die for you
- Jiminie, có em ở đây rồi.
Chất giọng trầm ấm này, ngữ điệu vạn phần cưng chiều này chính là thứ duy nhất mà Jimin cần, là thứ duy nhất mà chị không bao giờ muốn đánh mất.
Chỉ cần nghe được những lời này, Jimin liền thả lỏng toàn thân, tâm trạng liền tốt lên rõ rệt, nép hẳn người vào sự ấm áp gây nghiện của đối phương... như một thói quen mà chị đã hình thành suốt hơn một thập kỷ qua.
Không cần biết là vào thời gian hay không gian nào, bất kể ở trường hợp nào, chỉ cần là Jimin cần đến thì Minjeong sẽ xuất hiện... ở đó... bên cạnh chị.
Đôi khi sẽ là một cái ôm siết chặt, là những lần nhẹ vỗ về và những lời trấn an mỗi khi tâm trạng Jimin trở nên tồi tệ.
Đôi khi sẽ là những nụ cười đầy tự hào, những cái xoa đầu đầy cưng chiều mỗi khi Jimin đạt được thành công.
Đôi khi sẽ là một sự thấu hiểu và im lặng cần thiết mỗi khi Jimin cần ai đó để lắng nghe chị trút bầu tâm sự.
Đôi khi sẽ là một nụ cười tỏa sáng và biểu cảm mãn nguyện mỗi khi Jimin có được niềm vui và hạnh phúc.
Kim Minjeong, một người luôn biết cách vỗ về mọi nỗi đau, một người luôn có cách giải quyết mọi khó khăn, một người luôn ở đó vì Yu Jimin.
Kim Minjeong, một thiên thần chỉ của riêng Yu Jimin.
---------------
- Jiminie, nếu sau này, em đột nhiên biến mất thì chị sẽ thế nào?
Không nặng cũng không nhẹ, Minjeong tựa lưng vào đầu giường, mắt hướng về phía cửa sổ, nơi những tán cây đang đung đưa trong gió, và đưa ra câu hỏi một cách nhẹ nhàng, như thể chẳng mong chờ một câu trả lời nào cả.
Jimin ngừng lại động tác gọt trái cây của chị, vừa lau tay vừa ngước lên để nhìn cho thật rõ biểu cảm lúc này của Minjeong. Nhưng, thứ duy nhất mà chị thấy được chỉ là một nửa gương mặt xinh đẹp của em, một góc nghiêng mà với chị thật hoàn hảo, tuyệt mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Không tài nào đoán được Minjeong đang nghĩ gì, cũng chẳng biết dụng ý phía sau câu hỏi nhạt tuếch đấy của em là gì. Jimin chỉ khẽ cười hắt ra, rồi vô thưởng vô phạt trả lời:
- Chị sẽ chẳng quan tâm đâu.
"Vì chị biết Minjeongie rồi cũng sẽ lại quay về bên chị thôi."
Jimin có thể thấy miệng Minjeong đang khẽ nhếch lên khiến cho lúm đồng tiền đáng yêu xuất hiện. Chẳng tài nào có thể đoán biết được Minjeong là đang nghĩ gì khi mà em vẫn kiên quyết không nhìn lấy chị, chỉ để cho chị nhìn thấy một phần nhỏ gương mặt của em.
Jimin đặt đĩa trái cây lên bàn, di chuyển vị trí ngồi của chị xuống mép giường, sát bên cạnh Minjeong. Áp đôi bàn tay lúc nào cũng trong tình trạng mát lạnh của mình lên cặp má mochi ấm áp của Minjeong, Jimin xoay mặt Minjeong, để chị có thể nhìn trực diện vào toàn bộ gương mặt của em, nhẹ giọng hỏi:
- Em đang nghĩ gì?
Minjeong nụ cười mỗi lúc càng đậm hơn, từ một cái nhếch môi đơn giản, giờ đây đã chuyển thành một nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng như ánh mặt trời chói chang bên ngoài. Nhẹ lắc đầu mình, Minjeong trả lời câu hỏi vừa rồi của Jimin:
- Chỉ là... lúc mà chiếc xe ấy đâm vào em, khi mà em mất dần ý thức, đột nhiên câu hỏi ấy hiện lên trong đầu em thôi.
Jimin rời bàn tay của chị khỏi gương mặt đang tươi cười kia. Một cơn đau nhói nơi lồng ngực đột nhiên xuất hiện.
Jimin chắc chắn rằng cái hình ảnh một Kim Minjeong đang nằm bất động trên một vũng máu, với một vết thương nghiêm trọng ở đầu, một Minjeong đang mất dần ý thức vẫn không ngừng thều thào gọi tên chị, một Minjeong hoàn toàn buông lỏng, rơi vào trạng thái hôn mê chỉ ngay sau khi biết rằng chị vẫn ổn... chị... sẽ chẳng bao giờ quên được...
Jimin tin chắc rằng chị sẽ không bao giờ có thể quên được Kim Minjeong ngốc nghếch kia đã vì cứu chị mà đến cả cái chết cũng không sợ. Ngay khi tên tài xế mất tỉnh táo và chiếc xe đó đang lao tới chị với một vận tốc không kiểm soát được, Minjeong đã không cần đến một phần ngàn giây để nghĩ, em đã ngay lập tức lao tới đẩy chị ra. Và kết quả là Minjeong phải ở đây, nơi phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng này gần hai tháng trời với đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau ở khắp nơi trên thân thể em.
- Em còn dám nói. Có ai cứu người lại ngốc nghếch như em không? Không thấy trên truyền hình sao, em có thể ôm chị rồi cùng nhau tránh sang một bên mà. Sao lại chọn cách ngốc như vậy? Đẩy chị ra, rồi đứng thế vào chỗ nguy hiểm đó sao? Em là cái đồ ngốc mà.
Jimin đầy bá đạo, trách móc Minjeong.
- Vào lúc đấy làm sao có thể nghĩ được nhiều như vậy.
Nhưng Minjeong lại vô cùng ôn nhu, khẽ xoa đầu Jimin, bật cười trước lời lẽ vô lý của chị, nhẹ đáp lời.
- Đồ ngốc.
Jimin liếc Minjeong, lạnh lùng trách.
Minjeong khẽ bật cười trước phản ứng đáng yêu lúc này của Jimin, vẫn cứ là vô tư xoa đầu chị một cách đầy cưng chiều. Rồi đột nhiên, ánh mắt Minjeong thay đổi hẳn, đầy nghiêm túc, rất chắc chắn nói:
- Jiminie, cho dù có thế nào, cho dù em có không còn ở đây nữa, thì chị cũng phải thật hạnh phúc, chị phải sống thật hạnh phúc đấy.
"Có thể không khi mà Minjeong không còn ở bên cạnh chị nữa? Minjeong à, chị sao có thể hạnh phúc khi mà thiên thần của riêng chị không còn bên chị nữa?"
---------------
- Chị hôm nay thật xinh đẹp. Yu Jimin, chị chính là cô dâu đẹp nhất vũ trụ này.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, Jimin liền xoay người lại, một nụ cười rạng rỡ ngay lập tức hiện lên trên gương mặt chị khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Minjeong.
"Chị đã hay chưa từng nói với em rằng chị yêu nụ cười này của em, Kim Minjeong?"
Minjeong không mấy vội vàng, chầm chậm từng bước chân của em tiến về phía Jimin. Em muốn thật chậm, thật chậm thôi, kéo dài thêm chút ít ỏi thời gian... để có thể nhìn ngắm thêm một chút vẻ đẹp tiên tử của người con gái trước mặt em và cố gắng ghi nhớ thật sâu hình ảnh này của chị vào trong tâm trí.
Minjeong vốn dĩ vẫn luôn biết Jimin rất đẹp. Đối với Minjeong mà nói, trên cái hành tinh mà em đang sống, trong tất thảy những người đang cùng thở chung bầu không khí này, thì Yu Jimin chính là người con gái đẹp nhất. Vẻ đẹp tiên tử này của Jimin không những không mất đi, mà theo năm tháng, nó lại càng trở nên quyến rũ đến bức người. Ấy vậy mà hôm nay, ngay bây giờ, ngay lúc này, vẻ đẹp đó lại càng tăng thêm vạn phần khi mà Jimin đang khoát lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy. Minjeong là đang hoàn toàn tin vào câu nói "phụ nữ đẹp nhất là khi khoát lên mình chiếc váy cưới trong ngày hạnh phúc nhất đời".
Yu Jimin, một nữ thần chỉ của riêng Kim Minjeong.
- Minjeongie, chị đã rất thất vọng khi em bảo rằng em không đến được hôm nay.
Jimin bĩu môi hờn dỗi, nhẹ giọng trách móc, nhưng nghe sao cũng giống như đang làm nũng nhiều hơn.
Mấy chị stylist và make up sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Jimin, liền ngay lập tức rời khỏi phòng, trả cho hai người kia khoảng không gian riêng tư.
- Em xin lỗi. Dự án lần này thật sự quá lớn, em chỉ có thể ghé qua một lát rồi phải đi ngay.
Minjeong mỉm cười, một nụ cười gượng gạo đến khó coi, nói.
- Em phải đi ngay sao? Không thể ở lại lâu hơn?
Jimin đầy thất vọng và bất mãn hỏi.
- Em xin lỗi. Thật đấy. Nếu có thể em không muốn khiến chị thất vọng thế này đâu.
Minjeong tiến gần hơn về phía Jimin, khẩn khoản nói.
- Được rồi. Chị biết Minjeong sẽ không làm gì khiến chị buồn lòng mà. Nhưng... chị vẫn thất vọng lắm.
Một sự im lặng đột nhiên bao trùm, Jimin rất ghét điều này, chị ghét phải nhìn thấy Minjeong của lúc này. Jimin ghét phải nhìn thấy nụ cười gượng gạo đầy giả tạo của Minjeong, chị ghét luôn cả cái sự im lặng đầy hèn nhát này của em.
Jimin đã chờ đợi sự thành thật của Minjeong, nhưng kết quả chị nhận được là chẳng có gì cả. Vậy nên, chị đang dần mất đi sự kiên nhẫn.
Jimin đã nhiều, rất nhiều lần hi vọng, nhưng rồi lại phải ôm lấy thất vọng. Vậy nên, chị đang dần cảm thấy mệt mỏi.
Khi nhận được lời cầu hôn từ người đàn ông mà Jimin đã "ngẫu hứng" hẹn hò, khi mà chị còn đang không biết phải từ chối thế nào, khi mà ánh mắt chị ngừng ở Minjeong, em đã nở một nụ cười và nhẹ gật đầu với chị. Minjeong lúc đó như thể đang cổ vũ chị, như thể cũng như những người khác... đang trông chờ một câu trả lời đồng ý từ chị. Điều đó khiến cho tim Jimin đau nhói, một cảm giác khó chịu, là cực kỳ bức bối dâng lên trong lòng chị. Và, Jimin đã nói câu đồng ý trong một sự tức giận che mờ lý trí.
Vậy nhưng, ngay khi lời đồng ý vừa thoát khỏi môi Jimin... thì... chị đã thấy hối hận... là thật sự hối hận đến phát điên lên được... Càng hối hận với cái gật đầu đồng ý đó bao nhiêu thì chị lại càng căm ghét cái sự hèn nhát của Minjeong... và cả của chị bấy nhiêu...
- Jiminie, cái này... hmm... vốn dĩ em định tặng nó cho chị vào sinh nhật của chị... nhưng... có vẻ em không còn cơ hội rồi.
Jimin nhận lấy hộp quà nhỏ trên tay Minjeong, rất chậm, rất chậm mở nó ra. Jimin ước gì thời gian có thể ngừng lại, để chị được ở bên cạnh Minjeong lâu hơn một chút, được nhìn thấy em nhiều thêm một chút.
Lớp giấy gói ngoài đã được Jimin từ tốn gỡ ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ, mở bung nắp hộp, Jimin cảm thấy tim chị như hẫng đi vài nhịp, hô hấp dần trở nên quá khó khăn khi nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh bên trong. Nó đẹp một cách tuyệt mỹ, chiếc nhẫn mà Minjeong tặng cho Jimin nó đẹp đến nao lòng người, cũng như cái cách mà Minjeong khiến cho chị say mê suốt một thập kỷ qua.
Jimin lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, ướm vào tất cả các ngón tay, nhưng nó chỉ vừa khít duy nhất ở ngón áp út của chị. Ngước mắt lên nhìn lấy Minjeong, Jimin muốn biết biểu cảm của Minjeong lúc này là thế nào, chị muốn biết cảm xúc thật sự của Minjeong lúc này.
- Hứa với em cất giữ nó thật kỹ, có được không?
- Còn gì không? Minjeong có còn gì muốn nói với chị không?
Jimin nhẹ giọng hỏi.
"Chỉ cần em nói, chỉ cần em muốn, và chỉ cần em ngăn cản, chị nhất định sẽ hủy bỏ hôn lễ này. Minjeong à, chỉ cần là em nói ra thôi."
Và cũng như suốt một thập kỷ qua, Minjeong lại lần nữa khiến cho Jimin thất vọng, lại lần nữa bóp nghẹn trái tim đầy thương tích của chị. Minjeong khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời của em. Jimin nhẹ thở hắt ra, đầy thất vọng nhưng vẫn rất dịu dàng, hỏi:
- Em... có thể sao? Em sẽ quên được chị, sẽ có thể buông bỏ tình cảm của mình?
Minjeong ngước lên nhìn chị, không thể che giấu được sự sửng sốt và ngạc nhiên của mình, mà bật thốt.
- Chị... biết sao?
Jimin tiến gần hơn về phía Minjeong, rút ngắn khoảng cách của cả hai, nhẹ mỉm cười đầy dịu dàng, khẽ vuốt ve gương mặt quá đỗi xinh đẹp của em.
"Cơ hội cuối cùng. Chị sẽ cho Minjeong thêm một cơ hội nữa nhé. Lần này, trả lời cho thật tốt vào, đừng khiến chị đau lòng, đừng khiến chị thất vọng nữa."
Jimin ngừng lại động tác vuốt ve, áp đôi bàn tay lúc nào cũng mát lạnh của chị lên cặp má mochi lúc nào cũng ấm áp của Minjeong, nhẹ gật đầu và nói:
- Chị đoán là mình biết.
Gương mặt Minjeong đột nhiên biến đổi, em bỗng nhiên trở nên cau có khó chịu. Nghiêng đầu mình, né tránh sự động chạm của Jimin, Minjeong khẽ chau mày nhìn Jimin. Mất vài ba phút gì đó, tâm trạng của Minjeong cũng dần đỡ hơn, không còn vẻ khó chịu nữa, chân mày cũng đã giãn ra. Minjeong khẽ nhếch môi cười, rồi nhẹ giọng nói:
- Đã biết... vậy ra... chị đã trêu đùa tình cảm của em suốt thời gian qua.
Jimin đang định lên tiếng giải thích thì từ bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo là giọng nói nhắc nhở chị buổi lễ sắp diễn ra, và chị cần phải hoàn tất công đoạn chuẩn bị. Jimin tỏ vẻ tức giận, định là mặc kệ tất cả, chị lúc này chỉ muốn giải thích sự hiểu lầm của Minjeong, chỉ muốn Minjeong hiểu rằng chị chưa từng đùa giỡn với tình cảm của em, chị tuyệt đối trân trọng Minjeong.
Jimin vốn dĩ luôn nhận ra tình cảm giữa chị và Minjeong có một thứ gì đó rất khác lạ. Chị vốn dĩ luôn đặt Minjeong ở một vị trí khác biệt với tất cả những người còn lại. Kể cả khi phải so sánh Minjeong với người mà chị sắp kết hôn, kể cả với những người chị đã hẹn hò trước đó, thì Minjeong vẫn luôn đặc biệt nhất và quan trọng nhất. Chỉ là... Jimin không biết thứ tình cảm đó là gì, cảm xúc đó của chị thật sự là gì. Nó hoàn toàn trên mức tình bạn, nhưng, còn tình yêu ư? Chị không biết.
Jimin không muốn nghĩ tới vì chị hài lòng với hiện tại, chị vui khi Minjeong vẫn luôn bên cạnh chị, chị hạnh phúc vì Minjeong luôn đặc biệt quan tâm, chăm sóc cho chị, chị thấy mãn nguyện khi Minjeong luôn bảo vệ chị, đặt chị ở một vị trí đặc biệt quan trọng trong lòng em. Jimin không dám nghĩ tới thứ tình cảm mà chị đối với Minjeong là gì, vì chị sợ, chị sợ rằng nếu như ngộ nhận, chị sẽ mất Minjeong mãi mãi.
Jimin không biết, cũng không dám tò mò muốn biết, nhưng, chị có thể khẳng định chắc chắn rằng chỉ cần là điều Minjeong muốn, chỉ cần là Minjeong nói, chỉ cần là Minjeong thì chị nhất định sẽ nghe, chị nhất định sẽ làm theo. Chỉ cần đó là Minjeong, Jimin sẽ không mảy may đắn đo hay phải suy nghĩ bất cứ gì.
Nhưng còn Minjeong? Tình cảm của Minjeong dành cho chị là thế nào? Chị cũng không rõ. Là vì Minjeong chưa từng nói ra, chưa từng làm rõ, chưa từng thổ lộ. Vậy nên, tình cảm của cả hai dành cho nhau cứ mãi lưng chừng như vậy, mãi không rõ ràng như thế.
Lời Jimin còn chưa kịp nói ra, thì đột nhiên Minjeong đã ôm chầm lấy chị. Vòng tay của em mỗi lúc lại càng siết chặt hơn, chặt đến mức không thể thở nổi, chặt đến mức hơi ấm của Minjeong khiến cho Jimin cảm giác nóng rực đến bức người.
- Để em ôm chị nốt lần này... qua đến ngày mai, chị đã không còn là nữ thần chỉ của riêng em nữa rồi.
Minjeong dụi dụi mặt em vào cần cổ của Jimin, nhẹ giọng nói.
- Minjeongie...
Jimin vừa định nói gì đó thì đã bị Minjeong cản lại bằng cái lắc đầu của em, và nói tiếp:
- Em sẽ không yêu chị nữa, thật đấy. Vậy nên chị cứ sống cho thật hạnh phúc vào. Hứa với em, chị nhất định phải thật hạnh phúc. Sau này, nếu như một ngày nào đó... chị đã có thể học được cách yêu em, chị hãy tìm đến em... và... hãy xem như em chưa từng nói vế đầu tiên, được chứ?
Vừa nói dứt câu thì Minjeong nhẹ đẩy Jimin ra khỏi cái ôm ấm áp của cả hai. Không để cho Jimin kịp nói gì, cũng không để cho Jimin có thể phản ứng kịp thời, Minjeong đã nhanh như một cơn gió biến mất khỏi căn phòng. Để lại một mình Jimin đơn độc, một mình Jimin ở lại với nỗi đau đến xé lòng này.
Ngày hôm đó, đột nhiên trời đổ mưa rất to, cái hiện tượng trái gió trở trời quá đỗi kỳ lạ này như thể cảm thấy Jimin và Minjeong chưa đủ thê lương nên đã thêm gia vị vào cho nó thêm phần thảm thương hơn nữa. Và cũng trong ngày hôm đó, cô dâu, nhân vật quan trọng nhất buổi tiệc đã khóc đến quặn thắt ruột gan và kiên quyết hủy bỏ hôn lễ. Sau đó là hình ảnh đầy ám ảnh và đau xé lòng khi Yu Jimin cởi bỏ hoa cài đầu, rồi chạy biến mất, hòa vào trong làn mưa nhạt nhòa.
----------------
.
.
.
.
.
dự kiến fic sẽ khoảng 6 chap gì đó nhưng mà hơi buần một tí. má nào nghe được mấy cái bài sạt sạt của joji thì nên vừa nghe vừa đọc fic đi hay lắm ó
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top