Chapter II
Một năm sau đó là một chuỗi biến động đối với cả thế giới.
Dịch bệnh, thiên tai, giá xăng dầu tăng vọt do xung đột giữa các nước, một số tiền tệ các nước mất giá.
Trong vòng mười năm, nhân loại đã cố gắng bù đắp lại những gì đã mất và phát triển những gì đã và đang có. Hơn nữa, công nghệ số ngày càng được áp dụng vào thực tiễn.
Nhưng đây mới chỉ là sự chuẩn bị cho một sự khởi đầu của biến cố khác...
***
Tháng 5 năm 202x..
Lại là nó.
Đã không biết bao nhiêu lần mình lại mơ thấy cái này. Chỉ thấy mình lơ lửng trong khoảng không vũ trụ, cũng không biết mình đã rớt khỏi Trái Đất từ khi nào.
Rồi lại có ai đó xuất hiện, như kiểu đang muốn giết mình. Một kẻ trùm trong áo choàng đen, nấp mình trong bóng tối của vũ trụ, nhưng không giấu được đôi mắt vàng sáng rực lên giữa không gian.
Ai vậy?..
Ring ring ring ring... ring ring ring..
Hả?
Mình lừ đừ mở mắt, hiện ra căn phòng nhỏ bé quen thuộc của mình.
Nằm trên giường, mình từ từ cầm lấy điện thoại. Chủ nhật, sáu giờ ba mươi phút...
À đúng rồi, hôm nay mình quyết định đến chơi Đồng bằng sông Cửu Long mà! Mình liền bật dậy, vệ sinh cá nhân, ăn sáng, rồi bắt xe xuống Cần Thơ.
Cùng lắm là mình chỉ muốn giải tỏa đầu óc sau giờ làm việc căng thẳng thôi, bằng cách đi chơi xa.
Đi lượn khắp thành phố rồi, mình dừng lại một gốc cây, tựa vào đó, suy nghĩ vẩn vơ.
Dạo này thế giới có tin tức lạ quá... Người ngoài hành tinh gửi tín hiệu vũ trụ sao? Mà họ có thật không đấy?
Dẫu vậy, Chính phủ vẫn yêu cầu chúng mình phải nâng cao cảnh giác với mọi bất thường trong an ninh.
"Tây Ninh ơi!"
Một giọng con gái trong trẻo, đúng chất miền Tây, gọi mình từ đâu đó. Mình liền quay lại.
"Cần Thơ đấy ư? Lâu rồi mới gặp!"
"Đúng thật, em vừa đi thăm Hậu Giang đó. Mà nè, em đang rảnh, anh muốn ra bãi biển ngồi chơi không? Gió biển mùa hè mát lắm."
"Ừ, thì đi..."
Bây giờ là chín rưỡi sáng, nên đến gần mười một giờ chúng mình mới đến nơi.
Nơi Cần Thơ dẫn mình đến có hơi lạ. Ở đó chẳng có gì ngoài biển xanh, cát trắng, đá xám, gió mát, trời cao.
Có hai tảng đá xếp vào nhau như bàn với ghế.
Thật may là mình đã mang chút đồ ăn đến, lại đang đói, nên mình vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp luôn.
Cần Thơ thấy thế, hơi thắc mắc:
"Ơ kìa, sao anh lại ngồi ăn ở đây thế này?"
"Trưa mất rồi.." - Mình nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Nhưng không ngờ rằng, một điều tồi tệ đã xảy ra.
Có một viên đạn sượt qua mặt Cần Thơ, khiên cô chảy máu.
"Cần Thơ?!" - Giật mình, mình nhìn mọi thứ xung quanh. Không thấy ai cả..
Nhưng trước mắt, mình phải sơ cứu cho Cần Thơ. May quá, mình có vật dụng y tế khẩn cấp trong cặp, và mình cũng có chút kinh nghiệm sơ cứu nhanh khi còn trong thời chiến.
Chắc chắn có một tên bắn tỉa ở đây..
Bỗng nhiên, hắn lấy loại súng có khả năng bắn liên tiếp nhiều đạn, chĩa thẳng vào chúng tôi.
"Cúi xuống mau!" - Mình đẩy CT ra sau một tảng đá, nhưng không may, mình cũng bị dính đạn vào cánh tay trái. "Thằng ấy cứ xả súng liên tục, cứ thấy chúng ta là bắn.."
Mình tranh thủ cầm máu, đồng thời nhận thấy cả hai không còn chỗ để chạy nữa.
"Chúng ta không còn chỗ chạy nữa.. Bây giờ làm thế nào đây?"
"Không cần phải chạy đâu, Tây Ninh ạ..."
"Hả?"
Bỗng người CT rực lên một nguồn năng lượng màu xanh lá, gườm gườm nhìn mình:
"Bởi vì em đã biết cách đối phó với tên bắn tỉa này rồi!"
Cái quái gì vậy?! Sao bây giờ Cần Thơ lại trở nên như vậy? Dạo gần đây nhiều chuyện lạ thế nhỉ..
Mình không tin vào mắt bản thân, ngỡ ngàng hỏi:
"Nhưng.. làm thế nào?"
Cần Thơ lạnh lùng cầm một tảng đá nhỏ lên, rồi chặt nó bằng tay không.
Trời, tảng đá cứng như vậy, thế mà cái bàn tay thon thả ấy lại có chặt nó mà không vấn đề gì?
"Đây là một trong những năng lực của em: Bẻ đôi vật. Tỉnh thành nào cũng sở hữu năng lực siêu nhiên, vấn đề là có cơ hội để khai phá ra không thôi. Nó phần lớn dựa vào ý chí của chúng ta, nên thay vì chạy thì ta nên nghĩ đến việc ngăn thằng kia lại đã!"
Cần Thơ nói cũng có lý, với tình cảnh như thế này thì không chạy đi đâu được ngoài đối mặt với tên kia.
Nhưng... mình còn chưa dùng sức mạnh như thế bao giờ, và người duy nhất hiện tại có thể làm vậy thì chỉ có thể là em ấy thôi.
Nhưng chẳng lẽ mình phải trông chờ vào nó? Không, không được. Mình phải tìm cách giúp đỡ em ấy, không thể nào mà ăn không ngồi rồi được.
Tiếng súng dứt đi thì tôi đặt tay lên vai CT:
"Cần Thơ, nghe này! Dù em có năng lực gì đi chăng nữa thì anh không thể để em làm hộ anh suốt được đâu."
"... Ơ kìa?"
"Anh nghĩ em có nó từ khi trở thành thành phố trực thuộc trung ương, giống như những người khác. Nhưng anh ở đây không phải là để vướng chân em, mà là để giúp đỡ."
CT ngẩn ra trước lời nói quả quyết của mình. Và mình cũng không ngờ mình có đủ thời gian để nói những câu ấy.
Thế rồi Cần Thơ thở dài:
"... Anh nói đúng, và em hiểu tại sao anh lại như vậy."
"Ừ?"
"Nhưng anh khao khát giúp em đến mức muốn có năng lực sao? Thế thì.."
Trên tay Cần Thơ hiện ra một cây gậy xanh phát xanh, rồi chọc thẳng vào bụng mình. Một ánh sáng xanh lá chói lòe, cùng với năng lượng kì lạ như đang sôi sục trong bụng.
Nhưng mà... nó nhói quá đi thôi, như kiểu dao đâm vào bụng ấy.
"Đau!" - Tôi hét lên, nhưng cố không hét quá to.
"(Có lẽ mình hơi quá tay) Em truyền sức cho anh rồi đó, bây giờ thử đi."
Mình mở lòng bàn tay ra, thì bỗng dưng lại có những hạt bông xanh nở rộ, lơ lửng trong không khí.
"Mấy cái hạt xanh này là.."
"Đó là hạt để tấn công, nó xuất phát từ năng lực của anh, tác dụng y như bắn súng ấy."
Người mình rực lên, còn cảm nhận rõ được một nguồn năng lượng mạnh mẽ dâng lên trong cơ thể. Không hiểu sao, mình không còn cảm giác bất an như ban nãy nữa..
"Sẵn sàng chưa?" - Cần Thơ không nhìn tôi, mắt hướng về tên kia.
"Rồi."
Chưa kịp làm gì, em ấy đã nhảy ra khỏi tảng đá, chạy thẳng đến chỗ hắn, trong khi hàng loạt viên đạn đang bay sượt qua em ấy!
"Em làm gì vậy?!" - Tôi hốt hoảng.
Khoan đã.. Nếu nhìn kĩ thì em ấy chạy như vậy mà chưa trúng đạn phát nào, mặc dù chính mắt tôi nhìn thấy đường chuyển động của đạn mà.
"Em chưa bị trúng đạn sao?! Không lẽ nào.."
Một cách khéo léo, Cần Thơ đã kịp thời dùng dây thừng xanh của em mà giữ chặt được khẩu súng của tên kia. Chao ôi, mình còn chưa làm gì thì em ấy đã phản ứng nhanh như chớp rồi!
"Em bó được khẩu súng của hắn rồi! Giờ là thời cơ của anh đấy, dùng mấy hạt đó bắn đi! Nhanh lên!"
Cô ấy giục mình như vậy. Cần Thơ đã trao một cơ hội ngàn vàng cho mình rồi thì mình không thể để nó tuột khỏi tay được.
Mình giơ mu bàn tay ra, hướng về tảng đá có mục tiêu kia, khiến một loạt hạt bông thẳng thắp, nhọn hoắt, lao thẳng vào tên kia.
Ngay lúc ấy, súng của hắn bị bẻ gãy, người thì bị hạt đâm trúng, may là không vào mắt đấy.
Mình và Cần Thơ nhìn nhau, nhoẻn miệng cười, bước ra sau tảng đá, lườm cái con người đang run rẩy kia. Chạy thế quái nào được nữa, vì hắn bị CT trói lại rồi.
"A-"
"Cuối cùng tao mới thấy mặt mày. Tao đang chữa lành cho mày đây, nhưng không có nghĩa là tao sẽ nương tay đâu." - Em ấy ngồi xổm, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. "Nào, nói mau, ai sai mày đến đây? Mục đích gì?"
Để ý thì thằng cha này có màu mắt giống người mình gặp trong mơ..
"Này, ít nhất phải hỏi tên nó chứ nhỉ?" - Tôi vuốt cái mái tóc đen của hắn.
"Ừ ha. Nào, nói đi." - Em ấy vẫn kiên quyết tra khảo cho bằng được.
Hắn liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt trông thật đáng thương đến nực cười, tay cố gỡ dây ra.
"Ít nhất thì.. cô buộc lỏng một chút thôi được không?"
"Được rồi, nói lẹ đi."
Hắn thở dài, rồi nói với giọng tiếng Việt phát âm không chuẩn lắm:
"Tôi là Neon, nếu theo lịch Trái Đất thì tôi áng chừng khoảng ba mươi tuổi. Tôi... được gửi xuống đây để thăm dò."
Bọn tôi chột dạ vì nghe hai từ "thăm dò". Vậy nghĩa là tên này là gián điệp của nước nào mình chưa biết tới sao?! Từ nơi nào? Vì mục đích gì chứ? Ai gửi nó đến đây? Đầu mình chưa gì đã hiện ra bao nhiêu là câu hỏi.
"Người gửi tôi đến là.."
Chúng tôi im lặng lắng nghe mấy lời kể của Neon. Những gì bọn tôi biết được.. đều nằm ngoài sức tưởng tượng.
***
Vì phải lấy lời khai, mình phải ở lại thành phố thêm hai ngày nữa so với dự kiến. Than ôi, chỉ là một buổi đi chơi xa thôi mà thành ra như thế này đây.
Neon hiện đang bị tạm giam vì tội cố ý gây thương tích và tàng trữ vũ khí trái phép. Hơn nữa, người ta nghi ngờ quốc tịch của nó, nên họ phài tra hỏi những thông tin khác ngoài vụ việc trước ra.
Mình nghĩ đây là điềm báo sắp tới sẽ có chuyện xấu xảy ra. Mà nếu thật thì mình cũng khá lo.
Hôm nay Cần Thơ tiễn mình ra bến xe, nhưng có vẻ xe chưa đến.
Cả hai ngồi đợi ở trạm xe, bàn lại chuyện hôm trước.
"Em có nghĩ thằng Neon nói thật không?"
"Ai mà biết được chứ, còn quá sớm để biết thêm chi tiết. Chuyện này mà đến tai Hà Nội thì sẽ chẳng phải một vụ án nhỏ nữa đâu." - Em ấy thở dài.
Có tiếng xe buýt bóp còi, ngoái đầu ra nhìn thì đúng là bến xe mình cần thật! Mình đứng dậy, mỉm cười:
"Thôi, chào em! Về nhà nhắn tin nói chuyện tiếp nhé!"
Cần Thơ chỉ cười, gật đầu đồng ý.
Mình ôm cặp, thả người xuống chiếc ghế êm ấm. Trong tâm trí mình vẫn nghĩ mãi về chuyện đó, còn quá nhiều khúc mắc cần được giải đáp.
Haiz.
Mình tạm thời không nghĩ gì cả, mắt cứ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe buýt thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top