hôn mê hầu hạ đến trên giường, Hàn Lượng mới tự đi tắm táp. Chờ lúc một thân nhẹ nhàng khoan khoái quay về giường, lại phát hiện Lục Đỉnh Nguyên vẫn hôn mê không biết khi nào đã tỉnh.

Nhìn thấy xốc màn Hàn Lượng đi vào, Lục Đỉnh Nguyên giống đã bị kinh hách cái gì đó, sau khi cả người cứng đờ, lại hung hăng nhào vào trong lòng Hàn Lượng

Đây là lần đầu tiên Lục Đỉnh Nguyên hướng hắn chủ động yêu thương nhung nhớ, trước kia cho dù là thời khắc hoan hảo, cũng đều là Hàn Lượng chủ động đi ôm Lục Đỉnh Nguyên.

"Làm sao vậy?" Hàn Lượng cảm thấy ngực hung hăng bị đụng phải, có chút cảm giác đau đớn. Nhưng lại cảm thấy kỳ quái, Lục Đỉnh Nguyên cho dù hướng trong lòng hắn dùng sức, có đau cũng phải là da thịt gân cốt đau, như thế nào trong lồng ngực lại đau?

"Tử Hành, Tử Hành, ta nghĩ rằng ngươi đi rồi." Lục Đỉnh Nguyên gắt gao ôm Hàn Lượng, trong ngực hắn thấp giọng kêu
Lúc này cương cứng người đổi lại là Hàn Lượng, ngay cả không khí chung quanh đều nháy mắt lạnh xuống.

"Ta...... Không thể gọi ngươi là Tử Hành sao?" Lục Đỉnh Nguyên lặng lẽ buông Hàn Lượng ra, từ trong lòng hắn mà lui ra ngoài, buông xuống đôi mắt, nhẹ nhàng hỏi. Nguyên lai vẫn là không được sao? Thật là chủ nhân ? Chỉ có thể là chủ nhân ? Trải qua tình sự vừa rồi, y nghĩ rằng......

"Tử Hành là ai?" Hàn Lượng nâng đầu Lục Đỉnh Nguyên lên, bắt buộc hắn nhìn về phía chính mình.

Lục Đỉnh Nguyên cũng không tránh né chỉ hít sâu một hơi, thanh âm phát run, cung kính khiêm nhường:"Ta đã biết, lần sau sẽ không gọi ngài như vậy."

Nghe Lục Đỉnh Nguyên thay đổi mà sử dụng kính ngữ, Hàn Lượng rốt cục cảm thấy sự tình có điểm không đúng. Cau mày suy nghĩ sau một lúc lâu, rốt cục hắn cũng nghĩ tới. Tử Hành không phải là tên tự mà mình tự biên ra sao! Hàn Lượng, cân nhắc lượng, cân nhắc hành, Hàn Tử Hành.

Nháy mắt thả lỏng xuống dưới, Hàn Lượng ôm chầm Lục Đỉnh Nguyên, cười khẽ:"Ngươi cứ gọi ta là Lượng đi, cái kia tên là giả, hôm nay nhất thời biên ra lừa gạt người khác, ngươi đột nhiên gọi ta như vậy thật đúng là không thể nhớ nổi là ai?"

"Giả...... Giả ?" Lục Đỉnh Nguyên trố mắt nhìn, những giọt lệ ẩn nhẫn nhất thời như thủy triều lui xuống.

Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên sát một chút,"Ta không có tên tự, muốn trước tiên học người cổ...... Khụ, học các ngươi cách nói tự giới thiệu, cũng chỉ có cách tự biên tên giả."

"Không có tên tự? Như thế nào lại không có tên tự?" Lục Đỉnh Nguyên vẫn là không hiểu được.

"Ngươi không phải cũng không có tên tự sao?" Hàn Lượng cho tới nay cũng chỉ biết Lục Đỉnh Nguyên gọi là Lục Đỉnh Nguyên, nên hắn nghĩ rằng y cũng không có.

"Ta có a!"

"Nga? Là cái gì?"

"Lục Đỉnh Nguyên a!"

Hàn Lượng đầu đầy hắc tuyến, này là cách nói gì? Không ngờ y danh là Lục Đỉnh Nguyên, tự vẫn là Lục Đỉnh Nguyên."Nga, vậy ngươi danh là cái gì?" Hàn Lượng miễn cưỡng hỏi, chuẩn bị nếu Lục Đỉnh Nguyên trả lời hắn vẫn là "Lục Đỉnh Nguyên a", liền hung hăng chơi đùa với y một chút.

"Này......" Lục Đỉnh Nguyên rất biết vâng lời, chỉ còn kém không giơ tay chỉ trời.

Lảm nhảm của editor: làm trong thư viện trường. Máy chậm mà còn phải thấp thỏm quay qua phía sau canh chừng coi có ai đọc của mình hông. Làm mấy chương này đau tim quá! Chủ nhà phải đền bù mấy chương TYKGNT bồi thường tổn thất tinh thần nga!!!!!
chủ nhà *ngoáy tai* nhân viên nghỉ phép dài hạn ko lo làm việc lại còn dám yêu cầu ta đây bồi thường cơ đấy ~~ hừ hừ khỏe mạnh rùi thì lo làm việc đi dạo này ta bận nên căn nhà nì tạm thời là do nàng cùng nàng Duyệt duy trì hương khói a ~~~
  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam