Chương 57
Chương 57 : Nếu ngươi bình an, đó là tình thiên (6)
Trong phòng có một dục bồn lớn, Thất Thất vốn nghĩ muốn tự mình nấu nước, tay trái bất đắc dĩ bị thương căn bản không có biện pháp xách nước tới thùng, Trương tẩu thấy thế, liền thay nàng đem toàn bộ nước vào trong phòng Thất Thất, lại cầm một bộ xiêm y nam nhân đưa cho Thất Thất, lúc này mới đi ra ngoài.Thất Thất giúp Hạ Phi Hàn cởi bỏ xiêm y, sau đó giúp hắn vào bồn, hơi nước lượn lờ, sương mù hình thành bọt nước nho nhỏ trên đầu Thất Thất, đọng trên mái tóc xõa tung của nàng, làm cả người nàng thêm một tia linh động."Thất Thất, ta sớm biết chính mình bị người ta hạ cổ, cho nên ngươi không cần giấu diếm ta." Hạ Phi Hàn nhắm phượng mâu hẹp dài lại, tùy ý để Thất Thất chà lau thân mình.Thất Thất cứng ngắc một chút, hạ tay một chút, trên mặt không có nhiều biểu tình: "Đại phu nói, Vương sống không quá hai mươi lăm tuổi." Lần này, nàng không khóc, chỉ là động tác trên tay rõ ràng dừng lại."A." Hạ Phi Hàn cười khẽ ra tiếng, khóe miệng nở ra một mạt ý tứ hàm xúc tươi cười không rõ: "Thời gian không nhiều lắm, Thất Thất, lại nói tiếp mạng của ta nằm trong tay ngươi."Thất Thất sửng sốt không rõ ý tứ của hắn là gì, trong lúc nhất thời có chút phản ứng thái quá, chỉ có thể gắt gao cắn môi: "Vương lời này là ý tứ gì?""Mười bốn tuổi năm ấy ta chỉ biết chính mình trên người bị người ta hạ cổ. Trừ phi có được huyết cỏ linh chi của Đông Hoàn, nếu không ta sẽ chết lúc ba mươi tuổi, có lẽ sớm hơn. . . . . . Vài năm nay nếu không phải ngự y áp chế, ta chết không dưới trăm lần. . . . . ." Hạ Phi Hàn thản nhiên nói xong, tựa như lời nói đó cùng hắn không có quan hệ, ngữ khí thê lương làm cho Thất Thất không khỏi run rẩy."Gạt người. . . . . . Các người đều gạt ta. . . . . ." Thất Thất thất thần lắc đầu, trên mặt hiền lành hiện lên đau đớn: "Đều là gạt người. . . . . ."Hạ Phi Hàn nhíu mày, vẫn không nhìn biểu tình của Thất Thất: "Nếu không phải chỉ binh phù của Đông Hoàn mới lấy được huyết cỏ linh chi, ta như thế nào lại cưới ngươi?" Nếu không cưới ngươi, liền sẽ không yêu ngươi. . . . . .Thất Thất nghe vậy, vải bố trong tay vô lực rơi xuống trong nước, tạo ra một vòng lại một vòng gợn sóng.Tuy biết rằng nàng là quân cờ hòa thân, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, tâm, vẫn đau như vậy.Bỗng dưng, cổ họng dâng lên một tia hương vị tinh ngọt. . . . . ."Chỉ cần binh phù của Đông Hoàn sao?" Thanh âm tinh tế nho nhỏ của Thất Thất vang lên, mang theo một tia trống rỗng: "Thật sự chỉ cần binh phù là đủ rồi sao. . . . . ."Hạ Phi Hàn cơ hồ không chút do dự gật đầu, hắn bỗng nhiên đem thân mình xoay lại, dung nhan tinh xảo dường như bị hơi nước nhuộm lên, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, đẹp tựa một bức tranh động. Con ngươi đen nhánh sáng quắc nhìn chằm chằm Thất Thất, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, cực kỳ bình tĩnh nói: "Không có nó, ta sẽ chết."Thất Thất nhìn bóng mình trong mắt hắn, khuôn mặt hé ra tái nhợt vô thần."Ta thật sự không biết binh phù Đông Hoàn ở nơi nào, phụ thân không nói cho ta biết. . . . . ." Thất Thất cắn môi, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng hé ra. Bỗng nhiên nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm vài giọt nước nho nhỏ trên mặt đất, lẩm bẩm nói: "Vương không tin ta. . . . . ."Hạ Phi Hàn sửng sốt, tay dùng chút lực liền khiến Thất Thất chống lại đôi mắt hắn."Ta sẽ không bức ngươi." Hạ Phi Hàn nhíu mày nói: "Một khi cổ độc kia phát tác, Thất Thất, mặc kệ ngươi tin hay không, ta từng không muốn những gì không thuộc của ta. . . . . . Ta thậm chí muốn chết sớm hơn một chút. . . . . .""Nhưng mà vương vẫn lựa chọn sống sót. . . . . .Không tiếc mọi thủ đoạn. . . . . . Vương, ngươi không có sai." Thất Thất bỗng nhiên hít sâu một hơi, thanh âm nâng lớn đến kinh người đối Hạ Phi Hàn nói: "Thất Thất may mắn được vương lựa chọn. . . . . ."Có ngươi, ta thật may mắn, tam sinh chi hạnh.Thất Thất bỗng nhiên tràn ra một mạt tươi cười, tựa như hoa lê tháng bảy tươi sáng, Hạ Phi Hàn chưa bao giờ thấy nàng cười như vậy, không khỏi mất thần.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top