Chương 136 -> 138
Chương 136
"Dựa theo phân tích của ta, mẫu thân của ngươi không biết phương pháp tu luyện của nam tử, cũng không biết pháp môn song tu, cho nên truyền cho ngươi là phương pháp tu luyện của nữ tử, đúng không?"
"Đúng."
"Nhưng ngươi là nam tử. Ta nhớ rõ ngươi từng nói với ta, trước khi ngươi bị thương ăn Can Chi Quả, cũng chỉ có thể đem công phu luyện tới tầng thứ ba, có phải hay không?"
"Phải." Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh kia, Lục Đỉnh Nguyên đã nói rất rõ với Hàn Lượng, cũng không để ý nhắc lại một lần.
"Ta nghĩ, vấn đề nằm ở chỗ Can Chi Quả. Lúc trước ngươi nói, Can Chi Quả nhất đế song chi, chia làm hai quả âm dương, nhưng hai quả âm dương khó bề phân biệt, ngươi cũng không biết chính mình ăn là quả nào?"
"Nói chính xác, ngoài quả đưa cho ngươi, ta căn bản chưa thấy hình dạng của quả còn lại. Năm đó phụ thân của ta bệnh chết, mẫu thân đem mình nhốt lại cùng phụ thân không ăn không uống. Ta tuổi còn nhỏ, tâm tình không chỗ phát tiết, liền ra cửa gây chuyện, cộng thêm chút tâm tư nổi danh lập vạn, liền không biết trời cao đất rộng đi tìm Thiên hạ đệ nhất tiên, kết quả mặc dù thắng, cũng là hôn mê bị nâng về, chờ lúc tỉnh lại, cũng đã ăn xong Can Chi Quả, cũng lên ngôi cung chủ, mẫu thân chống đỡ một hơi cuối cùng, dặn dò chút chuyện quan trọng trong cung, lại chưa kịp nói chi tiết, liền đã đi bồi phụ thân." Lục Đỉnh Nguyên ưu sầu hồi ức.
"Ân," Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên càng chặt một chút, không muốn quá khứ lại làm tổn thương Lục Đỉnh Nguyên, cố gắng kéo về lực chú ý của Lục Đỉnh Nguyên, "Cho nên ta suy đoán, quả ngươi ăn là quả Âm. Lúc trước ngươi lấy thân đồng tử luyện Ngọc Hư Công của nữ tử, Thuần Dương trong cơ thể mâu thuẫn với công pháp, cho nên rất khó để có thành tựu, mới có thể luyện tới tầng thứ ba liền không có tiến triển. Đợi đến khi ăn Can Chi Quả, công hiệu của quả Âm làm cho Thuần Dương trong cơ thể của ngươi giao hòa với công pháp, ở trong cơ thể ngươi hình thành một tiểu thế giới âm dương, tự nhiên đạt thành hiệu quả âm dương song tu. Cộng thêm công lực sáu mươi năm mà Can Chi Quả tăng lên, mới có thể làm cho ngươi một mình đột phá tầng thứ bảy."
Hàn Lượng phân tích vô cùng hợp lý, Lục Đỉnh Nguyên nghe vô cùng giật mình. "Còn có, theo thời gian luyện công của ngươi càng dài, có cảm thấy dục vọng càng dày đặc hay không? Hơn nữa đối tượng khát vọng đều là nam nhân, đối nữ tử đều không có hứng thú?"
Mặt Lục Đỉnh Nguyên đỏ lên, lại không trả lời.
"Đó là bởi vì nam dương trong cơ thể ngươi dần dần tiêu hao, không đủ để thỏa mãn mức độ hao tổn khi ngươi luyện công."
"Nhưng chiếc giường Hàn Ngọc này có thể áp chế dục vọng của ta a!" Tuy rằng chỉ là tạm thời.
Hàn Lượng lắc đầu, "Người lúc đối mặt với nguy cơ ít nhiều đều sẽ kích phát tiềm năng, giường Hàn Ngọc này bởi vì âm hàn, đối với nam tử, có thể kích phát ra dương khí cùng năng lượng tiềm tàng, cho nên có thể làm nên một ít công to, đối với nữ tử vốn là thân âm hàn mà nói, giường này chưa chắc đã có ích với luyện công. Ngươi ngồi trên Hàn Ngọc luyện công, tự nhiên kích phát ra năng lượng nam dương ẩn dấu trong cơ thể, đạt tới hiệu quả tạm thời áp chế dục vọng cùng gia tăng hiệu quả luyện công gấp bội, nhưng lại đẩy nhanh tốc độ tiêu hao dương khí của ngươi."
Hàn Lượng nói tới đây liền nhíu mày, "Ngươi có biết nếu nam dương trong cơ thể ngươi hao hết, sẽ có kết quả gì sao?"
"Ta biến thành nữ tử?" Lục Đỉnh Nguyên quả thật muốn cười, chẳng lẽ luyện công phu còn có thể biến thân?"
"Đương nhiên không có khả năng!" Hàn Lượng tức giận, vì sự vô tri không sợ của Lục Đỉnh Nguyên. "Một người nam tử, nếu nguyên dương hao hết, vậy chỉ có một con đường bỏ mạng."
Lục Đỉnh Nguyên chấn động, không nghĩ tới sẽ là loại kết quả này. "Nhưng mỗi khi ta từ bên ngoài luận võ trở về, lại có thể luyện công rất nhanh, này lại là vì sao?"
Chương 137
"Cái này muốn cảm tạ thể chất chịu ngược trời sinh của ngươi a." Hàn Lượng đối với người này ở phương diện tính một mảnh trống rỗng, vừa vui sướng lại sợ hãi, nếu lúc trước...Sợ là hắn đã không nhìn thấy y. "Dục vọng, hoặc những điều tương tự, là nội khí có thể tăng phúc cho thân thể, giống như lúc cao trào khi làm tình, thường thường nam tử càng làm càng nóng, nữ tử lại là càng làm càng lạnh. Mỗi lần ngươi đi ra ngoài mang thương trở về, kỳ thật là thỏa mãn dục vọng của thân thể, dưới tình huống dục vọng cao trào, dương khí tăng lên, cộng thêm ngươi tinh khí thủ mà chưa tiết, hoàn toàn là biên độ lớn nhất mà tẩm bổ dương khí, cho nên mới có thể làm cho ngươi lại chống đỡ thêm một trận."
"Dựa theo lời của ngươi, ta vốn phải đã sớm đi đời nhà ma?"
"Đây là điều khiến ta sợ hãi." Hàn Lượng ôm chặt Lục Đỉnh Nguyên, "Cảm tạ thể chất chịu ngược của ngươi, cảm tạ người làm cho ngươi phát hiện thể chất của mình. Thân thể con người có công năng tự bảo hộ mình, cho nên khi dương khí trong người ngươi yếu xuống, mới có thể sinh ra dục vọng khó có thể áp chế. Nhưng nếu như ngươi không có thể chất chịu ngược, người bình thường không thể thỏa mãn ngươi, nếu không ngươi có thể sẽ tùy tiện tìm một nữ tử hoặc tiểu quan đi làm tình, nhưng tình ái bình thường là sẽ không cung cấp nam dương cho ngươi, mà tinh khí tiết ra, chỉ có thể làm cho nam dương của ngươi hao tổn nhanh hơn mà thôi."
"Nga? Vậy phương pháp gì mới có thể bổ dương khí cho ta?" Lục Đỉnh Nguyên tò mò.
"Hắc hắc," Nói tới đây, Hàn Lượng vừa cười vừa lộ ra vẻ mặt mèo ăn vụng, "Rất đơn giản, chính là đem tinh dịch đổ vào trong thân thể của ngươi, vô luận là cái miệng bên trên hay là bên dưới."
Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu được vì sao chính mình lại thích ăn thứ kia của Hàn Lượng như vậy, thì ra không chỉ là vì đó đã từng là giải dược của y, có ý nghĩa đặc biệt với y, còn bởi vì, thân thể của y khát cầu nó.
"Ngươi đừng cười như vậy." Lục Đỉnh Nguyên đem mặt vùi vào trong ngực Hàn Lượng, thật sự ngượng ngùng nhìn hắn.
"Tốt lắm," Hàn Lượng vỗ vỗ Lục Đỉnh Nguyên, "Mấy ngày nay ta cũng đã đút no ngươi, vừa lúc ngươi nhân cơ hội này luyện công, cảm nhận một chút lời của ta nói có phải thật sự hay không."
"Vậy còn ngươi?" Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng có vẻ muốn rời đi.
"Ta đi ra ngoài thu xếp cái ăn cho chúng ta, dù sao thân thể no nhưng bụng còn đói." Hàn Lượng ha ha cười, "Ngươi cũng đừng luyện quá lâu, nhớ một lát phải đi ra ăn cơm. Chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận lời của ta, buổi tối chúng ta lại tham khảo chuyện song tu."
Nói đến song tu, Lục Đỉnh Nguyên liền đỏ mặt tới tai.
"Ngươi nghĩ gì đó!" Hàn Lượng búng vào trán của y, "Ta nói là luyện công."
"Nga!" Lục Đỉnh Nguyên che trán, bày ra một bộ vâng lời. Chọc cho Hàn Lượng lại cắn y hai phát mới một mình đi ra cửa.
"Ai u tổ tông nha, cuối cùng cũng đi ra," Hàn Lượng mới ra cửa phòng liền nghênh đón tiếng gào to của Tiểu Hà Tử, "Giờ đều đã là sáng mùng 4, chúng huynh đệ đều chờ gấp cả..." Tiểu Hà Tử đột nhiên phát hiện, sao thiếu một người? Lời đang muốn nói cũng nuốt xuống một nửa. "Chủ tử đâu? Sao chỉ có một mình ngươi đi ra?"
"Ngươi nói chúng huynh đệ chờ để làm gì?" Hàn Lượng hỏi.
"Chờ chúc Tết chủ tử a!" Tiểu Hà Tử vừa nói, vừa hướng bên trong vươn đầu, "Chủ tử đâu? Không phải là bị ngươi muốn chết đi?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
"Ai u!" Tiểu Hà Tử bị Hàn Lượng cùng Hạ Thiên mỗi người đánh một phát, Đông Ly cùng Phi Ảnh đều vẻ mặt hắc tuyến (==|||)
"Tiểu Hà Tử, ngươi càng ngày càng gan lớn a?" Hàn Lượng ngoài cười nhưng trong không cười.
"Hắc hắc, không dám không dám." Tiểu Hà Tử cũng là đầu đầy mồ hôi, đều là do không khí vui mừng của năm mới còn chưa biến mất, làm cho hắn cũng bắt đầu không lớn không nhỏ.
"Hừ hừ..." Hàn Lượng chỉ là cười lạnh hai cái dọa dọa hắn rồi thôi, biết Hạ Thiên trở lại, tim của tiểu tử này cũng rơi xuống, liền bắt đầu nhảy nhót làm càn. "Đi chuẩn bị chút cái ăn, trong chốc lát chủ tử nhà ngươi đi ra muốn dùng, còn có, nói cho chúng huynh đệ ngày mai lại đến, hôm nay chủ tử nhà ngươi luyện công, không rảnh."
"Chủ tử có thể vận công?" Mọi người đều vui vẻ.
"Hẳn là không thành vấn đề," Hàn Lượng cũng vui vẻ. "Chờ một lát y đi ra nhìn xem hiệu quả mới biết được."
"Vâng, chúng thuộc hạ cáo lui." Đoàn người vô cùng vui vẻ mà rời đi.
"Đợi đã, các ngươi đi đi, Ảnh ở lại." Hàn Lượng gọi Phi Ảnh lại.
Chương 138
"Công tử?" Phi Ảnh không biết Hàn Lượng tìm mình vì việc gì.
"Ngồi đi, thừa dịp Đỉnh Nguyên không ở, có vài việc muốn hỏi ngươi." Hàn Lượng cùng phi Ảnh ngồi xuống chiếc bàn trong viện. Trên bàn có điểm tâm, đủ loại kiểu dáng, trong ấm thậm chí còn có trà nóng, không khí ngày Tết còn đậm, nhưng trong mắt Hàn Lượng lại thong thả lạnh xuống.
Phi Ảnh không biết Hàn Lượng muốn hỏi mình việc gì, nhưng cảm giác được khí thế nghiêm nghị lại lạnh băng xung quanh Hàn Lượng, liền biết không phải chút việc nhà, ngữ khí cũng trở nên kính cẩn, "Công tử muốn hỏi thuộc hạ việc gì?"
"Đỉnh Nguyên vì sao bị thương, đem chuyện kể lại tỉ mỉ từ đầu tới cuối cho ta." Hàn Lượng nhìn thẳng vào mắt Phi Ảnh, mâu quang băng hàn khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
"Công tử," Phi Ảnh cứng lại, thống khổ cũng dâng lên phủ đầy hai mắt, "Là thuộc hạ hộ chủ bất lực."
"Không có ai truy cứu lỗi của ngươi. Ngươi cửu tử nhất sinh hộ y, ta đã thực cảm tạ ngươi, ta chỉ muốn biết chuyện gì xảy ra." Hàn Lượng dùng thanh âm cứng ngắc trần thuật sự thật, nghe không giống như lời an ủi, lại làm cho Phi Ảnh đang kích động nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Sự tình là như vầy..." Phi Ảnh bắt đầu kể từ lúc xuất phát liền phát hiện có người theo dõi. "...Chúng ta vốn tưởng là luận võ bất quá là tranh đấu giữa chưởng môn các phái, lại không ngờ rằng đối phương dùng xa luân chiến, ngay cả một vài kẻ loại phó thủ đường chủ cũng đi lên khoa tay múa chân, vì không làm mất thân phận của chủ tử, ta cùng Hạ Thiên, còn có vài tên hộ vệ cũng đi lên, kết quả ít nhiều đều bị thương. Đợi đến ngày cuối cùng lúc chủ tử luận võ, bốn năm chưởng môn trong vòng trăm chiêu đều bị chủ tử đánh bại, thậm chí không đến trăm chiêu liền thua, chủ tử một người đầu hớn bảy, tám. Đợi đến lúc thể lực của chủ tử không chống đỡ nổi, liền đi lên một người tên Toàn Hữu Câu, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nói đao kiếm không có mắt, muốn...muốn dùng quyền cước..."
Phi Ảnh nói tới đây đã có chút nói không được, Hàn lượng biết Toàn Hữu Câu nhất định là điểm mấu chốt của câu chuyện, cũng không quấy rầy thúc giục, chỉ yên lặng rót ra một tách trà, đưa cho Phi Ảnh.
Phi Ảnh tiếp nhận chén trà, mượn dùng động tác uống trà thoáng ổn định cảm xúc của mình, mới tiếp tục nói: "Đợi đến khi hắn cùng chủ tử đấu võ, lại dấu độc châm trong chưởng, đầu tiên là dùng hư chiệu dụ chủ tử truy kích, tiếp theo liền thừa dịp chủ tử chưa kịp chuẩn bị liền đem độc châm bắn vào đan điền của chủ tử. Đan điền của chủ tử bị thương, đối phương lại chiêu chiêu ép sát, dưới tình thế cấp bách chủ tử liền rút ra nhuyễn kiếm tùy thân, ngay lúc này đối phương cố ý đánh lên mũi kiếm, làm bộ bị thương, lại dùng nội lực hướng mọi người kêu lên, nói chủ tử không tuân thủ quy củ, dấu diếm vũ khí đả thương người. Sau đó liền có người đưa vũ khí cho hắn, hắn từng bước ép sát, đem chủ tử đã không thể vận công trọng thương trên lôi đài." Phi Ảnh nói tới đây, hai vai đã run run, hai đấm siết chặt.
Hàn Lượng lại không có động tác gì, vẫn là tư thế cũ, vẫn là vẻ mặt cũ, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không thay đổi, nhưng không khí bên người hắn đột nhiên lạnh xuống, phảng phất mùa đông kéo đến, khiến người đông cứng.
Phi Ảnh hít sâu, tiếp tục nói: "Lúc đầu chúng ta chưa kịp phản ứng, chỉ biết chủ tử rút kiếm nhất định là đã đến lúc vô cùng bất đắc dĩ, chờ phát hiện chủ tử chỉ thủ khó công, thậm chí tay đều nâng không được, đã muốn chậm. Chúng ta xông lên đem chủ tử trọng thương giải cứu xuống, người của đối phương liền kêu đánh kêu giết bắt đầu đuổi giết chúng ta."
"Đại khái là do khoảng thời gian chủ tử trên đài lại không thể vận công chống cự mới khiến độc châm chạy, lúc Phi Ảnh cứu người xuống, chủ tử chỉ kịp nói một câu 'Về cung', liền ngất đi." Lúc này Tiểu Hà Tử mang hộp thức ăn đi vào viện, tiếp tục lời kể của Phi Ảnh, một giọt lệ cũng nhịn không được mà chảy xuống.
"Hạ Thiên vì để cho chúng ta lao ra sơn trang liền dẫn theo một đám huynh đệ đi đoạn hậu, cũng là khi đó không có tin tức." Phi Ảnh bồi thêm một câu.
Chuyện mặt sau không cần bọn họ nói, Hàn Lượng cũng đã có thể đoán được, đơn giản chính là đối phương phái rất nhiều nhân mã đuổi giết, gắng đạt tới đuổi tận giết tuyệt, mà Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử mang một đám huynh đệ nghìn cay vạn đắng bảo hộ Lục Đỉnh Nguyên chạy về. Nhưng Hàn Lượng vẫn đỏ mắt, làm cho hắn đau lòng chua xót, là hai chữ mà Lục Đỉnh Nguyên chống đỡ không té xỉu nói ra – về cung. Trước khi té xỉu, y không nói gì về thương thế của mình, cũng không nói chuyện độc châm, chỉ nói phải về. Hàn Lượng so với người khác càng thêm hiểu biết câu nói kia, Lục Đỉnh Nguyên không phải muốn về Nghiễm Hàn Cung, mà là muốn về bên cạnh Hàn Lượng hắn. Vì nguyện vọng này của y, lại có bao nhiêu huynh đệ trả giá đại giới thảm trọng, thậm chí sinh mệnh?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top