Chương 161 -> 163

Chương 161

Lúc không có Lục Đỉnh Nguyên, không cảm thấy có bao nhiêu nhung nhớ, chờ gặp nhau, mới phát hiện tưởng niệm đã như sóng cuộn biển gầm mà đánh úp lại, chính mình thế nhưng đã vướng bận đến như vậy. Hơn nữa khi nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên hôn mê bất tỉnh chỉ vì lo lắng cho hắn, Hàn Lượng cơ hồ đau đến nát tim gan. Tuy rằng Tiểu Hà Tử nói chủ tử đã không còn gì đáng ngại, tuy rằng hắn kiểm tra ra thân thể của y vẫn mạnh khỏe, nhưng Hàn Lượng vẫn ngồi bên giường canh chừng cả đêm. Cũng may sáng ngày thứ hai Lục Đỉnh Nguyên liền tỉnh lại, bằng không Hàn Lượng thật sự không biết mình có thể kiên trì không điên mất hay không.

Hôn y, hung hăng hôn, gặm cắn đến mức ngay cả môi của Hàn Lượng đều chảy máu; Đâm y, hung hăng đâm, xâm nhập đến mức ngay cả Hàn Lượng đều run rẩy.

Lục Đỉnh Nguyên ôm Hàn Lượng vẫn khóc, rên rỉ hoặc thét lên, tay chân vẫn luôn không chịu rời khỏi thân thể của Hàn Lượng. Cho dù thể chất của Lục Đỉnh Nguyên đặc biệt, nơi hậu đình từ lúc tiến vào cũng đã xé rách, máu dọc theo đùi chảy xuống, hương vị tanh nồng dần lan ra khắp giường. Hàn Lượng siết chặt mông của Lục Đỉnh Nguyên, khi lòng bàn tay chạm phải đường cong của chữ viết, va chạm càng thêm kịch liệt.

Yêu y! Muốn y bao nhiêu cũng không đủ!

Hai người ai cũng không chậm, điên cuồng mà dây dưa lẫn nhau. Không bao lâu, chiếc giường lâu năm yếu ớt bị hai người ép buộc sập xuống. Thế là lại lăn xuống đất, một chút cũng không tách ra, dán chặt, quấn quýt, rõ ràng đã không chừa một kẽ hở, lại cảm thấy còn chưa đủ, đều hận không thể đem đối phương nhét vào trong máu thịt của mình. Tiếng gầm dần biến lớn, gắn liền một mảnh, có Hàn Lượng, cũng có Lục Đỉnh Nguyên.

Chờ tới lúc hai người dừng lại, khôi phục lý trí, đều hư thoát như vừa chết một lần, nhưng ai cũng không muốn ngủ, da thịt vẫn dán chặt mà âu yếm.

"Nhớ ngươi, rất nhớ." Hàn Lượng dùng cổ họng đã sớm khàn đặc của mình kể ra bên tai Lục Đỉnh Nguyên.

"Ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ." Nước mắt của Lục Đỉnh Nguyên đã sớm chảy khô, đôi mắt sưng như hột đào, lại vẫn cảm thấy vành mắt vô cùng chua xót. Bởi vì cổ họng quá khàn khàn, thanh âm rách nát đến mức ngay cả chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì.

Nhưng Hàn Lượng nghe được rất rõ ràng, thế là đem cánh tay càng thêm siết chặt dù đã ôm người chặt đến không thể chặt hơn được nữa.

Khi Hàn Lượng rửa sạch hai người rời đi mật thất, đã là chuyện của hai ngày sau. Tiểu Hà Tử đã nghiên cứu ra cách dùng Hoa Sen Tuyết, mà Phi Ảnh cũng đã xử lý xong xuôi chuyện của Thu cung.

Lục Đỉnh Nguyên thấy Hàn Lượng một bộ ăn cơm xong sẽ đ, dù đã hai ngày không ăn uống, cũng đột nhiên không có khẩu vj gì, cho dù Tiểu Hà Tử cố ý vì chúc mừng Hàn Lượng bình an mà làm một bàn mỹ thực cũng cảm thấy bình thường.

Hàn Lượng cũng là ăn cực ngon, hắn đã ăn bánh bao lương khô hơn một tháng, cuối cùng có bữa cơm nóng ăn, cỡ nào hạnh phúc a! Thế là ăn đến gió cuốn mây tan.

"Ngươi nhất định phải đi sao?" Lục Đỉnh Nguyên dằn vặt thức ăn mà Hàn Lượng gắp thêm vào chén của y, làm sao cũng ăn không vô.

"Ừ," Lúc này Hàn Lượng trực tiếp nhét thức ăn vào miệng Lục Đỉnh Nguyên, "Chờ ngươi đột phá tầng thứ năm của Ngọc Hư Công, ta sẽ không đi nữa."

"Ngươi nói thật?" Mắt Lục Đỉnh Nguyên sáng ngời.

"Thật sự." Lại một đũa đồ ăn, nhét vào trong chén của Lục Đỉnh Nguyên.

"....." Lục Đỉnh Nguyên cười, lúc này có khẩu vị muốn ăn cơm.

Hàn Lượng cười thật sâu, quay đầu kêu Tiểu Hà Tử lại bới thêm cho mình một chén cơm.

Tiểu Hà Tử đầu đầy hắc tuyến (==|||), cảm thấy mình như là đang cho heo ăn. Hàn Lượng này ăn cũng quá nhiều đi! Hắn nào biết được, một tháng qua Hàn Lượng ở trên đỉnh núi là sống ra sao?

Chương 162

Bánh bao lương khô còn chưa tính, đến sau này khi canh Hoa Sen Tuyết nở, bởi vì không dám rời đi, lúc đói khát đều là bốc một nắm tuyết nhét vào trong miệng, nếu không phải có trăm năm công lực chống, nếu không phải Ngọc Hư Công đặc biệt, làm cho Hàn Lượng lúc hành công ít nhiều có thể hấp thu năng lượng từ hoàn cảnh xung quanh, chỉ sợ lúc này hắn đã không là một người, mà là một khối thây khô. Hơn nữa sau khi trở về lo lắng Lục Đỉnh Nguyên, lại ở trong mật thất dây dưa, ước chừng lại đói hơn hai ngày. Hàn Lượng bây giờ, cảm thấy chính mình có thể ăn sạch một con trâu!

Những ngày kế tiếp, vẫn cứ không mặn không nhạt mà trôi qua. Hàn Lượng đi nửa tháng, trở về nửa tháng. Lúc trở về liền cùng Lục Đỉnh Nguyên luyện công, khi đi, một mình Lục Đỉnh Nguyên cũng luyện công. Vì câu nói kia của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ trở thành luyện công cuồng ma! Một ngày 12 canh giờ căn bản không đủ dùng, y hận không thể không ăn không ngủ chỉ luyện công.

May là có Hoa Sen Tuyết do Hàn Lượng hái xuống tẩm bổ dương khí, nếu không với cách luyện này của Lục Đỉnh Nguyên, lại không có tinh nguyên của Hàn Lượng tùy thời bổ sung, y không đem mình luyện chết mới là lạ! Nhưng công lực cũng là tăng lên cực nhanh. Nhớ ngày đó khi trong cơ thể của y còn có Can Chi Quả tăng trưởng nội lực, từ tầng thứ 4 lên tầng thứ 5 ước chừng dùng 3 năm, nhưng lần này, Lục Đỉnh Nguyên chỉ dùng 3 tháng đã đột phá hạn chế của tầng thứ 4, tới tầng thứ 5.

Giống như tâm hữu linh tê, lần này Hàn Lượng trở về sớm hơn 2 ngày so với bình thường, đang đứng nghe Tiểu Hà Tử oán giận chủ tử ít ăn không ngủ, thực khiến người lo lắng. Sau đó liền thấy Lục Đỉnh Nguyên tóc tai bù xù, hai mắt đen thùi như gấu mèo từ trong phòng vọt ra.

"Lượng, Lượng, ta đột phá tầng thứ 5, ta đột phá tầng thứ 5,..." Lục Đỉnh Nguyên là mới từ mật thất đi ra, liền cảm giác được hơi thở của Hàn Lượng, thế là liền vọt ra.

"Thật sự?" Hàn Lượng vươn tay ôm chặt người đang vọt vào lòng, cơ hồ ngay lúc có được gật đầu khẳng định của Lục Đỉnh Nguyên liền hôn lên.

Hai người ở trong sân hôn đến kích tình quên hết tất cả, Tiểu Hà Tử ở bên cạnh một đầu mồ hôi lạnh. Hai người kia thân thiết cũng không nhìn thời gian địa điểm sao?

Quả nhiên, chỉ nghe "rầm" một tiếng, Thu Vân đang trực liền từ trên nóc nhà rớt xuống, Phi Ảnh đến thay ca cũng xơ cứng ở cửa viện trở thành một bức tượng đá.

"Khụ khụ..." Tiểu Hà Tử không nhịn được mà ho khan một tiếng. Hia vị này chỉ hôn đã khiến hắn nhìn xem đỏ mặt, nếu còn tiếp tục, không chừng sẽ làm ra tới chuyện gì. Là nên có người nhắc nhở bọn họ một chút, nhưng không biết bọn họ có ngại bị quấy rầy hay không?

Quả nhiên, sau tiếng ho nhẹ của Tiểu Hà Tử, Hàn Lượng phục hồi lại tinh thần. Quay đầu lại, nhìn đến Tiểu Hà Tử ngẩng đầu nhìn trời, Thu Vân ngã tứ chi chỏng vó dưới đất cũng không biết đứng dậy, còn có Phi Ảnh đã thạch hóa ở cửa viện. A! Những cổ nhân này quả nhiên bảo thủ, chút chuyện ấy liền ngạc nhiên. Phải biết rằng, ở hiện đại ôm hôn bên đường cũng không là chuyện gì. Hàn Lượng than nhẹ một tiếng. Lại đã quên, cho dù ở hiện đại, hai người đàn ông ôm hôn bên đường cũng đủ khiến người vây xem.

"Tiểu Hà Tử, chuẩn bị thức ăn, ngươi không phải nói là chủ tử nhà ngươi mấy ngày nay không chịu ăn cơm sao; Phi Ảnh, an bài, làm chuyện mà ta nói với ngươi lần trước đi; Thu Vân, không có việc của ngươi, về phòng ngủ đi!" Hàn Lượng vừa an bài mọi người, vừa ôm Lục Đỉnh Nguyên đi vào phòng, đến cuối cùng, ngay cả Thu Vân đang trực cũng đuổi đi.

Lục Đỉnh Nguyên sau khi hồi phục tinh thần lại liền chôn ở trong ngực Hàn Lượng không dám ngẩng đầu dậy. Rất... rất dọa người! Sao y có thể ở trước mặt thuộc hạ cùng Lượng hôn thành một mảnh đâu?!

Chương 163

Hàn Lượng trở về lần này đặc biệt vui vẻ, tay chưa từng rời khỏi trên người Lục Đỉnh Nguyên. Vẫn luôn ôm người vào trong ngực hỏi đông hỏi tây, đến khi ăn cơm, thậm chí ôm Lục Đỉnh Nguyên ngồi lên đùi tự mình đút. Có thể thấy được hắn vui vẻ đến mức nào!

Lục Đỉnh Nguyên cũng vô cùng vui vẻ. Kỳ thật công lực khôi phục đến trình độ nào y cũng không để ý, làm cho y vui vẻ là lời Hàn Lượng từng nói, chờ mình luyện Ngọc Hư Công tới tầng thứ năm sẽ không rời đi nữa. Cho nên trên mặt Lục Đỉnh Nguyên cũng luôn treo lên nụ cười vui vẻ.

"Nai Con, thêm một tháng nửa là ngày sinh của ngươi, có muốn lễ vật gì không?" Hàn Lượng vừa đút cho Lục Đỉnh Nguyên vừa ra vẻ lơ đãng hỏi.

"Có ngươi ở...là tốt rồi...cái khác...không quan trọng." Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, bởi vì miệng có đồ vật, cho nên nói cũng không quá rõ ràng.

"Ha ha, như vậy sao được? Sinh nhật năm ngoái của ngươi, liền bởi vì ngươi mê man mà bỏ lỡ, năm nay nhất định phải bổ lại!" Lúc Hàn Lượng nói lời này, một tia hung ác chợt lóe lên trong mắt, nhanh đến mức ngay cả Lục Đỉnh Nguyên ở gần hắn nhất cũng chưa kịp bắt giữ.

"Ừ...Vậy Lượng quyết định đi, ngươi đưa cái gì ta cũng thích." Lục Đỉnh Nguyên cười vui vẻ, mắt đều cong lên.

Hàn Lượng cưng chìu nhéo nhéo chóp mũi của Lục Đỉnh Nguyên, "Ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ cho ngươi."

Chờ hai người ăn cơm xong, Lục Đỉnh Nguyên nghĩ rằng Hàn Lượng sẽ giống như trước đây cùng y vào mật thất giải tương tư, triền miên một phen. Lại không ngờ rằng Hàn Lượng chỉ an bài y đi ngủ, sau đó bản thân liền đi Tụ Sự Đường nghị sự.

Đợi Hàn Lượng rời đi, Lục Đỉnh Nguyên một mình cắn góc chăn sinh hờn dỗi, nghĩ rằng mình nhất định không ngủ được, nhất định chờ Hàn Lượng trở về mà tính sổ. Ai biết chờ chờ, người không đợi đến, chính y trước ngủ thiếp đi. Đó cũng là không có biện pháp, ai biểu y đã mấy ngày liền không ngủ!

Khi Lục Đỉnh Nguyên đêm khuya tỉnh lại, bên cạnh vẫn trống rỗng. Lục Đỉnh Nguyên giật mình, ngay cả giày cũng không kịp mặc, liền trực tiếp lao tới Tụ Sự Đường.

"Khi nào công tử rời đi?" Lúc Lục Đỉnh Nguyên vọt tới cửa, vừa kịp nghe được câu hỏi của Phi Ảnh.

"..." Hàn Lượng còn chưa kịp trả lời, liền nhận thấy Lục Đỉnh Nguyên đã đến, quay đầu nhìn, không khỏi nhíu mày. Lục Đỉnh Nguyên tóc rối tung, áo khoác lỏng lẻo bắt trên vai, vạt áo chưa cột, trên chân không giày, chỉ có tất bông, một đường chạy tới tất trắng đều đã dính bụi.

"Ngươi phải đi?" Lục Đỉnh Nguyên không rảnh mà để ý hình tượng của mình, có chút không tin tưởng những gì mình mới nghe được. Rõ ràng Hàn Lượng đã nói, chỉ cần y luyện tới tầng thứ 5 hắn sẽ không đi nữa. Hắn vẫn là muốn đi sao?

"Đỉnh Nguyên," Hàn Lượng đi tới, vừa cột vạt áo cho y, vừa giải thích, "Ta không có rời đi, chỉ là đi bàn chuyện."

"Còn không phải giống nhau." Lục Đỉnh Nguyên cắn răng, nhưng không có dũng khí hất tay Hàn Lượng ra.

"Ngươi a!" Hàn Lượng cột xong vạt áo, lại vươn tay chải thuận tóc của Lục Đỉnh Nguyên, như là trấn an hoặc dỗ dành, nhưng ngay lúc Lục Đỉnh Nguyên hơi ngây người, liền điểm huyệt ngủ của y.

"Ngươi..." Khi Lục Đỉnh Nguyên phát hiện, đã không còn kịp, chỉ phun ra một chữ, liền mê man.

Ôm người ngã vào trong ngực của mình lên, Hàn Lượng xoay người đối mặt với Phi Ảnh, "Ta chuẩn bị một chút liền lập tức bước đi, chờ Đỉnh Nguyên tỉnh lại các ngươi liền giải thích với y. Các ngươi dựa theo những gì thảo luận hồi chiều mà chuẩn bị, chờ tin tức của ta sau đó tùy thời xuất phát."

"Vâng." Phi Ảnh, Đông Ly, Tiểu Hà Tử, Hạ Thiên, bốn người trăm miệng một lời đáp.

Hàn Lượng gật gật đầu, ôm Lục Đỉnh Nguyên xoay người rời đi.

"Sao ta có chút không rõ rốt cục ai mới là chủ tử?" Hạ Thiên nhức đầu, nhìn phía hai người Hàn Lục rời đi mà lẩm bẩm.

"Chủ tử chính là chủ tử, có cái gì không rõ?" Đông Ly khinh thường.

"Nhưng là, một năm gần đây, cơ hồ đều là do Hàn Lượng sai sử chúng ta a!" Hạ Thiên mỉm cười hé ra sắc mặt tiểu nhân âm hiểm, rõ ràng châm ngòi ly gián.

"Thời kì đặc biệt đối đãi đặc biệt." Đông Ly trợn mắt trắng, không chút để ý.

"Liền ngươi ồn ào." Tiểu Hà Tử nhéo bụng Hạ Thiên.

"Ai u ai u, nương tử ngươi nhẹ tay một chút, tướng công ta biết sai rồi..." Một phần đau có thể làm cho Hạ Thiên kêu lớn thành mười phần, động tĩnh kinh thiên động địa cơ hồ đánh thức mèo hoang ngủ say cách đây mười dặm.

"Ngươi..." Tiểu Hà Tử đỏ mặt, dậm chân một cái liền bỏ chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #mỹ#đam