Chapter 81: St Mungo's

Họ bị gián đoạn bởi Lily, người không hiểu được sự căng thẳng giữa mẹ và cha cô. Cô bé phàn nàn về việc buồn chán và nói rằng cô bes muốn chơi với Penny và những cô gái Granger mà cô bé đã gặp ở nhà Penny.

Ginny ném cho Harry một cái nhìn với ý nghĩa rõ ràng rằng chủ đề này sẽ được thảo luận thêm.

"Con có muốn chơi với anh em họ không? Hôm nay các cô gái nhà Penny ừm...." Ginny lưỡng lự. Cô khó có thể nói với Lily rằng Penny đang ở với Granger-Malfoys ngày hôm nay, bởi vì Luna đang bận đi săn. "... không quá rảnh. Mẹ có thể thả con ở nhà cậu Percy và con có thể chơi với Will."

"Percy?" Harry hỏi.

"Chà, em không chắc là mình đã quên chuyện George giao chìa khóa cảng cho những thiếu niên nhà Gryffindor chỉ để lấy những đồ tạo tác hắc ám từ Trang viên Malfoy. Có thể phải mất một thời gian nữa em mới tin tưởng giao cho anh ấy bất kỳ đứa con nào của mình một lần nữa."

Cô đã có một vài lấn cấn về vấn đề này.

"Em sẽ trở lại ngay." Ginny nói với anh. "Chúng ta cần nói chuyện về điều này, và chúng ta sẽ nghĩ ra thứ gì đó tốt hơn ảnh hoặc điện thoại, hoặc thậm chí là áo tàng hình của anh, Harry."

Cô lắc đầu và cắn môi. Nếu cô vẫn còn tính khí nóng nảy như khi họ mới cưới, có lẽ cô đã nói với Harry rằng những nỗ lực chuộc lỗi của cậu cho đến nay thật thảm hại. Và rằng cậu đã tự hủy hoại chính mình bằng sự quan sát của mình. Và không còn gì cần quan sát cả, bởi vì Ron đã tự mình giải quyết tất cả.

Ginny đi đến chỗ đựng bột floo của họ, và Harry đi theo hai mẹ con.

Cậu cần nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu vụ bắt giữ không đưa ra bằng chứng mới về người đàn ông mà cậu nghi ngờ đã gài bẫy Malfoy. Nhưng hiện tại cậu chỉ ngồi xuống ghế sofa và vẽ những vòng tròn nhỏ trên tay vịn. Những suy nghĩ của cậu quay cuồng trong đầu. Vụ án, cuộc nói chuyện của cậu với Hermione và Malfoy, những tiết lộ gây sửng sốt rằng cuối cùng Ron cũng đã quên được Hermione, rằng Ginny biết cậu nhớ Hermione đến nhường nào. Cậu dừng lại ngay trước khi làn sương mù trong suy nghĩ tan biến.

Một linh miêu màu trắng bạc xuất hiện, thần hộ mệnh của Wally.

"Ông chủ, Baxter đã gục ngã. Không chắc vì điều gì. Chúng tôi đang ở St Mungo." Giọng của Wally hơi hoảng sợ.

Harry nguyền rủa. Lớn tiếng. Cậu chắc chắn sẽ phải kiểm tra điều đó. Cậu đã viết một bức thư ngắn cho Ginny, vì cô vẫn chưa trở về từ nhà Percy sau đó cậu lao vội đến Bệnh viện Thánh St Mungo.

Wally đã đợi cậu ở quầy lễ tân. Cậu ấy trông khác nhếc nhác. Harry từ từ dẫn cậu đến những chiếc ghế, nói bằng một giọng trầm, cố gắng trấn an cậu thanh niên đang quẫn trí. Harry tự khiển trách mình vì đã tống cậu ấy vào ngục Azkaban. Nhà tù rõ ràng là quá sức đối với Wally. Mặc dù các giám ngục đã bị đuổi đi hơn 12 năm trước, nhưng chứng trầm cảm kéo dài vẫn còn quá nặng nề đối với một số người, Wally rõ ràng là một trong số họ. Harry đã nghĩ Wally sẽ là một người cứng lòng hơn.

Bản báo cáo của cậu thanh niên hơi vội vàng, và Harry phải xem lại các sự kiện ba lần trước khi cậu hiểu hết ý chính của nó. Wally đỏ mặt và xấu hổ, vì họ đã bị chia cắt và Baxter hẳn đã mất thần hộ mệnh. Wally đưa ra một lời giải thích hợp lý rằng sức ảnh hưởng của tụi giám ngục còn sót lại là quá nhiều đối với người đàn ông lớn tuổi. Baxter đã hét lên và Wally đã tìm thấy ông, bất tỉnh, lạnh cóng và đầm đìa mồ hôi, cậu đã lập tức đưa họ trở lại. Họ đã không tìm thấy bất cứ điều gì về một cái Khóa cảng cho lũ giám ngục.

Harry mỉm cười với chàng trai trẻ và vỗ vai cậu. "Cậu đã ăn socola chưa, Wally?"

"Tôi đã ăn một chút," Wally gục đầu xuống.

"Lấy thêm một ít đi, có vẻ như cậu có thể dùng thêm một ít nữa. Những y sỹ đã nói gì?"

Wally nói: "Họ khám cho ông ấy vì ông ấy đã tiếp xúc với giám ngục theo đề nghị của tôi." Tôi không chắc liệu điều này có đúng không. Ý tôi là không còn giám ngục nào ở Azkaban nữa."

Người thanh niên rùng mình. "Tôi thậm chí không muốn nghĩ về nơi ấy hẳn đã như thế nào hai mươi năm trước."

"Đó là lý do tôi đặt dấu chấm hết cho giám ngục ở Azkaban." Harry quan sát chàng trai trẻ. "Nhưng tôi đoán ít nhất cũng phải năm mươi năm nữa thì tất cả những ảnh hưởng còn sót lại mới biến mất."

"Cậu đã xoay sở để giữ được thần hộ mệnh của chính mình chưa?" Harry hỏi Wally.

Cậu thanh niên gật đầu.

"Đó không phải là một chiến công nhỏ trong hoàn cảnh này" Harry ca ngợi cậu. "Tôi nghĩ cậu nên gọi nó là một ngày làm việc mệt mỏi và về nhà nghỉ ngơi thôi."

"Tôi xin lỗi, tôi đã làm anh thất vọng, sếp"

Harry lắc đầu. "Cậu đã không làm tôi thất vọng. Rút lui là điều đúng đắn nếu mạng sống của Thần Sáng gặp nguy hiểm."

Harry lại vỗ về cậu thanh niên.

"Baxter là một người tốt." Wally nói. Cậu nhìn xuống chân mình.

Da Harry nổi da gà, các giác quan của cậu cảnh giác.

Harry gật đầu và trầm ngâm nhìn vào mặt Wally. "Thật tuyệt vời khi Baxter đi ngược lại các quy tắc và một mình đối mặt với các ngục tối thấp hơn vì lợi ích của một đồng nghiệp trẻ tuổi bị Azkaban áp đảo, phải không?"

Đó chỉ là một linh cảm. Một linh cảm mà hai mươi năm trước Harry sẽ không có trước khi cậu biết thế nào là phản bội.

Wally nhìn lên, mặt đỏ bừng. "Hỡi Merlin, sếp, làm sao anh đoán được điều đó?"

"Lương tâm của cậu đã thể hiện điều đó, Wally." Harry nhếch khóe miệng lên, mặc dù cậu không cảm thấy muốn cười chút nào.

Harry đứng. "Tôi đoán chúng ta sẽ để Baxter phục hồi. Ngày mai ông ấy sẽ lại tươi sáng như ánh mặt trời. Tôi sẽ chỉ định thêm nhiều Thần sáng cho đội tiếp theo dám xông vào Azkaban."

Wally gục đầu xuống và Harry lại vỗ về cậu, hành động như một người sếp nhân từ, người hiểu rằng những người trẻ tuổi đã phạm sai lầm.

Cả hai rời bệnh viện và Harry chắc chắn rằng, Wally đã nhìn thấy cậu biến mất.

Cậu đếm đến một nghìn rồi lại hiện ra ở một lối vào khác của bệnh viện Thánh Mungo. Harry nguyền rủa sự thật rằng cậu đã cho Colin Malfoy mượn chiếc áo choàng tàng hình của mình và ném một lá bùa vỡ mộng mạnh mẽ lên chính mình. Cậu kiểm tra quầy tiếp tân, khi nó không có người trông coi, Sau khi tìm được nơi Baxter đang nằm, cậu nhanh chân bước đi.

Trước khi bước vào, Harry phá bỏ bừa vỡ mộng và kiểm tra bằng một câu thần chú homenium để xem nếu bệnh nhân đang ở một mình.

Baxter đang ngồi trên chiếc ghế ngay cửa sổ, một hộp sô cô la trên bàn, dường như vẫn chưa được động đến. Nhưng ông ta đang nhìn chằm chằm, mắt dõi theo mấy con chim sẻ đậu trên bậu cửa sổ, trên môi nở một nụ cười ngờ nghệch. Ông ấy trông không giống một người bị ảnh hưởng bởi giám ngục.

Harry giơ đũa phép lên.

"Clarus." Đó là câu thần chú tiêu chuẩn chống lại một bùa mê khó hiểu.

Đôi mắt của Baxter tập trung vào cậu, chứng tỏ rằng linh cảm của ông ta đã đúng.

"Ồ," Baxter nói. "Chào sếp!"

Harry ngồi xuống, lòng nặng trĩu. Cậu đã kiểm tra Wally, và Wally đã trượt bài kiểm tra một cách ngoạn mục.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Tôi đã mất Wally."

Harry không bày tỏ sự nghi ngờ của mình rằng Wally đã cố tình làm mất Baxter. Cậu biết chàng trai trẻ đã nói dối khi cậy ấy chộp lấy lời giải thích của Harry. Không đời nào Baxter lại đi ngược lại giao thức.

Baxter rùng mình. "Azkaban vẫn khủng khiếp như vậy."

Đôi mắt của Baxter lại trở nên u ám, đôi mắt ông lơ đãng, nụ cười dần trở lại trên khuôn mặt ông.

Harry nguyền rủa và niệm chú clarus một lần nữa.

"Ồ," Baxter nói. "Chào sếp!"

Tâm trạng của Harry sa sút hẳn. Một sự nhầm lẫn vĩnh viễn. Baxter không xứng đáng với điều đó. Ông ấy hẳn đã phát hiện ra một cái gì đó quan trọng.

Thời gian để thử nghiệm một cái gì đó mới. Harry tự trấn an mình. Điều này sẽ khá căng thẳng.

"Scutum."

Có vẻ câu thành chú đã hoạt động, Baxter đã tỉnh táo hơn. May mắn thay, Baxter có khả năng nắm bắt thông tin quan trọng và kể mọi thứ bằng một giọng cụt lủn. Ông ấy đã 'mất' Wally trong các ngục tối không có người ở những nơi sâu hơn của Azkaban. Ông đã quyết định tiếp tục và ngày càng đi sâu vào nhà tù cũ, thần hộ mệnh của ông đã rất cảnh giác, ném những bông hoa đang héo úa dẫn đường cho ông.

Xét cho cùng, Baxter rất tháo vát khi nảy ra ý tưởng đó.

"Cậu đã đúng, sếp" Baxter kết luận. "Có một cái gì đó, tôi nghi ngờ là một Khóa cảng nằm sâu trong lòng hòn đảo. Nhưng chúng ta sẽ không thể phá hủy nó. Có một lớp scutum trên đó."

Harry kiên quyết giữ chặt tấm khiên bảo vệ Baxter, xoa bóp cổ tay của bàn tay cầm đũa phép. Câu hỏi làm thế nào một scutum có thể được đặt ở Azkaban, khi câu thần chú được cho là chỉ mới được phát minh ra cách đây hơn hai mươi năm. Nó phù hợp với một trong những ý tưởng của Harry.

"Chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy?"

"Rốt cuộc thì Wally đã tìm thấy tôi, và rồi một thứ gì đó đập vào người tôi, nó mềm nhũn, như đang có chất lỏng nào bắn về phía tôi, và nó sẽ bốc hơi ngay lập tức. Mọi thứ đều mờ mịt sau đó. Tôi đã mất đi thần hộ mệnh của mình."

Lại cái tên vận chuyển chết tiệt đó. Harry có thể hét lên trong thất vọng. Cậu phải đừng lại scutum. Khi nó biến mất, sự cảnh giác của Baxter cũng biến mất. Ông ta nhận ra Harry, nhưng lảm nhảm về một số vụ án đã được khép lại từ nhiều năm trước. Harry giả vờ nghe theo và giục Baxter ăn một ít sô cô la.

Trước khi rời đi, cậu đã hứa với Baxter rằng cậu sẽ tìm kể vận chuyển đó và cậu cũng sẽ tìm cách loại bỏ những câu thần chú vĩnh viễn. Baxter mỉm cười mơ hồ với cậu, chúc mừng Harry vì đã giải quyết được vụ án Thợ săn. Harry nói với ông rằng phân tích mà ông đã thực hiện trên viên ngọc bích bị nguyền rủa là cơ sở để giải quyết vụ án khiến Baxter cười rạng rỡ.

Trở lại Grimmauld, Ginny đang đợi chồng mình. Cô đang thật sự bốc khói.

"Em sẽ bỏ bùa chú dơi ma quỷ từ đây đến Bắc Cực, Harry James Potter."

"Tại sao cơ?"

"Tại sao, chàng trai hỏi tại sao kìa? Percy nói với em rằng anh đã tuyển dụng McGonagall cho kế hoạch bắt giữ của mình. McGonagall! Bà ấy già kinh khủng, Harry."

"Bà ấy là Order. Bà ấy vẫn sắc như dao. Và anh đã ghép đôi bà ấy với Ron." Harry đã ghép đôi tất cả những người mà anh ấy tin tưởng, để đề phòng. Chỉ có Neville, Pansy và cậu đi một mình. "Percy không được phép nói bất cứ điều gì. Đây là bí mật hàng đầu," Harry gầm gừ.

Ginny hét lên thất vọng, xuyên qua tai Harry.

Cô hít một hơi thật sâu, và đan hai tay vào nhau. Có sự im lặng trong vài phút.

"Harry". Giọng cô trầm và bình tĩnh, và nó làm Harry sợ hãi hơn là tiếng hét của cô. Nó có một chút thất vọng.

"Anh đúng là một tên ngốc. Em từ chối, em hoàn toàn từ chối ngồi an toàn ở nhà trong cuộc chiến khủng hoảng lớn nhất kể từ sau Voldemort."

"Anh không thể làm thế, Ginny." Harry nói, gần như nghẹn lời. "Anh không thể tập trung khi em không được an toàn. Nếu anh lo sợ cho em, tôi sẽ là một phù thủy rác rưởi tuyệt đối."

"Mặc dù anh vừa mất đi một người khác mà anh tưởng mình có thể tin tưởng?"

Harry nuốt nước bọt.

Ginny vẫy mảnh giấy anh để lại khi đến St Mungo's. "Điều đó có nghĩa là Wally đã bị trượt, phải không?"

Harry gật đầu. "Và Baxter đã phải lùi ra ngoài. Ông ấy đã bị tấn công bởi một mớ hỗn độn vĩnh viễn."

Ginny nheo mắt lại. "Và chính xác thì anh định làm gì về việc đó?"

Harry quan sát hai bàn tay của mình và lầm bầm điều gì đó trong hơi thở.

"Nói to lên, Harry James Potter. Đừng ngại nói lên ý tưởng dở hơi của anh."

"Anh đang nghĩ đến việc hỏi giáo sư Greengrass từ Hogwarts. Cô ấy có vẻ đáng tin cậy."

Ginny đến gần hơn. "Cô ấy có vẻ đáng tin cậy.... Cha cô ấy có liên quan, Harry."

"Vậy thì sao? Một số anh em họ nhà Prewett đã bị loại bỏ của em cũng có liên quan. Và cô ấy đã đấu tranh chống lại cha mình trước tòa!"

Cô thò ngón tay trỏ chọc chọc anh. "Và không ai trong số Weasley tụi em trong cuộc khảo sát tuyệt vời của các anh sẽ bắt giữ Helena Prewett. Vì vậy, hãy để em bắt giữ Greengrass."

Ginny đã tìm ra vấn đề mấu chốt. Harry nguyền rủa chính mình. Harry rùng mình hít một hơi dưới ánh mắt dò xét của cô. "Anh biết em đúng Ginny, nhưng anh không thể. Anh không thể mạo hiểm trở thành một mớ hỗn độn tuyệt đối vì nỗi lo lánh dành cho em"

Ginny thở ra một hơi dài. Trái tim của Harry lỡ một nhịp. Cậu cần cô hơn bao giờ hết, và cô trông có vẻ chán nản, tuyệt vọng và buồn bã. Cậu tự hỏi liệu cô có biết rằng nỗi sợ hãi của cậu đối với cô đã trở nên tồi tệ hơn kể từ khi cậu mất Hermione. Mãi mãi. Cậu nhớ đám cưới của Luna và Blaise, khi cậu hiểu ra, khi nó ập đến với cậu.

Ginny có vẻ bồn chồn với chiếc nhẫn cưới của mình. Đôi mắt của Harry dán chặt vào cô, nhưng cô không chịu nhìn lên.

Cô chợt khựng lại. Harry mừng vì đôi mắt của cô cuối cùng cũng nhìn hướng theo mắt cậu, nhưng cậu không chắc lắm về ánh sáng lấp lánh trong chúng, điều chưa từng có một phút trước.

"em nghĩ, em có giải pháp hoàn hảo." Nụ cười của cô tinh nghịch và làm cậu nhớ đến George. "Chúng ta sẽ tận dụng nỗi sợ hãi của anh dành cho em. Em sẽ thực hiện việc bắt giữ và anh sẽ hỗ trợ em, bảo vệ em suốt quá trình đó. Điều đó sẽ giúp anh tập trung."

"Ginny," Harry cầu xin, giơ hai tay lên, giọng the thé.

Mắt cô lóe lên. "Em sẽ không nhượng bộ trong chuyện này, Harry. Sự bảo vệ của anh đã gây ra đủ tác hại.

Harry khó có thể tranh luận để chống lại điều đó.

"Chúng ta có thể làm gì hôm nay không?" Ginny hỏi. "Em đang có tâm trạng để đá vào mông một ai đó rồi đây."

Harry vuốt tóc. Nó có thể sẽ nhô ra theo mọi hướng. "Có một vấn đề, là anh đã hứa với Malfoy rằng khi dập tắt âm mưu này, anh sẽ có cơ hội tìm được bằng chứng chứng minh mình vô tội trong mớ hỗn độn về tình dược. Malfoy không quan tâm làm thế nào anh có được nó."

"Anh có nhận ra rằng đây là mức tối thiểu tuyệt đối mà anh có thể làm để đền bù không." Ginny cau mày. "Có bất kỳ cơ hội nào để thực sự tìm thấy bằng chứng đó không?"

Harry lắc đầu. "Không có khả năng đẫm máu nào cả. Có khả năng âm mưu này có mối liên hệ với việc tình dược, nhưng đó chỉ là một trong những linh cảm của anh. anh..." Harry lắp bắp. "Anh chỉ nghi ngờ ai sẽ là người chịu trách nhiệm, anh không biết. Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ phải gài bẫy người ấy để thực hiện lời hứa của mình với Malfoy."

Ginny nặng đầu. "Đó có thể là quả báo, hoặc có thể là sai lầm không thể sửa chữa sai lầm khác. Bất cứ ai chúng ta có thể đem ra giải quyết về điều đó mà không thu hút quá nhiều sự chú ý?"

Harry lưỡng lự.

Ginny gõ nhịp chân. "Anh đã lên kế hoạch gì đó cho ngày hôm nay hoặc ít nhất là cho ngày mai, em biết điều đó, Harry. Đừng ngân nga nữa"

"Anh đã định thực hiện một kiểu gọi xã giao với Dawlish. Dawlish đã vắng mặt trong việc giảng dạy ở Hogwarts kể từ Giáng sinh. Và anh có thể đổ lỗi cho sự quan tâm của mình đối với chứng hoang tưởng đang diễn ra về các giáo viên DADA ở Hogwarts."

"Anh có nghi ngờ Dawlish không?"

"Anh chưa quyết định về trường hợp của cậu ấy. Cậu ấy có thể đã quan tâm đến nó, hoặc cậu ấy có thể đã bị thuyết phục giống như phần còn lại của chúng ta."

"Vậy thì đi tới nhà Dawlish nào" Ginny nói. "Hãy uống một ít veritasrum. Điều đó có thể có ích."

Cô soi xét anh. "Và anh đừng nghĩ dù chỉ một phút, rằng điều này có nghĩa là em sẽ để anh thoát tội!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top