Chương 2: Mật Huyệt Chảy Ào Ạt

Edit: quynhhuongxinh

Kiều Nịnh hoảng sợ ngẩng đầu lên, cửa khách sạn lúc này mới mở ra phát ra âm thanh "lách cách".

Lúc này, Ứng Khiêm, người đang mặc một bộ vest giản dị màu trắng tinh khiết, đi thẳng đến chỗ cô.

Đồng tử Kiều Nịnh co rút dữ dội, một đoạn nội dung của cuốn tiểu thuyết đột nhiên lóe lên trong đầu cô:

[Khi Ứng Khiêm "theo đuổi" Kiều Nịnh 2 năm trước, cô ấy không đồng ý. Ứng Khiêm tìm người cố tình gây tai nạn xe hơi, khiến cha của Kiều Nịnh chết, em trai 5 tuổi của cô bị thương nặng, và Kiều Nịnh phải đối mặt với chi phí thuốc men rất lớn! Ứng Khiêm đã sử dụng một số thủ đoạn nữa, để Kiều Nịnh, người vẫn còn là một sinh viên đại học, không thể tìm được việc làm.

Khi Kiều Nịnh bất lực nhất, Ứng Khiêm xuất hiện trong hình ảnh của bạch mã hoàng tử. Hắn ta hứa sẽ giúp Kiều Ninh giải quyết tất cả các vấn đề tiền bạc, mà tiền đề là Kiều Nịnh phải làm người phụ nữ của mình. 】

Kiều Nịnh nhắm mắt lại, cơn giận dữ từ thế giới trong truyện bung phát, cô nóng lòng muốn xé nát Ứng Khiêm trước mặt thành từng mảnh nhỏ!

Nhưng Kiều Nịnh lại không ngờ rằng ánh mắt tức giận này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết và không tì vết của cô ấy càng ngày càng mị hoặc, và nó cũng khơi dậy hứng thú của người đàn ông.

Chỉ thấy Ứng Khiêm từng bước đi đến trước mặt Kiều Nịnh, giơ chân giẫm lên váy trắng như tuyết của cô, mỉm cười nhìn nửa thân cô: "Đây là làm gì vậy?"

"Cút ngay! Đừng chạm vào tôi" Kiều Nịnh muốn hét lên như vậy, nhưng công dụng của thuốc bắt đầu lan tràn trong người cô, cô chỉ có thể phát ra một chuỗi tiếng rên rỉ ngọt ngào, thân thể không có một chút sức lực.

Ánh mắt của Ứng Khiêm tối sầm lại, hắn cởi cà vạt ra, "Thèm khác như vậy sao."

Đôi mắt Kiều Nịnh mở to vì nhục nhã: Không...

Nhưng Ứng Khiêm không thể nghe thấy sự ghê tởm trong lòng cô, bàn tay to của người đàn ông trước tiên chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bị thuốc kích thích, sau đó ngón tay chậm rãi di chuyển, trên đôi môi đỏ mọng của cô, cằm tinh xảo, chiếc cổ tao nhã như thiên nga...Mắt thấy tay kia sắp chạm vào bộ ngực cô đang lộ ở trong không khí!

Móng tay Kiều Nịnh suýt nữa véo vào da thịt cô, cô cố hết sức phun ra ba chữ: "Thẩm, Thơ, Thuần."

Ứng Khiêm lập tức dừng lại tất cả động tác của hắn, "Cô nói cái gì?"

Kiều Nịnh quay đầu đi chỗ khác, thở ra thật mạnh: "Thẩm Thơ Thuần, tôi vừa mới thấy... Ở cửa... thấy...... Tôi đã nhìn thấy cô ấy."

Một cơn lốc đột nhiên thổi bên tai, là do Ứng Khiêm chạy như điên rời đi mang theo nó. Cửa đóng sầm lại, Kiều Nịnh cuối cùng cũng là người duy nhất còn trong phòng.

Thẩm Thơ Thuần là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này, bạch nguyệt quang mà Ứng Khiêm nhiều năm không gặp được. Thẩm Thơ Thuần đã xuất ngoại 3 năm trước, đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Cô nói nhìn thấy cô ta ở cửa, bất quá chỉ muốn lừa Ứng Khiêm biến đi.

Nhưng khẳng định sẽ không lừa hắn được lâu.

Phải tìm cách thoát khỏi đây!

Kiều Nịnh chật vật đứng dậy khỏi mặt đất, cuối cùng lảo đảo đi tới cửa, dùng tay mở tay nắm cửa, lại phát hiện không mở được. Ứng Khiêm khóa cửa từ bên ngoài!

Khốn kiếp! Khi hắn trở về, cô sẽ không phải bị hành hạ đến chết sao.

Nhanh nghĩ một cách khác!

Trái tim Kiều Nịnh gần như nhảy ra ngoài lồng ngực, ánh mắt mờ sương quét qua chiếc giường lớn, ghế sofa, bàn làm việc, tủ quần áo... Đột nhiên, cô chú ý đến ban công.

Ngoài ra còn có một chiếc bàn nhỏ bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, Kiều Nịnh trèo qua cửa sổ.

Cô nhìn qua ban công bên cạnh, ánh mắt sáng rực.

Cô hét lên vài lần, nhưng không ai trả lời ở phòng bên cạnh, vì vậy cô nghĩ không có ai sống ở đó. Nghĩ như vậy, Kiều Ninh chật vật trèo qua hàng rào, nhắm mắt lại.

Thấy sắp phải tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng không ngờ, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người. Kiều Nịnh không thể phanh nên đâm trực tiếp vào lòng ngực của người đó.

Đó là một người đàn ông mang hơi thở ấm áp.

"A!" Kiều Nịnh thốt ra một tiếng cảm thán ngắn ngủi rồi ngã xuống cùng người đàn ông.

Kiều Nịnh: "..." Người này da giòn như vậy sao?

Qua ánh trăng sáng, Kiều Nịnh đã nhìn thấy rõ người đàn ông đang bị chính mình đè ép, với nét mặt góc cạnh và khuôn mặt sắc bén như dao. Cho dù lúc này hắn đang đóng chặt mắt, hắn cũng có thể cảm nhận được hào quang lạnh lẽo của hắn.

Kiều Nịnh nhận ra khuôn mặt này, anh ta là Ứng Trường Lẫm, người đứng đầu hiện tại của Ứng gia, chú nhỏ của Ứng Khiêm!

Đúng lúc này, trong căn phòng nơi Kiều Ninh ban đầu nhảy qua có một tiếng "Phanh" lớn, sau đó là một tiếng hét giận dữ:

"Kiều Nịnh!"

Không xong! Ứng Khiêm đã trở lại!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top