oán linh
"Những vong linh đã chết nhưng không thể đầu thai vì di nguyện chưa thành, chết oan chết ức, muốn trả thù, cũng có thể là chết không đúng dương thọ sẽ lưu lạc tại trần gian. Vong linh chết đi với mối oán hận dần dần sẽ trở thành oán linh, tồn tại một khoảng thời gian lâu sẽ biến thành quỷ linh. Tôi dám cam đoan với Gojo-san, thứ oán linh ở ngôi nhà đó đã lưu lại trần thế một trăm năm rồi, thậm chí có thể hơn mà tôi không biết. Và oán linh này, còn khó hơn với việc thanh tẩy nguyền rủa đặc cấp của giới chú thuật sư của Gojo-san gấp vài lần đấy."
Gojo Satoru chăm chăm nhìn em, tay không kiểm soát được mà nắm chặt lấy bàn tay gầy gò, khớp xương thon dài yếu ớt đến mức chỉ sợ em dùng thêm lực một chút cũng sẽ khiến tay em vỡ nát.
Yếu ớt thế này, lại dấn thân vào con đường chập chững gồng ghềnh, đầy sỏi đá mang tên sa ngã này...
"Yuuji tiết lộ cho tôi như thế này không sao chứ?"
"Chẳng sao cả, không phải Gojo-san tò mò sao?" Mái tóc sắc anh đào em lướt qua khóe môi đang mỉm cười: "Tôi đưa Gojo-san xem thế giới của vong linh là như thế nào."
Em nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cùng nhau đáp xuống sân vườn của ngôi nhà tràn ngập khí lạnh kia.
"Vong linh có thể tác động gián tiếp qua tinh thần, nhưng oán linh có thể trực tiếp ra tay với người trần. Việc tiêu diệt oán linh không phải ngày một ngày hai, những âm dương sư thiện lương sẽ nghĩ cách phổ độ siêu thoát, giúp những oán linh đó có thể bước vào vòng luân hồi, đầu thai làm một kiếp mới."
Gojo Satoru nhìn em, hắn muốn biết em sẽ xử lý những oán linh đó ra sao. Theo như em nói, oán linh tích tụ từ những sân si ái hận, oán than đến bước đường sống lưu lạc cõi trần thế với sự dày vò cảm xúc, thế thì, bọn họ thật sự có thể quay đầu sám hối làm lại một kiếp mới sao?
Yuuji nhìn hắn, nhẹ lắc đầu:
"Tôi không biết oán linh có thật sự sẽ quay đầu sám hối hay không. Nhưng tôi quen được một tiểu lang quân một đường đi liền sẽ không quay đầu, tâm niệm oán hận nhưng lại chưa từng tà ác. Nên nếu bọn họ thật sự muốn quay đầu, tôi đương nhiên sẽ mở đường cho họ."
Hắn nhướng mày:
"Có người như thế sao?"
Em cười:
"Thanh tân thoát tục tiểu lang quân. Xuất thủy phù dung nhược quan nhân." Em ngẫm nghĩ lại bồi thêm một câu: "Là tuyệt sắc cuối cùng của nhân gian."
Thần sắc của em khi nhắc đến người kia thật sự quá dịu dàng, tựa như nhắc đến trân bảo mà mình khắc cốt ghi tâm khiến cho Lục Nhãn dường như ảm đạm đi vài phần.
Người kia, hình như rất quan trọng với em.
Quan trọng đến nỗi khiến cho một kẻ sẵn sàng ruồng bỏ thế nhân đen tối này lại lần nữa nhìn thấy được dương quang.
"Ra rồi." Yuuji nâng cao giọng, đánh thức tâm tình nặng nề của vị Thần Tử kia.
Một mùi hôi thối bốc lên như muốn nhuộm đen cả con đường, gã lượm thợm với mái tóc đen nhơ nhuốc vơ vét trên đường dài.
"Thứ đó..." Gojo Satoru hạ mắt, lục nhãn sáng ngời chăm chăm vào thứ mang sát khí khủng bố gần như có thể so sánh với đặc cấp, hắn nhấp môi: "Là oán linh?"
"Là oán linh và có thể sau đêm trăng này, tên đó hoàn toàn có được một tên gọi mới - quỷ linh."
Chậc, đúng là chạy trời không khỏi nắng, cô nàng Hinata đó rốt cuộc mang oán hận cỡ nào đến mức sẵn sàng dùng cả thủ đoạn dơ bẩn này để giết bạn mình chứ?
"Cách tiêu diệt những vong linh rất nhiều, nhưng tiêu diệt oán linh và quỷ linh cơ hồ chỉ còn cách chính là đánh tan hồn phách của chúng."
Vì bọn chúng, vốn đã mất hết cả lý trí.
Yuuji hít một hơi sâu, tay móc ra một đạo bùa ấn điểm chu sa.
"Thiên tựa lâm, địa tựa vân, âm dương lưu hành, hành pháp lưu lệnh, trấn giữ tà ma." Em phất tay, đạo bùa vàng rực nhẹ nhàng phất phơ trên không trung, sau đó lại đâm thẳng xuống đầu gã oán linh đang chầu chực con mồi.
Gã thét lên một tiếng thảm thiết, tay chân quơ loạn xạ, âm khí dày đặc lại đen đúa thêm vài phần, gã ngước đôi mắt đỏ rực đầy căm phẫn chăm chăm vào hai người bọn họ.
"Cấp, cấp, như, luật, lệnh."
Đạo bùa tựa như thanh đao sắc bén từ trong lồng ngực gã xông ra, xé toạc thân xác thối rữa của gã, dần dần biến mất trong không trung.
Em thở dài, thu lại bàn tay không ngừng run rẩy, quả thực dùng đạo bùa vẽ từ máu kia quá tốn sức, dùng một lá đã gần như đã rút cạn một phần tư năng lực của em, nếu không phải hôm qua còn bị trọng thương thì tiệt nhiên em sẽ không dùng đến thứ này. Và cả, nếu không phải vì kẻ nào đó ở đây, em cũng không đến nỗi lấy huyết bùa để thị uy.
Yuuji Itadori liếc mắt nhìn cô gái ngất sõng soài trên đường, em nhẹ nhàng đáp xuống cạnh cô, Gojo cũng theo đó mà đứng cạnh em.
"Người bị âm khí ảnh hưởng sẽ sinh ra cảm giác mệt mỏi, dần đó sẽ dẫn đến bệnh tật, có nhẹ có nặng, tùy theo lượng âm khí bên ngoài cũng như dương khí trong cơ thể bản thân."
Gojo nhìn ngón tay em nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của cô gái, lời em nói hắn cũng chỉ chữ có chữ không. Bởi lẽ, hắn nhận ra, không chỉ riêng mình hắn, hầu như em đều rất cẩn thận khi đối xử với người khác, mặc cho là một thiếu niên xa lạ, hay là một vị khách nữ yếu ớt.
Em đều rất dịu dàng.
Không chỉ riêng mình hắn.
Gojo Satoru thừa nhận, từ lúc sinh thời đến nay hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như bây giờ.
Cũng cảm thấy, ghen tị hơn bao giờ hết.
Vì cớ gì, ngay từ đầu chạm mắt hắn, em lại tỏ ra xa lạ với hắn.
Rõ ràng, rõ ràng, bọn họ thân thuộc như vậy...
Mắt thấy em định bế cô gái kia thì Gojo cắn răng, giành lấy một bước.
"Em mệt như vậy, cứ để tôi là được."
Yuuji có chút bất ngờ, em hoàn toàn không nghĩ đến bộ dáng mà Gojo Satoru bế nữ giờ là như thế nào.
Chắc không đến nỗi...kẹp nách ha?
Sự thật chứng minh, Gojo một tay kẹp nách cô nàng, một tay nắm tay em quay đầu đi về phía nhà cô nàng Wakasa Yuki. Yuuji nhìn thân thể cô lửng thửng đung đưa, có chút không nỡ, dù sao cũng là con gái, trọng lượng cơ thể dồn hết vào cánh tay đang quấn trên bụng, bụng của nữ giới vốn nhạy cảm, bị quấn đau như thế thật sự không tốt.
Ngày hôm nay không biết Yuuji đã thở dài không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại là hơi dài nhất.
Và, bất lực nhất.
"Gojo-san, hay anh cứ đưa Wakasa-san cho tôi đi, dù sao cô ấy cũng là khách hàng của tôi, chăm sóc cô ấy cũng là việc tôi nên làm."
Hắn đưa mắt nhìn em, lục nhãn âm trầm thấy rõ, khóe môi cũng bắt đầu kéo lên:
"Yuuji không cần xem nhẹ năng lực của tôi nha!"
Em nhíu mày, em biết hắn đang tức giận, nhưng không rõ hắn vì gì mà tức giận.
Tâm tình của Thần Tử quả nhiên là nắng mưa thất thường.
Hệt như một kẻ điên.
"Tôi không có ý đó, xin Gojo-san đừng hiểu lầm."
Gojo Satoru cười khúc khích: "Thế mà tôi còn tưởng mục đích của em đưa tôi đến nơi này là vì này đó chứ."
Yuuji Itadori nhìn hắn một lát, mỉm cười.
Em công nhận hắn là kẻ điên, cũng công nhận rằng chẳng có chuyện gì có thể che giấu dưới lục nhãn của hắn cả.
Đưa Gojo Satoru đến nơi này là việc không ngoài dự đoán kể từ khi hắn tìm gặp em. Em muốn để hắn tận mắt nhìn thấy thế giới của âm dương sư là như thế nào, để hắn nhận thấy rõ em cùng hắn vốn là người không thuộc một thế giới.
Âm dương sư bán mạng cho sứ mệnh.
Chú thuật sư bán mạng cho nhiệm vụ.
Việc xen vào trật tự của hai thế giới, náo loạn là điều không thể tránh khỏi.
Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao, trên vai Gojo Satoru là gia tộc, là chức trách của 'chú thuật sư mạnh nhất', là nhiệm vụ 'cán cân của thế giới chú thuật sư', nếu hắn lệch về bên nào dù chỉ là 1mm, e rằng xứ sở hoa anh đào này sớm muộn gì cũng sẽ chìm ngập trong bóng tối.
Thế nên, hắn phải hiểu rõ rằng, hắn không nên chú trọng quá vào một âm dương sư như em, càng không nên để em làm điểm yếu của hắn.
Cũng không nên biến mình làm điểm yếu, của một kẻ được mệnh danh là âm dương sư mạnh nhất.
Xung quanh toàn là ác ý, làm sao có thể che chắn người khỏi khói lửa trần gian.
Nhân thế này tràn ngập sân si ái hận, sao có đủ can đảm nắm tay người băng qua bùn lầy thế trần.
Động lòng rồi, sao có thể chịu được đau lòng đây.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top