Chương 67 : Hòa hảo
Gia tộc Wilson tự nhiên sẽ không có khả năng phá sản. Gia tộc đệ nhất đế quốc một khi phá sản liền mang ý nghĩa toàn bộ Đế Quốc mấy trăm ngàn người sẽ thất nghiệp, những người này khi thấy nghiệp thì chỉ có thể dựa vào tiền trợ cấp thất nghiệp của Đế Quốc để mà sinh sống, điều này khiến gánh nặng của Đế Quốc càng thêm lớn. Hoảng Đế bệ hạ chỉ muốn báo thù Y Lai chứ không hề muốn tìm thêm phiền toái cho bản thân.
Tuy rằng không đến nỗi phá sản, thế nhưng sản nghiệp của gia tộc Wilson vẫn gặp phải tổn thất rất nặng nề. Cơ giáp, mỏ khai thác, đường hàng không tinh tế, đây là tam đại sản nghiệp chống đỡ cho gia tộc Wilson. Wilson gia tộc bỏ ra thời gian mấy trăm ức tệ tiền Đế Quốc để chế tạo ra hai kiểu cơ giáp mới nhất, nhưng mà vào lúc trước khi xuất ra thị trường đột nhiên có một công ty khác đẩy ra hai kiểu cơ giáp này, biến cố này khiến mấy năm nỗ lực của gia tộc Wilson như nước đổ ra song, mất hết vốn liếng.
Wilson gia tộc tiến hành điều tra nghiêm mật, cuối cùng phát hiện là do nội bộ công ty xảy ra vấn đề, có người đem bản thiết kế cơ giáp cùng các số liệu then chốt tiết lộ ra bên ngoài. Gia tộc Wilson ngay lập tức khởi tố người đã tiết lộ bí mật cùng công ty đã thâu mua bản thiết kế của bọn họ, nhưng cuối cùng lại chỉ có người tiết lộ bí mật kia bị trừng phạt, còn công ty kia thì chỉ bị chịu phạt tiền, hơn thế nữa là vẫn được giữ bản thiết kế của gia tộc Wilson, từ thành quả nghiên cứu phát minh của bọn họ mà kiếm tiền lời cho mình.
Nghe đến kết quả này, Lâm Sắt chỉ biết cười khổ. Hoàng Đế bệ hạ trắng trợn vô liêm sỉ, nhưng mà Lâm Sắt cũng không thể làm gì.
Ngành cơ giáp của gia tộc Wilson chịu một đả kích nghiêm trọng, một phen suy sụp. Wilson gia tộc chỉ còn một phần hai tài sản, Hạ gia vốn là đệ nhị gia tộc của Đế Quốc liền nhảy một cái trở thành đệ nhất gia tộc. Gia tộc Wilson là một gia tộc cổ xưa, khi vào trong tay Lâm Sắt liền đạt tới trình độ huy hoàng nhất và cũng trong tay hắn mà ngã xuống.
Làm đổng sự lớn nhất của Wilson gia tộc, Lâm Sắt vì tai nạn này mà phải gánh vác tổn thất rất lớn, gia tộc tuy không có phá sản, thế nhưng Lâm Sắt thì lại phải gánh một lượng lớn nợ nần. Hắn không thể không bán pháo đài cổ mai lâm cùng mấy chiếc phi thuyền tư nhân và phi hành khí, hắn bắt đầu bớt ăn...
(đổng sự : tương đương boss)
Y Lai nhìn Lâm Sắt ở trong nhà mình ăn nhờ ở nhờ, một bên toán giấy tờ của chính mình.
"Lâm Sắt, ngươi nợ ta chín mươi ba vạn sáu ngàn bảy trăm mười hai tệ tiền đế quốc." Y Lai nói.
"Có thể đem số lẻ xóa đi không? Chín mươi ba vạn thôi a?" Lâm Sắt vừa đun cà phê vừa nói.
"Đúng rồi, ngươi vừa vặn nhắc nhở ta, chuỗi chữ số này quá dài, dựa theo việc bốn bỏ năm lên, là chín mươi bốn vạn. Lâm Sắt, ngươi nợ ta chín mươi bốn vạn." Y Lai nói.
Lâm Sắt : "..."
Cà phê Lâm Sắt đun đã hảo, hắn rót ra hai chén, một chén đưa Y Lai còn một chén thì lưu lại cho chính mình.
Y Lai quét mắt nhìn cà phê trong tay một chút: " Hạt cà phê, phin cà phê tuổi thọ hao tổn, tiền điện nước, giấy tờ của ngươi trên gia thượng năm mươi tệ đế quốc."
(thượng : thêm - vì để phù hợp câu sau nên giữ nguyên)
Lâm Sắt : "... thượng giường có thể gánh giùm không?
Y Lai nhíu mày: " Chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu, mà không phải quan hệ bao dưỡng. Nếu như nói phải bỏ tiền bao dưỡng, so với ngươi lớn tuổi thế này, ta càng yêu thích mỹ thiếu niên."
Lâm Sắt sắc mặt biến hóa thất thường, lẽ nào hắn thật sự già rồi?
Hai người ở cùng một chỗ, có thời điểm sẽ yêu cầu cùng lên giường. Là người đều sẽ có nhu cầu, đặc biệt là những lúc thanh tĩnh, không có trách nhiệm, không có áp lực, Y Lai ở quán bar công tác, cũng đã gặp qua rất nhiều người đối với y có hứng thú muốn cùng y giao du, thế nhưng đem ra so sánh, Y Lai phát hiện Lâm Sắt thật ra tối hợp tâm ý y, bọn họ ở trên giường độ hòa hợp rất cao, Lâm Sắt biết rõ mỗi một điểm mẫn cảm của y, tựu như bọn họ đã cùng nhau lên giường vô số lần...
Mặt khác, bọn họ cũng không can thiệp vào sinh hoạt của nhau. Lâm Sắt mỗi ngày đi làm, sau khi tan việc thì về đây, Y Lai buổi tối đi làm, có điều đến giờ tan việc, Lâm Sắt đều sẽ ngồi ở trên ghế salon chờ y về. Còn có một chỗ tốt chính là sau khi Lâm Sắt ở đây, tần suất Ai Nhĩ Duy Tư trở về nhà cũng cao hơn một chút. Làm baba hài tử nhưng phải dựa vào nam nhân khác để hấp dẫn con mình, Y Lai cảm thấy rất mất mát. Thế nhưng, điều này cũng là điểm tốt nhất khi Lâm Sắt ở nơi này.
Có người giải quyết vấn đề sinh lý, không can thiệp vào sinh hoạt của nhau, số lần hài tử trở về nhiều hơn, tổng hợp xuống, Y Lai rất hoan nghênh Lâm Sắt ở tại biệt thự này, tiền đề là hắn nhất định phải trả tiền mướn phòng cùng sinh hoạt phí.
Cuộc sống như thế đối với Lâm Sắt mà nói quả thực cực kỳ cao hứng, đặc biệt là thời điểm Ai Nhĩ Duy Tư về nhà nghỉ, ba người sống chung một chỗ a. Trong lồng ngực của hắn ôm nhi tử, lão bà thì dựa vào trên vai hắn. Đương nhiên, này kỳ thực là hắn thừa dịp Y Lai ngủ thì lặng lẽ bố trí tạo hình.
"Ngươi làm sao còn chưa đi làm?" Nhìn Lâm Sắt ở trước mắt mình lúc ẩn lúc hiện, Y Lai không nhịn được hỏi.
"Ta muốn đi tham gia một tiệc rượu." Lâm Sắt nói.
"Sinh nhật 60 tuổi của Mễ Ân Tinh Tương?" Y Lai hỏi.
"Cũng mời ngươi sao?" Lâm Sắt hỏi.
Y Lai gật đầu: "Vừa vặn có thể giết thời gian."
Y Lai cùng Mễ Ân Tinh Tương quan hệ không tốt thế nhưng Mễ Ân Tinh Tương vẫn tự mình mời y, y đương nhiên phải cố hết sức đi tới. Y hảo hảo cấp Mễ Ân Tinh Tương 'mặt mũi'.
Lâm Sắt biểu tình trở nên quái dị, nếu như là dĩ vãng, có thể cùng Y Lai đi đến cùng một nơi, hắn nhất định sẽ cảm thấy hài lòng, thế nhưng lần này chỗ cần đến là phủ đệ của Mễ Ân Tinh Tương, hắn đột nhiên cảm thấy đau đầu a.
Mễ Ân Tinh Tương là một trong tứ đại tinh tương, khác hẳn so với ba vị còn lại, Mễ Ân Tinh Tương không có bối cảnh gia tộc gì, là sinh ra từ bình dân, từng làm lưu manh, thợ mỏ, cuối cùng tiến vào quân đội, trở thành một binh sĩ cấp thấp. Mễ Ân Tinh Tương ở quân đội ba mươi năm, từ vị trí binh lính cấp thấp nay ngồi trên vị trí tinh tương, đủ để chứng minh năng lực của bản thân. Nói cách khác, đây là một mãnh thú, so với những người sinh ra từ quý tộc kia, từ lúc ra đời đã được coi như người thừa kế mà bồi dưỡng thành tinh tương, thì lợi hại hơn rất nhiều.
Mễ Ân Tinh Tương cùng Y Lai quan hệ rất kém, kém đến nỗi hai ngươi vừa gặp mặt liền không nhịn được mà mắng đối phương một trận. Mễ Ân Tinh Tương đối xử với Y Lai theo một nguyên tắc, 'Có ta không có hắn', 'Có hắn không có ta'. Mà lần này lại cư nhiên chủ động mời Y Lai. Bất luận là mục đích gì, Y Lai đều sẽ không thể không đi.
Năm đó, khi đối xử 'như vậy' với Y Lai, Lâm Sắt với Mễ Ân Tinh Tương còn đứng trên cùng một chiến tuyến, hai người còn trở thành bằng hữu. Nghĩ tới đây... Lâm Sắt đã muốn khóc.
Lâm Sắt xoắn xuýt một hồi, sau đó nói: "Vậy chúng ta đồng thời..."
"Ngươi đi phi hành khí công cộng." Y Lai đánh gãy lời nói của hắn, "ngươi cùng ta đồng thời đến đó sẽ có người hiểu lầm."
Lâm Sắt : "... hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm quan hệ của ta và ngươi, trên yến hội có thể sẽ có rất nhiều mỹ thiếu niên." Y Lai híp mắt, chờ mong nói.
Lâm Sắt : "..."
Mười giờ sáng, Y Lai ra ngoài. Y mặc một bộ âu phục màu xám bạc, phác họa ra vóc người thon dài tinh tế, Lâm Sắt ánh mắt rơi vào trên vòng eo của y, eo y rất mềm mại nhưng cũng rất có sức mạnh. Lâm Sắt không tự chủ nuốt từng ngụm nước bọt. Y Lai trên trán đắp nặn Lưu Hải, cả người thoạt nhìn nhỏ đi rất nhiều, tựa như nam hài mười tuổi, đôi mắt màu xanh lam hiện ra điểm điểm tinh quanh, sạch sẽ mà mê hoặc, rất dễ dàng khiến người ta yêu mến. Đặc biệt là mỹ thiếu niên.
Lâm Sắt đột nhiên đen mặt, cũng vào cửa vội vã thay đổi y phục, đồng thời gọi điện kêu Cách Lỗ Tư đến đón mình.
Yến tiệc sinh nhật của Mễ Ân Tinh Tương được tổ chức ở bên ngoài, hoa viên trăm hoa nở rộ, thời gian là từ buổi trưa mười một giờ đến mười một giờ đêm, ròng rã mười hai tiếng. Thời điểm Lâm Sắt đến nơi, phần lớn khách nhân đều đã đến, hắn vừa đi vào, một nữa hài xinh đẹp liền bay tới, ôm lấy cánh tay Lâm Sắt.
Hải Na, con gái nhỏ mà Mễ Ân Tinh Tương thương yêu nhất, nữ hài như chim bố cốc, đối Lâm Sắt không chút nào che giấu sự yêu mến. Có điều, cũng chỉ có nữa hài này thẳng tính đồng thời có nghị lực dám yêu mến Lâm Sắt, một lần lại một lần hẹn hắn gặp mặt, một lần lại một lần chạy đến công ty của hắn để gặp hắn.
(Cu cu thông thường (danh pháp hai phần: Cuculus canorus), còn gọi là đại đỗ quyên, bố cốc, quách công, là một loài chim thuộc Chi Cu cu, họ Cuculidae.)
Lâm Sắt trong lòng thống khổ, trên mặt thì vẫn mang theo nụ cười thân sĩ: "Hải Na tiểu thư, y phục của ngươi rất ưa nhìn."
Nói xong liền muốn lặng lẽ rút tay mình ra,
Hải Na đột nhiên đỏ mặt, thẹn thùng nói: " Lâm Sắt, tại sao ngươi lại sờ ngực ta..."
Lâm Sắt tay nhất thời không dám di chuyển, chỉ có thể mặc cho cô ôm.
Hải Na ôm tay Lâm Sắt đi tới một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, hoa viên này rất lớn, khắp nơi đều phân bố rời rạc vài người, Lâm Sắt quét ánh mắt xung quanh, nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Y Lai đâu.
"Hải Na, tóc của ngươi có chút rối loạn." Lâm Sắt nghiêm túc nói.
Hải Na biểu tình liền kinh hoảng, rồi lập tức chạy trở về phòng sửa sang lại tóc. Lâm Sắt rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ở trong hoa viên này đi tản bộ xung quanh.
Hắn đem một nửa nơi này đi một lượt, đều không nhìn thấy Y Lai, cuối cùng dựa vào trên một tảng đá to lớn hút thuốc. Nơi này là khu hút thuốc.
Mặt bên này thì yên lặng còn mặt sau tảng đá vang lên tiếng nói chuyện.
"Một con sâu nhỏ có thể hay không vượt qua giới hạn của bản thân mà mọc đầy toàn bộ mặt cong. Khắc lai nhân bình, một kết quả của không gian bốn chiều, bên trong không có cùng ngoại bộ phân chia, đây là một loại không gian vô hạn, nếu như vũ trụ là một mô hình như vậy..."
"Những lý luận hiện tại của chúng ta còn quá mức hạn chế, nhà khoa học chúng ta bỏ ra mấy ngàn năm đi nghiên cứu chân tướng vũ trụ, bây giờ cũng chỉ chạm tới được một điểm nhỏ của tảng băng chìm..."
Lâm Sắt vừa định nói là hai kẻ ngu si nào ở tiệc mừng thọ của người khác thảo luận vấn đề trống rỗng này, nghe đến câu tiếp theo, đột nhiên cảm thấy âm thanh này đặc biệt quen tai. Hắn đi đường vòng qua mặt bên kia tảng đá thì liền nhìn thấy Y Lai cùng một con mọt sách khác cầm một quyển sách thảo luận tràn đầy phấn khởi, Y Lai khắp mọi mặt đều hết sức ưu tú, thế nhưng Lâm Sắt nhớ tới vật lý học đầy thất bại của mình... Đương nhiên, này không phải trọng điểm, trọng điểm là con mọt sách ngồi sát bên Y Lai là một mỹ thiếu niên!
Lâm Sắt vừa định lao ra, một tiếng nhạc du dương liền vang lên, này mang ý nghĩa buổi tiệc mừng thọ ngày hôm nay sắp bắt đầu, Lâm Sắt lại quay đầu nhìn lại, hai người vừa rồi ngồi trên băng ghế dài kia cũng không thấy...
Lâm Sắt sửa sang lại âu phục, hướng về nơi âm nhạc vang lên mà đi. Hắn vừa mới tiến vào trong đám người, ngay lập tức có người ôm lấy cánh tay hắn. Hắn không cần nhìn cũng biết đây là ai.
Mễ Ân Tinh Tương mặc một thân quân trang màu đen, bản đầu trọc, lông mày rậm mắt to, tinh thần quắc thước.
(quắc thước: (người đàn ông tuổi đã cao) có vẻ mạnh khoẻ, nhanh nhẹn và rắn rỏi.)
Mễ Ân Tinh Tương trước tiên nói mấy câu khách sáo, sau đó nói: "Bữa tiệc rượu này bên trong còn được kết hợp với vũ hội, ngày hôm nay tại nơi này có mấy vị là ta đặc biệt mời đến, ta hi vọng ta có thể có vinh hạnh vì bọn họ mà tự mình lựa chọn bạn nhảy cho họ a."
Mễ Ân Tinh Tương vừa dứt lời, đại gia đều hiểu ý tứ trong đó, này là muốn làm mai mối a, rất nhiều thanh niên nam nữ nhịn không được mà đỏ mặt.
"Y Lai." Mễ Ân Tinh Tương kêu lên.
Đương lúc Mễ Ân Tinh Tương gọi ra danh tự này, Y Lai liền biết đối phương là muốn chỉnh mình. Y cũng biết Mễ Ân Tinh Tương không hề có ý tốt như vậy.
Y Lai đi ra, mỉm cười nói: "Mễ Ân Tinh Tương, rất vinh hạnh."
Mễ Ân tự nhiên phát sinh cười sang sảng: "Y Lai, nghe nói ngươi yêu mên nam nhân cường tráng, mấy vị này là ta đặc biệt vì ngươi mà lựa chọn, ngươi xem một chút xem có hợp ý hay không."
Đứng bên người Mễ Ân đều là mấy bị nam nhân thân hình cao lớn, đây cũng đều là thuộc hạ của Mễ Ân, thế nhưng những tên đó mặt đều xấu đến không thể chấp nhận, có người trên mặt có vết sẹo, cũng có mũi sụp, hay hóa trang một cái mắt giả.
Nói chung nhìn vào đều là loại hình Y Lai ăn không vô.
Lâm Sắt nhìn những người đàn ông này, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì những người đàn ông này cùng mỹ thiếu niên mà y yêu mến kém quá xa. Có điều trong lời nói Mễ Ân hàm trứ nhục nhã cùng xem thường đối với Y Lai, hắn sẽ ở thời điểm thích hợp đem những điều này đều trả lại.
Y Lai biểu tình vẫn như bình thường.
"Mễ Ân Tinh Tương, mấy vị này đều là kiểu mà ta yêu thích, thế nhưng rất xin lỗi, ngày hôm nay ta đã dẫn theo bạn nhảy tới, thế nên chỉ có thể cự tuyệt ý tốt của ngài." Y Lai lễ phép nói.
Mễ Ân Tinh Tương trên mặt không chút nào có vẻ buồn bực. Mễ Ân biết Y Lai sẽ nói như vậy, thế nên tất nhiên vẫn còn chiêu khác: "Tháp Thụy."
Mễ Ân vừa dứt lời, bên cạnh liền có một nam nhân xấu nhất bự con nhất đứng ra.
"Đây là sĩ quan phụ tá mạnh nhất của ta, quân hàm thiếu tướng, hắn vẫn luôn thầm mến ngươi. Y Lai, ta không muốn làm khó ngươi, chỉ là muốn ngươi cho hắn một cơ hội, có thể mời vị bạn nhảy kia của ngươi ra đây cùng hắn so vài chiêu. Đương nhiên, sau khi so chiêu, nếu như ngươi vẫn còn muốn lựa chọn vị kia thì ta cũng không có ý kiến.
(so vài chiêu: nói hoa mỹ là cùng nhau luận bàn võ thuật, nói trắng ra là uýnh lộn a.)
Đương nhiên, việc Tháp Thụy này là một cái thô hán, thường thường khi không cẩn thận cũng có thể đánh gãy chân người khác – lời này Mễ Ân Tinh Tương không có nói ra.
(thô hán: nam nhân bự xác, thô kệch, sơ sài, quê mùa,... Sở dĩ không dịch ra vì cảm thấy nếu làm vậy không bộc lộ được hết ý của tác giả, đồng thời phù hợp cho xưng hô ở dưới.)
Tháp Thụy hai tay nắm lại, phát ra tiếng 'khanh khách' như muốn nói nhất định sẽ 'không cẩn thận' đánh gãy chân cái vị kia.
Y Lai ánh mắt quét tới một góc, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tựa hồ rất khó khăn.
Mễ Ân trên mặt cười càng thêm xán lạn.
Lâm Sắt nhìn tên thô hán kia, sức mạnh cường đại, bề ngoài trông như một con gấu ngựa, có chút vụng về, tên này đối phó với hắn hoàn toàn không có vấn đề.
Lâm Sắt vừa định đi ra thì một mỹ thiếu niên đứng bên cạnh hắn đã bước ra ngoài trước.
Thiếu niên kia tầm mười mấy tuổi, môi hồng răng trắng, nhưng vóc người đơn bạc, bước chân phù phiếm, căn bản không phải dị năng giả. Chỉ là phương hướng thiếu niên kia vừa đứng khiến rất nhiều người sắc mặt đều thay đổi.
Lâm Sắt hỏa khí không ngừng xông lên đại não, thiếu niên này chính là con mọt sách đã thảo luận vấn đề Vật lý học cùng Y Lai sau lưng tảng đá khi nãy! Y Lai nói tới bạn nhảy cư nhiên không phải hắn mà là cái con mọt sách này?
Mễ Ân Tinh Tương sắc mặt biến hóa lại càng đặc sắc, thiếu niên kia không phải ai khác, đây chính là con trai của Mễ Ân! Con trai của Mễ Ân là người bình thường, điều yêu thích duy nhất chính là Vật lý học, cả ngày mê muội bên trong cái ngành học mê man đó, căn bản là không có một người bạn. Mễ Ân suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, bạn nhảy của Y Lai làm thế nào mà lại là con trai của mình, con trai mình làm sao lại biết Y Lai? Y Lai làm sao mà cám dỗ được nhi tử ngốc của mình?
Khuôn mặt già nua của Mễ Ân ngày càng đỏ lên, vốn tưởng đã có thể mạnh mẽ đánh cho Y Lai một cái tát, không hề nghĩ tới một tát này lại quay ngược trở về, đánh vào mặt của chính mình!
Ngay thời điểm sắp bùng nổ phẫn nộ, Tháp Thụy lại còn dùng ánh mắt đen láy mà nhìn Mễ Ân Tinh Tương!
Tháp Thụy cảm thấy thật khó khăn, tinh tương đã dặn dò phải mạnh mẽ đánh gãy hai chân bạn nhảy của Y Lai, thế nhưng người bạn nhảy này lại chính là tiểu thiếu gia, vậy nên đánh gãy hay không đánh gãy đây?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top