chap 22: bị thương
Đều nói chó không đổi được tính, những lời này nửa điểm không sai. Sau khi kinh sợ ngắn ngủi, Triệu Đại Lang lắc lắc đầu, thiệt là, tại sao có thể bị một ánh mắt của tiểu tử kia hù dọa chứ? Được rồi, ta không có ở bên cạnh nhìn mỹ nhân, vậy nhìn từ xa cũng chẳng sao chứ? Đường này cũng không phải là đường nhà các ngươi, không muốn cho ta nhìn, vậy thì ở nhà đừng ra ngoài, Triệu Đại Lang cười lạnh nghĩ, leo lên xe bò lại đuổi theo, đợi đến lúc cách hai người hai mươi mấy bước thì chậm lại, vừa híp mắt lại quan sát bóng lưng Thư Uyển, vừa ngâm nga diễm khúc chiêu đãi khách nhân của kỹ viện. Cho dù không quay đầu lại, Thư Uyển cũng có thể cảm nhận được tầm mắt dính ở trên lưng mình, giận đến mặt hết trắng rồi đỏ, đỏ lại trắng. Tiêu Lang xoay người đi trở về, lại bị Thư Uyển nhanh tay kéo lấy, "Thôi đi, chúng ta chờ hắn quay lại!" Lôi kéo người đứng ở một bên, vừa muốn trừng mắt về phía Triệu Đại Lang, chợt nghe một hồi tiếng vó ngựa vang dội, một chiếc xe ngựa lộc cộc lộc cộc chạy tới, sau đó, dừng lại. Trình Khanh Nhiễm đẩy màn xe ra, cười như gió xuân: "Thư cô nương, Tiêu tiểu huynh đệ, các ngươi muốn đi lên trấn sao?" ánh mắt rơi vào trên mặt Thư Uyển, thấy dáng vẻ nàng hình như rất là tức giận, không khỏi ngẩn người, là đang tức giận sao? Thư Uyển nhận ra hắn, đáy lòng thoáng qua một chút do dự, cuối cùng vẫn là đỏ mặt nói: "Trình lão gia, ngài có thể đưa chúng ta một đoạn đường không?" Nếu tiếp tục đi, nàng thật sự rất sợ Tiêu Lang sẽ động thủ với Triệu Đại Lang. Trình Khanh Nhiễm lập tức nhớ tới hình như mới vừa rồi nghe được mấy câu hạ lưu, nhất thời lòng có chút hiểu ra, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên, mau lên đây đi." Nói xong, vươn tay ra, muốn đỡ nàng, nhất thời cũng không có suy nghĩ nhiều. Ánh mắt Thư Uyển lóe lóe, kéo Tiêu Lang qua, nhỏ giọng nói: "A lang, ngươi lên trước đi." Tiêu Lang nhìn Trình Khanh Nhiễm một cái, nhịn không vui trong lòng, nhấc chân nhảy lên xe ngựa, xoay người kéo Thư Uyển lên. Trình Khanh Nhiễm mới ý thức được động tác của mình có chút đường đột, vẻ mặt có chút cứng ngắc. Để cho hai người đi vào, khách sáo đôi câu, thấy Thư Uyển thu mắt, lập tức không nói thêm gì nữa, ngồi ngay ngắn ở chủ vị, ngó ra ngoài cửa sổ. Triệu Đại Lang cũng không nhìn thấy người trong xe ngựa, chỉ nghe được một âm thanh của nam nhân, mắt thấy mỹ nhân lên xe ngựa, vừa ghen tỵ vừa oán hận, tiếng roi bành bạch vang lên, muốn đuổi kịp, nhưng người ta vó ngựa nhanh nhẹn, đảo mắt đã bỏ hắn một quãng xa. "Đàn bà thúi, giả bộ băng thanh ngọc khiết, còn không phải là quyến rũ người ta để quá giang, hừ, không phải là ngại lão tử không có tiền bằng nhà hắn ư, chờ xem, sớm muộn gì ngươi cũng phải rơi vào trong tay ta, bị ta đày đọa từ từ cho ngươi chết, ai bảo ngươi ngại bần yêu phú!" Triệu Đại Lang căm hận nhìn xe ngựa đi xa, mắng càng ngày càng khó nghe, đáng tiếc, chỉ có một mình hắn nghe thấy. Từ sau khi Tiêu Lang lên xe vẫn nhìn chằm chằm Trình Khanh Nhiễm, trong mắt hắn, Trình Khanh Nhiễm bắt cóc nha đầu lười đi, lại thừa dịp nàng không hiểu chuyện chiếm tiện nghi, tuyệt đối không phải là người tốt, Thư Uyển đẹp mắt như vậy, ai biết hắn có ý gì xấu không, vẫn cảnh giác theo dõi hắn. Trình Khanh Nhiễm cũng không phải là tảng đá, chẳng được bao lâu, đã nhận ra tầm mắt "nóng bỏng" của Tiêu Lang, nghiêng mắt nhìn lại, kinh ngạc chau chau mày. "Tiêu tiểu huynh đệ, vì sao ngươi vẫn nhìn chằm chằm vào ta?" Nếu không phải là trong mắt Tiêu Lang lộ ra mười phần cảnh giác, Trình Khanh Nhiễm thật sợ đối phương coi trọng mình, nếu thật sự như vậy, hắn sẽ một cước đạp người ta xuống! Tiêu Lang lạnh lùng liếc hắn một cái, quay đầu. Trình Khanh Nhiễm càng thêm nghi ngờ, tiểu tử này có ý gì à? Lần trước bị đánh không giải thích được, mình còn không có tức giận đấy, dáng vẻ hắn thâm cừu đại hận là thế nào? "Tiểu huynh đệ, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không?" Trình Khanh Nhiễm giọng điệu ôn hoà hỏi. Tiêu Langkhông lên tiếng. Thư Uyển thấy vậy, có chút ngượng ngùng, nói thế nào, lần trước đều là Trình Khanh Nhiễm giúp muội muội, lúc này lại giúp bọn hắn thoát khỏi Triệu Đại Lang, lập tức thay Tiêu Lang cứu vãn nói: "Trình lão gia, A Lang chỉ là có chút sợ người lạ, ngài đừng trách hắn." Nàng mới vừa cúi đầu, cũng không nhìn thấy Tiêu Lang đưa ánh mắt "thâm tình" nhìn người ta. Khóe miệng Trình Khanh Nhiễm không khỏi có chút co quắp, sợ người lạ, đứa bé sợ người lạ sẽ dùng ánh mắt ấy sao? Nhưng là, hắn cũng không có tức giận, nhân cơ hội này cùng Thư Uyển nói tới nói lui: "Thư cô nương, xem ra quan hệ của Tiêu huynh đệ và lệnh muội rất tốt à?" Dáng dấp Trình Khanh Nhiễm hết sức xuất chúng, một người như vậy chủ động lấy lòng, đương nhiên Thư Uyển không cách nào cứng rắn không để ý tới hắn, không thể làm gì khác hơn là dời ánh mắt đi, cau mày nhỏ giọng nói: "Hai người bọn họ lớn lên cùng nhau, A Lang vẫn đối xử với A Lan như muội muội." Phủi sạch quan hệ giữa Tiêu Lang và Thư Lan. "Cùng nhau lớn lên, chẳng lẽ hai người bọn họ cùng tuổi sao?" Trình Khanh Nhiễm cố ý hỏi, nếu như Thư Lan bằng tuổi Tiêu Lang, khẳng định giữa Thư Uyển và Tiêu Lang không có cái gì, mới vừa nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, Thư Uyển lại không e dè để Tiêu Lang kéo nàng lên xe, Trình Khanh Nhiễm đương nhiên suy nghĩ nhiều một chút, vì vậy muốn tìm tòi nghiên cứu, mặc dù bình thường hắn cũng không phải người có lòng hiếu kỳ quá mạnh mẽ. "Đúng vậy" nhắc tới chuyện này, trên mặt Thư Uyển nổi lên nụ cười nhu hòa, nhìn vẻ mặt Tiêu Lang rất không tự nhiên nói: "Hai người bọn họ cùng sinh một ngày, chỉ hơn kém một canh giờ, chỉ là, A Lang rất hiểu chuyện, vẫn rất chăm sóc A Lan..." Ánh sáng trong xe ngựa hơi tối, Trình Khanh Nhiễm lại cảm thấy khuôn mặt thiếu nữ dịu dàng mỉm cười hết sức xinh đẹp, nhất thời thấy sửng sốt, không chớp mắt. Thư Uyển nói thật lâu, sau lại ý thức được chỉ có mình nói chuyện, không khỏi cảm thấy hết sức thất lễ, nhìn trộm về phía Trình Khanh Nhiễm, chỉ sợ hắn có ý chán ghét, không ngờ người nọ lại đang si ngốc nhìn mình... Trong nháy mắt, muôn vàn xấu hổ dâng lên, Thư Uyển vội vàng cúi đầu, khuôn mặt nóng bừng, ấn tượng đối với Trình Khanh Nhiễm lập tức thay đổi. Cắn cắn môi, nghĩ tới xe ngựa đã đi rất xa rồi, nàng không chút do dự vén rèm xe lên, "Làm ơn dừng một chút!" Âm thanh ẩn chứa vẻ không vui làm Trình Khanh Nhiễm và Tiêu Lang tỉnh lại, Ngụy Đại cũng dừng xe ngựa lại theo bản năng. Tiêu Lang mới vừa nghĩ đến cảnh tượng khi còn bé trêu Thư Lan, hiện tại tỉnh táo lại, lập tức nhìn về phía hai người. Chỉ thấy mặt Thư Uyển đã hồng, trong mắt hạnh sáng ngời tràn đầy vẻ không vui, mặc dù Trình Khanh Nhiễm nghiêm trang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng mà trên mặt lại có chút không tự nhiên, lại cảm thấy nhất định là hắn khi dễ Thư Uyển, lập tức đánh một quyền tới. Nghe được tiếng động bên tai, Trình Khanh Nhiễm bỗng chốc cả kinh, giơ tay lên chặn lại quả đấm của Tiêu Lang. Hắn vốn là có chút công phu, lần trước hoàn toàn là không ngờ tới có người sẽ xông vào nhà mình, lại cùng Thư Lan chú tâm trò chuyện, mới không để ý đến Tiêu Lang, chính là lúc thời điểm nhạy cảm, giác quan cực kỳ rõ ràng, tự nhiên tay mắt lanh lẹ chặn lại. Siết cổ tay Tiêu Lang thật chặt, Trình Khanh Nhiễm lạnh giọng chất vấn: "Tiểu huynh đệ, dù sao động thủ cũng nên có một lý do chứ?" Có phải cảm thấy tính khí hắn quá tốt hay không, cho nên hết lần này đến lần khác động thủ? Chỉ dựa vào sức tay Trình Khanh Nhiễm, Tiêu Lang cũng biết không thể coi thường đối phương, lập tức muốn thay đổi loại phương thức công kích, chợt nghe Thư Uyển tức giận nói: "A Lang, xuống xe!" Trình Khanh Nhiễm vội vàng buông lỏng tay ra, thân thể nửa nghiêng, có chút ngượng ngùng giải thích với Thư Uyển: "Thư cô nương, ta..." "Đa tạ ý tốt của Trình lão gia dẫn chúng ta một đoạn đường, chỉ là trước mặt là trấn rồi, vì kiêng dè, chúng ta cũng không quấy rầy ngài!" Thư Uyển vắng ngắt trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi tới ven đường, đưa lưng về phía xe ngựa chờ Tiêu Lang. Thấy Trình Khanh Nhiễm kinh ngạc, tâm tình Tiêu Lang thật tốt, lưu loát nhảy xuống, đang muốn tránh ra, lại sợ Trình Khanh Nhiễm tiếp tục dây dưa, quay đầu lại hung hăng vỗ mông ngựa một cái. Con ngựa bị giật mình, đưa chân chạy về phía trước. Ngụy Đại rất nhanh đã ổn định ngựa, lo lắng quay đầu lại xin phép: "Lão gia, có muốn chờ bọn họ một chút hay không?" Hai tỷ muội Thư gia này, nhìn thật giống, sao tính khí kém nhiều như vậy? "Không cần, trực tiếp đi thôi." Trình Khanh Nhiễm nghiêng người dựa vào giường thấp, thản nhiên nói. Nữ nhân khác ước gì để cho mình thấy, ngược lại, nàng tức giận! Chỉ là, mới vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Thư Uyển thật xinh đẹp, chẳng những Trình Khanh Nhiễm không tức giận, ngược lại rất vui vẻ. Nếu như trước mặt có cái gương, Trình Khanh Nhiễm nhất định sẽ phát hiện, nét mặt hắn bây giờ đáng khinh cỡ nào! * Hậu viện Tần gia, Chu Nguyên Bảo đứng song song với Thư Lan ở trước một lồng sắt, nhìn vào một ổ thỏ con trắng tinh bên trong. "Nguyên Bảo ca, vì sao mắt thỏ có màu đỏ?" Thư Lan không chớp mắt nhìn chằm chằm một con thỏ không ngừng chạy loạn bên trong, tò mò nói, thật ra thì cái vấn đề này nàng đã hỏi rất nhiều người rồi, nhưng bất kể là phụ thân hay là ông ngoại, cũng không thể cho nàng một đáp án rõ ràng. Chu Nguyên Bảo không nhịn được lườm nàng một cái, sớm biết nha đầu ngu ngốc này có một đống vấn đề, buổi sáng bất kể giá nào cũng không nên đồng ý mang thỏ tới đây cho nàng. "Lấy ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy chứ? Thích thì xem, không thích xem ta lập tức mang đi!" Chu Nguyên Bảo trừng mắt, vẻ mặt rất là nghiêm túc. Thư Lan rụt cổ một cái, khiếp sợ xoay tầm mắt, Nguyên Bảo ca rất tốt, chỉ là âm thanh đặc biệt lớn, vẫn thích dọa mình! Chu Nguyên Bảo thấy nàng đàng hoàng, hả hê cười cười, cũng sợ nha hoàn đứng ở xa thấy được tố cáo, dù sao cũng là lão thái thái xin hắn tới đây dỗ đứa bé, "Ngươi tự chơi đi, ta đi hái anh đào ăn!" Sờ sờ đầu Thư Lan, tốn sức đứng lên, ngồi đã lâu, chân cũng đã tê rần! Thư Lan đưa mắt nhìn hắn xuyên qua dây nho, nhìn nha hoàn ngáp ở bên kia, cười thầm, tay trái cầm nhành liễu trêu chọc thỏ, tay phải lại lặng lẽ mở cửa lồng sắt, nhìn trúng một con thỏ, đưa tay tóm lấy một cái chân thỏ dắt ra ngoài. Bầy thỏ bị giật mình, chạy vọt đến một góc khác của lồng sắt, con thỏ bị bắt cũng không cam chịu ngoan ngoãn bị bắt, đá lung tung tán loạn, móng vuốt bén nhọn không chút lưu tình cào mu bàn tay Thư Lan, mấy đường trên cổ tay, trong nháy mắt da thịt mềm mại đã bị rách, máu chảy ra. Thư Lan đau đến nước mắt trào ra, cố nén mới không kêu lên thành tiếng, vẫn không muốn buông thỏ ra, con thỏ vẫn kiên cường chạy trốn, liều mạng kéo thỏ ra, mạnh mẽ đè nó xuống đất: "Để cho ngươi cào ta... Ta nhổ hết lông ngươi... A!" Không đợi nàng bắt đầu nhổ lông, thỏ liền quẫy đạp, vọt ra ngoài. Thư Lan cũng không cam tâm bị chảy máu vô ích, thở phì phò đuổi theo con thỏ, nhìn qua cũng không đáng yêu như nàng nghĩ! Tiểu nha hoàn từ xa nhìn thấy sợ hết hồn, nhưng khi nhìn Thư Lan không ngừng truy đuổi bóng dáng con thỏ, nghĩ đến lão thái thái hy vọng biểu tiểu thư chạy nhảy, thì không đi qua ngăn cản, vẫn đứng ở xa trông chừng. Bởi vì tay áo Thư Lan rộng rãi, nha hoàn không hề chú ý tới vết thương của nàng. Thỏ chạy tán loạn bốn phía, chạy tới dây nho, cuối cùng núp ở sau một bụi cây anh đào, chỉ lộ ra một cái đuôi ngắn. Bước chân Thư Lan ngừng lại một chút, nhẹ chân nhẹ tay đi qua, mắt chăm chú nhìn cục bông màu trắng. Mắt thấy cách thỏ chỉ còn chừng mười bước, nàng cho là nắm chắc phần thắng, kìm lòng không được nhếch miệng, nhưng không nghĩ đột nhiên dưới chân bị một cây dây leo lâu năm cản đường, thân thể nghiêng một cái, sau một khắc lập tức té nhào xuống đất, đầu gối ngã bị thương. Sững sờ nằm trên mặt đất, nhìn thỏ nhỏ như một làn khói chạy trốn ra ngoài, đau đớn trên người cùng uất ức trong lòng đồng thời dâng lên, Thư Lan cũng nhịn không được nữa, bĩu môi, oa một tiếng khóc lên. Chu Nguyên Bảo đang bận hái anh đào, nghe được tiếng khóc, sợ hết hồn, sau đó thấy Thư Lan nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ biết khóc, vội vàng bỏ lại anh đào trong tay chạy tới, bàn tay mập mạp nâng dưới nách Thư Lan, dễ dàng nhấc người lên. "Sao lại không cẩn thận như vậy? Có phải té đau hay không?" Thư Lan dừng một chút, thút tha thút thít đưa hai tay ra, đáng thương nhìn Chu Nguyên Bảo, trong mắt ngấn lệ. Chu Nguyên Bảo nghi ngờ nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, nhưng thấy trên cổ tay Thư Lan trắng mịn chẳng biết lúc nào có vài vết máu, cực kỳ chói mắt. Tay trái khá hơn một chút, nhưng cũng rách da. Vừa nhìn đã biết là bị thỏ quào trầy đấy! Chu Nguyên bảo giận mắng thẳng: "Nói không để cho ngươi bắt thỏ, ngươi không nghe lời, lúc này được giáo huấn rồi đấy? Đáng đời!" Vén hai tay áo của Thư Lan lên xem, kiểm tra có còn những vết thương khác hay không. Không ngờ nàng bị thương, Chu Nguyên bảo còn mắng nàng, chợt cảm thấy càng thêm uất ức, nước mắt muốn ngừng cũng không ngừng được, rơi xuống từng dòng. Chu Nguyên Bảo lại đau lòng, còn có chút hối hận, biết trước là không nên bỏ lại nàng, ban đầu mình mới vừa thấy thỏ, cũng không nghe lời phụ thân len lén nắm chơi, bị thương đến mấy lần. "Không khóc, không khóc nữa, ca ca dẫn ngươi đi bôi thuốc!" Chu Nguyên Bảo dịu giọng nói, giơ tay béo múp míp lên lau nước mắt thay Thư Lan, dẫn nàng đi tới tiền viện. Tác giả có lời muốn nói: thỏ ghê tởm, nên vứt các ngươi xuống hang sói! Ta đây cũng uất ức, rõ ràng 1ynZ hôn ném viên địa lôi, vi ma trang không biểu hiện đâu rồi, ta đây phần đầu tiên văn, có quả địa lôi trang điểm đại diện cũng dễ xem nha, vạn ác hệ thống khi dễ người, để thỏ keo kiệt! (tác giả ngươi nói cái gì vậy, ta không hiểu nga =_=!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top