Noodles
"Jen à, hôm nay em lại tăng ca à. Vậy chị sẽ đi một mình vậy. Không sao đâu, khi nào tan ca thì gọi chị nhé."
Jisoo ngắt điện thoại rồi bỏ vào túi xách. Hôm nay cô có hẹn Jennie cùng đến ăn mì tại cửa hàng quen thuộc mà cả hai thường đến. Tuy nhiên, em ấy đã bận, trong khi cô thì đã đứng trước cửa của quán mì từ nãy đến giờ. Aigoo, chắc phải ăn một mình rồi.
Nơi mà Jisoo đến thưởng thức vốn là một nơi nổi tiếng về các loại mì, và hoạt động đã hơn 10 năm, vậy nên đông khách là một chuyện rất thường xuyên. Và hôm nay cũng thế. Ngay từ khi cánh cửa được kéo sang một bên, Jisoo đã hết sức choáng ngợp trước sự đông đúc tại đây. Sao lại đông thế nhỉ, mọi hôm không đến mức không có chỗ ngồi đến vậy mà.
"Thật sự xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi đã hết chỗ ngồi rồi ạ, quý khách có thể..."
Jisoo nhìn cô nhân viên đang rối rít cúi gập người rồi lại nhìn xung quanh. Quả thật chẳng còn bàn trống nào. Có thể hôm nay ăn món khác vậy. Lần sau lại đến.
Dòng suy nghĩ chưa kịp dứt thì một giọng nói vang lên khiến cô lập tức quay đầu về nơi phát ra âm thanh kia.
"Này, chỗ này còn trống, cô có thể ngồi tại đây."
Hóa ra là Lalisa Manoban!!!
Nghĩ đến cái tên này, Jisoo Kim liền thoáng giật mình mấy lần, người này luôn ám ảnh cô mỗi ngày, mỗi đêm. Trưởng phòng Manoban - cơn ác mộng của tất cả nhân viên dưới trướng cô ta. Chỉ cần Lalisa lên tiếng là hoàng loạt người dù mới hay cũ đều cúi mình run sợ, và Jisoo là một trong số ấy. Tuy nhiên, cô dường như là mục tiêu đày đọa thú vị của vị tóc vàng này. Phải, Lisa luôn đem cô ra để hành hạ, nào là làm thư kí riêng kiêm osin không công cho cô ta, ép buộc cô tăng ca, thậm chí có tháng còn trừ lấy tiền lương của cô khi mà cô chỉ vắng một ngày để đi sắp lịch hẹn với vài người mai mối,... và hàng loạt hành động quá đáng không thể chấp nhận được!!!
Vừa nghĩ Jisoo vừa nghiến răng, cô phải rất kiềm chế lắm mới không quát vào mặt Manoban giữa chốn đông người, ít ra cô còn có chút nhân tính chứ nhỉ. Cơ mà, tại sao hôm nay con người luôn giành giật mọi thứ của cô lại nhường cô một chỗ trống thế này!?
Nhắc đến chuyện tranh giành, Jisoo lại một lần nữa chìm vào mớ kí ức lộn xộn không đầu đuôi của mình.
Thật ra cô và Manoban không phải là không biết nhau, thậm chí biết rất rõ về nhau ấy chứ, từ hồi còn bé tí cơ. Này nhé, từ nhỏ con người hách dịch ấy đã lộ ra bản chất quỷ quái của mình rồi. Lần đầu gặp cô vào năm cô 5 tuổi, không những không chào hỏi cô, mà cư nhiên giật lấy con gấu bông trên tay cô đem về nhà. Lần gặp thứ hai là tại trường cấp 1, cô ta lại lần nữa giành lấy hộp sữa dâu của Minhyuk tặng cô, và thản nhiên uống ngon lành ngay trước mặt Kim Jisoo. Đến cấp 3, ngay khi cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại tên phiền toái kia nữa thì cô ta lại lần nữa xuất hiện và làm phiền cuộc sống của cô, cụ thể là tranh ngôi đứng top đầu trường với cô. Ngay cả khi Kim Jisoo vác thân đi làm, cô lần thứ n đối mặt với cô gái đáng ghét đó. Sau đó là thế nào? Là Manoban đã thành công giật lấy chức trưởng phòng kinh tế - vị trí mà cô luôn mong muốn và đẩy cô xuống làm phó phòng. Này, Lalisa Manoban thật sự làm cô muốn phát điên mà.
Lắc đầu nhằm xua đi tàn dư kí ức còn sót lại trong đầu mình, Jisoo đang phân vân có nên đến ngồi cạnh Lisa hay không. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp Lisa đang vỗ vỗ cái ghế bên cạnh cô ấy, hành động vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng ánh mắt của Manoban vô cùng trái ngược với sự ôn nhu kia, đôi mắt tinh xảo đó như đang mách bảo Jisoo rằng:"Cô liệu thân mà ngồi xuống đi nhé, nếu không hậu quả hẳn là cô sẽ được nếm thử đấy!"
Đương nhiên là cô sẽ ngồi rồi, có điên lên mới đi làm trái lệnh Lalisa ấy.
Jisoo khép nép ngồi xuống, cô chỉnh lại đầu tóc, cố không để bản thân lộ ra bất kì điều gì để người bên cạnh có thể thốt ra bất cứ lời phàn nàn nào. Tuy nhiên, hôm nay Lalisa im lặng đến lạ thường. Cô khẽ đánh mắt sang, hóa ra là cô ta đang xem menu, với lại, đang ở nơi công cộng, Lisa chắc không nỡ làm mất mặt cô đâu nhỉ!?
Jisoo chẳng thèm chạm đến quyển thực đơn kia, một khi đến đây là cô đã xác định được bản thân sẽ ăn gì rồi.
"Cho tôi một phần mì ramen." - Cả hai cùng đồng thanh.
Lalisa và Jisoo ngạc nhiên nhìn lẫn nhau. Jisoo tự hỏi, người cấp trên này có đang bắt chước mình nhằm làm mình xấu hổ không đây!?
"Và thật nhiều măng khô vào." - Lại đồng thanh.
"Này, cô đang cố nhại tôi đấy à." - Lisa quay sang chất vấn cô nàng tóc đen khiến Jisoo phút chốc hoang mang, này này, là ai nhại ai đấy hả cô Manoban kính mến. Jisoo nổi sùng, tuy nhiên, vì còn chút suy nghĩ cho đồng lương của mình nên cô đã không vội thốt ra mấy từ thất lễ khi nãy.
Theo nhận định của Jisoo, Manoban chắc chắn sẽ không để yên việc này đâu. Oa, nhưng đâu phải lỗi tại cô, cô chỉ gọi món mình thường ăn thôi mà.
Đột nhiên, nữ nhân viên quay trở lại với khuôn mặt vô cùng bối rối. Cô ấy vừa đặt tô ramen nóng hổi lên bàn, vừa cất giọng.
"Thật sự xin lỗi quý khách, mì ramen chỉ còn đúng một phần duy nhất thôi ạ. Quý khách có thể gọi thêm món khác không ạ!?"
Jisoo nhìn sang Lalisa, và thầm nghĩ, còn lâu cô ta mới chịu nhường bát mì đó cho mình. Đành gọi món khác vậy, sẵn đây cô cũng đang muốn ăn mì soba. Tuy nhiên, khi Jisoo muốn mở lời thì người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy liền cắt ngang.
"Không cần đâu, chúng tôi có thể ăn chung! Đúng không cô Kim!?" - Lisa vừa cười vừa nhìn cô. Trời ạ, Lalisa Manoban vừa cười với cô đó...
Sự việc vừa rồi khiến Jisoo ngơ ngác vài phút, và dường như cũng biểu đạt sự đồng ý của mình đối với lời đề nghị ăn chung của trưởng phòng Manoban.
"Này, đũa của cô." - Giọng nói của người tóc vàng nhanh chóng kéo Jisoo về thực tại, và lần nữa cô ta lại làm cô bất ngờ. Cô đang mơ phải không?
Mặc kệ đi, đồ ăn quan trọng hơn!
Jisoo vội vàng nhận lấy đôi đũa từ tay người nọ, nhanh chóng tách đũa, cô thật sự rất đói, cô cần ăn ngay bây giờ.
"Nghe nói cô không ăn cay được phải không?"
Lại Manoban mở lời, làm cho Jisoo đang ăn đũa mì đầu tiên phải ngước lên gật gật vài cái lấy lệ. Và sau đó, cô thật sự hối hận về hành động ngu ngốc này của mình.
Trước sự chứng kiến của Jisoo, Lalisa ngang nhiên bỏ vào bát ramen ngon lành của cả hai một muỗng lớn bột ớt. Này, Manoban, cô muốn tôi cay chết đúng không!? Này, Lalisa Manoban!!!
Tiếp đó, Jisoo đành tiếc thương buông đũa, cô không ăn cay được, và Manoban đã lợi dụng điều đó để giành lấy đồ ăn của cô. Và dưới ánh mắt thèm thuồng pha lẫn hận thù của Kim Jisoo, Lalisa Manoban trắng trợn ăn trọn bát ramen, còn thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Thậm chí cô ta còn khoác vai cô, cười ha hả.
"Hôm nay tiết trời tốt nên tôi sẽ khao!"
Hừ, cô ôm đống tiền khao đó luôn đi. Khi mà cô ăn còn tôi nhịn thì được gọi là khao à!!! Nội tâm Jisoo gào thét không thôi, cô thật sự muốn đấm Manoban vài cái mà.
Ngay cả khi bước ra khỏi quán mì, Jisoo vẫn không thể nào nguôi nỗi giận của mình. Uất ức dồn nén, Jisoo không thể chịu nỗi nữa rồi. Cô nhắm mắt, hít một hơi sâu rồi gào lên với Lisa.
"Tại sao lúc nào cô cũng giành giật thứ gì đó với tôi vậy. Tất cả mọi thứ của tôi đều đang tốt đẹp, cho đến khi cô bước vào và lấy nó đi mất. Lalisa Manoban, nói đi, rốt cuộc là tôi nợ cô thứ gì khiến cô lại ghét tôi đến thế. Tôi không thể nào nhẫn nhịn được nữa đâu, chuyện hôm nay phải giải quyết xong cho tôi. Kể cả tô mì ramen của tôi, à, của cả hai nữa."
Lần này Jisoo thấy Lisa cúi gằm mặt xuống đất, ô kìa, cô chỉ mới phản ứng gắt lên một tí mà cô ta đã như thế rồi. Sau này nhất định phải dữ dội hơn mới được ha ha.
"Vì tôi thích cô."
"..."
"Tôi làm mấy việc trẻ con đó chỉ để cô chú ý đến tôi mà thôi. Tôi xin lỗi." - Mặt Manoban chợt đỏ lên, tay cô ấy thì không ngừng nắm lấy vạt áo và giày vò nó.
"..."
"Vậy nên tôi sẽ chuộc lỗi. Trước giờ tôi đều luôn tranh mọi thứ với cô đúng không. Từ hôm nay tôi nhường tôi cho cô đấy. Có lấy hay không?" - Lalisa bất chợt tiến tới gần hơn với Jisoo, ép cô phải trả lời câu nói của cô ta.
"Nhưng tôi muốn lấy mì ramen được không!?" - Jisoo ngơ ngác nhìn người đối diện, và cô thành công chọc Manoban phát khùng. Thật ra không thể trách được Jisoo, vì cô đang đói thôi mà.
Người tóc vàng giậm chân, lạnh lùng đánh nhẹ vào vai cô rồi bước đi.
"Tháng này cô bị trừ lương phó phòng Kim. Cô luôn ngô ngố thế này hả???"
"Ơ, ơ, thế là thế nào. Trưởng phòng Manoban, tôi lấy, tôi lấy cô, không cần ramen nữa, làm ơn đừng trừ tiền lương của tôi nữa!!!"
Vì tô mì mà Jisoo làm trưởng phòng Manoban nổi sùng, và vì tiền lương mà Jisoo nhất quyết bán luôn bản thân cho Manoban...
Aigoo, Kim Jisoo là đồ ngốc mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top