Chương 31 + 32 +33
Chương 31
Tiểu Hà Tử vì gần đây hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên sẽ ngụ ở trong viện của Lục Đỉnh Nguyên, cho nên bọn họ tìm người vào giờ Tý không có kinh động bất luận kẻ nào.
"Chủ tử?" Nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên tìm mình, Tiểu Hà Tử có thể nói là thụ sủng nhược kinh.
"Giúp y nhìn xem." Nói chuyện là Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên phối hợp vén ống tay áo, lộ ra cổ tay.
Tiểu Hà Tử sửng sốt, lập tức tiến lên xem chẩn.
"Da?" Tiểu Hà Tử sợ hãi kêu lên.
"Sao vậy?" Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng trăm miệng một lời.
"Lãnh Ngưng Hương bị khóa ở?"
"Là sao?"
"Lãnh Ngưng Hương đã muốn không thể ẩn nấp, hơn nữa độc tính có chút yếu bớt."
"Không có hoàn toàn giải sao?" Hàn Lượng hơi nâng mày.
"Tạm thời vẫn chưa," Tiểu Hà tử lắc đầu, "Ngươi cho chủ tử dùng dược gì?"
"Sao vậy?" Hàn Lượng hỏi lại.
"Nếu cứ như vậy, tiếp tục dùng dược ba ngày, có thể cởi bỏ Lãnh Ngưng Hương." Tiểu Hà Tử nói.
"...." Hàn Lượng giật mình.
"Chuẩn bị đồ ăn sáng đi!" Hàn Lượng tâm tình tốt, kéo Lục Đỉnh Nguyên đi.
Tiểu Hà Tử nghẹn họng nhìn trân trối. Chuẩn bị đồ ăn sáng? Giờ mẹo còn chưa tới a.
Chờ về đến trong phòng, Lục Đỉnh Nguyên mở miệng hỏi: "Dược gì vậy? Ta nếm qua dược gì sao?"
Đổi lấy là Hàn Lượng tà nịnh cười, "Đêm qua ngươi nếm cái gì cũng không biết sao?"
"Ta... A!" Đột nhiên nhớ tới, Lục Đỉnh Nguyên lập tức thiêu đỏ mặt, "Sao lại như vậy?"
"Ta cũng không nghĩ tới." Hàn Lượng nhéo nhéo khuôn mặt của y, "Nhớ đêm qua ta cho Phi Ảnh ăn gì không?"
Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt gật gật đầu.
"Chính là ta không nghĩ tới sẽ là tinh dịch, Bất quá cũng đúng, tục ngữ nói một giọt tinh bằng mười giọt máu đấy thôi!" Hàn Lượng tự tiện nói.
Lục Đỉnh Nguyên căn bản không hiểu lời nói của hắn, chỉ phải tìm chỗ mình hiểu được mà hỏi: "Ngươi sao có thể nghĩ đến dùng... cái loại này nọ tiên dược?"
Hàn Lượng vươn tay bắt lấy tiểu Lục Đỉnh Nguyên, "Ngươi nói cái này gọi là gì?"
"A..." Lục Đỉnh Nguyên hít môt hơi, căn bản không hiểu được ý của Hàn Lượng là gì, chỉ có thể lắc đầu.
"Cái này không phải gọi dương vật sao? Hoặc là nói dương cụ." Hàn Lượng trên tay ra sức, "Bảo vật chí dương đệ nhất thiên hạ."
Lục Đỉnh Nguyên trừng lớn mắt, nhớ rõ lúc trước y cùng Tiểu hà Tử thảo luận nửa ngày lại không hề nghĩ tới này đó.
"Các ngươi một cái không hiểu đời, một cái khố hạ không có gì, không nghĩ được cũng không có gì kỳ quái." Hàn Lượng trả lời. Nguyên lai là vậy, Lục Đỉnh Nguyên không khỏi than thở ra.
"Chủ tử." Hàn Lượng nghe được thanh âm của Phi Ảnh, lặng lẽ buông ra bàn tay đang giương oai trên người Lục Đỉnh Nguyên.
"Phi Ảnh trở về phục mệnh." Phi Ảnh quỳ gối ở cửa phòng của Lục Đỉnh Nguyên.
"Vào đi." Lục Đỉnh Nguyên tự nhiên trả lời, lại đổi lấy Hàn Lượng nhíu mày.
"Cùng dùng cơm đi." Lục Đỉnh Nguyên cảm động nhớ đến Phi Ảnh giúp y thử thuốc, "Đêm qua ủy khuất ngươi."
Phi Ảnh lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, Tiểu Hà Tử liền đem thực hạp tiến vào. "Da? Thu Ảnh đã ở a?"
"Đem thêm hai phần bát đũa, chúng ta cùng ăn." Độc vương nhiều ngày có hi vọng cởi đi, Lục Đỉnh Nguyên tự nhiên là cao hứng.
"Hảo!" Tiểu Hà Tử so với Lục Đỉnh Nguyên cao hứng thì khóe miệng đều nhang rộng đến bên tai đi.
Giữa bữa, Tiểu Hà Tử cuối cùng nhịn không được đối với Phi Ảnh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như cũ nói: "Sao không thấy ngươi cao hứng?"
"Có chuyện gì đáng giá cao hứng sao?" Phi Ảnh đối với câu hỏi của Tiểu Hà Tử có chút kỳ quái.
"...." Tiểu Hà Tử mở lớn miệng, "Độc của chủ tử giải được còn không đáng giá để ngươi cao hứng?"
"Cái gì?" Phi Ảnh đột ngột đứng lên, khiến Tiểu Hà Tử sợ tới mức chút nữa đã đem đũa ném. "Nguyên lai ngươi vẫn chưa biết a?"
Phi Ảnh chậm rãi ngồi xuống, nhìn xem Lục Đỉnh Nguyên, lại nhìn xem Hàn Lượng, chung quy là cái gì cũng chưa nói.
"Đúng rồi Hàn Lượng, ngươi dùng phương pháp gì cũng nên nói với chúng ta một chút đi!" Tiểu Hà Tử cắn đũa, hai mắt phát sáng nhìn Hàn Lượng, ngay cả Lục Đỉnh Nguyên lặng yên đỏ hai vành tai cũng chưa phát hiện. Nhưng Phi Ảnh ngồi yên ở một bên đều nhìn vào trong mắt, không khỏi quay đầu nhìn về phía Hàn Lượng.
"Ăn cơm!" Hàn Lượng ném ra hai chữ, không hề quan tâm mọi người.
Tiểu Hà Tử bĩu môi, đành phải ngoan ngoãn ăn cơm.
Lục Đỉnh Nguyên thở ra một hơi, cảm kích nhìn về phía Hàn Lượng, đổi lấy Hàn Lượng gắp một đũa lớn đồ ăn bỏ trước mặt. "Ăn xong."
Nhìn thức ăn chất đống như núi nhỏ trước mặt, Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, lại ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Hàn Lượng mà ngoan ngoãn đều ăn vào.
Sau bữa cơm, Lục Đỉnh Nguyên vô cùng cao hứng kéo Hàn Lượng đi mật thất luyện công. Bất quá Hàn Lượng dù sao đối với loại chuyện này cũng không quá hứng thú, cho nên hai người thường xuyên luyện đến luyện đi liền luyện đến trên giường, hơn nữa hai người đã biết phương pháp giải Lãnh Ngưng Hương, liền cũng có lý do quấn quýt cùng một chỗ. Thế là hai người ban ngày ở mất thất dây dưa, buổi chiều ôm nhau mà ngủ như thế qua ba ngày.
Đến sáng ngày thứ tư, mọi người tụ lại cùng một chỗ, chờ kết quả.
"Giải." Sau khi Tiểu Hà Tử chẩn mạch, cao hứng hô lên, lủi vào trong ngực Lục Đỉnh Nguyên cười toe toét.
"Ngươi đi ra cho ta."
« Ngươi đi ra cho ta. » Trừ bỏ tiếng nói âm lãnh của Hàn Lượng, cư nhiên còn có một thanh âm phẫn nộ đồng thời vang lên.
« Hạ ? » Mọi người giật mình, vừa rồi quá mức tập trung, không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Hạ môt tay ôm sổ sách, một tay đẩy cửa vào. Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tiến vào không phải hướng Lục Đỉnh Nguyên thỉnh an, cũng không phải hỏi Phi Ảnh vì sao hiện thân, càng không có hỏi vì sao Hàn Lượng ở đây lúc này, mà là đi thẳng đến chỗ Tiểu Hà Tử, đem hắn từ trong lòng Lục Đỉnh Nguyên kéo đi ra.
Chương 32
"Sao ngươi lại đến đây?" Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy kỳ quái, hôm nay cũng không phải ngày báo cáo của "Hạ" viện.
"Báo cáo chỉ là thuận tiện," Hạ Thiên đem những thứ trong tay ném cho Lục Đỉnh Nguyên, "Chủ yếu là Lục thúc muốn ngươi xuất trướng, hỏi xem ngươi có rảnh không?"
"Thực khó giải quyết sao?" Lục Đỉnh Nguyên không khỏi nhíu mày.
"Chết mấy huynh đệ." Hạ Thiên vừa trả lời vừa ngăn cản Tiểu Hà Tử ba chân bốn cẳng giãy dụa lung tung. "Nếu như ngươi không đi, thì ta đi, không sao cả. Chính là lần này người mua muốn gặp lão bản sau màn, Lục thúc nói kinh thương phải ưu tiên chữ tín, cho nên kêu ta đến hỏi ngươi một chút."
"Khách hàng lâu năm sao?" Lục Đỉnh Nguyên không khỏi kỳ quái.
Hạ Thiên lắc đầu, "Tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ ràng."
Lục Đỉnh Nguyên suy nghĩ một chút, nắm tay Hàn Lượng hỏi: "Ngươi muốn đi ra ngoài một chút không?"
Ánh mắt Hàn Lương sáng lên, đi vào cổ đại cũng đã nhiều ngày, trừ bỏ Nghiễm Hàn cung này hắn còn chưa có đi đến nơi khác, càng đừng nói đến cả Nghiễm Hàn cung hắn còn chưa đi hết, làm sao hắn không muốn đi ra ngoài xem cơ chứ?
Dù vậy, Hàn Lượng vẫn không lên tiếng, chỉ mỉm cười. Lúc này Lục Đỉnh Nguyên đang thảo luận công vụ, ở loại thời điểm này hắn không thể nói chen vào, vô luận phía sau làm như thế nào thì trước mặt người khác hắn vẫn sẽ giữ thể diện cho y.
Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng một lúc lâu, nói: "Ta hiểu." Quay đầu hướng Hạ Thiên, "Nói cho Lục thúc, nói ta sẽ chuẩn bị, ngày mai ra cung, đại khái buổi trưa sẽ đến."
"Hảo! ta đây đi trước." Hạ Thiên tóm lấy tay Tiểu Hà Tử, "Tiểu Hà Tử cho ta mượn." Nói xong cũng không chờ xem Lục Đỉnh nguyên có đáp ứng hay không liền đã kéo Tiểu Hà Tử ra ngoài.
"Chủ tử, cứu ta, chủ tử..." Tiểu Hà Tử vừa giãy dụa vừa ngoái đầu lại, một bộ biểu tình như sắp đến quỷ môn quan.
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu cười khẽ, cái gì cũng không nói. Nếu trước kia y không hiểu, ít nhất sau khi có quan hệ cùng Hàn Lượng, y đã có thể hiểu, loại tình cảm mà Hạ Thiên dành cho Tiểu Hà Tử. Chính là, tại sao Hạ Thiên lại coi trọng Tiểu Hà Tử? Cũng may Lục Đỉnh Nguyên không phải người quan tâm quá mức, chỉ bất động xem biến mà lười truy cứu.
Ngày thứ hai, Lục Đỉnh Nguyên mang Hàn Lượng, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử đi ra cung.
Ra khỏi cung, Hàn Lượng mới phát hiện, nguyên lai bốn phía Nghiễm Hàn cung đều là núi, đúng là tọa lạc bên trong một sơn cốc. Cũng mới hiểu được, vì sao Tiểu Hà Tử đem một ngoại bào của Lục Đỉnh Nguyên đưa cho hắn dặn hắn mang theo, nguyên lai bên ngoài sơn cốc thời tiết đã là mùa đông, bên trong sơn cốc kia đúng là bốn mùa như xuân.
Ba người một đường chậm rãi đi tới, giống như du sơn ngoạn thủy bình thường, sắp trưa vẫn còn chưa ra khỏi núi.
"Chủ tử, đã gần đến ngọ, sợ Lục tổng quản đã chờ đến nóng nảy." Lục thúc chính là đại tổng quản của Lục gia trang, trừ Hạ Thiên, Tiểu Hà Tử không lớn không nhỏ cùng Lục Đỉnh Nguyên gọi hắn là Lục thúc, những người khác đều gọi hắn là Lục tổng quản.
"Ân." Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, phía trước đi dạo thật ra là vì bồi Hàn Lượng, nhìn hắn hưng trí bừng bừng, làm cho y cũng vô cùng vui vẻ. Mà thời gian lại bức bách, quả thật không thể làm cho Lục thúc đợi lâu, nếu cứ như vậy mà đi, chỉ sợ đến tối cũng không thể đến được Lục gia trang. Thế là ôm lấy thắt lưng Hàn Lượng, khẽ quát một tiếng "Chúng ta đi", liền tung người phi thân mà đi.
Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cũng không nói nhiều, phi thân đuổi theo sau.
Không đến nửa canh giờ, ba người đã đến bên ngoài Lục gia trang. Chậm lại bước chân, mọi người nhìn thấy Hạ Thiên đã đứng chờ ở cửa.
Hàn Lượng thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên buông hắn ra vẫn lâng lâng như cũ. Nguyên lai, đây là cảm giác bay lên! Công phu của Trung Quốc cổ đại quả nhiên thần kỳ! Hàn Lượng không khỏi âm thầm tán thán.
"Các ngươi đã đến a!" Hạ Thiên chào đón, nhìn đến Hàn Lượng hơi có chút sửng sốt.
"Lục thúc đâu?" Lục Đỉnh Nguyên hỏi.
"Đang chuẩn bị cơm bên trong! Chờ các ngươi đến khiến ta đói muốn chết." Công phu kêu gào của Hạ Thiên không hề thua kém Tiểu Hà Tử.
Lục Đỉnh Nguyên ngẩn người, hỏi: "Gia tịch yến hội?"
"Gia tịch! Biết Phi Ảnh nhất định sẽ theo ngươi tới." Nhìn trái phải xung quanh một chút, Hạ Thiên vẫn không thấy được bóng dáng của Phi Ảnh.
Vừa tiến vào trong phạm vi tầm mắt của mọi người, Phi Ảnh liền không đi theo phía sau Lục Đỉnh Nguyên nữa, mà là ẩn thân đi.
"Vậy là tốt rồi." Có người ngoài ở, Phi Ảnh vì không muốn bại lộ cũng không hiện thân, tổng cũng không thể nhịn đói, nhìn bọn họ ăn thịt cá, hắn lại một mình ở trong góc cắn bánh bao.
Chương 33
Trong sự đánh giá cùng nghi hoặc của Hạ Thiên, Hàn Lượng có vẻ trấn định hơn, đêm qua Lục Đỉnh Nguyên đã nói đại khái tình huống cho hắn. Nghiễm Hàn cung chia làm tứ cung ngũ viện nhị đường,, tứ cung gồm bốn cung Xuân Hạ Thu Đông do bốn tứ hộ pháp chưởng quản; Ngũ viện nhị đường là phân bố trong tổng đà của Nghiễm Hàn cung, ngũ viện gồm bốn viện Xuân Hạ Thu Đông cùng chủ viện do Lục Đỉnh Nguyên trụ, hai đường là Võ đường dùng để luyện võ cùng Tụ Sự đường dành cho các dịp tụ hội. Hàn Lượng từng ở qua Xuân viện, bất quá là nơi để cho cung nhân tìm hoan, người của Xuân viện trái với người của Đông viện, Đông cung quản lý nội vụ, nói cách khác, từ đầu bếp đến tỳ nữ thị vệ trong cung, vô luận là người của viện nào đường nào đều thuộc trong vùng quản hạt của Tiểu Hà Tử. Mà Thu viện cùng Đông viện quả thật là dành cho ảnh vệ Thu cung cùng sát thủ Đông cung trụ, chẳng qua Nghiễm Hàn cung có hơn mười phân đường trên cả nước, phần lớn người của Thu, Đông cung đều đến các phân đường thu thập tình báo cùng tiếp nhận chức vụ giải quyết việc chung, chỉ có số ít tinh nhuệ ở lại trong hai viện Thu Đông ở tổng đà mà thôi. Đặc biệt nhất có thể nói là Hạ viện, bởi vì nó cơ hồ không có người, người Hạ cung chẳng những giỏi võ công, hơn nữa đều là những thương gia xuất sắc chuyên kinh doanh ngọc khí nguyên thạch của hành gia, bọn họ chỉ trở về khi bị thương, không có người ở tại Hạ viện, mà là vào ở Lục gia trang trà trộn vào hạ nhân của Lục gia trang. Cho nên chủ sự của Hạ cung —- Hạ Thiên, xuất hiện ở Lục gia trang để nghênh đón, Hàn Lượng một chút cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mọi người đi vào bên trong, Tiểu Hà Tử tránh phía sau Hàn Lượng, cách Hạ Thiên càng xa càng tốt. Hạ Thiên tự nhiên là phát hiện được, hắn chỉ liếc mắt một cái, cũng không khó xử. Hàn Lượng đã sớm phát hiện Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên không tầm thường, không khỏi chế nhạo Tiểu Hà Tử: "Hôm nay đầu lưỡi ngươi bị ăn mất rồi sao? Sao lại không thấy ngươi oa táo?"
"Ai oa táo? Ta oa táo khi nào? Ta... ta...ta..." Cùng Hàn Lượng tranh luận đến một nửa, nhìn đên Hạ Thiên, Tiểu Hà Tử lại câm nín, nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giống như ngọc trai đóng miệng lại, không hề hé răng nữa.
Hàn Lượng cười một hồi lâu, Lục Đỉnh Nguyên đối với loại hành vi này của Hàn Lượng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, lại không hề biểu hiện gì ra ngoài.
Mọi người đi vào trang, đến tiền thính, chờ tất cả mọi người nghênh đón đã ta đi, Lục Đỉnh Nguyên mới hỏi: "Sao không thấy Lục thúc?"
"Đã nói là gia tịch," Mọi người lại đem mọi người đi theo một hướng khác, "tự nhiên là diễn ra ở viện của ngươi."
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không nói gì.
Đợi cho Lục Đỉnh Nguyên đến trước sân, Hàn Lượng vừa ngẩng đầu nhìn tấm biển liền không nhịn được mà "Phốc" một tiếng, bật cười ra tiếng. "Tìm lộc uyển" — sân tuần lộc, vậy có ông già Noel không a? Lại nhớ đến Nghiễm Hàn cung của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng càng không nhịn được, cười đến cong cả người. Nghiễm Hàn cung, vậy con thỏ cùng Hằng Nga ở đâu?
"Ngươi xảy ra chuyện gì?" Lục Đỉnh Nguyên không khỏi đặt câu hỏi, này không giống tính cách thường ngày của Hàn Lượng.
"Không có việc gì," Hàn Lượng lắc đầu, cuối cùng cũng ngưng cười, "Hôm nay ta thật vui vẻ."
Xem Hàn Lượng tặ hồ là thật sự vui vẻ, ngay cả trong mắt đều mang ý cười, Lục Đỉnh Nguyên liền không nói gì nữa.
"Thiếu chủ." Lúc này nghe được động tĩnh Lục thúc từ bên trong đi ra đón, nhìn đến Hàn Lượng cuãng thật sửng sốt. Hắn đã từng thấy người này ở yến hội, bộ dáng phóng đãng không kiềm chế được kia mặc dù làm cho hắn khắc sâu ấn tượng, nhưng lại không có chút hảo cảm. Dù sao ở trường hợp công khai như vậy lại làm ra loại chuyện kia, muốn làm cho người ta có hảo cảm cũng rất khó.
"Lục thúc." Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười, đối với gia phó do phụ bối lưu lại đều có tôn trọng nhất định, huống chi Lục tổng quản là nhìn y lớn lên, nhiều chuyện trong phủ đều dựa vào hắn.
Mọi người đi vào trong viện, cho lui gia phó, lúc này Phi Ảnh mới hiện thân, "Lục tổng quản" Đi ra liền hướng Lục tổng quản chào hỏi trước.
"Ngồi đi." Tiếp đón cho mọi người ngồi xuống, Lục tổng quản cùng Tiểu Hà Tử tự mình dọn cơm cho mọi người, lại thiếu phần của Hàn Lượng nên Tiểu Hà Tử lại đi lấy thêm bát đũa.
Tịch gian trừ bỏ tốc độ ăn cơm của Hàn Lượng làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối thì bữa cơm thật sự rất im lặng. Sau bữa cơm, Lục tổng quản cùng Lục Đỉnh Nguyên đến thư phòng mật đàm, Phi Ảnh tự nhiên là đi theo, Tiểu Hà Tử vì trốn Hạ Thiên liền tích cực chủ động muốn dẫn Hàn Lượng đi tham quan, Hạ Thiên lo lắng, cũng liền đi theo.
Một vòng tham quan làm cho Hàn Lượng mở rộng tầm mắt. Nguyên lai Lục gia trang phân thành hai bộ phận trước sau, nhóm chủ tử ở trong sân, ở sân sau nơi để tượng Ngọc thạch cũng là chỗ để cho nhóm công tác nghỉ ngơi. Từng khối Ngọc thạch Nguyên thạch to lớn tùy ý đều có thể thấy được, tùy tiện quơ tay cũng có được Ngọc khí vô giá. Lục Đỉnh Nguyên này, quả nhiên phúa khả địch quốc a!
"Sao ngươi lại dẫn hắn đến nơi đây để tham quan?" Hạ Thiên bất mãn. Tuy đối với yêu cầu của Tiểu Hà Tử, hắn có rất ít khi không đáp ứng, nhưng trong này là địa phương do hắn phụ trách, Tiểu Hà Tử mang một người ngoài đi vào, vạn nhất xảy ra sai lầm gì, vị Hàn Lượng này lại có quan hệ không rõ ràng với chủ tử, kêu hắn xử lý làm sao a?
"Tại soa không thể?" Tiểu Hà Tử lại là một bộ đúng lý hợp tình, đối với chuyện của Hàn Lượng cùng chủ tử, dù hắn không biết được toàn bộ, nhưng vẫn nhiều hơn bất cứ kẻ nào, "Ngay cả mật thất trong cung Hàn công tử đều đã đi cùng với chủ tử, vậy tại sao không thể đến chỗ này?" Trong lòng Tiểu Hà Tử căn bản đã đem Hàn Lượng trở thành nửa chủ tử của hắn.
"..." Hạ Thiên mở to mắt, nửa ngày không biết nói cái gì cho tốt.
"Công tử, theo Tiểu Hà Tử qua bên này đi." Cũng không để ý đến Hạ Thiên, Tiểu Hà Tử kéo Hàn Lượng đến một nơi ẩn khuất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top