Lee Sanghyeok, lớp 11A2.
Cậu thiếu niên sải bước đi trên con đường quen thuộc vào những ngày cuối đông. Đây là lần đầu cậu có cảm giác ấy, trong lòng bỗng rạo rực, khó tả đến lạ thường?
Cậu cầm trên tay viên kẹo dâu tây còn vương chút hơi ấm của người nọ nhưng nhanh chóng bị cái lạnh dưới 13°C bao phủ. Lee Sanghyeok, anh là Sanghyeok thật sao?
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
...
Thời gian cứ tiếp tục trôi nhưng tâm hồn của cậu chủ Jeong vẫn còn đọng lại ở 5 tiếng trước...
Jeong Jihoon về nhà, nằm lên giường nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu rồi cứ thế mà thiếp đi.
1 năm trước
"Tất cả học sinh chú ý!".
Tiếng giáo viên nói to trên chiếc micro
"Chậc, lâu quá đi mất, tao buồn vệ sinh quá, tao muốn chết bây giờ!!!".
Kang Minseok kêu la với người bạn bên cạnh.
"Đừng la nữa coi chừng đi ra quần đấy".
Lời nhắc nhở cực kì châm biếm đến từ vị trí của Jihoon.
"Coi như ông đây xin mày...".
Dáng vẻ mệt mỏi không phải vì bị ai đánh đập hay bạo hành mà là do cậu và những người khác đã phải ở trên cái sân trường chết tiệt này hơn 1 tiếng dưới cái nắng chói chang ngày hạ. Nguyên nhân là sắp khai giảng nên phải duyệt đi duyệt lại mấy động tác cho thật đều đẹp hết sức mới chịu dừng, cơ mà chắc vẫn còn lâu mới xong.
"Jeong thiếu à mày cứu tao vớii"
"???"
...
Cả 2 nhìn nhau một lúc rồi im lặng, cơn buồn đi vệ sinh cũng từ đó mà dịu đi đôi chút.
"Được rồi, ta nghỉ ngơi thôi, các bạn nhớ ngày mai cứ thực hiện đúng như nãy ta vừa làm là được"
Học sinh thi nhau chạy về lớp học, kẻ kêu người than, mùi pheromone của tất cả mọi người hòa quyện một chỗ, nếu ai không để ý thì chả thấy gì, Jihoon thì không. Mũi của cậu rất nhạy, đây có thể là thứ mùi kinh khủng nhất mà cậu từng ngửi được. Trong trường rất nhiều alpha, omega cũng không kém. Beta chỉ chiếm số lượng khá ít, dù vậy thì chi ít cũng sẽ không phải ngửi thấy cái mùi quỷ quái này. Jihoon đi từ từ chậm rãi, dáng đi không kiêng nể còn có chút ngông cuồng không màng đến ai, chẳng quan tâm điều gì khiến hầu hết những người trong sân trường ngoái đầu lại nhìn cậu. Joeng thiếu rất cao, cậu cao m87, vóc dáng cao ngời ngời cộng thêm việc thân hình trông rất hút mắt, làn da bánh mật không trắng không đen càng tôn lên sự khỏe khoắn của bản thân. Trong trường chẳng ai mà không biết cậu, sở dĩ nổi tiếng là vậy bởi cậu chính là Enigma Jihoon là một trong những cá thể xuất sắc nhất trong thế giới ABO, nếu lúc trước alpha là nhất thì bây giờ cũng chẳng có gì đặc biệt so với enigma.
"Đúng là không có gì đặc biệt, con người bây giờ nhàm chán thật".
Suy nghĩ trong đầu cậu hiện lên như vậy đấy.
Cậu chỉ nghĩ vậy rồi sải bước lên lớp luôn.
"Không nhẽ thời cấp 3 của ông đây chỉ có vậy thôi à? Hằng ngày ngủ dậy đánh răng rửa mặt xách cặp tới trường rồi lại tiếp tục đón nhận mấy ánh mắt dòm ngó săm soi kia?".
Joeng thiếu tự nói với bản thân, may là cậu có mang Airpor, ai thấy cũng sẽ tưởng cậu đang nói chuyện với người nào đó hoặc đang ngân nga một bài nhạc, ai mà biết được Jihoon đang vấn đáp một mình?
"Ê chúng mày, lát đi xem chị hội trưởng hội học sinh thuyết trình không?"
"Nhàm chán lắm, không đi"
"Chị ấy siêu xinh luôn đó, thế mà mày lại.."
"Xinh lắm à?"
"Ừ, vừa học giỏi, nhà giàu lại xinh gái, còn là omega trội luôn đấy. Ai mà không thích một người như vậy"
Jihoon lúc này nghe được toàn bộ câu chuyện của 2 học sinh nọ, cậu có chút tò mò. Dù đã nghe danh vị hội trưởng này từ lâu nhưng anh vẫn chưa có dịp nhìn thấy cô. Nghĩ xong cũng tới lớp, anh hỏi Minseok:
"Hội trưởng trường ta là ai vậy?"
Min đưa ra khuôn mặt ngơ ngác nhìn cậu như đang nhìn một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống.
"..."
....
"Mày không nghe tao hỏi gì à? Không biết thì cũng nên trả lời đi chứ".
Minseok vẫn im miệng
"Mày còn ngậm mõm như thế thì đừng trách ông đây ác".
Minseok giật bắn người lắp bắp đáp.
"A-a, hội trưởng ấy hả. Chị ấy tên Sophia, là người ngoại quốc. Gia cảnh có chút giàu nhưng vẫn sau cậu, cao m63, nặng-"
Min bé nhỏ chưa kịp nói xong đã bị chặn họng.
"Được rồi. Nói thế thôi"
...
"Mày hỏi làm gì thế?"
"Không được à?"
"Đâu có, tao đâu nói vậyy"
"Ừ"
"Lát nữa đi xem à?"
Jihoon nhìn Minseok chằm chằm thay cho câu trả lời
"Vậy là...có sao??"
Cậu chủ Jeong không nói gì nữa, tầm 20 phút sau anh cùng Min đi tới hội trường để chuẩn bị nghe bài diễn thuyết của hội trưởng xem có gì thú vị hay không. Đến nơi quả thực khá đông, phần đa mọi người đến đây không phải vì bài diễn thuyết kia mà là làm gì đó để ghi điểm trong mắt hội trưởng xinh đẹp thôi, thật nhảm nhí.
"Kìa kìa sắp bắt đầu rồi chúng ta mau vào kiếm chỗ ngồi điii"
Minseok giục Jihoon đi nhanh một chút, chợt cậu sững lại, cậu ngửi thấy mùi gì đó, một loại mùi cậu chưa từng ngửi thấy, rất thơm, còn có chút ngọt ngào nữa.
"Jihoon à, ngửi thấy mùi gì không?".
"Pheromone".
Câu trả lời ngắn gọn súc tích không thừa không thiếu thật khiến người ta cảm thấy khô khan. Nhưng đó là phong cách làm nên thương hiệu của cậu chủ Jeong mà.
"Thơm quá trờiiiiiii"
"Khiếp"
"Này này, biết thưởng thức tí đi, như vậy còn chê cho được"
"Thối y hệt của mày"
"Cậu!?"
Jihoon kệ người bên cạnh lắm mồm nhiều miệng mà đi tới chỗ ngồi đã được chọn. Cậu ngồi ở bên góc phải bàn thứ hai dãy trong cùng, vì số bàn ghế khá nhiều nên chỗ này cũng không quá nhiều người, một số vì thấy Jihoon tới mà trợn tròn hai mắt.
Người ngồi trước cậu là một nam sinh không thấy rõ mặt bởi lớp khẩu trang trắng bên ngoài. Nhưng cậu vẫn đoán được người này khá trắng trẻo, cao nhưng lại gầy, đôi mắt đeo lên chiếc kính gọng tròn ánh bạc. Tóc không dài cũng chẳng ngắn, nói chung là đơn giản, không cầu kì nhưng lại hút mắt tới kì lạ. Jeong Jihoon nhìn mãi chiếc cổ trắng xóa như bông tuyết kia tới nỗi Minseok gọi cũng chẳng nghe, phải nói tới ba lần thì mới lôi cậu về hiện tại.
"Nhìn gì mà nhìn lắm thế?"
"Không gì".
Kang Minseok cũng không thèm hỏi nữa, cậu chú ý lên phía trên, ở vị trí mà hội trưởng hội học sinh đang ngồi. Cô cầm tờ giấy và cái mic trên tay lên tiếng.
"Mình rất vui khi thấy mọi người dành thời gian ra tới đây để xem bài luận của mình, lời đầu tiên mình muốn gửi lời cảm ơn tới ban tổ chức cũng như tất cả các bạn tới dự ngày hôm nay".
Vừa dứt lời tràng pháo tay rầm rộ đã vang lên, nghe cứ như là Fan meeting ấy.
Hội trưởng quả thực rất đẹp, có lẽ mùi pheromone cũng thơm. Nếu thật sự là vậy chắc những người thích cô nàng còn đủ để lập một dàn hậu cung luôn quá.
Jihoon nãy giờ chỉ chú ý đến người ngồi phía trên cậu, người nọ cũng không biết có cặp mắt đang dán sau lưng mình đã được 5 phút. Cảm nhận đầu tiên của Jihoon về con người này đó là rất trắng, phải rồi, con trai nhưng trắng một cách kỳ lạ, còn trắng hơn phần đa các bạn nữ trong trường, cậu nghĩ đây là omega.
"Này, sao cứ nhìn hoài thế? Thích à?".
Minseok thấy Jihoon đờ đẫn nên hỏi, kết quả bắt gặp ánh mắt của cậu nhìn như đòi ăn tươi nuốt sống người ta.
"Tên gì ấy nhỉ?".
"Ai cơ???".
Minseok chấm hỏi nhìn cậu
Jihoon dùng ánh mắt của mình đặt lên con người phía trên, Min nhanh chóng hiểu ra.
"Cậu hôm nay bị gì thế, toàn hỏi mấy cái trước đây cậu chả hứng thú bao giờ"
"Nói lẹ đi"
Thật ra thì Minseok cũng không biết, thôi thì đành giở chút thủ đoạn vậy. Cậu lấy chùm chìa khóa trong áo ra, giả vờ đánh rơi xuống sàn, cơ mà kỹ thuật không tốt, lỡ làm rơi hơi xa so với vị trí được ấn định ban đầu.
"...".
Jihoon nhìn cậu bằng ánh mắt cạn lời.
Thấy có đồ vật rơi dưới chân mình, hai học sinh nữ khác ngồi cạnh "mục tiêu biết tên" của Jihoon trông được liền nhặt lên rồi tìm xung quanh xem là ai đánh rơi, nhân cơ hội đó Jihoon vẫy tay ra hiệu, hai người kia biết là của Jihoon nên nét mặt trở nên cực phấn khích, ngón tay run lên, gương mặt đỏ bừng vì ngại, nhưng vì khoảng cách giữa học sinh đó và Jihoon khá xa nên đành nhờ cậu chàng bí ẩn kia đưa hộ, nữ sinh cầm chùm khóa lên tiếng giải thích trước.
"A, phiền cậu đưa thứ này cho người ngồi sau cậu với...Có được không?".
Nam sinh đẩy gọng kính trả lời lịch sự.
"Ừm, cậu cứ giao cho tôi."
"Tớ cảm ơn".
Dứt lời bạn nữ dúi thứ đồ vật kia vào tay người nọ, anh ngoảnh lại phía sau thì thấy Minseok vẫy tay chào mình.
"Đây là của cậu sao?".
"Vâng vâng cảm ơn nhé, làm phiền rồi."
"Không sao, đừng khách sáo".
Anh nhanh chóng quay lại phía trên tiếp tục nghe bài luận, cuộc trò chuyện cũng kết thúc từ đó.
"Sao rồi, thấy chưa?".
Hồi nãy lúc đàn anh kia quay xuống Jihoon đã nhìn thấy rõ mồn một thông tin cá nhân của anh được gắn trên chiếc túi áo nhỏ đồng phục trường.
"Ừ".
Giọng điệu cậu vẫn gợi đòn như trước.
"Tên gì đấy?".
Min bé nhỏ không kìm được mà hỏi Jihoon, rốt cuộc là thần thánh phương nào khiến Jeong thiếu nhất định phải biết tên vậy?
"Lee Sanghyeok, lớp 11A2".
Jihoon chỉnh âm lượng vừa đủ nhỏ để chỉ Minseok nghe thấy.
"Đàn anh sao, nhìn như lớp 10 chúng ta ấy".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top