Chương 29 + 30

Chương 29

"Gần như vậy!" Lục Đỉnh Nguyên nghĩ nghĩ, thời gian mình ở một mình đúng là không nhiều lắm.

"Vậy vài lần trước đây chúng ta cùng nhau, chẳng phải là bị xem hết?" cánh tay Hàn Lượng dùng sức, một cỗ hương vị tên là cảnh cáo tỏa ra dày đặc. Hắn như là đang nói rõ: Ngươi tốt nhất cho ta một giải thích hợp lý, bằng không sẽ không để yên! Hàn Lượng không ngại làm cho người khác xem, nhưng không biết vì sao, hắn để ý người khác xem Lục Đỉnh Nguyên, Nhớ tới bộ dáng kiều mỵ khi kích tình của Lục Đỉnh Nguyên, hai tay càng siết chặt lại.

"Sao vậy? Trừ bỏ Phi Ảnh, những ảnh vệ khác cũng sẽ không tùy thời tùy khắc theo ta, cho dù ở một bơi bí mật gần đó bảo hộ ta, thì không có chỉ thị của ta bọn họ cũng sẽ không tiến vào phòng ngủ của ta. Chúng ta..." Lục Đỉnh Nguyên nhớ tới chuyện làm cùng Hàn Lượng, mặt không khỏi đỏ lên, "Mấy lần kia, vừa vặn ngay lúc Phi Ảnh đi lấy máu của Hoàng đế là Thu Vân thay phiên, ta có thể khẳng định hắn không có thấy được."

"Nói cách khác Phi Ảnh sẽ không có thời khắc nào không nhìn ngươi?" Hàn Lượng híp mắc, đáng tiếc Lục Đỉnh Nguyên không thấy được biểu tình của Hàn Lượng, còn ung dung nói: "Trên cơ bản là vậy, trừ khi ta mệnh lệnh hắn rời đi."

"Nói cách khác hắn xem qua ngươi tắm rửa thay quần áo?" Thanh âm của Hàn Lượng rất nhẹ, kề sát lỗ tai của Lục Đỉnh Nguyên hỏi.

"Đại khái là vậy, loại chuyện này mỗi ngày đều làm, ai cũng sẽ không cố ý vì cái này mà cho ảnh vệ rời đi. Nha..." Phía trước Lục Đỉnh Nguyên còn nói thật đúng lý hợp tình thẳng đến Hàn Lượng một ngụm cắn lên vành tay của y.

Một ngụm thật hung hăng, máu liền thuận theo cổ của Lục Đỉnh Nguyên chảy dọc xuống. Thân thể Lục Đỉnh Nguyên run lên, hai chân như nhũn ra. Đây là lần Hàn Lượng xuống tay vô cùng tàn nhẫn, nhưng so với việc hai chân như nhũn ra thì một nơi khác cũng không thể khống chế mà cứng rắn lên. Hô hấp của Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu dồn dập phải vịn lấy cánh tay Hàn Lượng đang ôm thắt lưng mình mới miễn cưỡng ổn định thân mình.

"Mỗi ngày bị xem sạch sẽ còn nói thật đúng lý hợp tình a?" Hàn Lượng liếm nơi bị hắn cắn nát, thấp giọng. "Vậy ngươi nói cho ta biết hiện tại bên ngoài có người thủ hay không?"

"...." Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, cắn môi. Y không dám mở miệng, sợ một khi mở miệng chính là nhịn không được mà rên rỉ. Lưỡi của Hàn Lượng liếm nơi vết thương vừa mềm vừa nóng, thỉnh thoảng lại cắn cắn, làm cho Lục Đỉnh Nguyên ngứa ngáy từ đầu đến chân, chỉ hận không thể để Hàn Lượng hung hăng chà đạp y một phen.

"Tốt lắm." Hàn Lượng tựa hồ thực vừa lòng với đáp án này, thổi tắt nến, một tay đẩy Lục Đỉnh Nguyên ngã lên giường, người cũng lập tức đè ép đi lên.

Cho dù Lục Đỉnh Nguyên nói không có ám vệ thủ, Hàn Lượng vẫn buông màn xuống. Mặc dù khi hắn làm bác sĩ ngoại khoa đã nhìn qua vô số thân thể cả trai lẫn gái, nhưng không biết sao, duy độc khối thân thể này, hắn không muốn chia sẻ cùng người khác.

Hai ba động tác đã xé rớt ngoại bào cùng trung y của Lục Đỉnh Nguyên, lại ném nội y, Hàn Lượng bắt đầu chế tạo hôn ngân, cùng với phía trước bất đồng là, hôn ngân lần này, trận trận lưu máu.

"Ngô..." Lúc Hàn Lượng cắn cắn đến bụng Lục Đỉnh Nguyên, y không thể không lấy tay bịt kín miệng mình, bởi vì y thật sự nhịn không được khiến tiếng rên rỉ bắt đầu thoát ra.

Nhìn thấy ba quang lòe lòe trong đôi mắt của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng một ngụm đem ngọc hành của y tiến nhập vào miệng mình, một tay không ngừng xoa nắn hai viên song châu, thậm chí còn trảo ra hai vệt máu.

Hàn Lượng chưa từng chấp nhận làm cho người khác đến loại tình trạng này, vô luận nam nữ. Lúc này đây, hắn chính là muốn nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên khóc, mới không chút suy nghĩ liền làm.

Mà Lục Đỉnh Nguyên quả thật cũng không làm cho Hàn Lượng thất vọng, trong nháy mắt hắn đem phân thân hàm trụ, nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên "bá" một tiếng liền chảy xuống, lần này không phải vì khuất nhục, mà là vui thích quá lớn làm cho y cơ hồ khó có thể nhận.

"A...Cáp..." Hai tay Lục Đỉnh Nguyên bắt lấy tóc Hàn Lượng, miệng mở lớn, giống như một bệnh nhân bị suyễn mà ra sức hít thở, "Lượng...A!" Trong nháy mắt Hàn Lượng ở tiểu cúc của y nhấn môt cái, Lục Đỉnh Nguyên liền thét một tiếng, bắn ra.

Hàn Lượng không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên sẽ bắn nhanh như vậy, hoàn toàn không kịp phản ứng thì một cỗ nhiệt lưu đã đánh thẳng vào yết hầu, muốn nhổ ra cũng không có khả năng thể là thẳng thuận theo nuốt xuống.

"Không phải mới làm lúc sáng sao? Như vậy liền kiên trì không được?" Hàn Lượng kỳ quái khi bản thân lại không có môt tia tức giận, lần đầu nếm thử cũng không cảm thấy ghê tởm gì, chỉ vỗ vỗ mông Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ giọng trêu đùa.

Lục Đỉnh Nguyên không thoải mái như vậy, mặt đỏ giống như một trái cà chua chín, cho dù thời gian tiếp xúc không lâu lắm, nhưng y đã biết Hàn Lượng là người có bao nhiêu kiêu ngạo, lần này cư nhiên đem gì đó của y nuốt xuống, làm cho y có chút không dám tin.

Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên ngẩn người liền vươn hai ngón tay hưởng hậu đình của y công tới, nơi đó đã là môt mảnh mềm mại, ngón tay vừa thâm nhập, liền phát hiện xuân thủy đã sớm tràn ra.

Lục Đỉnh Nguyên không biết là mẫn cảm do trời sinh, vẫn là đã nhiều ngày bị Hàn Lượng dạy dỗ, hai ngón tay của Hàn Lượng vừa một phen tao lộng, y đã chịu không nổi mà run rẩy thân mình.

Hàn Lượng cười khẽ, một cái xoay người, đem Lục Đỉnh Nguyên chuyển vị trí trở thành ở trên mình. "Đến, chính mình ngồi lên."

Lục Đỉnh Nguyên mở to mắt, không dám xác định mình vừa mới nghe được cái gì.

Hàn Lượng thấy y không phản ứng, nâng tay không nặng không nhẹ vỗ mông y hai cái. "Đi lên."

Lục Đỉnh Nguyên lăng lăng nâng thân, hai chân run rẩy lợi hại khiến y làm sao cũng không ngồi đúng vị trí, hơn nữa cơ thể là lần đầu tiên dùng loại tư thế này, xấu hổ đến mức nước mắt của y lại nhanh rơi xuống.

Chương 30

Hàn Lượng thưởng thức biểu tình thẹn thùng của Lục Đỉnh Nguyên một lúc lâu, cuối cùng không làm khó y nữa, hai tay bài khai mông của y, trực tiếp ấn xuống hung khí của mình.

"A..." Sáp nhập quá mạnh mẽ làm cho Lục Đỉnh Nguyên giât mình run lên, một cỗ tê dại đánh thẳng lên đại não.

"Chính mình động." Hàn Lượng đánh mấy cái lên cặp mông săn chắc.

"Lượng... Đừng..." Lục Đỉnh Nguyên khó xử kêu nhẹ, ý tứ hàm xúc làm nũng cùng van xin.

"Chính mình động." Hàn Lượng cũng không ăn này bộ, một cái tát đánh lên cặp mông rắn chắc khiến cho Lục Đỉnh Nguyên không hề phòng bị "A" một tiếng kêu lên.

"Ân..." Lục Đỉnh Nguyên chỉ có thể cắn môi, gian nan thử đong đưa mông mình.

Sau vài cái, mỗi khi Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống, Hàn Lượng đều cử động thắt lưng, hung hăng đánh vào trong nhị hoa cúc của Lục Đỉnh Nguyên.

"A... Ân..." Tuyến tiền liệt bị va chạm. lúc này run rẩy không chỉ có thân thể của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả thanh âm cũng mang theo âm rung.

« A a... » Không quá lâu, Lục Đỉnh Nguyên lại bị đánh tơi bời mà tước vũ khí đầu hàng.

Nhìn Lục Đỉnh Nguyên mềm nhũn ngã trong lòng mình vẫn không ngừng run rẩy, Hàn Lượng có chút bất đắc dĩ. Đem hung khí của mình rời đi, lau mồ hôi cho y, lại vỗ nhẹ lưng y nói nhỏ : « Ngủ đi. »

« Nhưng là... ngươi còn... » Lục Đỉnh Nguyên vẫn có chút uể oải, nhưng nhìn Hàn Lượng vẫn « nhất trụ kình thiên », là nam nhân đều biết như vậy đều không thể nào ngủ thoải mái.

« Không quan hệ, ngủ đi ! »

« Ta có thể, ngươi... » Lục Đỉnh Nguyên còn chưa nói xong đã bị Hàn Lượng đánh gãy, « Thân thể ngươi chịu không nổi, ngoan, ngủ đi. »

Lục Đỉnh Nguyên nhìn biểu tình nhắm mắt ẩn nhẫn của Hàn Lượng, nhớ tới hắn vừa mới vì mình làm, âm thầm làm ra quyết định.

Hàn Lượng còn đang đấu tranh cùng dục hỏa, lại cảm giác được Lục Đỉnh Nguyên trong lòng mình giống như một con sâu thịt, cọ a cọ, thân mình y lại tiếp tục trượt xuống, tiếp theo nơi linh khẩu liền truyền đến cảm giác mềm mại ấm nóng.

Hàn Lượng trợn mắt, nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên giống như con mèo nhỏ đang uống nước, từng chút liếm lộng trên người huynh đệ của hắn.

Hàn Lượng kéo tay y đặt ở gốc huynh đệ của mình, liền để cho Lục Đỉnh Nguyên ngoạn. Mặc kệ y làm tốt hay không tốt, có thể hưởng thụ đến Lục đại cung chủ phục vụ, Hàn Lượng hắn có bao nhiêu vinh hạnh a ?

Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhớ lại vừa rồi Hàn Lượng làm sao với mình, nhìn mèo vẽ hổ thi lộng một phen, lại liếm lại hấp lại cắn, thẳng đến Hàn Lượng thật sự nhịn không được hừ ra một tiếng « đau », Lục Đỉnh Nguyên mới nhớ đến, Hàn Lượng không giống mình, hắn không thể chịu đau.

« Đối.... Thực xin lỗi... » Lục Đỉnh Nguyên gấp gáp giải thích.

Hàn Lượng vuốt ve mái tóc tán loạn của Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng thở dài : « Đừng miễn cưỡng. »

Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục, chính là lần này so với vừa rồi, càng thêm thật cẩn thận.

Hàn Lượng hít khí, một tay khẽ vuốt tóc Lục Đỉnh Nguyên, một tay nắm sàng đan, ở trong lòng không ngừng nói với chính mình : Bắn nhanh lên, bắn nhanh lên đi ! Thân thể Lục Đỉnh Nguyên yếu ớt không thể chịu nổi ép buộc lâu dài.

« .... » Cuối cùng, Hàn Lượng động thân một cái, kết thúc nhiệm vụ gian nan lần này của Lục Đỉnh Nguyên.

Hàn Lượng kéo Lục Đỉnh Nguyên, vươn tay lau đi một giọt trọc bạch còn vươn nơi khóe môi y, không nghĩ tới y sẽ đem tất cả gì đó nuốt vào. Đem y ôm vào trong lòng hôn lại hôn, « Vất vả, ngủ đi. »

Lục Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng cười, đỏ mặt vùi đầu vào ngực Hàn Lượng, an tâm ngủ.

Qua không bao lâu, khoảng chừng hai canh giờ, Lục Đỉnh Nguyên nguyên bản đang ngủ an ổn liền bị một mảnh nóng rực nơi đan điền thiêu tỉnh. Nhìn đến Hàn Lượng ngủ thật sâu, cũng không dám quấy rầy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến một bên ngồi xuống. Được một cái tiểu chu thiên, mồ hôi không ngừng tuôn ra, dùng bố khăn lau mồ hôi, mới phát hiện mồ hôi cư nhiên lại lạnh khiến bố khăn cũng là một mảnh lạnh lẽo.

« Đây là có chuyện gì ? » Lục Đỉnh Nguyên không khỏi đối bố khăn ngẩn người.

« Cái gì có chuyện gì ? » Hàn Lượng từ lúc Lục Đỉnh Nguyên rời khỏi ngực hắn không lâu liền tỉnh lại, mỗi ngày hắn ngủ bốn năm tiếng đã đủ, nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên đang luyện công, cũng không quấy rầy, liền vẫn nằm trên giường không nhúc nhích mà nhìn, thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên lau mồ hôi đặt câu hỏi, hắn mới lên tiếng.

Cũng là Lục Đỉnh Nguyên đối Hàn Lượng toàn tâm tín nhiệm, phàm là y có tâm phòng bị, bằng vào hô hấp cũng có thể biết Hàn Lượng tỉnh. « Nha, ngươi tỉnh ? »

« Ân. » Hàn Lượng đứng dậy, đi đến bên người Lục Đỉnh Nguyên, « Xảy ra chuyện gì ? »

« Mồ hôi chảy ra không biết thế nào lại lạnh như vậy ? » Lục Đỉnh Nguyên đem bố khăn đưa cho Hàn Lượng xem.

Hàn Lượng tiếp nhận, phát hiện bố khăn một mảnh lạnh băng giống như vừa mới được lấy từ trong tủ lạnh ra. Vừa nãy khi Lục Đỉnh Nguyên vận công quanh thân đều phát ra hàn khí, trong lòng Hàn lượng đã có chút kết luận, bất quá vẫn hướng Lục Đỉnh Nguyên hỏi : « Vừa rồi khi vận công ngươi có cảm giác gì ? »

« Ẩn ẩn có một cỗ nhiệt lưu, theo đan điền đi ra, thuận theo kinh mạch tản đi. » Lục Đỉnh Nguyên nhớ lại.

« Có nhơ rõ tình huống vài lần vận công trước không ? » Hàn Lượng lại hỏi.

« Nhiệt khí vào đan điền đều bị ngăn chặn, tắc nghẽn lạnh lẽo, không bao lâu liền phun ra máu. »

« Thì ra là vậy, » Hàn lượng ôm hai má Lục Đỉnh Nguyên cười khẽ : « Chúc mừng ngươi. »

« ngươi là nói ? » Lục Đỉnh Nguyên trợn to mắt, vẻ vui mừng nhiễm lên cả đuôi lông mày.

« Còn không xác định, ngươi kêu Tiểu Hà Tử đến xem. » Hàn Lượng vỗ vỗ lưng y an ủi, không dám cho y đáp án khẳng định, sợ vạn nhất không như những gì hắn nghĩ, như vậy sẽ chỉ làm cho y càng đau lòng.

« Hảo. » Lục Đỉnh Nguyên kích động chuẩn bị chạy ra ngoài.

Hàn Lượng nhíu mày, khẽ quát một tiếng : « Đem quần áo mặc vào cho ta. »
Lục Đỉnh Nguyên sửng sốt, hai bên khóe môi chậm rãi hướng về phía trước cong lên, ngoan ngoãn đi trở về trước giường mặc quần áo.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam