Chương 28.
Nhằm tránh can thiệp vào mâu thuẫn trong nhà Hồ gia, tôi và Hi Âm lòng vòng phố lớn phố nhỏ ở thành Lan Lăng hơn nửa ngày. Trong lúc Hi Âm ở trong thư phòng nào đó mua được sách thuốc thất truyền đã lâu, tôi đã ăn không ít thức ăn vặt ở thành Lan Lăng - đại ma cao*.
*bánh cây gai.
Khi quay trở lại Hồ phủ, trăng sáng đã treo trên đỉnh đầu.
Trong phòng khách vẫn hỗn độn y như lúc trước, các đồ bài trí ngả trái ngả phải, so với hồi trưa còn lộn xộn hơn vài phần. Chắc sau khi chúng tôi rời đi, hai người bọn họ lại làm ra những việc đập phá này.
Giờ phút này, Đỗ Băng Băng ngồi im thất thần, hai mắt đỏ bừng không có một tia thần thái, nhìn chằm chằm vào một chỗ mờ mịt đến xuất thần.
Tôi khều khều Hi Âm, thì thầm: "Sự thật chứng minh, bây giờ tình yêu bình thường không còn liên quan đến thân phận địa vị, người cao cao tại thượng cũng có thể bị vứt bỏ, người bần cùng đê tiện cũng có thể được yêu. Đỗ Băng Băng bây giờ thì tốt rồi, ngay cả khi có là hoàng thân quốc thích, cành vàng lá ngọc, địa vị vô cùng cao quý, nhưng đối mặt chuyện xúc phạm người mình yêu, rốt cuộc cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé. Có thể Chu Phi Tuyết không có gì cả, thậm chí có thể mất đi dung mạo, nhưng nàng có được tình yêu của Hồ Nguyên Sinh, hầy, có thể còn có của Tô Quân nữa. Chí ít như vậy mà nói, so với Đỗ Băng Băng nàng ta hạnh phúc hơn nhiều, hơn nữa, kiểu hạnh phúc quý giá này không dùng vật gì có thể đổi được".
Chuyện mặt Chu Phi Tuyết bị biến thành âm dương quả thật là đáng thương, kết lại có thể nói, cầu yêu mà không được, người thật sự đáng thương đáng tiếc nhất vẫn là Đỗ Băng Băng.
Hi Âm nhẹ liếc mắt nhìn tôi một cái, cười nói: "Nói rất có đạo lý".
Thấy vậy tôi liền tiếp tục nói ra quan điểm: "Đương nhiên nếu xét ở khía cạnh khác, chuyện tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng. Tuy chỉ vừa mới vào Hồ phủ một ngày ngắn ngủi, cũng không khó phát hiện ra Hồ Nguyên Sinh không yêu cô ta, có chăng chỉ là hư tình giả ý, qua quít miễn cưỡng. Có lẽ trong thời gian ngắn, chung sống với nhau thì không có vấn đề gì, nhưng cứ giả dối như vậy không có thể kéo dài. Hằng ngày cứ tiếp tục nhịn nhục như vậy, chắc chắn sẽ có một ngày bùng nổ triệt để, sẽ trở thành cục diện xấu hổ như bây giờ".
"Dù sao tiếp tục giả dối vẫn khó có thể lâu dài...". Hắn bỗng nhiên trầm mặc, buông mắt nhìn chăm chú vào con đường nhỏ đá cuội ở phía trước, ánh mắt thâm trầm. "Nàng nói đúng. Nếu có thể, ai không mong bảo vệ cho người mình yêu? Nhưng đời người cũng có những lúc bất đắc dĩ, có nhiều việc lâm vào tình thế bất đắc dĩ".
Tôi tán thành câu này, dù sao việc đời cũng khó khăn. Con người sinh ra trên đời, chịu nhiều tác động bên ngoài, có những lúc không thể hoàn toàn làm việc theo ý muốn của chính mình. Nhớ lại chuyện, không cần nghĩ đi đâu xa, lúc nghe nói phu quân của tôi là Bùi Lãm. Nếu tôi nhớ không lầm, hắn cũng nói như vậy với tôi – "Mai Nhi, ta có nỗi khổ trong lòng".
Tôi sờ cằm, thở dài: "Cho nên nói, việc không như ý trong đời người chiếm đến tám chín phần, ai cũng không thể thoát khỏi chuyện bi ai bất đắc dĩ này trong cuộc sống. Lấy đao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, sớm mai xõa tóc lướt thuyền nhỏ rong chơi*".
*Là một đoạn trong bài thơ "Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân" của Lí Bạch, trích đoạn dịch thơ của Nguyễn Phước Hậu:
'...Rút đao chém nước trôi càng mạnh
Nâng chén tiêu sầu chẳng được vơi.
Trần thế con người chưa thỏa ý
Sớm mai tóc xõa lướt thuyền chơi...'
Hi Âm đỡ trán, tôi thấy trong mắt hắn có vẻ không hiểu lắm, "Tổng kết lại thì chuyện này cũng chưa đến nỗi gay go như vậy, sự tình do con người gây ra".
Tôi nghĩ ngợi, nói: "Đỗ Băng Băng có dụng mạo xinh đẹp, gia thế tốt nhưng tính lại soi mói, tuyệt đối vẫn có thể tìm được một người tốt đối đãi chân tình. Tuổi trẻ của phụ nữ rất quý giá, cô ta không nên vì một người không yêu cô ta mà lãng phí thời gian. Ta cảm thấy bây giờ biện pháp tốt nhất là Hồ Nguyên Sinh hưu Đỗ Băng Băng đi, nếu không cô ta hưu Hồ Nguyên Sinh cũng được. Tóm lại phải nhanh chóng dùng đao sắc chặt đay rối*, để tránh việc hai người cứ dây dưa tra tấn lẫn nhau, làm tất cả đều không vui".
*nguyên gốc: đao trảm loạn ma. Là thành ngữ chỉ sự quyết đoán, nghĩa lấy từ baidu.
Gió mát thổi vào mặt, đem đến một chút mát mẻ. Tuy rằng chưa vào mùa hạ, đã nghe tiếng côn trùng kêu rõ bốn phía, nghe thật sôi nổi.
Hi Âm ra vẻ thở dài, giọng nói trầm thấp nghe tiếng được tiếng mất, hắn nói: "Sẽ có ngày ấy".
Hai người đều im lặng, lát sau có một tên gia đinh đến trước mặt, cung kính cười nói: "Hai vị đã trở lại, thiếu gia đang ở Vọng Hà hiên chờ hai vị".
***
Bóng đêm như nước, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên hồ sen, trong suốt sáng ngời phơi phới. Trong phòng nến cháy bập bùng, tỏa ấm khắp phòng.
Hồ Nguyên Sinh ngồi bên mép giường, gắt gao cầm bàn tay tái nhợt của Chu Phi Tuyết, khẩn trương nói: "Thế nào? Phi Tuyết không sao chứ?"
Hi Âm mỉm cười nói: "Nàng ấy không sao, bát thuốc hạc đỉnh hồng đưa đến giường nàng ấy không phải bị huynh đập vỡ rồi sao?"
Hồ Nguyên Sinh thở ra như trút được gánh nặng, trong ánh mắt nóng rực chứa sự đau đớn, tự trách, nhưng cũng có chứa tình ý nồng đậm không né tránh.
Tôi nhìn cảnh này, nhớ lại cảnh Đỗ Băng Băng ngồi im ở phòng khách, không biết trong lòng có cảm giác gì.
Mặc kệ Hồ Nguyên Sinh muốn lựa chọn gì trong tương lai, cho dù Đỗ Băng Băng bỏ cuộc lựa chọn buông tay, cả đời hắn cũng sẽ phụ một người. Tất nhiên, xem ra Đỗ Băng Băng tính toán cùng chết chung với hắn. Y như trong thoại bản, trong chuyện ba người nếu yêu cầu kết quả một người toàn tâm toàn ý, nhất định sẽ có một người tổn thương rời đi. Huống chi, trong chuyện này còn có nam chính đang trốn tránh là Tô Quân rành rành ra, tình huống càng thêm phức tạp.
Hi Âm trầm ngâm một lát, lại nói: "Hôm nay ở thư phòng ta đã tìm được một quyển sách thuốc đã thất truyền từ lâu, trong đó ghi lại một phương pháp cổ, có lẽ có thể tẩy được vết mặc nhiễm hình con bướm trên mặt Chu cô nương. Không chắc chắn lắm, nhưng cũng đáng thử một lần".
"Phương pháp gì?". Tôi và Hồ Nguyên Sinh cùng nhau đồng thanh.
"Nước Nam Dương Á Thị có một loại cây chanh, trái của nó tên là nịnh quả, lấy chất lỏng từ quả này hòa vào các vị dược thảo khác, mỗi ngày chườm cho Chu cô nương từ ba đến bốn canh giờ, qua một thời gian, có thể khiến cho vết mặc nhiễm hình con bướm dần dần mờ đi, lâu ngày, vết ban đó có lẽ sẽ hoàn toàn biến mất cũng chưa biết chừng". Vừa nói xong, hắn khẽ nhíu mày nói: "Chẳng qua, loại nịnh quả này ở lãnh thổ nước Hứa cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy, phương pháp này cũng không dễ dàng gì".
Giống như người chết đuối vớ được cọc, Hồ Nguyên Sinh kích động nói: "Không hề gì, không hề gì. Chỉ cần có thể loại bỏ được vết ban đen trên mặt Chu Phi Tuyết, phương thuốc có khó đến mức nào ta cũng sẽ tìm hết sức mình". Ngừng lại, hắn lại nhìn Chu Phi Tuyết, giọng nói trở nên dịu dàng như gió xuân, không biết là nói cho chúng tôi nghe hay cho cô ấy nghe. "Cho dù tìm không thấy cũng không sao, người ngoài ghét bỏ nàng, ta cũng không quan tâm. Ta không để ý nàng có biến thành bộ dạng gì nữa, ta sẵn lòng chăm sóc nàng cả đời".
Hi Âm nói: "Chẳng qua, cách này chỉ trị phần ngọn chứ không trị phần gốc. Xóa được vết ban trên mặt nàng ấy, nhưng không gỡ bỏ được nút thắt trong lòng nàng. Tất cả đều tùy vào việc nàng ấy có bằng lòng mở mắt nhìn lại thế giới này hay không. Hồ huynh, ta nghĩ huynh cần phải hiểu tâm bệnh cần có thầy thuốc chữa. Tâm dược của nàng ấy không phải ta, không phải Tiểu Mai, cũng không phải huynh".
Hắn ngây ngốc trong chớp mắt, trong mắt hiện lên vài phần ủ rũ không thể che giấu, sau một lúc lâu, nói từng từ từng từ: "Ta biết...ta không phải là...là hắn".
Đây không khác gì chuyện hắn phải thừa nhận người mình yêu lại yêu người khác, hiện thực có chút tàn nhẫn, nhưng nói đi nói lại thì cũng là do tạo hóa trêu người.
Tôi suy nghĩ, nói: "Hôm nay, ta cùng với Hi Âm có đi tìm gặp Tô Quân, hắn thà chết cũng không chịu nói cho bọn ta biết. Từ ông chủ gánh hát chúng ta biết được hắn và Chu cô nương từng yêu nhau".
"Ông ta nói đúng, Phi Tuyết thích nhất là nghe Tô Quân diễn kịch, nàng thích Tô Quân. Cô và dượng ta không đồng ý, thậm chí nàng từng liều lĩnh muốn bỏ trốn với hắn...". Chỉ mới nói mấy câu ngắn ngủn, Hồ Nguyên Sinh đã ngập ngừng.
Tôi rối rắm một hồi, định nói gì đó an ủi hắn. Nhưng vừa nghĩ vừa tưởng tượng, hắn yêu Chu Phi Tuyết một cách cứng nhắc và cố chấp, trừ khi chính hắn có thể thoải mái với tình cảm của mình, bằng không những lời an ủi và khuyên nhủ đều yếu ớt và vô ích.
Hi Âm gật đầu, "Huynh có biết lúc đó rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì không?"
Hồ Nguyên Sinh lắc đầu, hắn trầm mặc rất lâu, nói: "Ta sẽ tìm Tô Quân nói chuyện với hắn".
Bước ra từ Vọng Hà hiên, đêm đã khuya lắm, mọi âm thanh xung quanh đều lặng ngắt.
Tôi không tự chủ được rùng mình một cái, chạm vào cánh tay Hi Âm bên người khều khều. Ý cười trên bờ môi hắn sâu thêm vài phần, chìa tay thân thiết ôm tôi vào trong lồng ngực, dịu dàng nói: "Như vậy đã ổn chưa?"
Tôi gật đầu, nghĩ thầm, dù sao tất cả mọi người cũng quen với chuyện này, không giả dối chuyện nam nữ thụ thụ bất thân vân vân gì đó nữa, liền thản nhiên tựa vào trong ngực hắn, nhận sự chăm sóc của hắn. "Ban ngày nóng như vậy, không nghĩ ban đêm lại đột ngột lạnh như thế".
"Nếu lạnh thì cứ nói thẳng ra", hắn vỗ nhẹ bờ vai của bản thân, cười nói: "Nơi này vĩnh viễn là của nàng".
Trong lòng bỗng nhiên giật mình.
Thật ra lúc ở Cẩm Thành, tôi đã từng muốn nói với hắn vài lần: "Thánh tăng, nếu có một cô nương chỉ có hai bàn tay trắng, thật sự không nhớ rõ mình tên gì, thân thể cũng không được khỏe mạnh cho lắm. Nhưng người có ơn cứu mạng với cô ấy, không biết từ lúc nào trong lòng cô ấy có người, không biết người có bằng lòng hoàn tục vì cô ấy không".
Cho đến lúc sau, khi hắn say rượu rồi sàm sỡ tôi, ngày thứ hai khi khi tỉnh lại sau lúc say rượu lại mất trí nhớ, ngay lúc ấy có chút mất mát và tức giận. Nhưng sau đó chính miệng hắn lại nói với tôi 'Ta yêu nàng', tuy rằng rất có thể do hoàn cảnh khách quan lúc ấy tạo nên - vốn lễ hội ở Cẩm Thành là nơi các tài tử giai nhân gặp gỡ, là nơi thuận lợi cho tình yêu nảy mầm, nhưng tôi sẵn lòng tin tưởng lời hắn nói ra chân thật, không có liên quan gì đến tác động bên ngoài.
Vì thế tôi nói: "Thánh tăng, ta cảm thấy người nên đem chuyện hoàn tục lúc trước ra bàn luận".
"Lời này của nàng có ý gì? Hửm?". Giọng nói của hắn mang theo ý cười trong trẻo, sao nghe ra có chút ý tứ sâu xa 'biết rồi còn hỏi'.
Tôi cười khô khan: "À, không phải người nghe ra ý tứ gì rồi sao..."
Hắn buông tay: "Ta nghe không rõ".
Tôi tức giận nói: "Người là yêu tăng, người cố ý!"
"Tiểu Mai, thật sự ta không rõ". Hắn còn bày ra nét mắt vô tội vô hại, thực lòng không biết...Thật là muốn giày vò mẹ hắn mà!
Không biết dũng khí từ đâu đến, tôi ôm lấy cổ hắn kiễng chân lên, nhằm vào đôi môi mỏng mỏng hồng hồng kia mà dán lên. Ban đầu chỉ để hả giận, dần dần lại biến thành chuyện hắn gắt gao ôm tôi vào ngực, một tay nâng cổ tôi, khiến tôi ngẩng đầu hùa vào đợt tấn công của hắn.
Dây dưa gắn bó, hơi thở của hắn phả ra càng nóng, phủ khắp mặt tôi, như có gió xuân thổi qua từng lỗ chân lông trên cả người tôi.
Cánh tay ban đầu ôm lấy thắt lưng tôi trượt lên lưng, xoa xung quanh, đôi môi hắn ấm áp mà dịu dàng, làm cho cả người tôi nhũn ra, nhịn không được mà run rẩy nhẹ nhàng.
Lực đạo trên cánh tay hắn tăng thêm vài phần, khiến cho tôi khó thở, hít thở vài lần không được, tất nhiên cơ thể của tôi đã dán chặt lại với hắn. Đầu tôi choáng váng, não căng ra, quả thật đã đánh mất ý thức. Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn buông tôi ra, ánh mắt ướt át như hồ nước, cười nói: "Tiểu Mai, bây giờ nàng sàm sỡ ta, làm sao đây? Nàng phải chịu trách nhiệm".
Tôi há miệng thở dốc: "Chuyện này gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, lần trước người sàm sỡ ta thì lần này ta sàm sỡ lại, xem như chúng ta huề nhau".
"Huề nhau?". Hắn nhíu mày, ý cười lại sâu thêm ba phần: "Không đúng, bây giờ mới bắt đầu...". Nói xong, đôi môi không thanh minh nữa mà lại tiến lên.
Tôi còn chưa kịp la lên, hơi thở đã bị hắn nuốt vào trong miệng.
Ai bảo mi cắn hắn trước! Ai bảo mi sàm sỡ hắn trước chứ!
Thật...thật là...tự làm bậy thì không sống được mà!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top