Chương 4
Tiếng bước chân đến gần vang vọng khắp các sảnh, mỗi giây càng lớn hơn. Một lúc sau, cánh cửa áp mái đóng sầm lại, để lộ ra một người giúp việc. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Thở hổn hển, người hầu gái nói, "Gi-Gia chủ vừa cử Sally đến thủ đô để chọn một chiếc váy mới cho tiểu thư."
"Cô vừa đến đúng lúc. Chúng tôi đang nói về điều này…. ”
"Ngài ấy đang định gửi tiểu thư đến Đại công tước Valentine."
Cuộc nói chuyện dừng lại, và một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy họ, tất cả mọi người đều không nói nên lời.
"Chúng ta sẽ phải trả giá bằng Đại công tước."
Những người hầu gái chuyển hướng nhìn về phía Aria.
Mọi người đều tái mặt, sợ hãi khi tưởng tượng những gì Đại Công tước có thể làm khi phát hiện ra sự ngược đãi của Aria trong dinh thự.
Không ngờ, một số người giúp việc lại thông cảm cho cô. Họ thương hại cô vì cô đã bị bạo hành suốt cuộc đời.
“Mặc dù vậy, Đại công tước vẫn chưa gửi thư kết hôn chính thức,” một trong những người giúp việc chỉ ra, cố gắng trấn an những người khác.
Không cần phải nói, những nỗ lực của cô ta đều vô ích.
Do sự kế thừa và liên minh gia đình, các cuộc hôn nhân được ký kết khi còn trẻ trong hầu hết các ngôi nhà quý tộc. Do đó, độ tuổi tham gia trung bình hiếm khi trên mười bốn.
Đại công tước Valentine năm nay tròn mười bốn tuổi.
"Chà, dù sao thì nó cũng sẽ chết."
"Đúng rồi. Nó sẽ phải hy sinh cho quỷ dữ trước khi hắn làm hại chúng ta."
Nhà của Valentine thường chỉ tìm kiếm đối tác kết hôn một lần trong một thế hệ. Sau đó, người vợ sẽ phải sinh con của Đại công tước và tiếp nối huyết thống của ông.
Đứa con của cuộc hôn nhân sau sẽ được thừa kế quyền kế vị, chức tước, quyền ưu tiên và tài sản kèm theo, nhưng điều đó không tốt như người ta vẫn tưởng.
Nữ Công tước thường chết sau khi sinh ra người thừa kế.
Đã có rất nhiều tin đồn về nó, nhưng không ai biết sự thật thực sự.
Những người trở thành cô dâu của Đại Công tước phải cắt đứt mọi quan hệ với gia đình và bạn bè của họ.
'Họ không là gì khác ngoài vật hy sinh.'
Đó là những gì mọi người gọi họ.
“Nó không thể nói, và chẳng bao lâu nữa noa sẽ bị mắc kẹt trong dinh thự của Đại Công tước mãi mãi. Nó không có gì phải sợ, mặc dù! Tôi chắc rằng nó đã phải chịu đựng tồi tệ hơn nhiều”.
Trong khi lắng nghe những người hầu gái nói, Aria nhớ lại ký ức của cô về đêm qua.
Sau khi cô ấy nắm được Nước mắt của Nàng tiên cá, việc thu phục Bá tước trở nên khá đơn giản.
Tất cả những gì cô ấy làm là thêm một vài từ vào lời bài hát; 'gửi tôi đến Đại công tước Valentine,' và nó ngay lập tức có hiệu quả.
'Tôi sẽ hát cho họ nghe như những gì tôi đã làm với cha tôi?'
Không, không cần thiết.
Những người giúp việc liên tục lặp lại, "Ta không cần phải sợ!" nhưng Aria không trả lời.
Có một bầu không khí căng thẳng khó chịu. Đôi mắt bất an của người giúp việc liếc nhìn quanh căn phòng một cách bất bình thường.
Sau đó, Aria lục tung một chiếc túi nhỏ màu bạc cũ mà cô đang mang trên vai.
Cô bị câm nên ngày nào cô cũng mang theo chiếc túi vì nó chứa những vật dụng giúp cô giao tiếp.
Bên trong chiếc túi có một lọ mực, một cây bút lông và một gói thẻ. Aria viết vào một tấm thiệp và đưa cho những người giúp việc.
[Mau rời khỏi đây, rồi mang đồ ăn đến.]
Những người hầu gái thở hắt ra. Họ không thể tin vào mắt mình.
“Giờ mày đang ra lệnh cho bọn tao..….”
Aria nhìn chằm chằm vào họ, vẻ mặt trống rỗng như một tờ giấy trắng. Sau đó, cô ấy đá vào bát cháo bên cạnh chân và làm đổ đồ đạc trong đó ra sàn nhà.
[Ngay lập tức.]
* * *
Aria nhìn chằm chằm vào người hầu gái đang lo lắng phục vụ trà cho cô ấy.
Cô ấy yêu cầu thức ăn có thể ăn được nhưng thay vào đó đã đưa cho cô uống trà chiều.
Cô hầu gái bày những món tráng miệng rực rỡ lên bàn.
'Tôi thậm chí không biết chúng được gọi là gì.'
Mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, nhưng Aria ghét nó.
'Những loại thực phẩm xa hoa này thường dành cho giới quý tộc.'
Nhưng với Aria thì không.
Đã bao lâu rồi cô không được đối xử như một con người, không phải như một con chim trong lồng?
Aria ra hiệu cho họ rời đi sau khi nhấp ngụm trà.
"N-nếu người cần, xin hãy kêu chúng tôi."
'Không có trong cuộc sống của họ.'
Cô ấy sẽ không bao giờ cho họ cơ hội để bù đắp.
Aria trừng mắt nhìn họ, mắt cô mờ đi vì giận dữ khi nhớ đến những người hầu gái đã khéo léo lạm dụng cô. Đó là kiểu ánh mắt ẩn chứa ác ý.
'Tôi sẽ trả thù vào một ngày nào đó.'
Aria hướng mắt xuống, hàng mi dày màu hồng nhạt phủ lên gò má cao của cô ấy.
Cô nở một nụ cười có vẻ ngọt ngào hơn cả những món ngon bày sẵn trên bàn. Những người hầu gái đã rất kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Sau đó, cô ấy mở đôi môi hồng của mình và mở miệng.
-Ra khỏi đây.
Những người hầu gái, những người đọc được môi của Aria, đã giật mình và vội vàng rời khỏi căn gác trong hoảng sợ.
Một lúc sau, tiếng bước chân hoàn toàn biến mất.
'Mình chắc rằng toàn thân họ cứng đờ khi nhìn thấy nụ cười của mình.'
Thật thú vị.
Aria chạm vào má mình một lần nữa, làn da mịn màng không còn sẹo.
Khi Aria còn là một Siren, Bá tước Cortez luôn kể cho cô nghe về những người quý tộc.
Các quý tộc trong thủ đô đang đòi hỏi và ghê tởm khi nhìn thấy bất cứ thứ gì xấu xí.
Vì Aria có một vết bỏng che nửa khuôn mặt nên cô ấy bị cho là xấu xí.
Do đó, tại sao bá tước buộc cô ấy phải đeo mặt nạ.
Tuy nhiên, bây giờ cô không cần một cái nữa vì cô không còn vết bỏng nữa.
'Tuy nhiên, mình vẫn cần phải che mặt lại.'
Biểu hiện của sự ghê tởm.
Aria biết cái nhìn. Đó là cái nhìn mà các quý tộc tạo ra khi cô ấy vô tình lột mặt nạ của mình.
Khi họ nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, bên trong của họ sẽ đông lại như sữa với chanh. Cảnh tượng của cô khiến họ phát ốm từ đầu tóc đến móng chân.
Cô không cần mặt nạ.
Tuy nhiên, thói quen hàng ngày của Aria chỉ có cô ấy đeo mặt nạ, vì vậy cô ấy đã lên kế hoạch làm lại.
* * *
"Có phải chúng ta đang đi đúng hướng không?" Bá tước Cortez gầm gừ, cáu kỉnh bởi âm thanh lạch cạch của bánh xe ngựa.
Người đánh xe trả lời với một giọng run rẩy, “Tôi-tôi không chắc, thưa Bá tước. Chúng ta đã đi theo con đường, nhưng tôi thậm chí không thể nhìn thấy lối vào của ngọn núi…. ”
"Nếu như ngươi không biết, thì ai trên trái đất này sẽ làm?!" Ông ta hét lên, cuối cùng cũng mất bình tĩnh.
"Dừng xe ngay lập tức!" Ông ta nổi cơn thịnh nộ.
Chắc chắn trời đã sáng khi họ rời biệt thự, nhưng bây giờ, mặt trời đã lặn.
Aria và Bá tước đã ngồi trong cỗ xe nhiều ngày không nghỉ. Họ đã hoàn toàn kiệt sức.
"Tiêu rồi!" Ông ta hét lên, nghiến răng. “Tên khốn ác quỷ đó, ta thề, một ngày nào đó ta sẽ…”
Công quốc Valentine là một vùng đất vô danh. Ẩn mình giữa Dãy núi Ingo và rừng, vùng đất này bị chia cắt với thế giới bên ngoài. Người nước ngoài bị nghiêm cấm nhập cảnh.
Hơn nữa, lãnh thổ có an ninh chặt chẽ. Họ sẽ kiểm tra mọi người kỹ lưỡng trước khi cho bất kỳ ai vào.
Ngay cả khi tham gia vào các hoạt động ngoại giao lớn nhỏ hay giao dịch với các thương hội, nhà Valentine luôn kiểm duyệt đối thủ một cách nghiêm ngặt.
Nói một cách dễ hiểu, họ đã phớt lờ lời đề nghị gặp mặt của Bá tước.
'Thậm chí không có một câu trả lời nào.' Aria trầm ngâm.
Gia đình Cortez nổi tiếng là dòng dõi của các nhạc sĩ.
Trong số đó có Maestro Lo Cortez. Ông nổi tiếng với tài năng vượt trội về ca hát, sáng tác và soạn nhạc.
Ông được mệnh danh là 'Cha đẻ của âm nhạc' và được coi là nhạc sĩ kiệt xuất nhất mọi thời đại.
"Ngay cả Cortez, Nhạc trưởng của Âm nhạc, cũng bị các Valentine coi thường."
Nhờ đó, bá tước đã thành công. Cơn thịnh nộ của ông bùng nổ như magma.
Ông ta ngay lập tức thuê một người dẫn đường từ hội, âm mưu đột nhập vào dinh thự của Đại công tước.
"Tốt hơn là nên quay trở lại, thưa Bá tước." Người dẫn đường bình tĩnh nhận xét.
Anh ta đảm bảo với Bá tước rằng anh ta là người giỏi nhất trong ngành.
Nhưng Aria đã hóa đá.
Cô cảm thấy lạnh sống lưng.
“Yêu cầu của ngài thật sự rất vô lý đấy! Không ai dám đến thăm dinh thự của Đại công tước. Những con đi vào dãy núi Ingo sẽ không bao giờ được biết đến, do chẳng ai sống sót quay trở lại!”
Bá tước đã đưa cho anh ta một số tiền lớn, nhưng anh ta lại bảo ông ta quay lại. Sự tức giận bùng lên sâu trong đầu của ông ta, và ông ta sẵn sàng giết người dẫn đường.
"Ngươi là người đã chấp nhận số tiền ủy thác của ta! Nếu không dám chịu trách nhiệm thì phải trả giá bằng mạng sống của ngươi đấy! ”
Bá tước Cortez mở tung cửa xe ngựa và rút kiếm, sẵn sàng cắt cổ anh ta.
"Nếu tôi bị giết, Ngài cũng sẽ chẳng thể nào rời khỏi đây được đâu."
"Vậy thì cả hai chúng ta sẽ xuống địa ngục!" Bá tước Cortez gầm gừ, thanh kiếm cứa sâu hơn vào cổ anh ta.
"Hộc!"
Hai người họ tiếp tục cãi nhau; trong khi đó, ánh mắt của Aria lại hướng về nơi khác.
Cô ấy nhoài người ra khỏi xe ngựa và duỗi tay ra ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, cô cảm thấy nhột nhạt.
'Đây có phải là ... một rào cản?'
Nguồn sức mạnh của Siren là bùa ngải.
'Yêu lực' của Siren.
'Năng lượng thần thánh' của Thần quang.
'Năng lượng' của Ma pháp sư.
'Ma lực' của Thầy phù thủy.
Mỗi sức mạnh đều có sự khác biệt riêng, nhưng bản chất của năng lượng ít nhiều đều giống nhau.
Kết giới đã chặn lối vào của núi Ingo.
"Đây có lẽ là ... một ảo ảnh?"
Kết giới đã ngăn họ vào núi bằng cách tạo ra một ảo ảnh. Tưởng chừng như họ đi trên một con đường thẳng, nhưng sự thật, họ không ngừng quay quanh cùng một nơi.
Một số kẻ xâm nhập đã không thể đối phó với tình huống này, vì vậy họ đã tự kết liễu mình.
'Đúng như dự đoán, điều này không hề dễ dàng.'
Sau đó, mặt trời lặn và đêm đến. Những con đường được chiếu sáng chỉ vài giờ trước đó trở nên chìm trong bóng tối. Khi khu rừng chìm vào bóng tối, Aria nghe thấy tiếng kêu của những con thú.
Tin đồn - Có một cú sốc và rung chuyển khi mặt đất rung chuyển.
"Agh!"
"C-cái gì trong đó?!"
Các hiệp sĩ của Nhà Cortez cởi vỏ kiếm của họ, làn da của họ ướt đẫm mồ hôi.
"Đó là lý do tại sao tôi bảo Ngài quay trở lại!" Người hướng dẫn than thở, "Trời đất, chúng ta sẽ làm gì nếu tin đồn về con quái vật là sự thật?!"
"Quái vật?"
“Con quái vật dị dạng. Lớn hơn nhiều lần so với động vật ăn thịt thông thường.….. ”
"Cái gì? Tại sao giờ Ngươi mới nói với ta điều đó?!”
“Bởi vì Ngài đã tiếp tục hét vào mặt tôi! Ngài thậm chí còn không dừng lại để lắng nghe!” anh ta buộc tội.
Aria cũng đã nghe về tin đồn.
Lý do tại sao rất nhiều người coi Lễ tình nhân là những người thờ cúng ma quỷ là vì tin đồn.
“Đó là lời nguyền của quỷ ……” ai đó lẩm bẩm.
Đột nhiên, một tiếng hét vang lên.
"Argh !!!"
"Cứu tôi với!"
Âm thanh vang vọng khắp khu rừng, tuyệt vọng và kinh hãi. Đó là một tiếng kêu của sự cuồng loạn và hoài nghi, xen lẫn nỗi sợ hãi. Tiếng hét là một trong những lời cuối cùng của người lính gác trước khi anh ta chết.
Aria nhìn chằm chằm vào các hiệp sĩ xung quanh mình và không rời mắt dù chỉ một giây.
Vậy mà ngay lúc cô chớp mắt, một hiệp sĩ khác đã ngã xuống đất, xác anh ta ngâm trong vũng máu.
'Mắt mình không thể theo kịp, nhưng mình biết có thứ gì đó ở đây!'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top